Chương 4
"Nơi này nhất định phải tẩy rửa, nếu không người sẽ sinh bệnh. Mặc dù có hưoi đau một chút nhưng ta tin tưởng ngươi có thể chịu được."
Tặng cho Hắc Ưng một nụ cười tín nhiệm, ngón tay Thu Tri Phong hơi dụng lực một chút đẩy vào phía trong cơ thể Hắc Ưng. Thở gấp một cái, l*иg ngực Hắc Ưng phập phồng kịch liệt, cơn đau tối qua dường như lại càn quấy trong cơ thể, ánh mắt y có chút khó chịu. Thu Tri Phong vẫn chú ý quan sát vẻ mặt Hắc Ưng, thấy phản ứng của y không đúng, khẽ đảo mắt, lần thứ hai lại hôn lên môi y.
Lần này là kịch liệt hôn sâu, cuốn lấy đầu lưỡi Hắc Ưng đang có ý kháng cự, đồng thời động tác phía dưới cũng không hề dừng lại, nhẹ nhàng đen trọc dịch bên trong hậu huyệt của y móc ra. Ánh mắt Hắc Ưng trợn to rồi lại bị kĩ năng hôn cao siêu của Thu Tri Phong biến thành thần trí mơ hồ, ánh mắt lại như phủ một tầng sương mù. Thậm chí bởi vì kinh nghiệm của y quá kém phong phú mà khiến y nhất thời không biết hô hấp như thế nào.
Tẩy sạch thứ phía trong cơ thể Hắc Ưng, Thu Tri Phong lần thứ hai lưu luyến khuôn miệng của y, thật lâu mới chấm dứt nụ hôn. Hắc Ưng bị hôn đến thất điên bát đảo, đến mức khi nào mình được Thu Tri Phong ôm về giường cũng không biết. Đến khi y hồi phục tinh thần, Thu Tri Phong đã lau khô cơ thể y, đặt vào trong chăn ấm áp.
"Tối hôm qua ta khiến ngươi quá mệt mỏi, nghỉ ngơi thêm chút nữa đi, lát nữa ta quay lại thăm ngươi." Thu Tri Phong chạm vào tóc Hắc Ưng, nhíu nhíu mày, vận dụng nội lực vào tay. Một lát sau, tỏa ra chút sương mù, tóc của Hắc Ưng đã gần như khô.
"Chủ nhân, ta nghĩ..." Phát hiện mình rốt cuộc có thể cử động, đối với hành động tối qua của chủ nhân với mình mà Hắc Ưng cảm thấy hoang mang, nhưng mà Thu Tri Phong lại nhanh chóng áp chế thân thể hắn.
"Nghỉ ngơi đi, đừng nói gì cả. Ta còn có việc."
"Không được, ta phải đi theo ngài. Tuy rằng không thu được đáp án nhưng thân phận của mình Hắc Ưng vẫn luôn nhớ rõ."
Nào có chuyện ảnh vệ ở trên giường ngủ, chủ nhân lại chạy đi làm việc bao giờ?
"Nghe ta." Thu Tri Phong dùng một câu ngăn chặn tất cả ngôn ngữ và động tác của Hắc Ưng.
Hắc Ưng ngoan ngoãn nằm xuống, hai mắt nhắm nghiền, một câu cũng không nói thêm nữa. Mệnh lệnh của chủ nhân là tất cả nên hắn phải nghe theo.
Vừa lòng nhìn Hắc Ưng nhắm mắt lại, Thu Tri Phong mở cửa đi ra ngoài.
Chẳng qua khi vừa bước qua cánh cửa kia hắn lại trở về là con người lãnh huyết cuồng vọng, giáo chủ ma giáo khiến người trong võ lâm vừa nghe danh đã sợ mất mật.
Nhẹ nhàng bật tay một cái, một bóng đen lên tiếng từ góc đi ra, quỳ trước mặt hắn, tuy nhiên động tác có phần không bằng Hắc Ưng.
Thu Tri Phong lớn tiếng phân phó, bóng đen kia liền tuân lệnh, ngay lập tức biến mất vào trong bóng tối, không gây ra chút tiếng động.
Nhưng mà, sau khi người kia rời đi Thu Tri Phong vẫn đứng ở chỗ cũ, trên mặt hiện lên loại thần sắc phức tạp, khó hiểu. Sau một lát còn hiện lên vẻ mặt như đang suy nghĩ điều gì, biểu tình lạnh băng không chút độ ấm khiến người ta không khỏi run lên.
Trong phòng, Hắc Ưng chợp mắt một lát liền ngồi dậy, ở hậu huyệt có cảm giác mát rượu, sợ là cả thuốc cũng do chủ nhân bôi giúp. Làn da màu mật ong hiện lên một tầng đỏ ửng, Hắc Ưng mặc áo đơn lên người, về phần ngoại bào...
Thở dài nhìn ngoại bào rách nát tới mức không thể mặc được nữa, Hắc Ưng chậm rãi đi tới cửa, hơi mở cánh cửa ra: "Ảnh nhất hay là ảnh tam?"
Trên cơ bản tất cả ảnh vệ của Thu Tri Phong cùng học một loại công phu, chẳng qua là công lực mạnh yếu khác nhau. Mà Hắc Ưng được xưng là "chi ảnh mạnh nhất" bởi vì thực lực của y đứng đầu trong đám ảnh vệ, dĩ nhiên không thể nào không phát hiện ra sự tồn tại của ảnh vệ khác.
Hắc Ưng vừa dứt lời, bóng đen kia bay đến trước mặt y.
"Thì ra là ảnh nhất, ngươi tiến bộ rồi." Lùi sang nửa bước để người này tiến vào, Hắc Ưng quay người đóng cửa.
"Được rồi, ở đây không có người ngoài, ngươi cũng không cần giữ lễ." Nhẹ nhàng nhấn trên vai hắc y nhân một cái, Hắc Ưng lôi hắn ngồi xuống ghế.
Hắc y nhân ngẩng đầu lên, lộ ra bộ mặt búp bê thanh tú, giống như một tiểu đệ hàng xóm bình thường đáng yêu: "Hắc Ưng đại ca, trước đây ngươi rốt cuộc đi đâu vậy? Chúng ta lo lắng cho ngươi gần chết." Một mặt nắm chặt tay Hắc Ưng, ảnh nhất bắt đầu dụi vào vai Hắc Ưng cọ xát làm nũng.
"Đừng nói nữa, bị người ám toán, mất hết thể diện của ảnh vệ." Hắc Ưng có chút hổ thẹn.
"Vậy ngươi không bị thương?"
Chỉ có "chi ảnh mạnh nhất" mới có tư cách đứng bên người bảo vệ Thu Tri Phong, những ảnh vệ khác phải bảo trì khoảng cách nhất định với hắn. Cho nên dù Hắc Ưng không ở đây mà không có mệnh lệnh của Thu Tri Phong ảnh mệ môn cũng không dám cho người thay thế vị trí của y. Cũng chính vì vậy, Hắc Ưng xác định chuyện tối hôm qua không có người thứ ba biết.
Nắm lấy bàn tay to của Hắc Ưng, ảnh nhất nhìn trái nhìn phải cẩn thận, chỉ kém nước cởi nốt độc y trên người Hắc Ưng ra xem xét.
"Ta không bị thương. Thời gian ta không ở đây, bên cạnh chủ nhân có dị động gì không?" Cho dù gặp phải ủy khuất Hắc Ưng vẫn là đặt an toàn của chủ nhân lên hàng đầu.
...Lời thề đã lâu trước kia không một kẻ nào biết, hắn luôn luôn ghi nhớ!
"Không hổ là đại ca! Quả nhiên lợi hại!" Ảnh nhất nghĩ đến Hắc Ưng an toàn thoát ra, tia sùng bái lại lần thứ hai lóe lên trong mắt.
"Gần đây cũng không có việc gì lớn, chỉ có lũ lâu la đến tự tìm đường chết, đã dễ dàng bị chúng ta thu thập."
"Vậy à..." Thì ra Thu Tri Phong không lừa y.
Nhưng mà Hắc Ưng vẫn cảm thấy dường như có chỗ nào không đúng lắm, dựa vào đầu óc của y lại không thể nghĩ ra nguyên cớ gì.
"Như vậy hiện tại là ảnh tam ở bên cạnh chủ nhân? Năng lực của hắn so với trách nhiệm không phải còn cách một khoảng rất xa sao?
"Ân, đúng là ảnh tam, ta so với hắn còn xa hơn, của ta đại khái là gấp đôi." Nghĩ nghĩ, ảnh nhất trả lời.
"Ảnh nhất, ngươi đi tìm ngoại bào cho ta."
Hắc Ưng nghe hắn nói như thế cảm thấy cả kinh, lập tức kéo ảnh nhất đứng dậy, đẩy hắn ra ngoài. "Càng nhanh càng tốt!"
"Được." Tuy rằng không rõ nguyên nhân khiến Hắc Ưng vội vã như thế, nhưng mệnh lệnh của "chi ảnh mạnh nhất" là nhất định phải nghe.
Thân hình ảnh một chợt lóe như một cái bóng đen vụt biến mất, lát sau, một kiện ngoại bào màu đen đã được đưa tới tay Hắc Ưng.
"Ta đi tìm chủ nhân, ngươi theo sau."
Mở cửa sổ ra, Hắc Ưng điều chỉnh hô hâp, cơ thể trầm xuống như một làn khói đen nhẹ nhàng lướt đi, vô thanh vô tức biến mất giữa không trung, khiến ảnh nhất bội phục không thôi, cũng vội theo sau.
Chừng nửa nén nhang, trong phòng nghị sự, Thu Tri Phong đang cùng mưu sĩ Trương thương thảo việc của ma giáo, toàn thân đột nhiên run lên, khóe miệng lập tức nở nụ cười.
"Giáo chủ?" Trương Lương vẫn cẩn thận quan sát sắc mặt Thu Tri Phong liền sửng sốt, lên tiếng hỏi.
"Không có gì, tiếp tục đi."
Phất phất tay, Thu Tri Phong ngồi trên thượng vị ánh mắt hơi đảo qua đảo lại, lại nhìn đến Trương Lương, lộ ra ý cười khó hiển khiến trong lòng Trương Lương nhảy dựng, quay đầu tránh đi ánh mắt của Thu Tri Phong.
Mặc dù sinh nghi, Trương Lượng cũng không dám trắng trợn biểu đạt nghi vấn của mình với giáo chủ đại nhân trước mặt.
Dù sao, gần vua như gần cọp. Gã hiện tại cũng chỉ là một mưu sĩ nho nhỏ mà thôi. Đặc biệt, hắn vẫn là ở bên kia...
Cầm trong tay tất cả những chuyện liên quan đến công việc đã được giải quyết xong xuôi, Trương Lương thức thời đi ra, chính là trong nháy mắt, ánh mắt gã quét về phía một cây cột trong góc phòng nghị sự.
... Hắc Ưng đã trở lại sao? Quạt lông phe phẩy, con ngươi Trương Lương đảo qua đảo lại mấy vòng, không hề dừng lại, bước nhanh ra khỏi cửa.
Hắc Ưng vẫn không nhúc nhìn nhìn bóng dáng Trương Lương ngày càng xa, y cảm giác được ánh mắt tìm tòi vừa rồi của gã.
Gã phát hiện ra mình sao? Dựa vào thực lực của một mưu sĩ có thể phát hiện ra sự tồn tại của hắn??? Không khỏi quá mức cổ quái!
Rõ ràng nhìn những biểu hiện trước đây của gã võ công vẫn chỉ thường thường... Ngoại trừ chủ nhân thì đối với kẻ nào cũng phải đề phòng, đây là pháp tắc sinh tồn cơ bản nhất của ảnh vệ, cho tới bấy giờ Hắc Ưng đều coi đó như thánh chỉ.
Huống hồ, trên thế giới này, trừ bỏ chủ nhân Thu Tri Phong không có người nào có thể khiến y khăng khăng một mực đi theo.
Mãi đến khi không thấy bóng dáng của Trương Lương đâu nữa, tay trái Thu Tri Phong vung một chưởng nhẹ nhàng, sử dụng nội lực, cửa phòng nghị sự liền từ từ đóng lại.
"Sao ngươi lại tới đây?" Hắn hỏi nhưng không phải theo hướng Trương Lương đoán mà là chính chỗ hắn đang ngồi.
Quả nhiên, Hắc Ưng dần dần hiện thân ở bên cạnh hắn. "Thuộc hạ lo lắng đến an nguy của chủ nhân."
"Thân thể của ngươi thế nào?" Thu Tri Phong rất tự nhiên một tay kéo Hắc Ưng đến trước mặt mình, muốn vén vạt áo của y lên.
Hắc Ưng vừa thẹn vừa sợ, lại đỏ mặt, ngại vì thân phận mà không dám tránh khỏi bàn tay của chủ nhân, vì thế đứng thẳng bất động. Thật ra, Thu Tri Phong vừa mới xốc ngoại bào của y lên, tay liền cứng đờ, sau đó không từ nhiên mà rút tay về, nhưng mà tay kia còn cầm lấy cổ tay Hắc Ưng không buông ra.
"Ảnh nhất cũng tới?" Thu Tri Phong cố nói sang chuyện khác, vẻ mặt tự nhiên như không, che dấu khố hạ mình đã cương lên.
Đáng chết!!! Hắn sao có thể bất tri bất giác mà coi Hắc Ưng như hồng phấn tri kỉ bình thường mà khinh bạc! Cho dù nằm chung một giường, y cũng là "chi ảnh mạnh nhất" của hắn!
Hai người vĩnh viễn không thể đối xử ngang bằng.
"Đúng vậy, thực lực của ảnh tam còn cách xa so với trách nhiệm phải gánh, thuộc hạ sợ hắn hộ vệ không chu toàn." Thân thể Hắc Ưng hơi trầm tĩnh lại, chính là chỗ cổ tay bị chủ nhân cầm lấy giống như đang có lửa đốt.
Thân thể Hắc Ưng còn nhớ rõ hơi thở của Thu Tri Phong, cảm giác, đυ.ng chạm cho nên y không tự giác mà run rẩy. Y khôn tự giác, không có nghĩa là Thu Tri Phong không có cảm giác.
Thu Tri Phong nhíu mày, ngẩng đầu nhìn Hắc Ưng đang cố gắng bảo trì gương mặt tự nhiên: "Ngươi... sợ ta?"
"Không phải." Hắc Ưng trả lời gần như ngay lập tức, khiến hắn nghi ngờ y đang giấu đầu hở đuôi.
Nhưng mà, đích xác là không phải y sợ Thu Tri Phong mà là thân thể y đối với sự đυ.ng chạm của Thu Tri Phong sinh ra phản ứng.
"Đêm qua ta không khống chế được. Về sau sẽ không như vậy nữa..."
Nghe vậy Hắc Ưng thở phào một hơi, chẳng qua là y lý giải sai ý của Thu Tri Phong.
"Ta sẽ cẩn thận hơn."
Hắc Ưng hít phải một ngụm khí lạnh, ý của chủ nhân là... sau này còn tiếp tục ôm y???
Như vậy chẳng phải là vẫn cùng chủ nhân nảy sinh tiếp xúc thân mật sao? Chẳng lẽ bọn họ lại giẫm lên vết xe đổ?!
"Ngươi đã là người của ta, chuyện này là không thay đổi được." Thu Tri Phong cầm lấy cổ tay Hắc Ưng hơi dùng lực một chút, kéo Hắc Ưng đến trong ngực mình, tay kia đồng thời xoa xoa nơi khóe mắt Hắc Ưng. Miệng hơi nhếch lên, dưới ánh mắt khϊếp sợ của Hắc Ưng, lần thứ hai Thu Tri Phong hôn lên đôi môi y. Lúc này không chỉ là cường thế chiếm giữ mà cũng là trang trọng tuyên cáo.
-- Hắc Ưng cả đời này đều chỉ có thể là của Thu Tri Phong! Dù là sinh, dù là tử, càng không nói tới thân phận.
Hắc Ưng hơi mê mang ẩn mình đi phía sau Thu Tri Phong, điều chỉnh thân thể đến trạng thái tốt nhất, nhưng mà đêm trước bị đối đãi thô bạo tạo thành vết thương thường gây ra đau đớn. Đối với tuyên cáo của chủ nhân, y một chút ý kiến phản đối cũng không có.
Vốn dĩ, y là ảnh vệ của chủ nhân, chỉ cần y còn sống thì vĩnh viễn không thay đổi.
Nhưng là, cái mà chủ nhân gọi là "người của ta" không chỉ là ý tứ ở phương diện này. Nói cách khác, chủ nhân còn có thể làm... làm chuyện kia với mình.
Nháy mắt mặt Hắc Ưng lại hồng, lại đỏ, cuối cùng khôi phục bộ dáng ban đầu, không chút thay đổi. Mặc kệ như thế nào, chỉ sợ lúc này y phải làm trái mệnh lệnh của chủ nhân.
Mạng của y, chỉ còn tồn tại tới một tháng sau thôi. Cho nên, chỉ cần bây giờ chú ý hơn một chút, tuyệt đối sẽ không có cơ hội diễn lại sự kiện năm đó...
Thu Tri Phong không thể không nhíu mày, hơi thở phía sau hắn mới hỗn loạn trong nháy mắt, sau đó mới bình ổn trở lại.
Là do chuyện mình nói với hắn gây ra đả kích quá lớn sao? Nhớ tới lúc đó, Hắc Ưng lộ ra vẻ mặt ngây ngốc, Thu Tri Phong có chút muốn cười.
Năm đó, khi hắn chỉ điểm Hắc Ưng làm ảnh vệ của hắn, y tựa hồ cũng như vậy - ngơ ngang nhìn mình mà sững sờ, nhiều năm như vậy rồi mà phản ứng của y vẫn như ba đầu. Y sao có thể đơn thuần, trước sau vẫn đáng yêu như vậy?
Càng trêu đùa y, kí ức về những năm đó lại càng từ trong đầu tuôn ra càng nhiều. Cách mấy năm, không hề mơ hồ đi mà ngược lại rõ ràng một cách dị thường.
Lại nói tiếp, ánh mắt Hắc Ưng khi còn thiếu niên so với Thanh Tùng có vài phần tương tự, đều có nét chấp nhất quật cường...
Vừa nghĩ, Hắc Ưng chậm rãi đi xuống địa lao âm u.
Địa lao của ma giáo đối với người bình thường mà nói thì còn khủng bố hơn địa ngục. Bởi vì nơi này là hình đường mà đường chủ Phi Thiên thích vui đùa nhất. Không gian âm u, mùi vị ghê tởm, tiếng kêu thảm thiết chói tai, hết thảy đối với Phi Thiên mà nói, so với bất cứ thứ gì đều tuyệt vời hơn.
Ở ma giáo, hình đường chính là nơi hành xử phạm nhân, là nơi người phạm lỗi sẽ bị đưa tới sám hối. Mà địa lao thì phải là tội đến mức chết người mới phải đi vào, đến đây rồi đừng nghĩ còn sống mà ra ngoài, mặc kệ ngươi là quan lớn hay là hiệp khách thần thông quảng đại.
Thu Tri Phong đi thẳng vào sâu bên trong, đối với các loại hình cụ, bộ dáng thê thảm của phạm nhân coi như không thấy. Hắc Ưng cũng lạnh lùng như chủ nhân của y, chính là không có bất luận kẻ nào có thể nhìn thấy. Thân là ảnh vệ, nơi âm u lại càng thích hợp cho y tồn tại, so với ánh mặt trời thì tự tại hơn nhiều. Ngay cả ẩn thân cũng ít phí khí lực hơn. Dọc đường đi, tất cả người hành hình dường như cũng đang chìm đắm trong sự thi bạo, căn bản không chú ý tới giáo chủ tự mình giá lâm.
Chính là, nếu thay vào đó là một người xa lạ, sợ là đã bị một trong số đó bắt lại, không cho cơ hội phản kháng mà trực tiếp lôi đi hành hình. Vởi vì nơi này, tất cả người hành hình đều là cấp dưới của đường chủ hình đường Phi Thiên, cũng là toàn bộ thực lực thiên thượng giả của ma giáo.
Cuối cùng Thu Tri Phong cũng dừng lại trước một cánh cửa mà Hắc Ưng lén rùng mình một cái.
"Chi nha." tay Thu Tri Phong còn chưa chạm tới, cánh cửa kia đã tự mình chậm rãi mở ra, phối hợp với bối cảnh thật khiến người ta rợn tóc gáy. Cỉ tiếc, hai người này cũng đã đạt đến trình độ kiến quái bất quái, Thu Tri Phong đi vào, Hắc Ưng tiếp tục theo phía sau.
Đường chủ hình đường Phi Thiên đứng dựa vào tường, ở một góc sáng sủa trong không gian âm u, làn da xanh trắng, ánh mắt vô thần, không nhúc nhích, chợt nhìn lại, so với thi thể giống y nhau.
"Ngươi sao vẫn không thay đổi như vậy?" Thu Tri Phong tiến về phía trước, dáng vẻ có chút bất đắc dĩ, tay đặt trên vai Phi Thiên.
Ánh mắt vô thần của Phi Thiên đảo một vòng rồi nháy mắt khôi phục nét tinh anh, như một con búp bê đột nhiên có sinh mệnh, tóm lấy tay Thu Tri Phong.
"Ngươi tới làm gì?"
"Tìm ngươi hỗ trợ."
Thần sắc Thu Tri Phong tự nhiên, lấy một cái ghế, ngồi xuống trước mặt Phi Thiên.
"Chuyện gì?" Phi thiên vừa nghe hắn nói vậy liền nhăn mày.
Mỗi lần Thu Tri Phong tìm hắn hỗ trợ đều là chuyện không tốt, hơn nữa một việc lại một việc thật phiền toái. Mà hắn thì ghét nhất là phiền toái!
"Thanh lý môn hộ." Thu Tri Phong mỉm cười, hắn đã đoán trước là sẽ nhận được câu trả lời như vậy, tà ý trên gương mặt ngày càng có vẻ tà khí bức người, sát khí như đao bàn sắc bén mà từ từ phát ra.
"Ngươi có năng lực làm xong việc này đi, sao lại muốn tìm ta hỗ trợ?" Phi Thiên cảm giác được sát khí của Thu Tri Phong, sắc mặt hơi đổi, nháy mắt lại trấn tĩnh, trên người cũng tản ra sát khi cường đại.
"Bởi vì có người ngoài tham gia." Thu Tri Phong nhếch miệng cười nhưng trong mắt không hề có ý cười. "Tứ vương gia đương triều cũng muốn phân chia chén canh "ma giáo" này."
"Ngươi vừa nói tới tứ vương gia? Phong Vũ Phi?!" Nghe vậy, mắt Phi Thiên trợn to, toàn bộ khuôn mặt trở nên hung tợn khiến người ta sợ hãi, thậm chí hơi nhích người đứng lên khỏi ghế.
Thấy vậy, Thu Tri Phong vừa lòng, lạnh nhạt gật đầu.
"Thật tốt quá! Thật tốt quá! Trời cao có mắt! Cuối cùng ta có thể báo thù!"
Nháy mắt, Phi Thiên bỗng mừng như điên, gương mặt hơi có chút xanh trắng, trong mắt cũng bắn ra quang mang hưng phấn dị thường, bàn tay nắm quá chặt, lòng bàn tay bị móng tay cắm sâu vào, máu tươi theo đó mà chảy ra. Thu Tri Phong mỉm cười nhìn Phi Thiên kích động cùng thất thố, nhẹ nhàng búng ngón tay một chút bắn ra một đạo kình khí.
Phi Thiên đang lâm vào trạng thái điên cuồng chợt bình tĩnh trở lại, quay đầu đi, vách tường phía sau gần như bị lõm thành một nắm tay nhỏ. Có thể trả thù kẻ gϊếŧ cả nhà mình, lại làm hại mình thành người không ra người quỷ không ra quỷ, như vậy hưng phấn cũng có lý do, nhưng là Thu Tri Phong không có hứng thú nhìn hắn kích động như vậy.
Thản nhiên chỉnh lại cổ tay áo chính mình, Thu Tri Phong hạ mí mắt: "Bình tĩnh trở lại rồi?"
"Thật có lỗi, thất thố." Khi tỉnh táo lại, thái độ của Phi Thiên lại trở nên cung kính, một chút cũng không thấy dấu hiệu của sự kiêu căng vừa rồi. Nghĩ đến mối huyết hải thâm thù của hắn và Phong Vũ Phi, đồng thời cũng nhớ lại Thu Tri Phong đã cứu hắn một mạng, cho hắn cuộc sống yên phận. Nếu không thái độ của hắn cũng không thay đổi lớn đến vậy.
"Không ngại. Ngươi quyết định rồi sao? Giúp, hay là không giúp?" Nhẹ nhàng đứng dậy, Thu Tri Phong nghiêng đầu, rõ ràng là vẫn cười như trước nhưng lại khiến người ta thấy sợ.
"Giúp, không tiếc gì đại giới."
"Sau khi chuyện này thành công, ta sẽ tặng hắn cho người làm "đồ chơi"."
Bàn tay sẫm màu nắm lấy bàn tay xanh trắng, Phi Thiên cùng Thu Tri Phong nhìn nhau cười.Mà Hắc Ưng vẫn ẩn thân phía sau lưng Thu Tri Phong thấy được: thiên, dường như thay đổi.
Mà người trở thành vật giao dịch Phong Vũ Phi lúc này lại thoải mái ngồi ở phủ vương gia của hắn, đột nhiên rùng mình một cái, thiết nghĩ là do chính mình cảm lạnh mà thôi.
Chậm rãi đi phía sau lưng Thu Tri Phong đi ra khỏi địa lao, Hắc Ưng thầm thở dài một hơi. Muốn nói trong ma giáo ai đáng ựo nhất, đại khái trừ bỏ giáo chủ thì chính là đường chủ hình đường vô cùng quái dị kia. Không ai biết hắn gia nhập ma giáo lúc nào, chính là một ngày nào đó, hắn đột nhiên trở thành đường chủ hình đường, sau đó lấy âm ngoan quyết tuyệt chặn tất cả lời nói phản đối.
Chính là võ công của hắn dị thường kì quái, hơn nữa tính cách cũng kì lạ. Khi thì âm hiểm, khi thì cuồng bạo, là người âm khí nặng nhất trong ma giáo. Lúc này, vì cái gì mà chủ nhân muốn tìm hắn hỗ trợ đây? Hơn nữa phản ứng của hắn khi nghe được tên Phong Vũ Phi cũng thật kì quái.
Hắc Ưng một bên vẫn duy trì trạng thái ẩn thân, đi theo Thu Tri Phong, hồn nhiên không chú ý tới phương hướng là đang tiến tới.... phòng ngủ.
Nhìn như đang tùy hứng đi về phía phòng ngủ, Thu Tri Phong lại cẩn thận cảm giác hơi thở phía sau, mãi đến khi Hắc Ưng vẫn theo hắn bước vào phòng, khóe miệng chậm rãi nhếch lên.
"Hắc Ưng, hiện thân đi." Tùy ý ngồi trước bàn, Thu Tri Phong rót chén trà.
"Hồng sắc vi" là loại trà thượng đẳng nhất, tên nghe thật nhe nhàng, chậm rãi đánh vào lòng người.
"Vâng." Hắc Ưng cung kính hiện thân trước mặt Thu Tri Phong. "Chủ nhân có gì phân phó?"
"Ngồi xuống." Thu Tri Phong nhấc chân, đem cái ghế đã xuống trước mặt Hắc Ưng.
Hơi hoài nghi một chút nhưng Hắc Ưng vẫn lựa chọn nghe theo mệnh lệnh.
"Trà." Thu Tri Phong trong nháy mắt lại cầm một tách trà, đưa tới trước mặt Hắc Ưng.
Nhìn chằm chằm xuống mũi chân mình, Thu Tri Phong thật không rõ chủ nhân muốn làm gì, đang lúc chần chờ, Thu Tri Phong đã nhếch mày.
"Không uống?!"
Nhận ra trong thanh âm của chủ nhân có phần hờn giận, Hắc Ưng vội vàng đón lấy. Chính là cầm trong tay, uống không phải, không uống cũng không phải. Từ nhỏ y đã được nuôi nấng để trở thành ảnh vệ, ngoại trừ chấp hành nhiệm vụ đánh lui địch nhân, cho tới bây giờ đều không giống người thường mà bình thường xuất hiện trước mặt người khác. Lúc này đây, chủ nhân gọi chính mình tới lại là để uống trà. Ngồi ở trước mặt Thu Tri Phong, Hắc Ưng có chút bất an.
"Không thích?"
Ánh mắt Thu Tri Phong tập trung đánh giá Hắc Ưng, trong thanh âm lộ ra ba phần nghi hoặc. Nếu hắn nhớ không nhầm, loại trà này là Hắc Ưng thích nhất. Năm đó lần đầu tiên Hắc Ưng uống loại trà này liền uống liền một hơi vài bình, kết quả là một đêm chạy vào nhà vệ sinh.
"Không phải." Loại trà thượng đẳng như vậy còn kêu không thích, vậy thì còn cái gì có thể nói thích được nữa.
Hắc Ưng khô khốc phun ra hai chữ, sau đó yên lặng nâng chung trà lên uống. Trà tỏa ra hương vị thơm ngát, không ngọt, không chát cũng không nồng. Uống xong một lúc sau, trong miệng trơn mát, toàn thân thoải mái. Quả nhiên là giống y hương vị trog trí nhớ. Tuy rằng Hắc Ưng vẫn không để lộ biểu tình gì, song Thu Tri Phong lại có thể thấy được sự thoải mái của y. Vì thế, trong lòng hắn cũng dâng lên vài phần vui mừng.
"Thích?"
Hắc Ưng còn đang say mê trong hương trà, thình lình bị hỏi như vậy, theo phản xạ có điều kiện là gật đầu, sau đó cơ thể liền cứng ngắc. Thân là ảnh vệ, không thể thích đồ vật này nọ. Bởi vì có thích liền có nhược điểm, cho nên dù thích một cái gì đó cũng không thể được. Lời giáo huấn của sư phụ còn vang bên tai, Hắc Ưng liền quỳ xuống thỉnh tội.
"Thỉnh chủ nhân thứ tội!"
Chén trà kia cũng bị y đặt lên bàn, động tác này chỉ trong nháy mắt, nhanh đến mức Thu Tri Phong cũng không kịp ngăn cản. Vừa thấy hài lòng với thân thủ của Hắc Ưng, lai vừa thấy toát ra một cảm giác có tên là thương xót. Năm đó nhìn Hắc Ưng chịu đựng khổ hình huấn luyện, hắn từng có một cảm giác mông lung. Bây giờ nhớ lại, loại cảm giác này kì thật chính là đau lòng.
Cẩn thận ngẫm lại, hắn đối với Thanh Tùng cũng chưa từng có loại cảm giác này đâu.
Chẳng lẽ, đó cũng là hiệu quả mà độc y kia nói tới sao? Nếu hiệu quả thật sự tốt như vậy, vậy diễn trận này căn bản không phải việc khó. Phong Vũ Phi cho hắn thứ tốt, thật nhiều chuyện trước đây đều chậm rãi nhớ lại, cảm giác cũng không tệ lắm. Còn phải chờ tới sau khi giải độc xong, cảm giác đó cũng sẽ không tàn lưu lại, không tạo thành ảnh hưởng đối với hắn. Vô luận thế nào, hắn đều ghét cảm giác bị người khác tính kế cùng khống chế.
Lần này Thu Tri Phong không nói gì, trực tiếp vươn tay đỡ y dậy.
Hắc Ưng cả kinh, vội vàng đứng lên. "Tạ ơn chủ nhân."
Ngay cả góc áo Hắc Ưng cũng không chạm vào được, trong lòng Thu Tri Phong có chút khó chịu, chẳng qua trên mặt vẫn lạnh nhat như trước phất phất tay.
"Không cần kinh ngạc như thế, ta chỉ là có việc phải bàn với ngươi."
Mắt thấy chủ nhân nhìn chằm chằm, lại liếc nhìn chén trà một cái, Hắc Ưng lập tức liền hiểu được. Lần thứ hai nâng chung trà lên, thành thật ngồi xuống trước mặt Thu Tri Phong. Vừa lòng mà gật đầu một cái, Thu Tri Phong nhẹ nhàng uống một hớp trà, tùy tay đặt chén trà để trên bàn.
"Sau này ngươi không cần đối với ta cung kính như thế, nếu thích cái gì cứ thẳng thắn nói."
Khẽ ngẩng mặt lên liền bắt gặp vẻ mặt Hắc Ưng kinh ngạc, ngây ngốc nhìn mình, Thu Tri Phong tà nịnh cười, ngón tay liền bắt lấy cổ tay Hắc Ưng. "Có phải ngươi quên rồi không, ta nói rồi, sau này ngươi là người của ta."
A? Lần thứ hai mắt Hắc Ưng trừng lớn, thấy hoa mắt, người cũng đã bị kéo đến rong lòng ngực Thu Tri Phong.
"Chủ... chủ nhân?"
"Suỵt."
Một ngón tay khẽ chạm nhẹ lên phiến môi hơi dày của Hắc Ưng, hơi thở nóng rực của Thu Tri Phong toàn bộ phun ở thái dương Hắc Ưng, loại hơi thở ám muội này khiến Hắc Ưng đổ mồ hôi lạnh. Chủ nhân không phải là muốn...?
"Khi không có ai, gọi ta là Phong." Thu Tri Phong hạ cúi thấp xuống, chóp mũi gần như chạm vào chóp mũi Hắc Ưng.
Thân thể kịch liệt run lên, ánh mắt Hắc Ưng lại đảo tới đảo lui, chính là không dám nhìn thẳng vào Thu Tri Phong.
"Hiện tại gọi cho ta xem."
Ngón tay hơi thô ráp vẽ loạn trên môi Hắc Ưng một vòng, Hắc Ưng cảm thấy ngứa ngứa, lại không dám nghiêng đầu tránh đi. Này.... điều này sao có thể nói ra miệng! Gọi là "chủ nhân" đã gần hai mươi năm, đột nhiên phải sửa lại thành xưng hô thân mật như vậy, Hắc Ưng thật sự không quen.
"Ưng..." Nhẹ nhàng nỉ non bên tai Hắc Ưng, thật giống như đôi tình nhân đang tâm sự cùng nhau.
Hắc Ưng kinh hãi nhảy dựng, rời khỏi l*иg ngực Thu Tri Phong tránh ra ngoài. Gương mặt khổ não, toàn thân Hắc Ưng văng ra quá mạnh, tay không khỏi dụng lực quá đà làm chén trà bằng sứ vỡ vụn.
"Ha hả..." Thu Tri Phong nghe đượng tiếng vang, giương mắt, nhìn thấy tay Hắc Ưng còn nắm chặt quai chén không khỏi cười rộ lên. Quả nhiên trêu đùa Hắc Ưng cảm giác giống y như năm đó, thật là tốt. Không, so với năm đó còn tốt hơn! Hắn muốn ngừng mà không được. Lúc này tâm trạng Hắc Ưng không tốt như vậy, bởi vì bán tựa vào lòng ngực Thu Tri Phong nên vật thể nóng rắn thẳng tắp kia đang đặt tại phía sau thắt lưng y. Đem Hắc Ưng ôm vào lòng ngực, lại ôm chặt thêm vài phần, gỡ chén trà trong tay y xuống, môi Thu Tri Phong ở trên sườn gương mặt Hắc Ưng khẽ hôn.
"Ngươi thật đáng yêu."
Hắc Ưng cố nén xúc động muốn chạy trốn, cơ thể cứng đờ. Y... đáng yêu? Đầu óc chủ nhân không có vấn đề gì đi?
Bàn tay hắn vuốt ve đường cong trên thân thể Hắc Ưng, chính là Thu Tri Phong thấy thế chưa đủ. Vì vậy, bàn tay nóng ấm kia gạt vạt áo sang một bên, luồn vào trong y phục của y. Tay Hắc Ưng không khỏi đè lấy bàn tay kia, ánh mắt khẽ đảo.
"Chủ... chủ nhân... đừng...."
Đây là lần dầu tiên Hắc Ưng phản kháng chủ nhân, nói không ra hơi, thanh âm suy yếu, nghe giống như người đuối lý là y.
"Đừng?" Thu Tri Phong không chỉ không dừng lại, ngược lại còn nổi lên ý muốn trêu đùa y. "Vậy ngươi muốn cái gì?" Lưỡi hắn liếʍ dọc vành tai Hắc Ưng, bàn tay bị tay của Hắc Ưng đè lên không những không dừng lại, thậm chí còn dời lên phía trên, nhéo ở trước ngực y một chút.
"Ta... ta...." Lỗ tai bị liếʍ, đầu v* bị đè lại, không chỉ ngứa còn có một loại cảm giác khác, nhiệt độ từ hai nơi này bị đốt lên. Hắc Ưng mới quen với tìиɧ ɖu͙©, sao kháng cự lại được, một lát liền ấp úng, ngay cả nói cũng không rõ chữ.
"Ngươi không nói rõ ta làm sao biết ngươi không muốn cái gì." Thu Tri Phong tiếp tục trêu chọc y, một tay đặt trên eo gầy của y, tay khác dán lên làn da y, xoa nắn đầu v*. Hắc Ưng chỉ cảm thấy ngực vừa đau vừa ngứa, thân thể từng trải qua tìиɧ ɖu͙© liền bắt đầu trở nên mẫn cảm, đầu ngón tay khẽ run rẩy, hai chân nhuyễn ra.
Thân thể hơi nghiêng một chút, đầu gối Thu Tri Phong nhếch sang trái, đem nâng một chân Hắc Ưng lên, sau đó đẩy, tách ra. Đồng thời nhanh chóng chen chân trái vào giữa hai chân mình. Hạ thể mẫn cảm, trọng tâm bị chuyển sang phía đùi trái Thu Tri Phong, Hắc Ưng thở dốc, càng thêm bối rối không biết làm sao.
Thu Tri Phong cười đắc ý chậm rãi giảm nhẹ tần suất va chạm, nhẹ nhàng mà ma sát hạ thể Hắc Ưng, sau đó cẩn thận xem phản ứng của y. Thân thể Hắc Ưng nhảy dựng, lại lập tức bị Thu Tri Phong ôm gắt gao vào người, ngược lại, nơi bị ma sát càng thêm rõ ràng.
Gương mặt Hắc Ưng dần nhiễm một tầng đỏ ửng, thậm chí mỏ rộng đến vành tai, trên mặt dường như có nhiệt khí toát ra, thân thể cũng bắt đầu nóng lên. Quả nhiên, Hắc Ưng vẫn ngây ngô như trước. Đối với kết quả này, Thu Tri Phong tương đối vừa lòng. Đêm qua hắn thật sự đánh mất lý trí, sớm nên phát hiện ra thân thể Hắc Ưng vẫn như trước, như xử nữ không biết đến vị tình. Mà dấu hôn kia, dường như cũng là do đêm hắn say rượu để lại.
Chẳng qua, làn da Hắc Ưng dễ dàng bị để lại dấu ấn, lại không dễ phai đi. Nếu không phải thân phận Hắc Ưng khiến y vẫn chỉ có thể ẩn thân ở một nơi bí mật gần đó, có phải hay không hăn sẽ đánh mất cơ hội làm người đầu tiên lệ lại ấn kí trên cơ thể y? Nghĩ đến đây, một cỗ xúc động độc chiếm nảy lên, Thu Tri Phong buông bàn tay đang chế trụ eo Hắc Ưng ra, nhân lúc Hắc Ưng còn đang thất thần hung hăng đặt một nụ hôn nên môi y. Đôi môi đang hé ra thở dốc tạo điều kiện cho Thu Tri Phong xâm nhập, đầu lưỡi linh hoạt cuốn lấy lưỡi Hắc Ưng đang muốn chạy trốn, quấn quýt giao triền. Không tạo một khe hở, hấp thu toàn bộ chất lỏng ấm áp từ miệng Hắc Ưng.
Cho dù bị hôn qua nhiều lần, Hắc Ưng vẫn không thể thích ứng sự cuồng nhiệt chiếm đoạt của Thu Tri Phong, càng không học được kĩ thuật hôn. Đợi đến khi Thu Tri Phong buông môi y ra, Hắc Ưng đã không còn dưỡng khí, kịch liệt thở dốc, ánh mắt cũng mông lung một tầng hơi nước.
Môi bị hôn đến phù lên, sưng đỏ, có chút tê dại, thần trí Hắc Ưng đã không biết chạy đi đường nào. Đột nhiên, sự kí©h thí©ɧ nơi hạ thân càng trở nên kịch liệt, y không khỏi rêи ɾỉ một tiếng.
"A..."
Cười tà, Thu Tri Phong liếʍ môi, một tay đùa giỡn đầu v* y như cũ, tay kia tham lam luồn vào khố hạ y, bao quanh phân thân y.
"Thư thái như vậy sao?"
Nhìn Hắc Ưng lộ ra bộ dáng đê mê, hạ phúc Thu Tri Phong càng dâng lên nhiều nhiệt lưu. Chính là, còn phải nhẫn nại, bây giờ còn chưa được. Tối hôm qua giao hoan rất không ổn, hắn có nghĩa vụ phải tạo ra cho Thu Tri Phong sự kɧoáı ©ảʍ lớn nhất đời.
"Đừng... đừng...." Địa phương yếu ớt bị nắm trụ, Hắc Ưng run lên, nhớ tới đau nhức tối qua nhất thời thanh tỉnh vài phần, sắc mặt cũng hơi trắng bệch, chính là có chút vô lực, căn bản không có biện pháp đẩy Thu Tri Phong ra.
Huống chi đây là chủ nhân của y, đêm qua thô bạo như vậy mà y còn không trốn. Lần này cho dù là điên cuồng mà đối đãi, y cũng sẽ như trước không trốn.
Hắn là ảnh vệ, là vì chủ nhân mà sinh, vì chủ nhân mà tử. Chính là, phương thúc ở chung so với năm đó dường như kém thật nhiều, cùng dự tính của hắn lệch khỏi quỹ đạo ngàn dặm.
"Ngươi còn nói đừng, nhất định là nơi này...." Ngón tay nhẹ nhàng nắm lấy phân thân của Hắc Ưng mà lên xuống, Thu Tri Phong xấu xa cười "cũng không nói đừng nha."
Cảm giác trêu đùa y vui vẻ như vậy, nếu như nghiện thì làm sao bây giờ? Khôgn thể không lo lắng một chút, Thu Tri Phong mang lực chú ý đặt lại lên người Hắc Ưng. Mặt đỏ lên, cắn chặt môi Hắc Ưng quay đầu rời đi, tránh được ánh mắt chăm chú của Thu Tri Phong. Dáng vẻ xấu hổ quẫn bách của Hắc Ưng lại càng khơi mào "tính thú" của Thu Tri Phong, giống như lửa cháy đổ thêm dầu.
Vì Hắc Ưng nghiêng đầu mà Thu Tri Phong cắn trên cổ y, để lại thật nhiều vết răng nanh, lưu lại... xắp xếp hồng ấn, lại dùng lời lẽ ôn nhu mà an ủi, mà hai bàn tay Thu Tri Phong không ngừng lên xuông chạm vào điểm mẫn cảm của Hắc Ưng.
Hắc Ưng làm sao kháng cự nổi, chỉ trong chốc lát đã nhuyễn vào l*иg ngực hắn, ngoại trừ run rẩy cùng rêи ɾỉ ra thì cái gì cũng không làm được. Thấy thời cơ đã đến, Thu Tri Phong quay người Hắc Ưng lại, để y nằm úp sấp trên người mình, sau đó mặc kệ y giãy dụa mà lần thứ hai bắt lấy phân thân y. Trong nháy mắt, khí lực toàn thân y biến mất, Hắc Ưng lại nhuyễn ra như nước.
Sau khi đem thân thể Hắc Ưng hướng về phía trướcc, Thu Tri Phong chăm chú nhìn ánh mắt mê mang của Hắc Ưng, bất ngờ cắn lên, hung hăng dày vò đôi môi kia đến sưng đỏ. Vừa đau vừa ngứa tạo nên kí©h thí©ɧ, thân Hắc Ưng không tự chủ được mà ưỡn về phái trước, nhẹ nhàng kết hợp, nhắm hờ hai mắt, trên mặt đỏ ửng, toàn thân hiện lên côi sắc mỹ lệ.
Đầu lưỡi lượn một vòng quanh điểm nho nhỏ đã sưng đỏ kia, ánh mắt thoáng nhìn, lại thấy bên kia chưa được an ủi mà cũng đã cứng lên. Trong mắt liền hiện ra vài phần ý cười.
Một tay như trước cầm lấy phân thân đã đứng thẳng của Hắc Ưng chà xát lên xuống, tiết ra trọc dịch dính ước trên toàn bộ bàn tay Thu Tri Phong. Mà Hắc Ưng không hề biết thắt lưng mình khi nào đã bắt đầu nương theo động tác của hắn mà nhẹ nhàng đong đưa. Cảm giác được điểm ấy, Thu Tri Phong nhàn rỗi bàn tay nhàn rỗi còn lại bán xé mở quần áo trên người Hắc Ưng, để vương ở bên hông. Làn da tiếp xúc với không khí lạnh, toàn thân đều dựng tóc gáy, Hắc Ưng cũng thanh tỉnh lại vài phần, lại lập tức bị lời lẽ cùng với ma trảo của Thu Tri Phong lôi rở về bể dục.
Ngón tay vẫn đặt ở điểm kia, toàn thân mẫn cảm rơi vào tay người khác, nháy mắt Hắc Ưng có chút khủng hoảng, rồi sau đó bình ổn.
Đây là chủ nhân của y, không ngại.
Chính là tâm lý này khiến cho Hắc Ưng dù qua bao nhiêu năm cũng vẫn như trước bị Thu Tri Phong ăn sạch sẽ.
Thu Tri Phong liếc mắt một cái liền thấy được vẻ mặt Hắc Ưng đang mê hồ, khóe môi hắn đột nhiên cong lên thành một vòng cung thật nhẹ. Ngay sau đó, cả người Hắc Ưng đều bị kí©h thí©ɧ nhảy dựng lên, rồi lại bị Thu Tri Phong gắt gao ôm trong lòng ngực, lổa gương mặt tái nhợt, đôi mắt hoảng sợ, răng nanh cắn chặt vào môi, hồn nhiên không biết đã cắn đến mức chảy máu.
Hơn nửa ngón tay xâm nhập vào hậu huyệt từng bị hung hăng yêu thương kia, nơi đó vẫn sưng đỏ như trước khiến người khác có chút kinh sợ, xem ra mặc dù thuốc mỡ tác dụng tốt thì cũng là do tối qua chính mình đã quá thô bạo. Thở dài một hơi, áp chế du͙© vọиɠ muốn chiếm đoạt trong lòng, Thu Tri Phong trấn an, hôn lên đôi môi Hắc Ưng.
"Ta sẽ không tái cưỡng ép ngươi."
Cảm giác được ngón tay thật sự chậm rãi rút ra, toàn thân Hắc Ưng liền trầm tĩnh trở lại, cơ hồ là ngồi phịch trong lòng ngực Thu Tri Phong. Loại chuyện tối hôm qua khiến y đau như trời đất sụp xuống, đến nay kí ức vẫn còn mới mẻ. Thu Tri Phong lại liếʍ đi giọt máu đọng trên môi Hắc Ưng, một tay ôm sát thắt lưng Hắc Ưng, tay kia tăng tốc độ xoa nắn.
Kɧoáı ©ảʍ lần thứ hai nổi lên lại che đi đau đơn, Hắc Ưng lần nữa thở đốc, trong miệng mơ hồ phát ra tiếng rêи ɾỉ như có như không. Thân thể ngây ngô không chịu được trêu ghẹo, một lát liền đạt tới cao trào. Nhẹ nhàng rút tay ra, đặt Hắc Ưng nằm xuống trên ghế dựa. Thu Tri Phong lấy ra một chiếc khăn lụa, nhấp nước rồi chậm rãi lau đi đống hỗn độn ở hạ thân Hắc Ưng.
Mới từ trong sung sướиɠ tỉnh lại, chỉ thấy chủ nhân tự tay lau hạ thể cho mình Hắc Ưng không khỏi đỏ mặt, nửa đứng dậy đoạt lấy khăn lụa trong tay Thu Tri Phong.
"Thuộc hạ có thể tự xử lý...."
"Nằm xuống, đừng nhúc nhích." Rõ ràng là một câu mệnh lệnh, cho dù ôn nhu cũng không làm giảm uy thế.
Hắc Ưng theo phản xạ nằm im, không nhúc nhích.
Thu Tri Phong cười thầm, quả nhiên là muốn dùng phương pháp này.
Đối đãi một cách ôn nhu thì như thế nào có thể thay đổi được thói quen đã nhiều năm, chẳng qua, loại thói quen này từ từ nhất định phải giúp y sửa lại. ệnh, cho dù ôn nhu cũng như trước không giảm này uy thế.
Hiện nay không vội, từ từ sẽ được. Hắn có cả kiên nhẫn cùng thời gian.
Huống hồ, loại đối đãi ôn nhu này cũng không phải là thật, đợi cho độc được giải, mọi thứ khôi phục bình thường. Hiện tại, có loại cảm giác này thì cứ để kệ tự nhiên, dù sao cũng không ảnh hưởng tới sau này.
Thu Tri Phong tính toán, nghĩ hết thảy đều như hắn mong muốn.
Mà Hắc Ưng quay đầu đi chỗ khác, cũng không dám liếc mắt nhìn chủ nhân mình một cái.
Mãi đến tối, y bị Thu Tri Phong cường ôm vào lòng ngực ngủ, Hắc Ưng vẫn là không rõ, vì cái gì khi chính mình quay lại, toàn bộ liền biến đổi?
Đặc biệt phương thức ở chung này thật sự quá mức chênh lệch như so nước sông với mặt biển....
Âm thầm đem tất cả hoang mang của Hắc Ưng thu vào mắt, Thu Tri Phong mỉm cười, lại nắm chặt cánh tay. Hiện tại hắn nghĩ muốn người ở ngay trong lòng ngực hắn như vậy, thế này là đủ rồi.
Sau này, thế sự khó lường, hắn sẽ không hứa hẹn gì cả.