Tháng 7, tại thành phố G.
Hôm nay đi lấy thư chậm, sau khi đưa thư xong, Tư Đồ Từ Từ vội ôm con chạy tới trước cửa khu gia đình, Tân Thần đã ở đó chờ sẵn trong xe.
Vừa mở cửa xe ra, khí lạnh lập tức ùa ra, giống như được tắm nước lạnh, đến cả lỗ chân lông cũng thư thái giãn ra. Tư Đồ Từ Từ đặt đứa con đang say ngủ của mình xuống ghế sau, còn cô thì vội chạy lên ghế trước hóng mát.
Tân Thần đưa khăn tay cho cô lau mô hôi, hỏi cô: “ Sao chỉ có mình cậu mang đứa nhỏ? Bố mẹ câu đâu?”
“Cơ quan chỗ bố mẹ tớ làm có tổ chức một chuyến du lịch đi Vân Nam, sáng sau mới về cơ.” Tư Đồ Từ Từ ngồi trên ghế, vừa lau mồ hôi vừa hổn hển nói: “Ô? Sao hôm nay chỉ có mình cậu? Cô công chúa nhỏ nhà cậu đâu rồi?”
Cô chỉ lơ đãng thuận miệng hỏi một câu như vậy, lại làm cho Tân Thần đang điều chỉnh lại tốc độ gió điều hòa bỗng khựng khại vài giây, ‘Ưm’ một tiếng, Tân Thần mới trả lời: “Bố con bé mang nó… đi trước rồi.”
Tư Đồ Từ Từ thấy rõ ràng cô bạn thân hình như có hơi khác thường, nhưng cô mới chỉ hơi nhíu mày, Tân Thần lại ngay lập tức khởi động xe, như thể đang sợ bị cô tra hỏi vậy: “Đi thôi nào! Chúng ta xuất phát thôi! Bọn họ đang chờ chúng ta đấy!”
Đến khu bể bơi dành cho trẻ em, Tư Đồ Từ Từ mới hiểu hết được biểu tình của Tân Thần ban nãy gọi là ‘chột dạ’. Trong phòng thay quần áo ở sảnh lớn, bên cạnh hai cha con họ ngôn, một người mà đã hơn nửa tháng cô không thấy mặt đang duỗi chân ngồi.
Tóc dài hơn, nhưng so với lần trở về gần đây nhất, làn da lại trắng hơn. Bộ áo sơ mi màu lam nhạt rất vừa người, ôm sát lấy bờ vai rộng và vòng eo rắn chắc, trông vô cùng anh tuấn.
Lúc trước, khi anh ta còn ở bộ đội đặc chủng, cô đã từng đến thăm. Có một chị vợ người quân nhân nọ luôn miệng ca thán chồng mình chỉ biết mặc bộ quân phục màu đất, không thì cũng chỉ là những bộ quần áo màu trắng, xám hay đen, làm vợ chồng với nhau hơn mười năm, chị ta cũng sắp biến thành chỉ biết đến ba màu này. Khi đó Tư Đồ Từ Từ nghĩ đến điều này, nên khi mua quần áo cho anh cô chọn thêm cả những màu sắc khác, ban đầu là xanh nhạt, rồi đến màu phấn, lại lam nhạt… nhưng đó là lúc hai người mới cưới, yêu thương lẫn nhau, cô nói gì anh nghe nấy.
Trong lúc mải nghĩ, cô đi về phía anh ngày một gần mà chẳng hay. Từ lúc Tư Đồ Từ Từ vào cửa anh đã nhìn chằm chằm cô và con, lại càng gần, ánh mắt kia càng rực sáng. Tư Đồ Từ Từ quay đầu tránh đi, lay con trai đang ngủ say dậy: “Dậy thôi nào! Bố con đến rồi kìa!”
Cậu nhóc nhắm mắt lại, căn bản là không thèm tin. Thấy Từ Thừa Kiêu đã bắt đầu đứng dậy đi về hướng này, Tư Đồ Từ Từ đặt con lên ghế, xoay người kéo Tân Thần vào phòng thay đồ.
Từ Thừa Kiêu nhìn theo bóng lưng cô, rất muốn bước nhanh đuổi theo giữ cô lại. Nhưng nhìn thấy đứa con đã lâu không thấy đang ngồi đây, anh lại không thể xê dịch được chân mình.
“Con trai!” Anh nhớ con nhiều lắm, giơ phốc lên cao hơn đỉnh đầu, anh hỏi nó: “Nhớ bố không con?”
Cậu nhóc bỗng dưng bị trọng lực tác động, sợ đến mức tỉnh táo hẳn, nhíu mày ôm lấy cổ cha nói: “Bố, bố không còn cách nào chào hỏi nhẹ nhàng hơn được à?”
Từ Thừa Kiêu buông con xuống, ôm ở khuỷu tay, lại nhìn con đầy vui vẻ. Cô công chúa nhỏ nhà họ Ngôn rất biết lo lắng, đứng bên chân hai bố con anh nhắc nhở: “Vân Khởi, Vân Khởi, thay quần! Thầy giáo đã bắt đầu dạy bơi rồi!”
Ngôn Tuấn vội vã ôm lấy cô con gái đang vội vã nhìn một bé trai thay quần lên, cười nói: “Hôm nay thầy không đến dậy, bố và chú Kiêu sẽ đích thân dạy hai đứa học bơi.”
Đến khi Tư Đồ Từ Từ và Tân Thần thay áo tắm ra ngoài, từ xa đã nhìn thấy hai người đàn ông đang chiếm cứ một góc bể bơi, trong tay mỗi người ôm một đứa trẻ khóc lóc ầm ĩ dạy chúng nó cách nín thở. Hai người có chiều cao tương đương, cơ ngực đều vạm vỡ rắn chắc, cơ bụng đâu ra đấy, sáu múi đều đặn, quần bơi màu đen nhỏ gọn bó sát, bao lấy cặp mông rắn chắc, một người cường tráng mà không mập, người còn lại gầy mà không yếu.
Tân Thần chậc chậc thành tiếng, mắt không dời ra nổi, thọt cùi chỏ vào Ti Đồ Từ Từ ở bên: "Tư Đồ, cậu nhất định phải đi xem mắt sao? Cậu nhìn cơ bắp của Từ Thừa Kiêu đi! Cậu thật sự nhất định phải như vậy ư?!"
Tư Đồ Từ Từ rải khăn tắm lên phần sàn cạnh bể bơi, vận động làm nóng người, không hề nhìn về phía bên kia, "Trước khi đi mẹ mình đã sắp xếp hết rồi, cậu cũng biết đó, mặc dù mẹ mình không có cơ bắp, nhưng lúc mẹ nổi điên lên còn đáng sợ hơn tên kia nhiều."
Điều này Tân Thần cũng đồng ý, nhưng: "Nhưng tính tình Từ Thừa Kiêu nhà cậu. . . . . . Cậu nên nghĩ cho Mạnh Thanh Thành một chút! Cậu không gϊếŧ Bá Nhân, nhưng Bá Nhân chết vì cậu. Sao cậu có thể lại nhẫn tâm gây tai họa cho một chàng trai tay trói gà không chặt đến xem mắt chứ?"
Mặt Tư Đồ Từ Từ không cảm xúc quay đầu lại nói: "Mẹ mình làm việc rất chu toàn —— Lần này mẹ mình cố ý chọn một người đai đen Taekwondo đó."
"Vậy cũng không đủ sức chịu nổi một cú đá lốc xoáy của Từ Thừa Kiêu. . . ."
Hai người đàn ông căng cơ bắp ở bên kia, nhưng mãi vẫn không chiếm được sự ngưỡng mộ của bà xã nhà mình, hai người liếc mắt nhìn nhau, thả hai đứa trẻ vào trong phao bơi, sau đó hít sâu một hơi, đồng thời lặn xuống dưới nước, mấy hơi thôi, đã không một tiếng động lặn về phía các cô ở bên này.
"Roạt" một tiếng, hai người cùng nổi lên từ dưới bể bơi, Tân Thần đang lảm nhảm bị dọa sợ đến mức thét to một tiếng, Tư Đồ Từ Từ gần bờ hơn, giật mình nghiêng người trượt xuống.
Tận dụng thời cơ! Từ Thừa Kiêu lao vào trong nước ôm chặt cô ấy vào trong ngực.
Tư Đồ Từ Từ trấn tĩnh trở lại sau cơn sặc nước, đẩy anh ra ý bảo mình không sao, nhưng Từ Thừa Kiêu làm sao chịu buông tay đây? Ôm cô bơi tiếp, dán sát bên tai cô nhẹ giọng hỏi: "Tuần trước gọi điện thoại sao em không nhấc máy? Dạo này shop online bề bộn nhiều việc sao?"
Con trai bơi ở chỗ nước nông cách đó không xa, vừa nghịch nước với Cẩn Hoan, vừa liếc mắt nhìn về bên này, Từ Từ không nhịn nổi báo cáo cho chồng: “Hôm đó, Vân Khởi bị cảm sốt, tôi đưa nó đến bệnh viện truyền nước, không mang theo điện thoại di động. Sau đó, nó đỡ hơn thì tôi lại quên gọi điện thoại lại cho anh.”
Từ Thừa Kiêu siết thắt lưng của cô thật chặt, yên lặng vài giây, nói: "Lần này anh về sẽ ở lại khá lâu, hay đổi chỗ học bơi cho con đi, nơi này xa nhà quá. Trong tiểu khu nhà mình không phải có một bể bơi sao? Để anh dạy nó."
"Anh có thể đưa nó về nhà anh ở một thời gian, khi nào nhận được lệnh cần phải đi thì đưa nó về chỗ tôi." Từ Từ đề nghị thẳng thắn.
Từ Thừa Kiêu cúi đầu nhìn người phụ nữ trong lòng đang cụp mắt trả lời mình, ngừng lại chút, chợt trầm giọng hỏi cô: "Nhiều ngày như vậy em có nhớ anh không?"
Ánh mắt anh nóng bỏng, Ti Đồ Từ Từ ngước mắt, vừa bình tĩnh vừa thẳng thắn nói cho anh biết: "Nếu anh không về…. Tôi cũng không nhớ có người như anh tồn tại nữa."
Sắc mặt của Từ Thừa Kiêu thoáng chốc chuyển thành khó coi, nhưng Từ Từ không hề thay đổi sắc mặt, lách khỏi vòng tay của anh, bơi về phía bọn nhỏ bên kia.
Rời khỏi bể bơi, Từ Thừa Kiêu mang túi xách của cô, tay ôm con trai, hai tay Từ Từ trống trơn, đành phải đi theo sau anh, anh đậu xe ở chỗ đèn hỏng, cô hơi chần chừ, thì tay đã bị anh nắm lấy rồi.
"Nhìn đường cẩn thận, đi theo anh." Anh dặn dò thân thiết trước mặt con trai. Cậu nhóc nhỏ nhìn thấy vẻ mặt ngấm ngầm chịu đựng của mẹ khi bị ba dắt tay, gục ở trên bờ vai ba cất tiếng cười.
Lúc ăn cơm, Từ Từ đi vệ sinh, Từ Thừa Kiêu mới hỏi con trai: "Vừa rồi con nháy mắt ra hiệu gì với mẹ con vậy?"
Tư Đồ Vân Khởi mắt nhìn mũi mũi nhìn tim: "Đâu có."
"Con trai, có muốn trao đổi tin tình báo không?" Từ Thừa Kiêu thấu hiểu con trai, dụ dỗ cậu nhóc nhỏ thú nhận.
“Ba mang một khẩu súng mô hình cho con đấy!"
"Bộ ba thấy con giống thể loại trẻ con hô chém hô gϊếŧ đấy sao?" Tư Đồ Vân Khởi hỏi rất bình tĩnh, hỏi rất có khí chất.
"Không giống." Khóe miệng Từ Thừa Kiêu cong lên thành góc, lộ ra vẻ giảo hoạt, "Cho nên ba mới cố ý tìm bộ ba mươi hai quyển sách ‘Bách Khoa Toàn Thư Britannica’*, phiên bản thứ mười lăm xuất bản năm 93.”
[Bách khoa toàn thư Britannica là một bộ bách khoa toàn thư bằng tiếng Anh, do khoảng 100 nhà biên soạn và được hơn 4000 nhà chuyên môn xây dựng và phát triển bộ sách. Xuất bản lần đầu tiên từ năm 1768 – 1771 trong ba quyển. Bản mới nhất bao gồm 32 quyển. Tuy nhiên năm 2012 đã tuyên bố ngừng xuất bản trên giấy và ra mắt bản mềm và online do sự cạnh tranh của Wikipedia]
Thằng nhóc nhướn hàng mày kiếm giống hệt Từ Thừa Kiêu, không hề do dự ngẩng đầu lên nói: "Cho dù ba có mua chuộc con bằng món quà mà con cực kỳ cực kỳ ao ước, con cũng không nói cho ba biết bà ngoại đã sắp xếp cho mẹ đi xem mắt đâu." Dừng một chút, "Ba cũng đừng mong biết thời gian sẽ là sáu giờ rưỡi tối mai, địa điểm là nhà dì Đình Đình ngay cạnh nhà ông bà ngoại.”
Từ Thừa Kiêu hít một hơi, đưa tay xoa đầu con trai, "Đúng là con ruột của ba."
**
Cơm nước xong xuôi quay về căn hộ của Từ Từ và con trai, vừa ra khỏi thang máy Tư Đồ Từ Từ đã nhìn thấy trước cửa nhà mình có một cái va ly to đùng, cô sa sầm mặt, quay đầu lại nhìn Từ Thừa Kiêu.
Nhưng lúc ăn cơm, từ khi cô đi vệ sinh trở lại vẻ mặt tên kia đã khác thường, vậy mà không thèm để ý đến ám chỉ trong ánh mắt cô, ôm con trai hùng hồn chờ bên cửa.
Tư Đồ Từ Từ mở cửa dùng chân chặn lại, xoay người lại ôm con trai, dángv vẻ không muốn cho Từ Thừa Kiêu vào cửa. Nhưng một tay anh ôm chặt lấy thằng bé trên vai, một tay còn lại nhẹ nhàng nắm lấy tay cô. Tư Đồ Từ Từ sợ đánh thức con, không dám giãy mạnh, anh ta cứ nghênh ngang vào nhà, trước khi vào phòng ngủ của con trai còn quay đầu lại quát khẽ: "Mở va ly của anh ra rồi sắp xếp đồ cho anh. . . . . . Quà mua cho em để ở dưới cùng.”
Từ Đồ Từ Từ nhìn thẳng vào anh cười lạnh, cứ để mặc cửa mở như vậy không quan tâm, ngồi trên ghế salon ngoài phòng khách chờ anh.
Một lát sau, Từ Thừa Kiêu nhẹ nhàng mở cửa ra khỏi căn phòng nhỏ, liếc nhìn cửa nhà vẫn còn đang mở toang, và chiếc va ly vẫn nằm ngoài cửa không hề nhúc nhích, đi tới trước mặt Tư Đồ Từ Từ cúi người xuống, đưa tay véo hai má cô, khiến cô phải ngẩng đầu nhìn anh.
Cơn giận “phựt” thổi bùng lên, Tư Đồ Từ Từ giơ chân lên đá, Từ Thừa Kiêu buông tay lùi về phía sau một bước, vẫn dùng cái loại ánh mắt lạnh lẽo như đáy đầm sâu nhìn cô, Tư Đồ Từ Từ lườm anh, nhưng ngược lại anh chỉ cười, xoay người lại tự kéo va ly vào trong, đóng cửa khóa trái.
"Từ Thừa Kiêu! Thái độ này của anh là muốn nán lại không chịu đi hả? Đây là nhà tôi!" Tư Đồ Từ Từ lạnh giọng lên tiếng hỏi.
Anh vừa đi tới vừa hỏi ngược lại: "Em đuổi anh đi, là vội vã dọn vị trí cho người mới sao?"
"Vị trí của anh? Từ Thừa Kiêu, anh cho rằng ở chỗ tôi vẫn có vị trí của anh sao?"
Anh cao lớn, đứng rất gần trước mặt cô, che gần hết ánh đèn, bóng tối bao phủ hết người cô, Tư Đồ Từ Từ ngồi trong cái bóng của anh lạnh giọng hỏi lại, khinh khỉnh không thèm nhìn.
Từ Thừa Kiêu cúi đầu lẳng lặng nhìn cô, ánh mắt dần dần cháy lên.
Cô biết đối biết đáp, Từ Thừa Kiêu đã lĩnh giáo nhiều năm nay rồi; từng ấy năm, anh đã trải qua biết bao chuyện giày vò ý chí, nhưng vẫn bị cô chọc giận dễ dàng.
Thời gian đã để lại trên người anh nhiều thứ như thế, cũng lấy của anh nhiều như vậy, nhưng cảm giác đối với người phụ nữ tên Tư Đồ Từ Từ này, bất kể là tình yêu hay là tức giận, vẫn nồng đậm trước sau như một chết tiệt.
"Tư Đồ Từ Từ, " Anh cúi xuống "Em, chết, chắc, rồi !"