- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Cổ Đại
- Toái Phong Thiên
- Chương 24: Sớm xuân
Toái Phong Thiên
Chương 24: Sớm xuân
Lãnh Phong Lam phá lệ khẽ cười một chút, thấp giọng nói,” Hắn đã từng phát thệ, sẽ không phản bội ta.”
Lãnh Lam lại thần bí mà nắm lấy tay Lãnh Phong Lam,” Chúc mừng người tiên hạ thủ vi cường.”
” Không, là nên cảm tạ tại Phượng Hà sơn gặp được sư phụ.”
Ngừng nói, ánh mắt luôn nghiêm túc mà lãnh tình nay nhìn Lục Vũ Hạo lại đầy ôn nhu, hiền hòa……
” Hỗn trướng! Ngươi vạch trần Kim Thành?” Thái hậu suýt nữa mất đi tôn nghiêm mà tát Đỗ Thừa Tướng, cũng may Ngọc Dung ngăn cản kịp thời.
” Thái hậu, hôm nay Minh phi bị biếm vào lãnh cung, mọi đại thần trong triều có liên quan đều bị điều tra, tình thế nguy cấp…… Thần cũng là vì bảo vệ lợi ích của mình cùng Thái hậu! Nhưng Bệ hạ quyết tâm điều tra rõ ràng…… Thái hậu người xem……”
” Hắn rốt cuộc là kiên quyết như thế nào, bất quá cũng đáng tiếc, không có Minh phi cũng không sao, ta còn có Địa Hỏa quốc.” Thái hậu kéo Ngọc Dung lại, hiền lành cười nói,” Như thế nào, lúc Minh phi bị vạch trần ngươi cũng chứng kiến, có phát hiện gì không?”
“……” Ngọc Dung nhớ tới Lục Vũ Hạo đầy khí phách, trong lòng hồi hộp, lắc đầu khẽ nói,” Hồi thái hậu, mật thám Lý Sướиɠ bị Bệ hạ thu phục, Hàn Ngự đại nhân tựa hồ cũng quyết theo Bệ hạ, Thủy Nguyệt Hàm công chúa vô ngại……”
Thái hậu nắm lấy cánh tay Ngọc Dung, lực đạo có điểm mạnh, ngữ khí lo lắng nói,” Kia, cái kia nam nhân thì sao? Lục Vũ Hạo có cái gì dị thường?”
Cánh tay bị nắm chặt có điểm đau, Ngọc Dung lại biết Lục Vũ Hạo là cái gai trong mắt Thái hậu, suy nghĩ chốc lát rồi nói,” Tựa hồ không khác xưa, chính là……”
” Chính là cái gì? Ngươi nói mau a!” Thái hậu đẩy Ngọc Dung, Ngọc Dung lảo đảo suýt chút nữa ngã xuống đất.
” Là…… Hắn…… khiến cho Minh phi đang hoảng loạn mà bình tĩnh lại……”
” Hừ, Kim Thành thật không cẩn thận, Thủy Nguyệt Hàm cùng Hàn Ngự cũng không nghe lời ta, từ đầu đến cuối chỉ có ngươi Ngọc Dung. Kim Thành bị biếm vào lãnh cung đúng là một cơ hội, ta đem ngươi đến bên người Hoàng Thượng, thuận tiện cho chúng ta giám thị, ngươi nghĩ thế nào?” Thái hậu cười hỏi.
Ngọc Dung không chút do dự quì xuống, thảm thiết nói, ” Nghìn vạn lần không thể a thái hậu! Bệ hạ đang điều tra người của Minh phi…… Chúng ta trước mắt không thể có động tĩnh.”
Đỗ Thừa Tướng lập tức nói tiếp,” Đúng vậy Thái hậu nương nương, người xem thế nào vượt qua được cửa ải trước mắt?”
“…… Hừ, hoảng cái gì? Địa Hỏa Quốc cũng không phải dễ đối phó. Mùa đông cũng sắp đến rồi nhỉ.” Thái hậu lộ vẻ đắc ý mỉm cười,” Trước tiên thả lỏng cho bọn chúng một chút, sau đó nhìn xem Thiên Phong hoàn toàn mất nước. Ta không chiếm được…… Ta phải cưỡng đoạt lấy, bất luận ngươi là con ta hay là ai.”
Đỗ Thừa Tướng lặng lẽ lau mồ hôi lạnh, làm bạn với Vua như làm bạn với hổ a!
Ngọc dung tâm tư trăm chuyển. Nàng che giấu chuyện Lục Vũ Hạo không thích nam nhân, cũng che giấu nhiều chuyện khác. Bởi vì đối với nàng lúc này, hạnh phúc của người nàng yêu cũng chính là hạnh phúc của nàng……
Một đêm yên tĩnh.
Lãnh Lam muốn ngủ tại Xích Phượng Cung, Lãnh Phong Lam không lay chuyển được hắn, huống hồ Lục Vũ Hạo lại không phản đối.
Bất quá, đứa nhỏ Lãnh Lam nằm giữa hai người đã ngủ say ……
” Ngươi nói…… Ngươi yêu thượng Thủy Nguyệt Hàm?” Lãnh Phong Lam hỏi chuyện này khiến Lục Vũ Hạo trợn tròn mắt.
“…… Xem như là vậy, nhìn thấy nàng trong nháy mắt đã động tâm, lúc ấy ngươi cùng xú tiểu quỷ này còn thay nhau làm khổ ta. Ta lại không giống ngươi có nhiều nữ nhân, nhiều kinh nghiệm, nói thực ra ta cũng không tin vào loại tình yêu này. Ta đại khái chính là thích nàng……” Lục Vũ Hạo quay đầu, mỉm cười nhìn Lãnh Phong Lam. Mắt hắn tròn to trong veo như nước, ánh hào quang tỏa ra tứ phía khiến Lãnh Phong Lam ngây người nhìn,” Chẳng qua ngươi xem ta tiêu sái nói rằng khiến cho người mình yêu hạnh phúc, tuy rằng nói là hạnh phúc nhưng thực ra rất đau khổ. Bất quá hoàn hảo chỉ là thích…… Lúc chia tay sẽ không tê tâm liệt phế ( kiểu như “tan nát con tim”:))).”
” Ngươi không tin yêu? Vì cái gì?” Lãnh Phong Lam chăm chú hỏi.
“……” Trầm mặc một lát, Lục Vũ Hạo thở dài cười nói,” Ngươi cũng đã nói cho ta chuyện của ngươi, ta nếu không nói thì không thể coi là bằng hữu được. Ai, ngươi cũng là người hiểu biết, ta không giống người bình thường…… Bất luận ngươi tin hay là không tin, ta đều muốn nói.”
” Ta đích thật là Lục Vũ Hạo, nhưng không phải là Lục Vũ Hạo ở thế giới này…… Năng lực của ta ở thế giới kia bị gọi là “dị năng”. Ở thế giới kia ta sinh ra không có phụ thân, mẫu thân của ta nếu như không im lặng thì cũng sẽ điên loạn. Ta không biết cái gì gọi là quan tâm cùng yêu thương…… Về sau không hiểu do âm dương đảo lộn mà lạc vào thế giới này, trùng tên trùng họ đồng diện mạo với Lục Vũ Hạo này. Có thể trước kia thân thể này đích thực si ngốc, bất quá ta cũng không biết. Lục Thuấn Hành không có vạch trần ta, ta nghĩ ta nên cùng hắn nói chuyện, hắn biết ta sau khi ngã từ trên tường thành xuống liền biến thành Lục Vũ Hạo này, cho nên ta nghĩ chuyện này hắn nên biết. Ngươi có thể liên lạc với cha ta chứ? Ta muốn cùng hắn hảo hảo nói chuyện.”
Lãnh Phong Lam im lặng đánh giá lời Lục Vũ Hạo sau đó đáp,” Đương nhiên có thể. Giống như ngươi nói sư phụ biết ngươi khác trước kia nhưng lại không vạch trần ngươi, có thể là có dụng ý khác, vậy để ngày mai đi.”
Lục Vũ Hạo gật gật đầu, cười nói,”Ngươi không cảm thấy chuyện ta vừa nói là không thể tưởng tượng nổi sao?”
” Nói thật ta nghe cũng không minh bạch. Bất quá ngươi đáp ứng sẽ không phản bội ta, tự nhiên sẽ không gạt ta. Huống hồ ta thấy trong ánh mắt ngươi, sẽ không gạt người.” Lãnh Phong Lam vươn cánh tay hướng Lục Vũ Hạo,” Vậy có thể cùng ta hứa hẹn?”
Lục Vũ Hạo cũng vươn cánh tay đạp lại, hai người bắt lấy tay nhau đặt lên người Lãnh Lam.
” Hứa hẹn điều gì?” Lục Vũ Hạo không rõ cho nên ngơ ngác hỏi.
“…… Hảo hảo tồn tại trong thế giới này.” Hơi ấm từ bàn tay mạnh mẽ kia truyền vào trong lòng Lục Vũ Hạo, tham quyến sự ấm áp kia khiến Lục Vũ Hạo không buông tay.
Cuối cùng, cúi đầu, mím môi nói,” Sẽ như vậy.”
Đôi mắt đen láy chuyển chuyển mấy vòng rồi khẽ nói,” Đúng rồi, nghe Kim Thành nói ngươi thực tâm yêu mẫu thân của Lam nhi? Mộ Dung Dung?”
Lãnh Phong Lam ôn nhu cười,” Có thể là do khuyết thiếu tình yêu của mẫu thân, lúc gặp nàng thời điểm nàng mang thai Lam nhi, toàn thân cao thấp đều lộ vẻ ôn nhu, lúc đó ta cũng còn nhỏ tuổi, gặp lại Lam nhi cũng luôn nghĩ đến nàng…… Bất quá, về sau phỏng chừng sẽ không.”
” A? Vì cái gì? Ngươi di tình biệt luyến ( = Yêu người khác)?” Lục Vũ Hạo thiêu mi.
” A, xem như vậy.” Lãnh Phong Lam cười.
” Hắc hắc, hôm nay ngươi cười rất nhiều lần, thật không dễ dàng. Nếu không ngại nói cho ta biết ngươi yêu ai khác đi?” Lục Vũ Hạo trộm cười.
Lãnh Phong Lam làm bộ trở về khuôn mặt lạnh băng, sau đó nghiêm túc lắc đầu,” Không được, ta không hy vọng người khác biết được hắn rồi mơ ước chiếm đoạt hắn.”
” Hắc? Không phải là bằng hữu tốt! Đại mỹ nhân nhà ai, nói ra cho ta phân hưởng một chút a! Có khả năng khiến ngươi xem trọng thực không đơn giản a. Có hay không là Thủy Nguyệt Hàm xinh đẹp, có hay không Kim Thành khôn ngoan?” Lục Vũ Hạo lo lắng vấn. Tranh thủ đoạt lấy thứ trong tay hắn nhanh – Lục Vũ Hạo đại khái nghĩ vậy.
“…… Tại lòng ta, hắn…… là ngoài ý muốn.” Lãnh Phong Lam mắt mắt, khóe môi nhếch lên cười nhạt.
” Ngoài ý muốn? Ngoài ý muốn? Người này bộ dạng ra sao?” Lục Vũ Hạo diện bộ biểu tình thực quỷ dị, nếu Lãnh Phong Lam trông thấy nhất định sẽ phì cười.
” A, hắn thực sự là ngoài ý muốn, chính là mười năm trước lần đầu tiên gặp nhau……”
Lãnh Phong Lam đang ngủ, Lục Vũ Hạo liền cảm thấy thương tâm……
Đại mỹ nhân cũng không giới thiệu cho bổn đại gia một người, bổn đại gia chính là Tiêu Dao Vương đại công tử, rất có tiềm lực, không bằng lo lắng một chút cho bổn đại gia, bổn đại gia cam đoan một lòng không đổi, bề ngoài ngọc thụ lâm phong, bên trong học vấn cao siêu phong lưu phóng khoáng, hòa nhã ôn nhu……
Lãnh Lam trở mình, lại cảm giác phía trên bị đè nặng bởi hai cánh tay, ngồi dậy…..
Hắn cũng cười. Cảm giác ấm áp được ôm ở giữa, đã lâu rồi……
Ba ngày sau, Thiên Phong quốc ngự tiền thị vệ Hàn Ngự chính thức nghênh thú Thủy Nguyệt Quốc công chúa Thủy Nguyệt Hàm.
Hỉ phục đỏ thẫm vây quanh đôi tân lang tân nương thực chói mắt. Hàn Ngự dáng vẻ mãnh mẽ cùng với Thủy Nguyệt Hàm kiều mỵ động nhân tâm đứng đối diện nhau. Tuy rằng Thái hậu từ đầu đến cuối đều không có cười, cũng miễn cưỡng kiên trì xong buổi đại lễ.
Lục Vũ Hạo tránh ở phía sau rèm, nhìn thấy Thủy Nguyệt Hàm đầy vẻ phong tình trong hỉ phục đỏ, khóe miệng cười khổ, lắc đầu, thở dài sau đó quay đi. Lãnh Lam từ phía sau ôm lấy Lục Vũ Hạo xem như an ủi.
” Hạo ca ca, Lục bá bá hôm trước nói ngươi là người ở thế giới khác đến! Ngươi về sau sẽ quay lại đó ư?” Lãnh Lam hơi có chút lo lắng hỏi.
Lục Vũ Hạo dừng cước bộ.
Trở về! Hắn như thế nào quên nhiệm vụ của mình, Hắc Long a! Rốt cuộc phải tìm như thế nào?
” Hạo ca ca ngươi ngây ngốc cái gì? Trả lời Lam nhi a? Hạo ca ca ngươi không cần trở về…… Lam nhi không cần ngươi trở về!” Lãnh Lam thấy Lục Vũ Hạo do dự không trả lời, trong lòng rất bất an, khóc nức nở,” Hạo ca ca!”
Lục Vũ Hạo khôi phục, ôm lấy đứa nhỏ,” Tạm thời còn không thể trở về a, có thể…… Cả đời cũng trở về được.”
Ngày hôm qua hắn thừa dịp Lãnh Phong Lam cùng Lãnh Lam không có mặt mà hỏi Lục Thuấn Hành việc này, nhưng hắn lại nói là không có loại sinh vật nào là Hắc Long. Truyền thuyết kia cũng chỉ là được ghi chép mà truyền lại đến bây giờ, Thiên Phong quốc chẳng qua là đem tôn giáo cùng chính trị hợp lại thành một. Tâm tư Lục Vũ Hạo lúc này tựa như có chậu nước lạnh dội vào đầu….
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Cổ Đại
- Toái Phong Thiên
- Chương 24: Sớm xuân