Nhìn lại Mộc Kinh, tuy rằng có chút bất mãn với nụ hôn tạm biệt có lệ này, anh không thích Mộc Uyển Thanh đối với anh cẩn thận chặt chẽ như vậy, anh nhìn cô cùng người đàn ông khác nói chuyện, là rất không cao hứng, Vương Thụy này trước đây anh cũng đã từng điều tra qua, tựa hồ đang theo đuổi em gái của anh.
Nhưng đây cũng không có quan hệ gì rất lớn, bởi vì Mộc Uyển Thanh không phải là của Vương Thụy.
Nghĩ như vậy, Mộc Kinh rốt cuộc thả Mộc Uyển Thanh rời đi, anh ngồi ở trong xe, nhìn Mộc Uyển Thanh nhẹ nhàng thở ra, hơi hơi đỏ mặt, đôi tay ôm sách rời đi.
Cô hôm nay mặc một chiếc áo thun ngắn tay màu tím nhạt, phối cùng một cái hoa màu trắng, vòng eo tinh tế, tóc dài thả ở sau đầu, cùng Vương Thụy, và mấy nữ sinh kia hướng khu dạy học đi.
Mơ hồ hình như có nghe được Vương Thụy hỏi Mộc Uyển Thanh,
“Uyển Thanh, người đàn ông kia là ai nha?”
Mộc Uyển Thanh đang muốn trả lời, di động đột nhiên vang lên một tiếng, cô cúi đầu, click mở di động trong tay nhìn một chút, là tin nhắn tới, Mộc Kinh gửi cho cô,
【 Anh trai: Anh có để trong cặp sách của em một chiếc thẻ ngân hàng, mật mã là ngày sinh nhật của em và anh, dùng tên của em mở, muốn mua cái gì liền quét cái thẻ đó, tan học anh tới đón em. 】
Tuy rằng Mộc Kinh cũng không có cho Mộc Uyển Thanh thấy chính mình chân chính thân phận, nhưng điều này cũng không đại biểu cho việc Mộc Kinh ở vấn đề tài chính mà hà khắc với em gái mình.
Đồ vật thuộc sở hữu của anh, đều có thể cùng Mộc Uyển Thanh chia sẻ, nhưng Mộc Uyển Thanh, thì anh không thể cùng người khác chia sẻ.
Dưới ánh mặt trời, Mộc Uyển Thanh làn da trắng nõn tinh tế quay đầu lại, nhìn thoáng qua nơi anh trai dừng xe, chiếc Porsche kia vẫn còn ngừng tại chỗ, tuy rằng cửa sổ xe đã kéo lên, nhưng Mộc Uyển Thanh vẫn cảm thấy, anh đang ở trong xe nhìn cô.
Lại có tiếng chuông vào học vang lên, cô cũng không lo lắng trả lời Vương Thụy, chỉ ôm chặt cặp sách có kẹp thẻ ngân hàng, cùng mọi người vội vàng đi vào phòng học.
Vương Thụy đi theo sau lưng cô, nhíu nhíu mày, bởi vì không có được đáp án, nên có chút khó chịu, nhưng hiện tại cũng không thể mạnh mẽ ngăn Mộc Uyển Thanh lại để ép hỏi, nghĩ đợi hết tiết hỏi lại cô sau.
Kết quả, một tiết giảng bài đã xong, Mộc Kinh biết thời khóa biểu cũng như thời gian học của Mộc Uyển Thanh nên đúng giờ gọi điện thoại lại đây, dò hỏi Mộc Uyển Thanh giữa trưa muốn ăn cái gì.
Anh sẽ cho người hầu trong nhà làm rồi đưa đến cho Mộc Uyển Thanh.
Mộc Uyển Thanh đã từng trải qua cuộc sống bần cùng, chưa từng được người khác đối xử giống đại tiểu thư và được hầu hạ như vậy liền vội vàng cầm điện thoại đi qua một góc yên lặng, muốn uyển chuyển cự tuyệt ý tốt của anh trai.
Hai người liền ở trong điện thoại nhàn nhạt hàn huyên, không cẩn thận liền đến giờ vào lớp luôn.
Chương trình đại học rất rời rạc, một buổi sáng sau khi kết thúc hai tiết, liền tới giữa trưa, chờ lúc Vương Thụy lại quay đầu đi tìm Mộc Uyển Thanh,thì cô đã nhanh chóng thu thập sách vở, rời khỏi phòng học.
Bởi vì anh lại gọi tới, ở trong điện thoại nói, nếu Mộc Uyển Thanh không muốn người hầu đem cô trở thành đại tiểu thư mà hầu hạ, thì anh chỉ có thể tự mình tới đón Mộc Uyển Thanh, hai người cùng đi ra ngoài ăn.
Đợi đến lúc Mộc Uyển Thanh ôm sách vội vàng trong xe, ngồi ổn ở ghế phụ, lúc này cô mới là hướng Mộc Kinh một thân mát lạnh đang ngồi trên ghế điều khiển, hốt hoảng nói:
“Anh, em giữa trưa ở nhà ăn tùy tiện ăn mấy món là được, anh về sau không cần chạy tới như vậy, rất vất vả.”
“Nói tới đón em sao, có thể nhìn thấy A Thanh, một chút cũng không vất vả.”
Ngồi ở trên ghế điều khiển Mộc Kinh như cũ mang một chiếc kính râm, một tay cánh tay mở ra, đem Mộc Uyển Thanh ôm lấy, lại nghiêng người, hôn môi cô một chút, trong lúc cô đang ngây người, Mộc Kinh cười nói:
“Đi thôi, anh đã đặt bàn ở nhà hàng Biển xanh trời xanh rồi.”