Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Toàn Bộ Cá Khô Đều Thuộc Về Miêu Vương Phi

Chương 29

« Chương TrướcChương Tiếp »
Hạ Mộc sững sờ nhìn chằm chằm điện thoại di động.

Lẽ nào người đăng bài viết bôi nhọ cô cũng ở tại tiểu khu kia? Chuyện này cũng quá trùng hợp rồi.

Tâm sự trọng trọng làm xong bài tập, rửa mặt lên giường, trong lòng mơ hồ hiện lên một suy nghĩ khiến cả người phát lạnh.

Ở tại tiểu khu Văn Lãng, đồng thời hiểu rõ bối cảnh của ba mẹ cô, ngoại trừ biểu tỷ, còn có thể là ai?

Nhưng... Vì sao? Biểu tỷ có lý do gì lại làm như vậy

Chỉ là phỏng đoán biểu tỷ như vậy, đã khiến cô có chút cảm giác tội lỗi.

Những năm gần đây, biểu tỷ thường ngày tuy rằng hay tạt nước lạnh vào cô, nhưng thực tế đối với cô vẫn tốt.

Chiếc điện thoại mới khi cô lên sơ trung, chính là sau khi biểu tỷ đi làm, tặng cô món quà đầu tiên.

Mỗi khi chuyển mùa, biểu tỷ còn dẫn cô đi dạo phố mua quần áo.

Tuy nói không đắt giá bằng lúc trước mẹ mua cho biểu tỷ, nhưng so với tiền lương ít ỏi của biểu tỷ, coi như là tận tâm tận lực rồi.

Cho nên, Hạ Mộc vẫn nghĩ biểu tỷ chỉ là nói năng chua ngoa nhưng tấm lòng đậu hũ, hôm nay đào rỗng đầu cũng nghĩ không ra, cô đắc tội biểu tỷ lúc nào.

Cảnh sát tra án luôn chú ý đến động cơ, mà biểu tỷ có thể có động cơ gì để hại cô?

Một cô gái hai mươi bốn tuổi, đối với một con nhóc mười ba tuổi như cô, có thể có thù hận gì trong lòng?

Nếu như loại trừ biểu tỷ, còn có ai có thể phù hợp điều kiện "ở tiểu khu Văn Lãng, lại hiểu rõ bối cảnh của ba mẹ cô"?

Hạ Mộc quyết định phải điều tra rõ ràng.

Nếu như là người ngoài, cô đoán không ra là ai còn chưa tính, nhưng hiện tại, biểu tỷ vướn phải hiềm nghi, cô không muốn vì vậy mà nảy sinh mâu thuẫn với biểu tỷ.

Thứ sáu, Hạ Mộc hẹn biểu tỷ buổi chiều cùng đến hội trường.

Buổi sáng chín giờ, cô lên tàu điện ngầm đến tiểu khu Văn Lãng, gõ cửa nhà biểu tỷ.

Đó là một căn nhà dành cho người độc thân rộng năm sáu mươi mét vuông, bày trì cũng không theo thiết kế gì, đơn giản là bài trí cho có, cả căn nhà nhìn một cái là có thể thấy hết.

Hạ Mộc đưa trái cây cho biểu tỷ, ngồi trên sô pha, thuận miệng hỏi: "Chị, không phải dì nói mua một căn nhà ở đường Cống Vinh cho chị sao?"

Chu Mẫn Lôi nghiêng đầu nhìn cô: "Không phải, mẹ ta là muốn bạn trai ta mua nhà ở đường Cống Vinh, sao vậy? Có phải cảm thấy nơi này quá nhỏ?"

Hạ Mộc lắc đầu: "Không nhỏ, một mình ở như vậy là đủ rồi, quét dọn cũng thuận tiện, ta vẫn luôn mơ ước có thể mua được một căn nhà thuộc về bản thân."

Chu Mẫn Lôi có chút chua chát mỉm cười: "Ngươi là một tiểu thư nhà giàu sống trong biệt thự ở trung tâm thành phố, nói với ta muốn ở loại chỗ chật hẹp này? Nếu không chúng ta đổi cho nhau đi?"

Hạ Mộc ngẩng đầu nhìn nàng, chăm chú nói: "Nếu như ngươi cam tâm tình nguyện ở nhà của ta, đêm nay có thể dọn đến đó, dù sao cũng có hai phòng khách, ba mẹ ta vẫn hy vọng ngươi thường đến chơi.

Nhưng nơi này cách trường học quá xa, cũng không gần trạm xe, chờ ta tốt nghiệp, đến đổi với ngươi, ngươi không được đổi ý a."

"Ngươi cũng biết không có trạm xe?" Chu Mẫn Lôi thở dài: "Ta mỗi ngày đều phải đi tàu điện ngầm, mang giày cao gót chạy 2km đường, ngươi biết đó là cảm giác gì không?"

Nhìn thấy Hạ Mộc có chút xấu hổ, Chu Mẫn Lôi vội vàng treo lên khuôn mặt tươi cười, xách trái cây đứng lên: "Ta đi rửa trái cây cho ngươi ăn."

"Được." Hạ Mộc cũng đứng lên: "Chị, trong máy tính của ngươi có game Lunic không? Ta vẫn chưa làm nhiệm vụ hằng ngày của hôm nay."

Chu Mẫn Lôi một đường đi vào phòng bếp: "Lunic gì? Là game sao? Ta đều là làm việc, nào có lúc rảnh rỗi chơi game, ngươi muốn chơi thì tự mình tải về đi, tốc độ cáp quang ở tiểu khu bọn ta rất cao."

"A." Hạ Mộc bước nhanh đến bàn làm việc cạnh cửa sổ, mở máy vi tính.

Cảnh giác dùng khóe mắt liếc nhìn phòng bếp, nhìn thấy biểu tỷ đang cúi đầu trước vòi nước, Hạ Mộc vội vàng mở trình duyệt web, kiểm tra lịch sử truy cập.

Trong lòng mặc niệm: "Buổi tối ngày hai mươi mốt tháng bảy..."

Trống!

Lịch sử truy cập trên trình duyệt web trống rỗng!

Biểu tỷ tựa hồ rất ít lên mạng, trong lịch sử truy cập chỉ có vài trang web mua sắm.

Kết quả này, khiến Hạ Mộc thở phào nhẹ nhõm.

Cô vui mừng tắt trình duyệt web, nhưng lại bỗng nhiên phát hiện trên màn hình desktop còn có một trình duyệt khác.

Cô khẽ chau mày, quay đầu lại nhìn biểu tỷ, nước trong bồn đã sắp đầy, trái cây sắp rửa xong.

Hạ Mộc do dự trong chốc lát, cuối cùng vẫn nhanh chóng mở trình duyệt kia, tìm xem lịch sử truy cập.

Cuối cùng, một tên của một trang web quen thuộc, vẫn đập vào mắt.

Diễn đàn TW.

Hạ Mộc chấn động, phía sau đã truyền đến tiếng bước chân của biểu tỷ.

Cô run rẩy bắt đầu kéo lịch sử truy cập xuống.

Hai mươi mốt tháng bảy, từ buổi tối sáu giờ đến mười một giờ, trong lịch sử tất cả đều thông tin đăng ký của diễn đàn này.

Thật là nàng.

"Đến ăn đi." Biểu tỷ ở phía sau gọi: "Không nên để nước rơi xuống bàn phím."

"Đến ngay." Hạ Mộc vội vàng tắt đi trình duyệt, đứng dậy đi về phía sô pha, sắc mặt trắng bệch.

Chu Mẫn Lôi xoay người đến trước cửa, một bên đổi giày một bên hỏi: "Buổi trưa ngươi muốn ăn gì? Ta còn chưa mua thức ăn."

Tâm tình của Hạ Mộc không có cách nào bình tĩnh,

cô ngẩng đầu nhìn biểu tỷ từ nhỏ đã nhìn cô lớn lên: "Chị...ngươi..."

"Làm sao vậy?" Chu Mẫn Lôi quay đầu nhìn cô.

Hạ Mộc cúi đầu, lời đến bên môi lại nuốt trở vào, trong lòng nói không rõ là tư vị gì: "Đừng mua nữa, gọi thức ăn ngoài đi."

Tần Giai Tú hãm hại bôi nhọ, từng khiến cô vừa sợ hãi vừa phẫn nộ, nhưng chưa bao giờ khiến cô thương tâm thất vọng giống như giờ phút này.

Cô muốn hỏi biểu tỷ vì sao, lại không chuẩn chị tốt tâm lý để tranh cãi.

Câu có câu không ăn xong bữa trưa, Hạ Mộc ngủ một giấc, đứng dậy theo biểu tỷ đến trạm tàu điện ngầm.

Trên đường, Hạ Mộc dường như không có việc gì mà hỏi Chu Mẫn Lôi: "Chị, ngươi biết một diễn đàn tên là TW không? Mấy ngày hôm trước, bạn học của ta thấy trên đó có người nhắc đến ta."

Chu Mẫn Lôi bất ngờ không kịp đề phòng mà run lên, nhưng rất nhanh lại đạm nhiên nhún vai: "Không nghe nói qua, ta không chơi game, cũng không thích lướt diễn đàn, công việc bận muốn chết, nào có thời gian xem bài viết? Nhắc tới ngươi cái gì?"

Hạ Mộc gục đầu xuống, trong lòng tuyệt vọng tột đỉnh, rất nhiều oán giận cùng nghi hoặc, lại không biết mở miệng thế nào.

Vào hội trường, biểu tỷ kéo cánh tay cô, nhỏ giọng nói bên tai cô: "Điện hạ có xuất hiện hay không? Ngươi giới thiệu giúp ta một chút đi."

Hạ Mộc có chút xấu hổ, giới thiệu người thân với vương trữ sáu tuổi, muốn cô nói như thế nào?

Lẽ nào nói "điện hạ, đây là biểu tỷ nhà ta, tên gọi là gì có lẽ ngươi không có hứng thú, nhưng nàng muốn làm lỡ thời gian của ngài, tùy tiện trò chuyện?"

Vui đùa cái gì, đừng xem phúc hắc ấu tể kia tuổi còn nhỏ, nhưng uy nghiêm của vương trữ một chút cũng không nhỏ.

Hạ Mộc dẫn nàng đến khán đài, thần sắc ngưng trọng mà căn dặn: "Ngươi trước hết ngồi ở chỗ này chờ một chút, có lẽ điện hạ lát nữa mới đến, nói là giới thiệu, ta sợ rằng không có mặt mũi lớn như vậy, nhưng hẳn là có thể dẫn ngươi đến gần điện hạ một chút."

Chu Mẫn Lôi có chút oán giận gật đầu, nghiêng người tựa vào lưng ghế.

Hạ Mộc xoay người đến hậu trường, cất túi xách vào tủ phòng hoá trang.

Cô đứng lên, đến trước bàn trang điểm rồi ngồi xuống.

Nhìn bản thân trong gương, trong đầu hồi ức những lời biểu tỷ đã từng nói.

"Xảy ra chuyện gì thì cứ đổ hết lên người ta."

"Ta hy vọng ngươi có thể bình an tốt nghiệp."

"Ta đời này cứ như vậy xong rồi, Tô gia đều hy vọng ngươi có tiền đồ tốt."

....

Hình ảnh trong gương, dường như biến thành gương mặt của thành khẩn của biểu tỷ.

Hạ Mộc siết chặt nắm tay, nhíu mày nhìn chăm chú vào người trong gương, tưởng tượng nàng thành Chu Mẫn Lôi, thấp giọng hỏi: "Chị? Vì sao ngươi phải làm như vậy? Vì sao tổn hại danh dự của ta? Ta làm gì có lỗi với ngươi sao?"

Cái gương dĩ nhiên sẽ không trả lời cô.

Ủy khuất trong lòng Hạ Mộc không chỗ phát tiết, bỗng nhiên đứng lên, hung hăng ấn tấm gương, nhìn bản thân trong gương mà hét lớn: "Những lời trước nay ngươi nói đều là giả dối sao! Đồ lừa gạt nhà ngươi! Rốt cục vì sao đối xử với ta như vậy?"

Vừa dứt lời, khóe mắt phát hiện cửa phòng tựa hồ mở ra một cái khe...

Hạ Mộc kinh hoảng quay đầu nhìn lại.

Trứng Cuốn điện hạ đang ngưỡng khuôn mặt bánh bao, trừng mắt há miệng nhìn chằm chằm con mèo ngu ngốc đang cãi nhau với cái gương...

A a a a xong rồi! Mất mặt trước mặt vương trữ rồi!

Hạ Mộc hận không thể đào một cái lỗ chui vào, lắp bắp nhỏ giọng chào hỏi: "Điện hạ.... Hôm nay ngày đến sớm."

Trứng Cuốn điện hạ lập tức thu hồi vẻ mặt kinh ngạc, nghiêm túc chỉnh lý góc áo, khôi phục tư thái cao ngạo ưu nhã của vương thất, chăm chú hỏi con mèo ngu ngốc: "Xin lỗi, đã quấy rầy ngươi, hai người...các ngươi, cần tiếp tục đơn độc nói chuyện sao?"

Hạ Mộc xấu hổ nhìn bản thân trong gương, đỏ mặt cúi đầu, xấu hổ cười nói: "Điện hạ thật sự hài hước, ta vừa rồi nói với cái gương là đang luyện tập lời thoại.. Ha ha ha ha!"

Trứng Cuốn điện hạ trầm mặc gật đầu, đôi tử đồng nghi hoặc nhìn chằm chằm con mèo ngu ngốc, như là đang nhìn người mắc chứng nhân cách phân liệt.

Hạ Mộc không thể nào giải thích, chỉ có thể cười khổ tiến lên, mượn cơ hội nhắc đến chuyện xưa: "Điện hạ, trước đó ta không cẩn thận mạo phạm ngài, nhà trường ghi lỗi cho ta, học bổng của ta cũng sắp bị tước rồi, sau này không cách nào mua đồ ngột cho ngài nữa."

Trứng Cuốn điện hạ có chút giật mình: "Loại xử phạt này rất không hợp lý."

"Đúng vậy!" Hạ Mộc thành khẩn nhìn về phía khuôn mặt bánh bao: "Nhưng ủy viên nói, chỉ cần hiện tại ngài đồng ý tha lỗi cho ta, hình phạt sẽ hủy bỏ, ta có thể mỗi ngày cho ngài ăn bánh pudding."

Lịch sử chứng minh, ăn hàng ở một số vấn đề, biểu hiện tương đối rộng lượng, Hạ Mộc dễ dàng nhận được sự tha thứ của đế quốc thái tử.

Có thể bởi vì bêu xấu trước mặt điện hạ, nên lực chú ý của Hạ Mộc bị dời đi, lúc ra khỏi hậu trường, trong lòng đã không hề quấn quýt.

Cô thản nhiên đến ngồi xuống bên cạnh biểu tỷ, thở dài một hơi, đạm nhiên lên tiếng: "Chị, vì sao ngươi phải đăng bài nói xấu ta?"

Chu Mẫn Lôi kinh hoảng, quay đầu trừng Hạ Mộc: "Ngươi nói bậy bạ gì đó?"

Hạ Mộc nghiêng đầu chắc chắn nhìn nàng: "Ta đều biết, dựa vào địa chỉ IP của tài khoản đăng bài, tìm địa chỉ của người đăng bài rất dễ, ta không nghĩ ra, vì sao ngươi lại đối xử với ta như vậy."

Sắc mặt Chu Mẫn Lôi lập tức đỏ bừng, khó có thể tin trừng mắt nhìn cô, đôi mắt như muốn nứt ra.

Trầm mặc hồi lâu, thần sắc trên mặt nàng chuyển thành oán hận cùng không cam lòng — nếu sự việc đã bại lộ, cũng không cần che dấu phẫn hận trong lòng.

"Cái gì gọi là bôi nhọ? Những việc ta phơi bày ra ánh sáng, lẽ nào không phải sự thật? Ngươi lợi dụng thân thích trà trộn vào học viện quân đội, lừa gạt ủy viên kỷ luật tránh được xử phạt, không biết lại chui chỗ trống nào vào được kịch tổ, diễn vai sủng phi của vương trữ.

Lần này ngươi thể diện lớn rồi, giao thiệp đều là nhân vật lớn, đừng nói cho ta biết tất cả đều là dựa vào vận khí, tuổi nhỏ tâm cơ lại nặng như vậy, thật sự làm cho người ta buồn nôn."

Hạ Mộc nghẹn lời nhìn nàng chằm chằm: "Chị..."

"Đừng gọi ta là chị." Chu Mẫn Lôi oán hận nhìn chằm chằm vào cô: "Ta đâu xứng làm biểu tỷ của những người đứng ở thượng tầng xã hội như các ngươi?"

Hạ Mộc khó có thể tin mà nhìn nàng: "Ta rất cảm ơn ngươi giúp ta sửa lại thông tin, để ta có thể bằng vào bản lĩnh thi đậu học viện này. Ta tham dự biểu diễn, chỉ là vì kiếm chút tiền, bởi vì thích hợp với vai diễn nên mới được kịch tổ lựa chọn, căn bản không có chui chỗ trống gì!

Ta không biết vì sao ngươi lại cay nghiệt phỏng đoán ta như vậy!"

Chu Mẫn Lôi bỗng nhiên nhìn về phía cô: "Bởi vì ngươi căn bản không xứng có những thứ này! Ngươi từng xem bọn ta là người nhà sao? Mẹ ngươi và mẹ ta là tỷ muội, nhưng đứng bên cạnh mẹ ngươi lại giống như một người hầu! Hiện tại, nhà ngươi còn nghèo túng hơn nhà ta, ngươi chính là một kẻ ăn mày cần ta bố thí! Dựa vào cái gì đứng ở thượng tầng? Ngươi muốn hao tổn tâm cơ để tiếp tục giẫm lên đầu ta? Đừng có nằm mơ!"

Chu Mẫn Lôi tâm tình kích động, giọng nói sắc nhọn.

Hạ Mộc hoảng trương nhìn xung quanh, đè thấp giọng nói với nàng: "Tại sao ngươi....có thể có loại suy nghĩ kỳ quái này? Dì lớn hơn mẹ ta mười tuổi, đứng chung một chỗ khẳng định có khác biệt, nhưng cũng không bất kham như ngươi nói! Hơn nữa, tại sao ngươi sẽ cảm thấy ta...Chị, trạng thái tinh thần của ngươi rất không bình thường..."

Chu Mẫn Lôi đứng lên, xách túi xách: "Đừng khua môi múa mép với ta nữa, không ai hiểu rõ ngươi hơn ta! Có giỏi thì ngươi tiếp tục xóa bài viết đi, ta ngược lại muốn nhìn xem ngươi có bản lĩnh thông thiên gì, có thể ngăn miệng của cư dân mạng!"

Hạ Mộc kinh ngạc ngửa đầu nhìn nàng: "Ngươi rốt cục muốn làm gì?"

Chu Mẫn Lôi cười lạnh một tiếng: "Ta muốn ngươi chuyển trường, đến chỗ ngươi nên đến."

Hạ Mộc sững sốt, lập tức giận tái mặt: "Ngươi nên tìm một bác sĩ tâm lý đi, ta khuyên ngươi không nên tiếp tục điên rồ, người nhà nếu như biết ngươi làm việc này, ngươi sẽ bị cả gia tộc xua đuổi."

"Nếu như ngươi dám nói cho người khác, ta cam đoan sẽ làm ngươi hối hận." Chu Mẫn Lôi lạnh lùng bỏ xuống những lời này, xoay người bỏ đi.

Hạ Mộc đứng dậy, nhìn bóng lưng của nàng, hô to: "Chúng ta là người một nhà a! Chị! Sao lại trở nên như vậy? Ta rốt cục chọc giận ngươi ở chỗ nào?"

Chu Mẫn Lôi không quay đầu lại, cười lạnh một tiếng: "Ta không dám trèo cao! Danh ngạch là ta cho ngươi, bây giờ ngươi ngoan ngoãn nhả ra, rời khỏi kịch tổ, chuyển trường rời khỏi đây, ta có thể tiếp tục xem ngươi là muội muội, đừng nghĩ giẫm lên vai của ta mà trèo lên."
« Chương TrướcChương Tiếp »