Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Toái Phong Thiên

Chương 1-2: Xuyên không

« Chương TrướcChương Tiếp »
Mở mắt ra, mơ hồ đưa tầm mắt nhìn xung quanh, cách đó không xa là một phiến cửa sổ.

Con mắt rát rát, trong khoang mũi tràn đầy mùi vị bùn đất.

Cử động thân thể, lúc này mới kinh hãi phát hiện bản thân mình cư nhiên bị trói, hơn nữa lại là trói rất chặt.

Dùng sức giãy giụa, nhưng không tài nào thoát ra!

Thần a! Hắn… Hắn… Bị bắt cóc?

Không đúng, chính mình là không có tiền a… Hơn nữa từ nhỏ lại là cô nhi!

Có lẽ nào là vụ án biếи ŧɦái gϊếŧ người?

Không cần a! Hắn là tình nguyện thi vào trường cao đẳng, cũng không muốn bị gϊếŧ a! Cứu mạng a! Cứu mạng a!

Trong nội tâm đã cuồng loạn kêu la, chính là mấp máy môi một chút mới phát hiện trong miệng bị một miếng vải thô hung hăng ngăn chặn, căn bản không cách nào cử động được cằm.

Càng không thể tạo ra thanh âm.

“Ngô…Ngô…” Đau khổ than thở – Chính mình là trêu trọc ai a? Bản thân rõ ràng đang ở nhà ngủ ngon giấc.

Là kẻ trộm?

Không thể nào? Nhà của hắn chỉ có bốn bức tường…

Đột nhiên, cánh cửa bị mở ra.

Bởi vì bị ném xuống đất cho nên nhìn không thấy người đến là ai, Lục Vũ Hạo chỉ thấy trước mắt một cẩm y nhân, tay phe phẩy quạt, cước bộ ngược lại rất nhẹ…

Chờ chút…Y phục của hắn như thế nào lại dài như vậy, còn có…Cái loại quạt giấy cổ xưa kia là không nên xuất hiện ở thời đại này a.

“A, ngươi cư nhiên đã tỉnh?”

Thanh âm kia cực kì ngả ngớn, lại không thể nói là dễ nghe, cẩm y công tử ngồi xuống, khuôn mặt anh tuấn tà mị, đưa mắt phượng liếc nhìn Lục Vũ Hạo: “Sách sách, ta tưởng Lãnh Phong Lam tìm ai làm hoàng hậu, nguyên lai là Tiêu Dao Vương dưỡng mễ trùng1. Ai, đều sợ đến ngây người…thực vô dụng!”

Lục Vũ Hạo sở dĩ ngây người, đều không phải vì sợ hãi, là bởi vì hắn chưa từng gặp qua nam nhân nào bộ dạng lại xinh đẹp đến vậy, bản thân đã từng nhìn qua các ngôi sao nổi tiếng nhưng không ai có thể so sánh được…đứng sát đến vậy, khuôn mặt của cẩm y công tử vô cùng rõ ràng, Lục Vũ Hạo chỉ nhìn, mắt cũng dứt khoát không nhắm lại.

“Sách sách, có Tiêu Dao Vương thủ hạ, chính là có được sinh ý, Lãnh Phong Lam cũng là cam lòng lấy một đứa ngốc…Bất quá đứa ngốc này, ngoại trừ cái túi da bên ngoài cũng chỉ là là một đứa ngốc không đáng gây sợ hãi”. Nói xong còn dùng cây quạt khêu khêu trước mặt Lục Vũ Hạo, *** tế tường tận xem xét rồi đứng dậy, “ Không hổ là dòng giống của Lục Thuấn Hành…Nếu không phải trời sinh ra ngu ngốc, chỉ sợ…” Cẩm y công tử thanh tú cười: “Sẽ khiến cho thiên hạ khó được thái bình.”

Lục Vũ Hạo lúc này mới hoàn hồn, mở to mắt nhìn – Ngươi nói cái gì? Ta là tên ngốc? Ngươi mới là tên đần độn!

Chuyện đùa, hắn thế, nhưng lại chính là học sinh tài năng trọng yếu của trường Trung học! Thế nào lại là trời sinh ngu ngốc?

Đang muốn chửi ầm lên để bảo vệ chính mình tôn nghiêm, lại nghĩ tới trong miệng bị miếng vải ngăn chặn, đành phải cắn răng.

Nhưng tâm tình trong lòng dường như bị cẩm y công tử nhìn thấu, công tử kia nghi hoặc nói: “Ánh mắt thực sự là rất đẹp…tựa như có ngọn lửa bùng cháy…Ai, nếu không phải ngươi thật là đứa ngốc, ta còn hoài nghi chính ngươi hiểu lời ta nói”

Giãy giụa muốn vị công tử kia giúp mình xuất ra miếng vải trong miệng để chứng minh bản thân không có ngốc. Nhưng chính là nghĩ lại. Nếu như hắn phát hiện chính mình có năng lực dị thường, chẳng phải là bản thân tự rước lấy diệt vong, vạn nhất hắn gϊếŧ con tin, chẳng phải chính mình chết rất oan uổng?

Huống hồ bây giờ còn có một số sự tình ngày càng phiền toái.

Xin hỏi hiện tại hắn có phải là đang nằm mơ? Vậy thì cớ sao lại có nhà tranh rách nát như thế này? Còn có mỹ nhân cổ đại cùng trang phục kì quái?

Chờ một chút…Người cổ đại? Quần áo kia…Cư nhiên giống với những gì mình ôn tập trong lịch sử nhà Tống.

Kinh ngạc nhìn vị cẩm y công tử, lại nhớ tới tin nhắn của bằng hữu…

Không thể nào?

Hắn…

Đều không phải

Thực sự…

Xuyên không a…

Biểu hiện si ngốc, trì trệ của hắn bị cẩm y công tử thu vào trong mắt, khiến người nọ càng thêm chán ghét: “Hừ…Ta đối với ngươi một chút hứng thú cũng không có. Ta muốn bắt chính là nhi tử của Lãnh Phong Lam, lại đem ngươi bắt đến đây, đúng là một lũ ăn hại!”

Lục Vũ Hạo đối với bốn phía xung quanh đã ngoảnh mặt làm ngơ.

Hắn thực sự là đã xuyên không…Vậy thân thể của hắn làm sao bây giờ? Hắn tại thế giới kia làm sao bây giờ? Hắn…

Nghĩ đến thế giới kia, tiêu đề đầu tiên của tạp chí là: “Học sinh Trung học thi vào Cao Đẳng do áp lực quá lớn mà đột tử tại nhà.” Phía sau cảm giác giống như có dòng nước xoáy cuốn mình vào trong…

Thần a! Hiện tại có phải đang cùng ta nói giỡn.

Hắn chính là đang mơ, chính là nằm mơ, nằm mơ mà thôi a!

Lúc này, cẩm y công tử đã mất kiên nhẫn, phe phẩy quạt nói: “Hừ, gϊếŧ ngươi là muốn cùng Tiêu Dao Vương đối địch, vậy không gϊếŧ ngươi…Nhưng nếu muốn cũng không phải là không được, bất quá cũng chỉ là một tên ngốc, gϊếŧ ngươi chỉ bẩn tay ta!”

Lục Vũ Hạo mặc kệ bên kia là đang làm gì…Dù sao hắn hiện tại là một ngàn một vạn lần tâm tư muốn chết…

Không sai…Chính mình hiện giờ thân phận là cái gì, chính là tình trạng gì…trong chốc lát nữa có thể hay không bị gϊếŧ.

Cái gì cũng không biết.

Chính mình cũng chỉ có một cái mạng.

Lục Vũ Hạo cố gắng hồi phục lại tâm tình, hy vọng có thể trấn tĩnh như thường, thế nhưng lúc này đây không thể không đếm xỉa…Hiện tại đây chính là tính mạng của mình, trời aaaaaaaa!

“Báo cáo chủ nhân…Tiêu Dao Vương đã đuổi tới…chúng ta…” Cửa ra vào vang lên thanh âm, tựa hồ là hỏi ý kiến.

Lục Vũ Hạo hoàn hồn.

“Không chơi với ngươi. Đối thủ của ta, trong thiên hạ này, chỉ có Lãnh Phong Lam a.” Cẩm y công tử tựa như thở dài, lại như là đang tự cao tự đại. Nghe như đối với thằng nhãi Lục Vũ Hạo này là cực độ khó chịu, chính là, bọn họ phải rời đi?

Tiêu Dao Vương là ai?

Vị cẩm y công tử cầm quạt, hướng cái cổ Lục Vũ Hạo hung hăng đập một cái, Lục Vũ Hạo chỉ cảm thấy thiên hôn địa ám2, một lần nữa chìm vào giấc ngủ…

Lúc tỉnh lại đã không còn ở nhà tranh nữa rồi.

Mơ mơ màng màng, cư nhiên là một gian phòng hoa lệ. Không chỉ đồ dùng trong phòng mang phong vị cổ xưa, đối diện là cái tủ phía trên là ngọc khí3 rực rỡ muôn màu, khiến Lục Vũ Hạo con mắt dựng thẳng lên…

Không thể nào, té xỉu trước cùng té xỉu sau đãi ngộ cư nhiên khác nhau nhiều đến vậy?

Xuống giường, trên người dây thừng đã không còn, toàn thân cũng không có gì là đau đớn, đang muốn đi giầy – Không sai, Lục Vũ Hạo thấy trước mắt là một đôi giầy tương mãn ngân ti4, chế tác cực kì *** xảo, nhất quyết là loại hàng xa xỉ, cùng với cái thế giới bán các sản phẩm nhái kia căn bản là không cùng cấp bậc.

Đi giày, đứng dậy, lại bị gương đồng phía trước hấp dẫn.

Đi qua.

“AAAAAAAAAAAAAAAAA!” Tiếng kêu vang dậy khắp trời đất, Lục Vũ Hạo ngã xuống đất.

Người kia, đúng vậy….Tuyệt đối là chính mình…Nhưng là…Có một vấn đề hết sức nghiêm trọng…

Vì cái gì mà tóc mình dài như vậy? Còn có…Dáng người như thế nào trở nên hết sức *** tế? Trước kia tựa hồ phải cao hơn một chút, cánh tay cũng phải thô hơn? Hơn nữa, chính mình hiện tại sợ nhất chính là – Cái người trong gương kia thật sự xinh đẹp a!

Không đeo kính mắt, đôi mắt to trong như nước hiện ra…Sống mũi cao, môi đỏ thắm, còn có một đôi anh khí lông mày, bởi vì lông mày cho nên chính mình bộ dạng không còn giống nữ nhân, thế nhưng vì cớ gì lại thành cái dạng này?

Tiểu Mặc nàng ta đem mình đẩy đến đây…Sau đó liền không quan tâm? Mặc kệ cho người đời nghĩ ta là tên ngốc?

Còn có, chính mình thị lực tự nhiên hồi phục. Không cần đeo kính cũng có thể nhìn rõ! Rất, rất, rất là thần kì!

“Chi nha–!” Tiếng cửa mở.

“Đại công tử, phát sinh chuyện gì? Ngươi có làm sao không?” Tiến vào là một hài tử buộc tóc hai bên, lo lắng nhìn Lục Vũ Hạo, “Đại công tử, lúc lão gia mang ngài về thì ngài vẫn hôn mê bất tỉnh, làm Nhất Niên sợ hãi.”

Lục Vũ Hạo lúc này mới hoàn hồn, ngơ ngác nhìn thiếu niên thanh tú trước mặt: “Ngươi…Là…Ai a?”

1) mễ trùng: theo QT tiên sinh thì mễ là gạo, còn trùng là sâu bọ  ta đoán chắc là sâu ăn gạo  ý bảo anh Hạo là vô dụng (chém bừa)

2) thiên hôn địa ám: trời đất mù mịt/trời đất u ám

3) ngọc khí: đồ dùng bằng ngọc

4) tương mãn ngân ti: (chém bừa) ta đoán là được khâu bằng chỉ bạc.
« Chương TrướcChương Tiếp »