Editor: QinggWei
Vừa bước vào cánh cửa xoay, điện thoại của Trì Hồng Nhạn vang lên, cô do dự một hồi rồi bắt máy.
Người kia
nghìn bài một điệu* hỏi cô vì sao không tới đón anh.
*Nghìn bài một điệu-千篇一律: rập theo một khuôn khổ, chẳng có gì mới mẻ.Vì sao không tới đón anh? Cô không đủ sức lực để theo sau lưng vợ chồng bọn họ, không cần đoán, đến lúc đó, Lệ Xuân Hiểu nhất định sẽ chủ động nắm tay Kinh Hồng nhà bọn họ.
Trước đây, mỗi khi xảy ra loại tình huống này, cô luôn tự thôi miên chính mình, cô là Tracy, không phải là Trì Hồng Nhạn, cô là Tracy, không phải Trì Hồng Nhạn.
“Em đang xem triển lãm ảnh!” Trì Hồng Nhạn nhẹ giọng: “Kinh Hồng, em rất hâm mộ nhϊếp ảnh gia này.”
“Tùy em!” Anh hung hăng cúp máy. Cô vẫn ngẩn người nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại.
Trì Hồng Nhạn đứng trước một bức ảnh lớn có tên là “Mặt trời lặn là lúc” nhìn nó thật lâu, bức ảnh này không phải là bức ảnh chủ lực của nhϊếp ảnh gia, rất ít người bình luận về nó, nhưng Trì Hồng Nhạn lại thích nó ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Trong ánh sáng và bóng tối lúc mặt trời lặn, mọi thứ giống như được phác họa rõ nét, trong đường nét không khí của thiên nhiên, đường nét của cây và con người dưới gốc cây được thể hiện đa chiều, bầu trời đỏ rực phía trên cây vô cùng nguyên thủy hoang dã.
“Bóng lưng dưới tàng cây kia rất giống cô.” Một giọng nói trầm thấp đột nhiên vang lên.
Cô nghiêng đầu, một khuôn mặt rất nam tính đang mỉm cười nhìn cô: “Chúng ta lại gặp nhau rồi!”
Trì Hồng Nhạn nhíu mày: “Anh là?”
Vẻ mặt người đó có chút khó tin: “Ngày hôm qua ở đài truyền hình, cô quên rồi ư? Là người nói cô không cần hút thuốc kia!”
Trì Hồng Nhạn phớt lờ anh ta, một lúc sau, anh ta vẫn đứng im bên cạnh cô.
“Tại sao anh lại cảm thấy bóng lưng đó giống tôi.” Trì Hồng Nhạn nhớ tới lời anh ta vừa nói.
“Cảm giác!” Anh chống tay lên cằm, bộ dáng tiêu sái: “Cảm giác mà cô cho tôi mạnh mẽ như bóng lưng dưới tàng cây đó.”
Trì Hồng Nhạn bật cười, đúng là một cách bắt chuyện rất thông minh.
“Cô có thể cho tôi số điện thoại của cô được không?” Anh chàng này không chút do dự vào thẳng chủ đề.
“Không được!” Một giọng nói xen vào, Trì Kinh Hồng bước nhanh tới, nắm chặt lấy tay Trì Hồng Nhạn: “Cô ấy là người đã có gia đình.”
“Có gia đình? Thật đáng tiếc!” Người đàn ông lẩm bẩm nói, sau đó đánh giá Trì Kinh Hồng nói, “Là Ngài Trì a! Ngài Trì Kinh Hồng đúng không? Tôi có biết anh!”
Trì Hồng Nhạn sợ run lên, cô vội vàng muốn rút tay ra khỏi Trì Kinh Hồng, nhưng anh vẫn gắt gao nắm chặt tay cô và nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của người đàn ông kia.
Cô mất tự nhiên nhìn xung quanh, hiển nhiên, ở đây đã có người chú ý đến họ, ánh mắt nghi hoặc của người đàn ông kia dừng ở đôi tay quấn quít của họ. Điều này khiến Trì Hồng Nhạn càng thêm rối loạn.
“Các người là….” Sau đó người đàn ông kia lộ bộ dáng hiểu rõ.
Trì Hồng Nhạn hắng giọng, cô vô cùng xấu hổ, cô tránh khỏi tay Trì Kinh Hồng, nói với người đàn ông kia: “À… Tôi là chị dâu của anh ấy.”
Sau khi cô nói xong những lời đó, Trì Kinh Hồng đã trực tiếp lôi cô ra khỏi triển lãm ảnh, không chút khách khí nhét cô vào trong xe của mình.
Khởi động xe, anh lạnh lùng liếc nhìn cô một cái, lấy ra một tờ giấy ăn, hung hăng lau sạch son môi của cô, anh hừ lạnh: “Trì Hồng Nhạn, vừa rồi có được tính là
diễm ngộ* của em không, cũng đúng, trang điểm bản thân xinh đẹp như vậy mà không có nửa điểm diễm ngộ thì quả thật không có lý nào!”
*Diễm ngộ-艳遇
) Diễm tức là mỹ lệ (duyên dáng, xinh đẹp), Ngộ chính là gặp được, gặp phải. Cái gì là đẹp? Nước chảy, hoa nở, quả đã chín, phong cảnh ven đường đều rất đẹp. Thấy được chính là ngộ, diễm ngộ = thấy được thứ gì đó xinh đẹp.“Chị dâu, thật nực cười! Lúc ở trên giường em cũng không nói như vậy.”
“Thế anh muốn em nói thế nào?” Không nhìn anh, Trì Hồng Nhạn nhẹ giọng nói, “Người đó biết anh, nên hẳn đối với Bà Trì cũng không xa lạ gì!”
Hai người trầm mặt một lúc, Trì Hồng Nhạn thở dài trong lòng, dường như, cô và Trì Kinh Hồng luôn cãi nhau, giống như, bọn họ đã bắt đầu trở nên gai góc lên.
Trì Hồng Nhạn thở dài một hơi, cô nhắm mắt lại, quay đầu sang một bên.
Trì Kinh Hồng đỗ xe ở một nơi hẻo lánh, đưa tay đùa giỡn với ngón tay của cô: “Anh xin lỗi, Hồng Nhạn, vừa nãy nghe em nói chị dâu anh liền không kiềm chế được.”
Không hiểu vì lý do gì, Trì Hồng Nhạn bật khóc, ít cảm xúc kìm nén bắt đầu lên men: “Như vậy không liền chịu được? Sao? Trì Kinh Hồng, mà cả chiều hôm qua em còn ngồi yên dưới sân khấu, nghe cô ấy nói tiểu thuyết tình yêu của các người, không phải anh đã hứa sẽ luôn ở bên cô ấy sao? Không phải anh muốn cô ấy tin tưởng anh sao? Không phải anh đã không nói với cô ấy rằng không sao cả, anh sẽ luôn ở bên cạnh cô ấy sao? Bây giờ, anh như vậy thì tính là cái gì?”
Nước mắt rơi từng giọt một rơi xuống, người đàn ông này thật sự có khả năng khiến nước mắt của Trì Hồng Nhạn biến thành một vòi rồng không thể ngăn cản.
“Trì Kinh Hồng, em lại phá hỏng bầu không khí đúng không?” Cô ngước mắt lên cười hỏi anh.
Trái tim Trì Kinh Hồng đau đớn vô cùng, trên mặt cô vẫn còn đọng nước mắt, nhưng trên môi lại nở một nụ cười, nụ cười mang theo tự giễu, còn có ẩn chứa cảm giác bất lực sâu xa.
Anh sợ hãi, sợ hãi đến mức muốn quỳ dưới chân cô và nói với cô rằng là anh không đúng.
“Hồng Nhạn, anh xin lỗi, anh xin lỗi!” Anh gắt gao ôm lấy cô: “Anh xin lỗi, là lỗi của anh, chính anh mới là người luôn phá hỏng bầu không khí. Về sau, sẽ không bao giờ nữa, không dám nữa.”
“Kinh Hồng!” Cô ở bên tai anh nhẹ nhàng nói: ” “Có phải chúng ta cứ cãi nhau cãi nhau như vậy sẽ liền chia tay!”
Trì Kinh Hồng thân thể cứng đờ: “Em không tin anh?”
“Không phải!” Trì Hồng Nhạn nhắm mắt lại trên vai anh: “Em chỉ hơi mệt rồi! Chúng ta, về sau đừng cãi nhau nữa, được không?
“Được, được! Không cãi nhau nữa, không cãi nhau nữa, không, sau này chỉ có em cãi nhau với anh, anh sẽ không bao giờ cãi nhau cùng em!”
“Có ý gì?” Người đàn ông cô đang dựa vào vai dời mặt cô đi.
“Ý chính là.” Trì Kinh Hồng một lần nữa đưa mặt Trì Hồng Nhạn đặt vào lòng anh: “Nói về sau em không vui có thể tìm anh cãi nhau, anh tuyệt đối sẽ không phản kháng lại! Về sau, nếu em muốn khổ hình quỳ trên ván giặt đồ, anh cũng sẽ không phản đối, mà còn rất cam tâm tình nguyện chấp nhận nó!”
Trì Hồng Nhạn cuối cùng “phì” bật cười, Trì Kinh Hồng thở phào nhẹ nhõm, nhưng nhìn khuôn mặt như hoa lê mang vũ của cô, anh không khỏi nóng người. Vì thế.
Anh đè cô xuống ghế ngồi, nụ hôn cũng theo đó rơi xuống.
“Bây giờ, chúng ta về nhà đi?” Trì Kinh Hồng thở hổn hển, tay bắt đầu đưa vào trong quần áo của cô. Thân thể anh cũng dính chặt lấy cô, bắt đầu dùng sức cọ sát mạnh vào cô, khiến cô cảm nhận được du͙© vọиɠ của bản thân.
“Không được, Cô nói muốn em cùng đi chỗ kia!” Trì Hồng Nhạn hết lần này đến lần khác kéo hai tay không biết phiền của anh ra.
Trì Kinh Hồng nhột nhột buông cô ra.
Đúng mười giờ, Trì Kinh Hồng bắt đầu thường xuyên nhìn về hướng cửa qua cửa sổ.
Cánh cửa thư phòng bị đẩy ra, Lệ Xuân Hiểu cầm ly cà phê cười tươi bước vào. Cô đặt ly cà phê lên bàn, nghiêng người về phía anh, hai tay đặt lên vai anh.
“Mệt sao?” Tay cô đặt lên vai anh nhẹ nhàng bóp.
Trì Kinh Hồng đứng dậy tự nhiên tránh Lệ Xuân Hiểu, hiện tại, anh có chút không biết phải đối mặt với cô thế nào, cô đối với anh tốt thế nào không phải Trì Kinh Hồng không biết. Nhưng trên thế giới này, anh chỉ muốn nhận lấy lòng tốt của Trì Hồng Nhạn, cũng chỉ vì Trì Hồng Nhạn đối tốt với anh mà vui vẻ, trong trái tim anh chỉ có một vị trí duy nhất, mà vị trí kia chỉ có thể chứa Trì Hồng Nhạn.
“Xuân Hiểu, nghe nói hôm qua em nhận phỏng vấn của đài truyền hình. Em hẳn là biết anh không thích những thứ đó?” Trì Kinh Hồng cứng rắn nói.
“Anh cũng biết, em phải giữ thể diện cho Tiếu Quân!” Lệ Xuân Hiểu nắm lấy lưng ghế tựa, khớp ngón tay của cô ấy lộ ra dưới ánh đèn xanh lam.
Trì Kinh Hồng không nói gì, ánh mắt dừng trên người Lệ Xuân Hiểu.
Cô đứng đó nơi đó, cúi đầu: “Kinh Hồng, hôm trước Cô hỏi em khi nào muốn có một đứa con, chúng ta, có một đứa đi! Anh biết không? Em thực sự muốn có một đứa trẻ, đứa trẻ lớn lên giống anh.”
Lệ Xuân Hiểu nâng mắt lên, lã chã nước mắt, nói.
“Còn có… Còn có Kinh Hồng, anh có động tâm vì người phụ nữ khác không?”
Nước mắt ở hốc mắt cô trào ra, từng giọt một chảy xuống má cô, bộ dáng xinh đẹp vô cùng.
Trì Kinh Hồng đưa khăn tay của mình đưa cho cô: “Đừng nghĩ lung tung!”
Quay đầu lại, anh muốn rời khỏi căn phòng này, Trì Kinh Hồng trời sinh đã là một người lạnh lùng, trên đời này chỉ có nước mắt của Trì Hồng Nhạn mới có thể khiến trái tim anh hoảng loạn, khiến anh không không biết làm gì, không biết anh phải làm sao mới tốt!
Không có biện pháp, không có cách nào cho phép.
Còn chưa đi tới cửa phòng, Lệ Xuân Hiểu liền theo sau ôm lấy hắn, cô ở sau lưng lưng nức nở.
“Kinh Hồng, là em suy nghĩ lung tung sao? Thật sự như vậy sao? Anh không có vì người phụ khác mà động tâm đúng không?”
Trong nháy mắt, Trì Kinh Hồng rất muốn đem hết thảy mọi chuyện nói ra, nói với cô rằng rất lâu rất lâu trước kia anh đã không có cách nào động tâm với người con gái nào khác rồi.
Cuối cùng, vẫn là không nói, anh là một thương nhân, anh hiểu rõ hơn ai hết mình phải làm gì vào thời điểm nào, mà hiện tại không phải là thời điểm tốt.
Ngay khi Trì Hồng Nhạn vừa bước xuống xe, cô đã bị một bàn tay kéo sang một bên, hơi thở của người nọ đột ngột phả vào mặt cô, Trì Hồng Nhạn mặc cho người nọ kéo cô xuống hồ bơi dưới tầng hầm.
Vừa đứng lại, một vật lạnh lẽo nhưng đẹp đẽ được đeo vào cổ tay cô.
Nhìn Phật châu được làm từ ngọc thạch trên tay, Trì Hồng Nhạn không khỏi dở khóc dở cười.
Dưới ánh sáng mờ ảo của bể bơi, vẻ mặt của Trì Kinh Hồng có chút ngại ngùng, giọng của anh lắp bắp: “Cái đó … cái đó là để giữ bình an, nó được làm bởi một cao tăng ở Thái Lan, nghe nói nó rất linh, kia … vị cao tăng kia mỗi năm chỉ làm hai cái, nghe nói trên tay quốc vương Thái Lan cũng có một cái.”
Nhìn thấy sự thờ ơ của Trì Hồng Nhạn, Trì Kinh Hồng có chút sốt ruột: “Em đừng có không tin, quốc vương Thái Lan là vị vua lâu đời nhất thế giới, anh là…”
Lời tiếp theo bị Trì Hồng Nhạn nuốt vào bụng, Kinh Hồng của cô đang làm những điều ngớ ngẩn vì cô, vài điều ngớ ngẩn mà cô cảm thấy thật đáng yêu.
- Hết chương 54-