Thời gian này, sân bắn vốn rất ít người, tiếng súng vốn dĩ vẫn ngẫu nhiên vang lên, lúc này giống như đã hẹn trước, toàn bộ quy về yên lặng, trong không khí len lỏi khí tức làm cho người ta cảm thấy tim đập nhanh, Hạ Mộc gần như có thể rõ ràng nghe thấy tiếng hít thở bất ổn của bản thân.
"Là nghĩa vụ sao?" Giọng nói của Đoạn Tử Đồng rất nhẹ nhàng.
Hạ Mộc ngẩng đầu nghiêm mặt nói: "Dĩ nhiên, nếu ngươi có năng lực phân tích vụ án, vì sao không cống hiến sức lực của mình đây?"
"Vậy quyền lợi tương ứng đâu?"
"Tận chức tận trách với nhân dân, ngươi có thể nhận được sự khẳng định của thượng cấp, tiền đồ..." Giọng nói của Hạ Mộc càng lúc càng nhỏ, có chút chột dạ, hồi báo như vậy, tựa hồ không có sức hấp dẫn đối với điện hạ, nói đến một nửa, cô chủ động đổi giọng hỏi: "Nếu không, ngươi muốn ta báo đáp ngươi thế nào?"
Đoạn Tử Đồng kéo khóe môi, híp mắt nhìn cô: "Ngươi sẽ đáp ứng ta sao? Vì nhân dân."
Dĩ nhiên đem cái mũ này chụp trở lại trên đầu cô! Hạ Mộc căm giận trả lời: "Vậy ngươi không thể đưa ra yêu cầu quá đáng."
Nếu như trở lại lúc nhỏ, cô cảm thấy vài cái bánh pudding có thể mua chuộc được phúc hắc ấu tể này, nhưng hiện tại sợ là không được.
"Ngươi cảm thấy ta sẽ đưa ra yêu cầu quá đáng?" Đoạn Tử Đồng thu hồi tiếu ý, trong ánh mắt dâng lên vẻ cô đơn khiến người khác thương tiếc: "Ngươi luôn đề phòng ta như vậy."
Hạ Mộc mở to hai mắt, lập tức cãi lại: "Không có!"
"Vậy ngươi sẽ đáp ứng ta?"
"Được, ngươi nói." Nhất thời khí phách, Hạ Mộc đáp ứng xong lại có một chút hối hận, vẫn luôn cảm giác cô rơi vào bẫy của phúc hắc ấu tể.
Đoạn Tử Đồng trịnh trọng mời: "Cùng ta tham gia buổi tiệc sinh nhật của một người bạn."
"Cái gì?" Hạ Mộc sững sốt, không ngờ "hồi báo" mà điện hạ muốn sẽ là như vậy.
"Ngày hai mươi tháng sau." Ánh mắt Đoạn Tử Đồng rất chăm chú nhìn vào mắt cô: "Tám giờ tối, không được đến muộn."
Hạ Mộc vô thức truy vấn: "Địa chỉ ở nơi nào?"
Đoạn Tử Đồng cong khóe môi: "Ngươi ngồi xe bus số 206, đến trạm cuối xuống xe, đối diện đường lớn."
Hạ Mộc chăm chú lấy điện thoại di động ra ghi chú lại những lời điện hạ nói, lại bỗng nhiên nhớ đến gì đó, ngẩng đầu hỏi: "Đối diện trạm cuối chuyến xe bus số 206, hình như là một bệnh viện tâm thần?"
Đoạn Tử Đồng cuối cùng nhịn không được cười xấu xa, răng nanh như ẩn như hiện, hỏi cô: "Ngươi thật sự muốn đi xe bus đến buổi hẹn?"
Hạ Mộc: "..."
Nếu không thì sao?
Đoạn Tử Đồng không trêu cợt cô nữa, nghiêm túc trả lời: "Ta sẽ đến trước nhà đón ngươi, chuẩn bị xong trước bảy giờ ba mươi."
Hạ Mộc lúc này mới ý thức được, ấu tể này muốn cô ngồi xe bus đến bệnh viện tâm thần là đang nói đùa.
Cô đã quen mỗi ngày đi làm bằng xe bus, cho nên nghe nói xe bus có thể đến địa điểm, cũng không cảm thấy có gì không thích hợp, nghĩ lại mới phát hiện không đúng, bạn bè của vương trữ, có người nào dùng xe bus đi dự tiệc sao?
Cô đột nhiên muốn cự tuyệt, vãn hồi thể diện, lại thấy Trứng Cuốn điện hạ nghiêm trang căn dặn: "Nếu như ngươi đến lúc đó không xuất hiện, ta sẽ chờ ở trước cửa nhà ngươi, chiếm chỗ đậu xe của ba mẹ ngươi."
"..."
Hạ Mộc liếc trắng một cái, giả dạng làm thỏ tai cụp ngươi còn dám kiêu ngạo, cũng không sợ mẹ ta đánh ngươi!
Nghĩ lại lại có một chút không đành lòng, ấu tể này dường như bị cô cho leo cây đến xuất hiện ám ảnh tâm lý rồi.
Có thể mời dự tiệc lần này, chính là vì bù đắp tiếc nuối trong quá khứ.
Hạ Mộc cũng nghiêm túc, hứa hẹn: "Ta nhất định sẽ ra cửa đúng giờ."
Trước khi vụ án mưu sát mở phiên toà, Hạ Mộc quả thực tìm được chứng cứ làm sổ sách giả của vợ Lâm Á Thanh, vụ án có tiến triển mới.
Cùng ngày mở phiên tòa, Giang Vũ hướng bồi thẩm đoàn và thân bằng quyến thuộc của người chết, nghiêm nghị lại thành khẩn nói –
"Tuy rằng ta là luật sư biện hộ của nghi phạm, nhưng cũng không phải đứng ở phía đối lập với thân hữu của người chết, những việc ta làm, là muốn làm rõ vụ án, mà không phải ngụy biện thay hung thủ.
Từ Đông Thành quá khứ làm không ít việc xấu, nhưng không nên trở thành kẻ thế tội cho hung thủ, điều này không chỉ bất công với hắn, mà càng bất công với người chết, cho nên, xin đừng dùng thái độ phiến diện nhìn những chứng cứ ta sắp đưa ra."
"Đây là một vụ án gϊếŧ người giá họa có dự tính trước -"
Giang Vũ đem tất cả chứng cứ thu thập được trong hai tuần qua, trình lên trước tòa.
"Nói cách khác, đến thời điểm hiện tại, tất cả chứng cứ chỉ chứng thân chủ của ta, tất cả đều là kẻ khác muốn giá họa mà ngụy tạo ra, mà người ngụy tạo những chứng cứ này chính là đội trưởng DEA trong đoạn băng ghi hình, lãnh đạo trực tiếp của người chết – Lâm Á Thanh."
Bồi thẩm đoàn nhất thời kinh ngạc, vợ của người chết khϊếp sợ siết chặt nắm tay, đầy mắt kinh ngạc cùng nghi vấn.
Giang Vũ không chút hoang mang tiếp tục nói: "Xin mọi người cẩn thận suy nghĩ lại, cảnh viên DEA này, vì sao lại cố ý đẩy xe rác ở ven đường, đυ.ng vào Từ Đông Thành?
So với một kẻ lưu manh lăn lộn kiếm miếng ăn, hơn nữa chưa từng gặp mặt người chết, rốt cuộc là loại người nào, có năng lực tìm được súng riêng cao hơn, hơn nữa có khả năng bởi vì động cơ nào đó, dự mưu sát hại cảnh viên làm việc ở phân cục DEA bảy năm?"
"Dĩ nhiên, về động cơ gϊếŧ người, ta cũng có một chút kết quả điều tra."
Giang Vũ đưa ra chứng cứ về sổ sách giả mà Hạ Mộc tìm được, bồi thẩm đoàn lại đồng loại ồ lên.
"Rất hiển nhiên, Lâm Á Thanh có một khoản thu nhập không thể cho ai biết, nguồn gốc cụ thể chúng ta tạm thời không thể nào kiểm chứng, cho nên không thể loại trừ khả năng hắn vì số tiền này, sản sinh động cơ diệt khẩu đối với người bị hại, việc này cần cảnh sát điều tra sâu hơn.
Theo chứng cứ hiện nay cho thấy, tất cả hiềm nghi của Từ Đông Thành, đều không thành lập, đây căn bản là một vụ án gϊếŧ người giá họa."
Cuối cùng, bởi vì bên công tố chứng cứ không đủ, tội danh của bị cáo không thành lập, Giang Vũ thắng kiện.
Vụ án đi vào một giai đoạn điều tra mới.
Nghi phạm Lâm Á Thanh tạm thời bị đình chức, phối hợp điều tra.
Thái độ của hắn lúc lấy lời khai là vô cùng ung dung, rốt cuộc là ở cảnh sát làm việc ở DEA hai mươi năm, vừa vào phòng lấy khẩu cung, biểu hiện của hắn còn quen thuộc hơn so với cảnh viên CGA.
Lâm Á Thanh bất quá hơn bốn mươi tuổi, nếp nhăn nơi khoé mắt lại vô cùng sâu sắc, một khi cười rộ lên, có cảm giác vô cùng tang thương.
Hạ Mộc ở một bên làm ghi chép, nam nhân đối diện tương đối xảo trá, dưới tình huống không có luật sư, lời khai vẫn rõ ràng ăn khớp, không một kẽ hở.
Lâm Á Thanh đầu tiên là lôi kéo làm quen cùng các cảnh viên, sau đó đi vào chủ đề, chủ động cung khai –
"Ta không muốn làm lỡ thời gian của mọi người, nên sẽ thành thật cung khai.
Số tiền đó, là vợ ta thắng được ở sòng bạc, ta dù sao cũng là cảnh sát, người nhà đi đánh bạc, ảnh hưởng không tốt, nhưng muốn ta quân pháp bất vị thân, ta cũng luyến tiếc, cho nên, đã nghĩ một biện pháp, rửa sạch số tiền này.
Ta nguyện ý chấp nhận hình phạt đối với hành vi của mình, nhưng tội danh gϊếŧ người ta không gánh nổi.
Tiểu Tống ( người chết) là thủ hạ đắc lực nhất của ta, bọn ta quan hệ tốt đến mức nào, các ngươi đến phân cục tùy tiện hỏi sẽ biết, vợ hắn sau khi nghe những lời của luật sư kia nói trên tòa, nàng còn nói cho ta biết, nàng một câu cũng không tin.
Ngươi nói, cho dù Tiểu Tống biết vợ ta đánh bạc, dù cho thực sự muốn báo cảnh sát, cũng không phải chuyện lớn gì, ta có cần phải gϊếŧ người sao? Quả thực là buồn cười!
Còn nói ta đẩy xe rác đυ.ng vào nghi phạm, thực sự là trùng hợp, ta cũng không nghĩ tới sẽ trùng hợp như vậy.
Buổi chiều hôm đó, ta đúng lúc đến siêu thị nằm trên con đường đó, mua một vài thứ cho vợ ta, cũng không biết ai thiếu đạo đức như vậy, đậu xe rác ở vị trí đỗ xe, lúc đó cũng không còn chỗ nào khác để đỗ xe, nên ta chỉ có thể xuống xe đẩy chiếc xe rác đó đi, sau đó đậu xe của mình vào.
Nhưng cũng không thể đẩy chiếc xe rác ra giữa đường đúng không? Nên ta nghĩ đẩy xe rác vào một góc trước con hẻm, đừng cản đường của người khác, sau đó thực sự là gặp xui xẻo...Cứ như vậy đυ.ng phải kẻ bán ma túy sát hại Tiểu Tống! Nếu sớm biết ta nên đυ.ng ác hơn nữa mới phải!
Ta thực sự là không nghĩ ra, luật sư kia là nói như thế nào, động cơ của ta còn lớn hơn kẻ buôn bán ma túy kia?
Ta làm cảnh sát phòng chống ma túy gần hai mươi năm, mỗi năm đều có đồng sự hi sinh, không ít người là bị những kẻ buôn ma túy kia sát hại.
Luật sư nói kẻ buôn ma túy kia không có cách có súng, vậy cũng quá buồn cười rồi, nhất định phải là hắn muốn gϊếŧ người sao? Nếu như là lão đại của hắn muốn gϊếŧ người thì sao? Dĩ nhiên dùng người của chính mình là thuận tiện nhất, thay hắn tìm một khẩu súng còn không dễ dàng sao?"
Hạ Mộc nhíu mày.
Người này quả thực cáo già, chỉ nói mấy câu đã đem hiềm nghi vứt bỏ không còn một mảnh, hơn nữa chỉ cho vợ hánh gánh một tội danh đánh bạc.
Muốn giao thủ cùng một con cáo già như vậy, không khổ công một chút là không được, Hạ Mộc bắt đầu tiêu hao phần lớn thời gian cá nhân để độc lập điều tra.
Đoạn Tử Đồng từng nói, nghi phạm rất có khả năng còn cất dấu rất nhiều tiền tham ô, Hạ Mộc dự định ra tay từ phương diện này.
Cô muốn độc lập tra án, bởi vì cho dù không có Giang Vũ nhắc nhở, cô cũng không muốn quá mức ỷ lại Đoạn Tử Đồng.
Ngược lại không phải lo lắng béo tể kia có kế hoạch báo thù đáng sợ gì, chỉ là một loại trực giác – Trứng Cuốn điện hạ đúng là đang chờ cô chủ động đến gần tìm kiếm giúp đỡ.
Không hiểu sao cô không muốn để điện hạ thực hiện được mục đích, nhất định phải dựa vào thực lực của chính mình phá vụ án này.
Trong nháy mắt hai tuần trôi qua, Lâm Á Thanh nhàn rỗi ở nhà không có bất cứ hành động gì khác thường.
Hạ Mộc phát hiện, trong đội của hắn, còn có ba thành viên thường đến nhà hắn, hai người trong số đó chỉ xuất hiện qua một lần, còn có một cảnh viên trẻ tuổi, thường xuyên đến thăm hỏi.
Nhưng vị cảnh viên trẻ tuổi này, tựa hồ cũng không được vợ chồng Lâm Á Thanh hoan nghênh.
Một lần âm thầm điều tra, Hạ Mộc cầm kính viễn vọng, thấy lúc vợ của Lâm Á Thanh mở cửa cho cảnh viên kia, trên mặt chợt lóe vẻ chán ghét, thậm chí mang theo một chút phẫn nộ, nhưng sau đó vẫn để cảnh viên kia vào cửa.
Hạ Mộc lập tức đệ đơn xin bắt đầu bí mật điều tra cảnh viên trẻ tuổi kia.
Rất nhanh, cô kinh hỉ phát hiện, cảnh viên mới vừa tốt nghiệp được ba năm này, trong tài khoản ngân hàng số dư có hơn một nghìn, đồng thời chỉ trong ba ngày đã dùng hết.
Không bình thường chính là, sau mỗi lần hắn đến thăm Lâm Á Thanh, trong tài khoản sẽ có thêm hai đến ba nghìn tệ, hơn nữa cũng rất nhanh dùng hết.
Rất khả nghi.
Cảnh viên trẻ tuổi kinh nghiệm xã hội chưa nhiều này, tám mươi phần trăm sẽ trở thành điểm đột phá lớn nhất của vụ án.
Trời không phụ lòng người, Hạ Mộc quả thực mừng rỡ như điên.