Chương 35

Chờ một chút ...

Hiện tại là hai giời rưỡi chiều, lúc này không phải điện hạ nên ngoan ngoãn ở trong trường tiểu học sao? Vì sao lại xuất hiện trước mặt cô?

" Điện hạ, sao ngài lại ở chỗ này? Có việc tìm ta sao?" Hạ Mộc cảnh giác chuẩn bị bắt ấu tể, áp giải trở lại trường tiểu học.

Nhưng mà, điện hạ mặt bánh bao đối diện nghiêm trang hắng giọng, ngẩng đầu ưỡn ngực, trịnh trọng đưa ra lời mời đối với cô: "Ngươi có muốn đến dự tiệc sinh nhật của ta không?"

Hạ Mộc: "..."

Điện hạ sắp sinh nhật rồi!

Tiệc sinh nhật của vương thất, thư mời không phải đều là do bộ nội vụ chịu trách nhiệm lên danh sách, sau đó gửi đi sao?

Đâu cần điện hạ phải tự mình trốn học đi gửi thiệp mời...

Hạ Mộc thụ sủng nhược kinh, xấu hổ sờ sờ khuôn mặt.

Lập tức đồng ý tựa hồ sẽ có vẻ quá tùy tiện, vẫn nên rụt rè một chút, cô nhăn nhó trả lời: "Hôm đó đúng lúc ta có hẹn, nhưng nếu như là sinh nhật của ngài..."

Đôi tử đồng của Trứng Cuốn điện hạ liễm đi, vẻ mặt nghi hoặc đặt nghi vấn: "Ta vẫn chưa nói với ngươi đó là ngày nào."

Hạ Mộc: "..."

Ghê tởm! Làm ấu tể, đầu óc nghiêm cẩn rõ ràng như vậy làm gì! Để cô ngạo kiều một chút có thể chết sao! Không nên vạch trần không được sao!

Khuôn mặt Hạ Mộc hơi đỏ lên, vội vàng nói sang chuyện khác: "Úc ha ha ha, ta là nói... Ta đồng ý, ta dĩ nhiên đồng ý tham gia tiệc sinh nhật của ngài.

Là buổi tiệc ngoài trời tổ chức ở hoa viên sao? Ta rất thích một tòa kiến trúc trên không trong hoa viên, vẫn hy vọng có thể may mắn tham quan."

"Kiến trúc trên không?" Lực chú ý của ấu tể thuận lợi bị Hạ Mộc dời đi.

Hạ Mộc mừng rỡ miêu tả tòa kiến trúc thủy tinh trên không trung, cũng vẻ mặt hướng tới cảm thán với điện hạ: "Còn có xích đu, ngồi trên đó phơi nắng, cảm giác nhất định rất tốt đẹp."

Tất cả mèo tựa hồ đều thích phơi nắng.

Trứng Cuốn điện hạ cong khóe môi, tiến lên một bước, đôi thiển đồng xuyên qua hàng mi dài nhìn kỹ Hạ Mộc, ôn nhu nói: "Hiện tại ta có thể dẫn ngươi đi."

Hạ Mộc sững sốt: "Nhưng bây giờ còn không tan học."

Khóe môi điện hạ tà tà tiếu ý, không trả lời, trực tiếp xoay người, nghiêng đầu, dùng ánh mắt ý bảo con mèo ngốc đuổi theo.

Dùng hành động thực tế biểu thị: "Không tan học thì thế nào?"

Quả nhiên là một ấu tể xấu xa...

Làm một học nhu thuận, Hạ Mộc ngay cả một tiết học cũng chưa từng trốn, nhưng ấu tể xấu xa trước mắt cư nhiên dụ dỗ cô trốn học!

Trong lòng do dự, muốn hiên ngang lẫm liệt cự tuyệt, lại mọc lên một tia tâm lý phản nghịch nho nhỏ.

Trốn học loại chuyện này, đối với thiếu nữ ngoan mà nói, có một cảm giác kí©h thí©ɧ kỳ diệu.

Không nghe thấy tiếng bước chân của miêu nữ theo phía sau, Trứng Cuốn điện hạ dừng bước, nghiêng đầu, không kiên nhẫn thúc giục: "Đi theo ta."

Lực uy hϊếp của Địch Hách Lạp, có một loại cảm giác áp bách khó có thể miêu tả bằng ngôn ngữ.

Hạ Mộc nội tâm giãy dụa, bị mệnh lệnh của ấu tể cắt đứt, không hề có nguyên tắc mà đi theo.

Lúc lấy lại tinh thần, đã không thể nào đổi ý.

Cô theo Đoạn Tử Đồng đi đến rừng cây nhỏ phía Tây Nam.

Đi qua con đường nhỏ trong cánh rừng, là có thể đến một bức tường không ai trông coi, đó là con đường tất yếu phải đi qua lúc trốn học.

Nhưng mà, bằng vào "vận khí tốt" của Hạ Mộc, hai người mới vừa đi đến gần bước tường đã nhìn thấy hai bảo vệ, từ sâu trong rừng, một đường rít gào chạy đến —

" Học sinh bên kia! Muốn trốn tiết đi? Nhóc con! Hôm nay ta đã ở đây chờ hai tiếng đồng hồ! Cuối cùng cũng bắt được rồi! Không được chạy!"

Hạ Mộc: "..."

Ngũ lôi oanh đỉnh, mất hết can đảm.

Xong xong, hình tượng học sinh ngoan của cô sẽ bị hủy hoại chỉ trong chốc lát!

Hạ Mộc đóng đinh tại chỗ, không dám cử động, chỉ có thể bó tay chịu trói.

"Này." Ấu tể bên cạnh gọi cô.

Lấy lại tinh thần lấy lại tinh thần, ủy khuất nghiêng đầu, nhìn về phía đầu sỏ là ấu tể xấu xa, ai oán đáp lại: "Gì chứ?"

Đoạn Tử Đồng rũ mắt, đứng bên cảnh cô mà tháo đai an toàn, yên lặng hắt cằm với cô, ý bảo cô cũng biến trở về thú hình.

" Làm gì?" Hạ Mộc nhìn về phía đai an toàn của mình, bóng đèn trong đầu sáng ngời: "Không phải ngươi muốn mang ta bay đi trốn chứ? Đừng náo loạn nữa điện hạ! Nếu như để các lão sư biết được..."

Đoạn Tử Đồng nghiêng đầu chăm chú nhìn cô, bình tĩnh mở miệng: "Bị bọn họ bắt được, mới có thể để các lão sư biết."

Hạ Mộc: "..."

Xong xong, phúc hắc ấu tể nói rất có đạo lý!

Hai bảo vệ tiếng bước chân càng lúc càng gần.

Hạ Mộc tay chân lạnh lẽo, do dự nhìn về phía ấu tể xấu xa.

Điện hạ như cũ yên tĩnh nhìn chăm chú vào cô, đôi tử đồng nhẹ liễm, có nhàn nhạt ý thúc giục.

" Không được nhúc nhích a!" Hai bảo vệ đã gần trong gang tấc.

Nếu không chạy thì không còn kịp rồi... Hạ Mộc cắn răng một cái, nắm chặt quyền, ngón tay ấn nút chuyển đổi trên đai an toàn!

Trong nháy mắt lúc cô hóa hình, ấu tể bên cạnh cũng "sát" một tiếng, dang đôi cánh.

Giây tiếp theo, cô đã bị ấu tể hai tay xách lên khỏi mặt đất, nhắm thẳng phía chân trời!

Hạ Mộc cúi đầu, thân ảnh của hai bảo vệ càng ngày càng nhỏ, khoa tay múa chân nhìn bầu trời mắng ầm lên.

Đỉnh đầu truyền đến giọng nói khıêυ khí©h của phúc hắc ấu tể: "Đuổi theo ta đi."

Mới vừa bay lên trên cao, ánh mắt của Hạ Mộc xẹt qua phụ cận dãy nhà học, lập tức phát hiện có hai nữ nhân, đang ở xa xa chỉ vào phương hướng của cô, hô to cái gì đó...

Hạ Mộc: "..."

Hình như là lão sư.

Là lão sư nhận ra thân phận của điện hạ!

Hạ Mộc nâng khuôn mặt, tuyệt vọng tuyên bố tin dữ: "Điện hạ, ngài biết hai vị lão sư bên kia sao? Chúng ta dường như bị các nàng phát hiện rồi..."

Trứng Cuốn điện hạ nghe vậy sững sốt, cúi khuôn mặt bánh bao, kinh hoảng nhìn về phía mặt đất —

Hai lão sư tiểu học đuổi theo nàng, đang vẻ mặt dữ tợn nhìn không trung phất tay...

Điện hạ: "..."

Quả nhiên, ở trên không trung thực sự quá bắt mắt, trốn học thất bại.

Trứng Cuốn điện hạ có chút mất mát, nhưng vẫn không tình nguyện mà chuẩn bị hạ cánh.

Hạ Mộc cảm giác bản thân được điện hạ đột nhiên ôm chặt, đầu hướng xuống, không hề báo trước, cực nhanh lao xuống mặt đất!

Bay qua khoảng trống giữa hai tòa nhà, những dãy tường lướt qua trước mắt, dường như có thể bị va chạm đầu rơi máu chảy bất cứ lúc nào —

" A a a a!"

Tốc độ rơi xuống nhanh như vậy,

Khiến Hạ Mộc đời này cũng không muốn chơi tàu lượn siêu tốc gì nữa!

Thời khắc chạm đất, hai cánh Đoạn Tử Đồng đột nhiên dang rộng, động tác mềm nhẹ lưu loát ngay cả lúc tiếp đất một âm thanh cũng không nghe thấy.

An toàn chạm đất.

Trước mắt Hạ Mộc trời đấy xoay chuyển, bị kình phong thổi đến rụng cả lông.

Mèo nếu như thật sự có chín cái mạng, cô xác định đã bị ấu tể xấu xa này dọa chết hai mạng.

Bên kia nhanh chóng truyền đến giọng nói lo lắng của hai lão sư.

Trứng Cuốn điện hạ có chút luống cuống, buông Hạ Mộc, cúi đầu căn dặn cô: "Ngươi từ đường nhỏ trở lại nhà học, đừng nói đã gặp ta."

Tiếng gọi ầm ĩ của các lão sư càng gần!

Hạ Mộc cuống quít ngẩng đầu, chỉ thấy Đoạn Tử Đồng dựng thẳng chỉ thấy, đặt lên trên môi, khiến cô đừng lên tiếng, còn mình thì bước nhanh sang bên kia —

" Điện hạ! Xem như tìm được ngài rồi!" Hai lão sư nghiến răng nghiến lợi!

Con rồng béo này lúc không biết bay, độ khó để bắt được đã cao đến 99.9, hiện nay như hổ thêm cánh, độ khó trực tiếp thăng đến cộng vô cùng.

Một lão sư tiến lên ôm lấy Trứng Cuốn, nhíu mày chất vấn: "Nói cho lão sư biết, ngươi trốn học làm gì!"

Điện hạ ngẩng đầu, nở nụ cười ngây ngốc: "Đói bụng, muốn ăn cô*."

Hai lão sư nhất thời bị manh hóa, cơn giận tán đi một nửa, khẩu khí hòa hoãn căn dặn: "Đói bụng thì phải nói cho lão sư biết, bạn nhỏ không thể một mình chạy lung tung, biết không?"

Trứng Cuốn điện hạ gật đầu, ôm cổ lão sư, âm thầm liếc mắt, nhếch môi với Hạ Mộc đang trốn trong góc.

Hạ Mộc: "..."

Có người nói kỹ năng hàng đầu của chính trị gia chính là diễn xuất, ấu tể béo này, thời gian tới nhất định sẽ thành công lớn...

— — —

Trong nháy mắt sắp đến ngày sinh nhật của Trứng Cuốn điện hạ, Hạ Mộc lần đầu tham gia một yến tiệc của vương thất, trong lòng có chút bất an.

Đặc biệt lên mạng đặt câu hỏi: "Tham gia yến tiệc của tầng lớp quý tộc, nên ăn mặc thế nào."

Cư dân mạng đều cho ra đề cử, giả cả của trang phục trên cơ bản không thấp hơn hai vạn.

Hạ Mộc ngơ ngác nhìn chăm chú vào màn hình, sinh không thể luyến.

Cô từ trước đến nay không truy cầu xa xỉ, lại là công dân may mắn được điện hạ cứu giúp, rất có khả năng được mời lên sân khấu, phát biểu cảm nghĩ sau khi được cứu vớt.

Nếu như ăn mặc quá keo kiệt, cô sợ sẽ có tổn hại đến thể diện của điện hạ.

Đang phát sầu, điện thoại di động bỗng nhiên reo lên.

Là Giang Mị, Hạ Mộc bắt máy.

Bên kia Giang Mị lập tức phun đầy nước đắng: "Hạ Mộc! Điện hạ mời ngươi tham dự sinh nhật sao? Chị ta nhận được thư mời! Vì sao ta không có, trong vở kịch ta diễn vai tỷ tỷ của điện hạ, sao lại nặng bên này nhẹ bên kia chứ!"

Hạ Mộc: "A? Có lẽ là vương hậu gửi thư mời, ngươi đừng tức giận, điện hạ sao có thể suy nghĩ chu toàn như vậy."

" Ngươi cũng không được thư mời?" Giang Mị thở dài một hơi: "Như vậy cũng có thể hiểu được."

Hạ Mộc: "..."

Giang Mị: "Làm sao vậy? Ngươi nhận được thư mời? Ngươi nhận được rồi!"

Hạ Mộc cười gượng: "Ngày đó ở trường học, đúng lúc gặp điện hạ, nên thuận tiện được mời, ta cũng không muốn đi, lễ phục trong nhà đều chật rồi, không có trang phục nào thích hợp dự yến tiệc."

Giang Mị ở bên kia điện thoại gào khóc vài phút, oán trời trách đất, trách điện hạ không "ban phúc trạch khắp thiên hạ"!

Sau đó tỉnh táo lại, sầu mi khổ kiểm nói: "Lễ phục ta có, ta đợi ngày này đã đợi hai tháng, sớm chuẩn bị xong, vóc dáng của ngươi cũng tương đương ta, nhất định mặc vừa."

Ngày diễn ra yến tiệc, Hạ Mộc đang phòng ngủ của Giang Mị thay lễ phục, cô gầy hơn Giang Mị một chút, đường cong không bó sát, mặc vào mang một loại nhu nhược mỹ cảm.

Giang Mị còn cố ý mời chuyên viên trang điểm, trang điểm và làm tóc cho Hạ Mộc.

Chuẩn bị hoàn tất đã là năm giờ ba mươi chiều.

Trước khi đi, Hạ Mộc đứng trước gương trong phòng thay đồ nìn trái nhìn phải, không khỏi xoay người kích động nói với Giang Mị: "Ta thật không biết cảm ơn ngươi như cảm tạ, còn có chị ngươi, gặp gỡ hai người các ngươi, ta thực sự...."

" Ngươi thật là muốn ta đố kị đến chết!" Giang Mị cố ý bày ra khuôn mặt thối: "Đi đi! Ta không muốn thấy ngươi!"

Hạ Mộc kích động ôm nàng, hôn mạnh một cái lên má nàng, sau đó nhấc làn váy, vui vẻ ra cửa.

Buổi tiệc tám giờ mới chính thức bắt đầu, Hạ Mộc sáu giờ xuất phát.

Đến sớm một chút thì có thể sớm đi dạo hoa viên, còn có thể thưởng thức mọn khai vị tự chọn.

Xung quanh lần lượt có xe thể thao lái vào tầng hầm, xem ra người đến sớm cũng không ít.

Những người đồng hành xung quanh, đều là danh môn vọng tộc, người duy nhất cô quen biết là Giang Vũ thì đã đến từ lâu rồi.

Hạ Mộc một mình, cầm túi xách nhỏ đính ngọc trai, thẳng sống lưng, theo sao những vị khác xa lạ lần lượt vào cổng.

Nhưng mà, của nhanh chóng phát hiện một vấn đề nghiêm trọng.

Tất cả khách mời, đều sẽ đưa thư mời cho người gác cổng...

Thư mời?

Ấu tể béo kia không đưa thư mời cho cô a a a!

Dòng người thản nhiên đi về phía trước, Hạ Mộc xấu hổ tay chân phát lạnh, trong đầu lập lại mấy lần lời giải thích.

Rốt cục đến phiên cô.

Nam nhân trên dưới quan sát Hạ Mộc, cung kính gật đầu: "Xin ngài đưa thư mời."

Hạ Mộc kéo khóe môi, nụ cười lễ phép: "Là điện hạ tự mình mời ta tham gia buổi tiệc, cho nên miễn đi thư mời, ngươi có thể xác nhận với điện hạ."

Nam nhân mặt không đổi sắc mỉm cười gật đầu, sau đó nghiêng đầu dùng ánh mắt ra hiệu cho cấp dưới..

Người kia lập tức bước đến, Hạ Mộc nâng tay trước mặt Hạ Mộc: "Tiểu thư, mời cô đi hướng này."

Hắn cũng không phải mời cô vào cổng, mà là muốn cô đứng sang một bên, tựa hồ tránh cô cản trở những vị khách khác vào cổng.

Hạ Mộc sắc mặt bất biến, trấn định theo hắn đi sang một bên.

Nam nhân nói: "Rất xin lỗi, khác mời phải có thư mời."

Hạ Mộc mỉm cười: "Ta biết, nhưng, thật sự là điện hạ tự mình mời ta tham gia buổi tiệc, các ngươi có thể dẫn ta vào trong tìm điện hạ xác nhận, như vậy thì có thể giải quyết vấn đề rồi."

Nam nhân nói: "Xin lỗi, như vậy không hợp quy tắc."

Hạ Mộc thẳng tắp nhìn hắn, ngữ khí mang theo một chút uy hϊếp: "Nếu như ta bị chặn ngoài cửa làm lỡ thời gian nhập tiệc, điện hạ khả năng sẽ vì vậy mà tức giận."

Nam nhân giống như người máy, tâm tình không chút dao động, vẫn không nhanh không chậm lịch sự trả lời: "Nếu như gửi sót thư mời, trách nhiệm sẽ do nhân viên có liên quan gánh chịu, nhưng nếu để ngài vào trong, trách nhiệm sẽ do bọn ta gánh chịu."

Hạ Mộc có chút nóng nảy: "Ngươi chỉ cần giúp ta thông báo với điện hạ một tiếng..."

" Rất xin lỗi tiểu thư, cấp bậc của bọn ta không thể trực tiếp thông báo với điện hạ, kiểm tra thư mời là chức trách của bọn ta, những việc khác, bọn ta không có quyền hỏi đến."

" Các ngươi cũng không phải người máy, hà tất quá mức cứng nhắc?" Hạ Mộc vén mái tóc dài, thời tiết vốn là nóng bức, cô gấp đến độ sau gáy đều là mồ hôi: "Thẳng thắn nói cho ngươi biết, còn nhớ rõ điện hạ trước đó cứu một miêu nữ không, người đó chính là ta, ta là bạn của điện hạ, hôm nay muốn dự tiệc, là thật, ta đã nhận lời mời của điện hạ, tuyệt không thể thất hẹn, không để ta vào trong, ngươi không lo lắng điện hạ giận chó đánh mèo trút giận ngươi sao?"

Nam nhân trầm mặc, trên mặt vẫn mang theo nụ cười máy móc, thấp giọng nói: "Vậy ta cũng thẳng thắn nói cho ngài biết, Hạ Mộc tiểu thư, điện hạ có trút giận lên bọn ta hay không, ta không rõ, nhưng nếu như bọn ta để ngài vào, bệ hạ nhất định sẽ trút giận lên bọn ta."

Nghe hắn bỗng nhiên gọi tên mình, Hạ Mộc nhất thời kinh hãi: "Ngươi biết ta?"

Nam nhân cong khóe môi, chỉ cười không nói.

Hạ Mộc kinh ngạc, lại suy nghĩ những lời hắn vừa nói.

Bệ hạ? Bệ hạ sẽ trút giận lên bọn họ?

Có ý gì? Là bệ hạ căn dặn bọn họ đặt biệt ngăn cô vào trong sao?

Hạ Mộc mờ mịt trợn to đôi mắt.

Điều này sao có thể?

Cô cho đến bây giờ chưa thấy qua bệ hạ, vì sao bệ hạ muốn nhằm vào cô?

" Nếu như không có vấn đề gì khác, ta xin đi trước." Nam nhân khom người chào cô.

Hạ Mộc hé môi, lại không thể nào tranh luận.

Nếu như quả thật là quốc vương cấm cô vào trong, cô mang tiểu thái tử ra thì có tác dụng gì?

Nhưng cô không thể cứ như vậy bỏ về, cô đã hứa với Trứng Cuốn điện hạ nhất định sẽ đến.

Thật vất vả chiếm được tín nhiệm, sao có thể đánh vỡ trong một ngày quan trọng như vậy?

Nam nhân gật đầu muốn đi, Hạ Mộc vội vàng đuổi kịp: "Chờ một chút... Tiên sinh, ta muốn vào trong, đây là sinh nhật của điện hạ, điện hạ mời ta, chẳng lẽ còn không đủ sao? Bệ hạ... Bệ hạ sao có thể can thiệp..."

" Xin ngài chú ý ngôn từ." Nam nhân nghiêm túc nhắc nhở.

Hạ Mộc mạnh mẽ trấn định, còn muốn nói thêm nhưng nam nhân đã lần nữa cúi đầu, lui về phía sau vài bước, xoay người rời đi.

Hạ Mộc siết chặt nắm tay đứng ngoài sân, không bao lâu, cảnh vệ mặc quân trang xanh ngọc đến trước mặt cô, mặt không biểu tình "mời" cô không nên tiếp tục ở lại.

Chật vật đi trên đường, Hạ Mộc lấy điện thoại di động ra.

Cô biết Giang Vũ ở trong vương cung, có thể nói một tiếng với điện hạ.

Nhưng...

Bệ hạ? Bệ hạ không cho phép cô tham gia buổi tiệc!

Nếu như cô xin điện hạ giúp đỡ, sợ rằng sẽ khiến quốc vương bất mãn, đến lúc đó còn có thể liên lụy Giang Vũ.

Cô không thể liên lụy Giang Vũ nữa.

— — —

Một tiếng ba mươi phút sau.

Màn đêm buông xuống, hoa viên hoàng gia đèn đuốc sáng trưng, vô số pháo hoa bắn lên bầu trời, quang huy rực rỡ.

" Điện hạ, buổi tiệc sắp bắt đầu rồi."

Mặt bánh bao cô Đoạn Tử Đồng phồng trồn căng tròn, ánh mắt sắc bén trừng trở lại, ngữ khí bất thiện: "Đợi một chút nữa."

Bảo mẫu rụt cổ, gật đầu thối lui.

Những khối băng xung quanh cũng không thể giảm bớt tâm tình nôn nóng, đôi tử đồng của điện hạ, nhìn chằm chằm lối đi được trang trí rực rỡ.

Con đường này vẫn còn một người chưa đi qua.

Cô vẫn chưa đến.