Lúc trước Kim phu nhân đã gửi thư về, nói bọn họ đến Nam Cương, đợi mười lăm tháng Giêng gia yến lại về Kim Lân Đài, thế nên mùng một này nhà Kim Tử Hiên và Kim Quang Dao cùng nhau ăn bữa cơm, cũng xem như bữa cơm đoàn viên năm nay. Kim Quang Dao chuẩn bị một vòng đeo cổ bằng vàng vô cùng trân quý cùng một bao lì xì thật to mừng tuổi cho Kim Lăng, lại không ngờ Giang Yếm Ly cũng chuẩn bị cho hắn một bao lì xì, làm Kim Quang Dao dở khóc dở cười.
"Tẩu tẩu, năm nay đệ cập quan rồi."
Giang Yếm Ly cười nói: "A Dao, đệ nhỏ tuổi hơn A Tiện, A Trừng, lúc ta trở về chúng còn la hét đòi ta mừng tuổi đấy. Đệ còn nhỏ, ta và huynh trưởng đệ phải nên phát tiền mừng tuổi cho đệ."
Kim Tử Hiên cũng vỗ vỗ vai hắn, cười nói: "A Dao, tẩu tẩu của đệ nói rất đúng, đệ cứ nhận đi."
Trong lòng Kim Quang Dao không biết là cảm giác gì, rũ mắt nói: "Đa tạ tẩu tẩu, huynh trưởng."
Bao lì xì thật dày cầm trong tay kia dường như vẫn còn hơi ấm của hai người, ấm áp.
Mùng hai Tết, Kim Tử Hiên mang theo Giang Yếm Ly cùng Kim Lăng về Liên Hoa Ổ, sự vụ Kim Lân Đài tạm giao cho Kim Quang Dao xử lý. Không biết có phải do khoảng thời gian trước ở Mạt Lăng náo nhiệt quen hay không, mà đột nhiên chỉ còn lại một mình, hắn cứ cảm thấy có chút trống vắng.
Mặt trời lên cao, hạ nhân vào hỏi hắn có muốn dùng bữa không, Kim Quang Dao nhìn tông vụ trước bàn, dịu dàng nói: "Không cần, ta đói bụng sẽ gọi mang bữa lên."
"Vâng." hạ nhân lui xuống.
Không biết qua bao lâu, bỗng nghe thấy có người bước vào.
Kim Quang Dao khẽ nhíu mày, giương mắt nhìn sang, là Mạc Huyền Vũ
Ngày đó Mạc Huyền Vũ được Nhϊếp Minh Quyết đưa từ Kim Lân Đài về Thanh Hà, tu dưỡng vài ngày xong liền được hắn an bài Tiết Dương mang đến Vân Thâm Bất Tri Xứ nghe học. Mạc Huyền Vũ hẳn là biết hắn tức giận, hắn không nhắc tới cho cậu trở về liền cũng không đòi về, lại không ngờ hôm nay tự mình chạy về.
Mạc Huyền Vũ bưng hộp thức ăn vào, bày đồ ăn lên bàn cơm, nói: "Ca ca, hôm nay đệ quay về, nghe hạ nhân nói huynh chưa dùng bữa, liền đi làm mấy món. Công vụ bận mấy cũng nên ăn một chút."
Kim Quang Dao ngơ ngẩn nói: "A Vũ."
Mạc Huyền Vũ rũ mi cười nhạt, nhìn hắn nở nụ cười rạng rỡ: "Ừm, ca ca, đệ đã về rồi."
Kim Quang Dao không biết vui hay không vui, chỉ lẳng lặng nhìn cậu
Mạc Huyền Vũ vẫn duy trì gương mặt cười nhìn hắn, hai người cứ thế cứng đờ nhìn nhau, hồi lâu:
"Ca ca." Giọng Mạc Huyền Vũ nghèn nghẹn: "Huynh... thật sự... muốn bỏ mặc đệ sao?"
Kim Quang Dao đứng dậy bước tới chỗ cậu. Mới ba tháng, Mạc Huyền Vũ dường như lại cao lớn hơn rất nhiều, đã cao hơn hắn một khúc rồi.
Toàn thân Mạc Huyền Vũ phát run, tầm mắt gắt gao nhìn chằm chằm hắn, đôi mắt bởi vì kìm nén nước mắt, nghẹn đến mức đỏ bừng
Kim Quang Dao thở dài, lấy trong ngực móc một ngọc bội bằng noãn ngọc màu đen huyền: "Này, tiền mừng tuổi."
Mạc Huyền Vũ nhận ngọc bội, oa một tiếng bật khóc, rõ ràng cao hơn Kim Quang Dao rất nhiều, lại vùi đầu vào vai hắn khóc hu hu.
Kim Quang Dao không khỏi cảm thấy buồn cười, trấn an vỗ vỗ cậu: "Cùng ăn cơm đi."
Lúc trước hắn thật thật sự giận cậu tự chủ trương, suýt chút nữa bức chết phụ thân của họ, nhưng lại không thật sự nhẫn tâm hoàn toàn mặc kệ cậu, bèn đánh tiếng trước với Lam Hi Thần, đưa người đến Vân Thâm Bất Tri Xứ nghe học. Một mặt xem như trừng phạt, mặt khác cũng là suy xét cho tương lai của cậu.
Mạc Huyền Vũ bình phục tâm tình lại, ân cần gắp đồ ăn cho Kim Quang Dao.
"A Vũ, hôm nay đệ về một mình à?"
Mạc Huyền Vũ tạm dừng một chút, nói: "Đúng vậy." Ngay sau đó lại nói: "Thành Mỹ hai hôm trước lại phạm cấm, bị tiên sinh phạt chép gia quy, chắc phải mấy ngày nữa mới có thể về được."
"Ồ?" Kim Quang Dao cười hỏi: "Thành Mỹ phạm cấm gì?"
"Đêm trừ tịch theo Ngụy tiền bối đốt pháo ở Vân Thâm Bất Tri Xứ."
"Ha ha ha." Kim Quang Dao cười phá lên, chảy cả nước mắt: "Sao nó ngốc vậy? Ngụy Vô Tiện có Lam Vong Cơ chiều chuộng, phạm cấm cũng là Lam Vong Cơ chép gia quy cho hắn, nó đi theo làm cái gì?"
"Ờm... Ngụy tiền bối nói, đây là tập tục của Vân Mộng."
Kim Quang Dao hơi khựng lại. Đúng vậy, Vân Mộng thật sự như thế, đêm giao thừa phóng pháo hoa không ngừng, dường như nhà nào cũng vô cùng náo nhiệt
"Ca ca, đêm nay đệ cũng đốt pháo hoa với huynh được không?"
"Được." Kim Quang Dao gật gật đầu, duỗi tay xoa tóc Mạc Huyền Vũ, bỗng nhiên nghĩ đến cái gì: "A Vũ, đệ đã về thăm mẫu thân chưa?"
"Thăm rồi, hôm qua Trạch Vu Quân sai người đưa đệ đi. Mẫu thân đệ sống rất tốt, người của Mạc Gia Trang rất khách khí với bà ấy."
"Ừm, vậy là tốt rồi." Kim Quang Dao gật gật đầu, ngẫm nghĩ một hồi lại nói: "Có điều, A Vũ, chờ thêm mấy năm nữa, đệ tự lập môn hộ rồi thì đón mẫu thân ra đi. Mạc Gia Trang dù sao cũng không phải nơi ở lâu dài."
"Tự lập môn hộ?" Mạc Huyền Vũ sửng sốt nhìn Kim Quang Dao
Kim Quang Dao thở dài: "Hiện nay phụ thân đã thoái vị, huynh trưởng... không thể vượt quyền cho đệ nhận tổ quy tông, nhưng nếu đệ vẫn muốn, cũng có thể..."
Mạc Huyền Vũ nắm lấy tay hắn: "Ca ca, đệ không muốn."
Kim Quang Dao gật gật đầu hiểu rõ: "Ngày đó trên Kim Lân Đài, ta đã biết đệ không có ý định nhận tổ quy tông. Vậy chờ thêm một hai năm nữa, đệ ở Vân Thâm Bất Tri Xứ cố gắng học tập, sau đó ta sẽ giúp đệ lập tông môn..."
"Ca ca..." Mạc Huyền Vũ xen lời hắn: "Vậy còn huynh?"
"Ta?" Kim Quang Dao ngơ ngẩn một lát, cười cười: "Ta tất nhiên là... tất nhiên là ở Kim Lân Đài phụ trợ huynh trưởng, hoặc là..."
"Ca ca." Mạc Huyền Vũ cúi người ngồi xổm xuống bên chân Kim Quang Dao, ngẩng đầu nhìn hắn nói: "Ca ca, đệ đi theo huynh, huynh đi đâu đệ đi đó. Nếu huynh không muốn ở lại Kim Lân Đài, vậy cứ theo như lời huynh, chúng ta tự lập môn hộ, đệ sẽ bên huynh cả đời."
"A Vũ..." Kim Quang Dao cười cười, duỗi tay sờ sờ tóc cậu: "Sao có thể cả đời được? Một ngày nào đó, huynh đệ chúng ta sẽ đi những đường khác nhau, có chốn về của từng người. Đệ sẽ có vợ con của mình, ta cũng sẽ có..."
"Không, sẽ không." Mạc Huyền Vũ cười rực rỡ, nói ra lời như lời thề: "Đệ sẽ không có vợ con, huynh chính là chốn về cuối cùng của đệ."
"Nói gì mà trẻ con vậy!" Kim Quang Dao cười lắc đầu, ánh mắt lại mang theo vài phần bài xích.
"Ca ca. Huynh nên biết, đệ không phải đang đùa giỡn." Mạc Huyền Vũ không cho hắn cơ hội bỏ qua, nhìn hắn, vô cùng nghiêm túc.
"Được rồi! Đừng nói nữa!" Kim Quang Dao đứng dậy, quay người đi: "Đệ đi nghỉ ngơi đi, mấy ngày nay đệ..."
"Ca ca, đệ..." Mạc Huyền Vũ muốn nói tiếp, lại bị cắt ngang.
"A Vũ! Đừng nói nữa, đi xuống đi." Kim Quang Dao dường như có chút tức giận, cau mày
"Không."
"A Vũ, đi xuống đi!"
"Đệ muốn nói."
"A Vũ, câm miệng!"
"Đệ phải lòng huynh."
"A Vũ!"
"Thích huynh, không coi huynh như huynh đệ!"
Lời Mạc Huyền Vũ đóng vào tai Kim Quang Dao, Kim Quang Dao siết chặt nắm tay, rít ra từng chữ kẽ răng: "Ta nói, đừng nói nữa!"
"Ca ca, huynh có thể có thê tử của huynh, có con cái của huynh, đệ sẽ không ngăn cản huynh, nhưng đệ..." Giọng Mạc Huyền Vũ phát run, lại kiên định vô cùng: "Mạc Huyền Vũ ta, đời này kiếp này, trong lòng chỉ có một mình Kim Quang Dao huynh. Đệ vĩnh viễn sẽ không rời xa huynh hay phản bội huynh. Vĩnh viễn bảo hộ huynh."
Dứt lời, Mạc Huyền Vũ bước từng bước một tới phía hắn
"Mạc Huyền Vũ!" Kim Quang Dao rút Hận Sinh ra khỏi vỏ chỉ vào Mạc Huyền Vũ: "Ngươi và ta là huynh đệ ruột!"
"Thì đã sao?" Mạc Huyền Vũ đã đến sát hắn. "Vậy nên đệ mới nói, ca ca, huynh có thể có toàn bộ những gì huynh nên có, đệ, chỉ cần ở bên huynh... không mong gì khác."
Tay Kim Quang Dao run lên, lại bị nắm chặt lấy: "Hoặc là, ca ca, huynh gϊếŧ đệ ngay bây giờ đi."
"Mạc Huyền Vũ!"
"Thế nhưng cho dù chết, đệ cũng sẽ không từ bỏ." Mạc Huyền Vũ từng bước một đi về phía hắn, mũi kiếm Hận Sinh dần dần muốn đâm vào thân thể Mạc Huyền Vũ, Kim Quang Dao muốn thu tay lại, mũi kiếm lại bị nắm chặt: "Nếu huynh không gϊếŧ đệ, đệ sẽ đi theo huynh cả đời."
Kim Quang Dao cắn răng, hung hăng đánh cậu một chưởng, thu hồi lại Hận Sinh
Mạc Huyền Vũ bị một chưởng này đánh lui ra sau mấy bước, đập vào bàn, lại cười kêu: "Ca ca."
Kim Quang Dao đã khôi phục bình tĩnh, nói: "Bây giờ tuổi của đệ còn nhỏ, ta không so đo với đệ. 5 năm, 5 năm sau đệ lại đến nói cái này với ta."
Mạc Huyền Vũ nói: "Được."
Một bên thì rất lý trí, một bên cực kì kiên nghị.
Giờ Tý đã qua, Kim Quang Dao vẫn ngồi trước bàn, nghĩ đến lời ban ngày Mạc Huyền Vũ nói, phiền muộn đến cực điểm
Ban ngày bởi vì Mạc Huyền Vũ bỗng nhiên bộc bạch, hắn tất nhiên là không cùng cậu đi đốt pháo hoa gì cả. Vốn thấy đứa nhỏ này cực kỳ giống... muốn thu đến bên người cẩn thận giáo dưỡng, xem như đền bù khuyết thiếu trong lòng khi còn bé, lại không ngờ cuối cùng lại thành kết quả này. Trong lòng chỉ biết lặp đi lặp lại hai chữ: làm bậy
Dù sao kiểu gì cũng không ngủ được, liền tùy tay kéo áo ngoài mặc vào, mở cửa muốn ra ngoài đi dạo một chút, vừa mở ra bỗng thấy một bóng trường sam trắng hoa văn mây cuốn màu lam đứng trong viện, hôm qua mới vừa có tuyết rơi, ánh trăng rơi trên nền tuyết, thân ảnh người nọ thoạt nhìn mềm mại ôn hòa đến lạ.
"Nhị ca..." Kim Quang Dao nỉ non gọi
Lam Hi Thần thấy hắn thì ngẩn ra, ngay sau đó dịu dàng nói: "A Dao."
"Huynh... sao lại...?"
Sao lại xuất hiện ở Kim Lân Đài, vào lúc này?
"Ta xử lý xong tông vụ Vân Thâm Bất Tri Xứ, nghĩ đã lâu không gặp đệ, bèn đến đây xem."
"Nhị ca, huynh..."
"Ừm?"
"Huynh đã đến bao lâu rồi?" Kim Quang Dao bước lên, duỗi tay nắm chặt tay người kia, cũng không lạnh.
Có mấy lời vẫn là không thể nói, cũng không thể hỏi.
"Vừa tới không lâu. A Dao, sao hôm nay muộn vậy rồi còn chưa nghỉ ngơi?" Lam Hi Thần trở tay nắm lấy hắn đắc thủ, "Chính là có cái gì tâm sự?"
Kim Quang Dao trong lòng thở dài, tươi cười trên mặt vẫn như cũ: "Không có gì, ngày Tết mọi người đều nghỉ ngơi, tông vụ không nhiều lắm, ban ngày chỉ đọc sách, không có gì bận bịu lại thành không quen."
"Vậy cùng đệ đi dạo khắp nơi một chút đi."
"Cũng được."
Hai người cùng nhau ra khỏi điện Phương Phỉ, tản bộ khắp nơi trên Kim Lân Đài, lúc này trừ môn sinh tuần đêm, so với ban ngày vàng son lộng lẫy thật ra thanh tịch hơn rất nhiều.
"Mấy tháng ở Mạt Lăng, sống thoải mái không?"
Kim Quang Dao hơi nhướng mày: "Nhị ca đã biết đệ ở Mạt Lăng, thế sao lúc trước còn tới Kim Lân Đài tìm người?"
Lam Hi Thần rũ mắt cười nhạt, nhìn hắn nói: "Ta nghĩ đệ sắp về nên tới đây xem, lại nghe Kim tông chủ nói đệ đi săn đêm chưa về."
"Huynh trưởng là muốn để đệ thoải mái giải sầu thôi." Kim Quang Dao khẽ cười nói: "Gần đây Mạt Lăng có vài tinh quái nhiễu dân, đệ vừa lúc qua đó, liền ở lâu mấy ngày."
Lam Hi Thần nhìn hắn, dưới ánh trăng, nốt chu sa giữa mày Kim Quang Dao tựa như đang sống, tưởng như tích vào lòng y.
"Chờ nhà huynh trưởng của đệ trở về, chúng ta cùng nhau ra ngoài săn đêm mấy ngày, thế nào?"
"Được." Kim Quang Dao gật gật đầu. "Nhị ca, đêm đã khuya, chúng ta trở về đi."
"Ừ."
Hai người trở về điện, phòng tắm điện Phương Phỉ ở nhà phụ của tẩm điện, là loại phòng tắm lớn như suối nước nóng, bốn người tắm chung cũng không sợ chật, hạ nhân đã chuẩn bị nước tắm, lúc này khói mù lượn lờ
Kim Quang Dao nói: "Nhị ca, bên ngoài trời giá rét, tắm xong nghỉ ngơi sớm đi."
"Được." Lam Hi Thần gật gật đầu, không hề thấy có gì bất ổn nói: "Cùng nhau đi."
Kim Quang Dao bước chân khựng lại: "Nhị ca, huynh trước đi, lát nữa đệ tắm sau."
Lam Hi Thần đáp lời liền đi tới gian nhà phụ. Kim Quang Dao ngồi trong phòng ngủ, lại đột nhiên nhớ tới cái gì, đứng lên, lấy trong tủ quần áo ra một bộ đồ ngủ màu nguyệt bạch, vội vàng chạy đến gian nhà phụ, vừa đi vừa nói: "Nhị ca, từ từ. Huynh chưa lấy..."
Kim Quang Dao nhìn nam nhân đã trần trụi trước mắt, thầm nghĩ: Y phục Lam thị rườm rà như vậy, sao mà cởi nhanh thế?
Lam Hi Thần không chút nào kiêng dè hắn, hiểu rõ cười, đi chân trần tới, cầm lấy áo ngủ trong tay hắn: "A Dao, đa tạ."
Kim Quang Dao dời ánh mắt qua một bên, nói: "Không sao, đệ ra ngoài trước..."
"A Dao." Lam Hi Thần vào nước, hơi nước lượn lờ, không khí ái muội vô cớ, môi y hé mở: "Đã vào rồi, thì cùng tắm đi."
Kim Quang Dao không tự chủ được nuốt một ngụm nước miếng, trong lòng thầm mắng chính mình háo sắc vô độ, lại từ chối thì càng có vẻ kỳ quái, liền đồng ý.
Vừa rồi hắn ra cửa vốn chỉ tùy tay khoác một lớp áo ngoài, bây giờ cởi ra cũng mau.
Lam Hi Thần ngồi dựa vào bờ ao, tóc đen rối tung trên da thịt như ngọc, sương mù làm khuôn mặt y càng thêm mềm mại, thâm tình đến kỳ lạ.
Kim Quang Dao cũng xuống ao, Lam Hi Thần lại bước tới chỗ hắn, thân mình Kim Quang Dao cứng đờ: "Nhị ca?"
"Ta lau người cho đệ."
"Không... không cần." Kim Quang Dao lui về phía sau một bước, không ngờ trượt một cái, toàn thân ngã vào trong nước.
Lam Hi Thần nhanh chóng vớt người từ trong nước ra, một tay ôm lấy dìu hắn đứng vững lại, tay khác vén sợi tóc dính vào mặt Kim Quang Dao ra sau tai, không khỏi bật cười: "A Dao, bao nhiêu tuổi rồi? Hửm?"
Kim Quang Dao nhìn tươi cười sủng nịch của y, như gió xuân hòa tan băng tuyết, một lúc lâu sau cũng bật cười theo, để Lam Hi Thần lau người cho mình
"Nhị ca."
"Ừ."
"Cảm ơn huynh."
"Đã nói cảm ơn, vậy làm phiền A Dao, cũng lau người giúp ta đi." Lam Hi Thần đưa khăn qua, tìm chỗ thoải mái nằm sấp xuống, Kim Quang Dao cười đi tới: "Sẵn lòng cống hiến sức lực."
Lam Hi Thần nhắm hai mắt, trong lòng lên men.
Hai người nằm trên giường, mấy ngày qua Kim Quang Dao sầu khổ vì quan hệ giữa hai người mà vẫn luôn khó ngủ, hôm nay rộng mở thông suốt, bỗng nhiên nghĩ đến chuyện hôm qua Kim Tử Hiên nói với hắn, hỏi: "Nhị ca, huynh thấy việc tiên đốc thế nào?"
Lam Hi Thần nói: "Việc này là lúc trước phụ thân đệ nhắc tới, hiện tại tiên môn bách gia thật ra không mấy ai phản đối việc này."
Kim Quang Dao lại nói: "Nhưng mà, nghe huynh trưởng đệ bảo, huynh và đại ca, Giang tông chủ đều không có ý định này."
"Ừ." Lam Hi Thần gật đầu. "Đúng là như thế."
"Đại ca bên kia, đệ đại khái biết nguyên do." Kim Quang Dao bất đắc dĩ cười cười hỏi: "Vậy nhị ca huynh thì sao? Vì sao huynh không muốn?"
Lam Hi Thần nghiêng người lại nhìn hắn, hỏi: "A Dao cảm thấy ta thích hợp?"
Kim Quang Dao nói: "Trong những vị có tư cách hiện tại, nhị ca, là thích hợp nhất."
"Ồ? Nói thế là thế nào?" Lam Hi Thần rất có hứng thú hỏi
"Nói là tiến cử, kỳ thật chẳng qua là chọn trong mấy vị tông chủ tứ đại gia tộc. Đại ca khinh thường thượng vị, sợ là còn cảm thấy tiên đốc ảnh hưởng huynh ấy tu luyện; Giang Vãn Ngâm, hiện nay Liên Hoa Ổ mới xây dựng lại chưa đến một năm, tuy có Ngụy Vô Tiện giúp hắn, nhưng hắn cũng rất gian nan, gánh nặng này sợ là khó xử, cho nên có lẽ hắn sẽ không làm tiên đốc; hôm qua đệ cũng hỏi qua huynh trưởng đệ, ý của huynh trưởng là, vị trí tiên đốc, huynh ấy một không có đại công tích, hai không muốn thân chịu mệt, không hề ham muốn." Kim Quang Dao nhìn Lam Hi Thần, trên mặt Lam Hi Thần lộ vẻ không ngờ. "Nhị ca, làm sao vậy?"
"Đại ca khinh thường, Giang Vãn Ngâm vô lực, Kim Tử Hiên không muốn, cho nên A Dao liền quăng cái gánh nặng này cho ta?" Lam Hi Thần thở dài, làm như có chút thất vọng.
Kim Quang Dao ngồi bật dậy, la lên: "Đương nhiên không phải!"
"Hả?" Lam Hi Thần cũng ngồi dậy nhìn hắn, dường như đang đợi hắn giải thích
"Xạ Nhật Chi Chinh công của huynh cực lớn, là gia chủ Cô Tô Lam thị, bất kể là công tích hay là địa vị, nhị ca đều đáng là người được chọn làm tiên đốc, quan trọng nhất chính là... Trạch Vu Quân, lòng có thương sinh." Kim Quang Dao nặng nề nhìn Lam Hi Thần, nói: "Chỉ có nhị ca làm vị trí này, vọng đài mới có thể tiếp tục xây dựng, mới có thể trạch bị hoang vu."
Lam Hi Thần cười ra tiếng, duỗi tay xoa bóp vai Kim Quang Dao, nói: "A Dao, ta biết suy nghĩ trong lòng đệ. Vị trí tiên đốc, ta đã có tính toán."
"Ừm." Kim Quang Dao gật gật đầu, nghe y bảo đã có tính toán liền không hỏi nhiều nữa, nói: "Nhị ca, ngày mai huynh về à?"
"Ta ở lại Kim Lân Đài với đệ mấy ngày, ngày mười lăm gia yến trở về là được." Lam Hi Thần lại nằm xuống, chậm rãi khép hai mắt: "A Dao, ngủ đi."
Kim Quang Dao nằm xuống theo, ừm một tiếng, nhanh chóng đi vào giấc ngủ. Một giấc này, hắn ngủ rất sâu, bình minh lại bị người bên cạnh nỉ non đánh thức.
"A Dao..."
"Nhị ca?"
"A Dao..." Toàn thân Lam Hi Thần đẫm mồ hôi, như rơi vào ác mộng không thể tỉnh lại
"Nhị ca!" Kim Quang Dao nhẹ nhàng vỗ vỗ y, giọng cũng lớn hơn một ít. "Tỉnh dậy, là mơ thôi. Nhị ca!"
Lam Hi Thần đột nhiên cứng đờ, mở bừng mắt, kinh hồn chưa định nhìn về phía hắn
"Nhị ca." Kim Quang Dao thở ra một hơi, lại bị ôm chặt, trong lòng mềm nhũn, trở tay ôm lấy người này, khẽ vuốt sau lưng: "Chỉ là mơ thôi."
Lam Hi Thần ôm siết lấy hắn, thật lâu sau mới bình phục lại.
"Nhị ca gặp ác mộng à?" Kim Quang Dao thấy y như vậy có chút đau lòng, lại cười nói: "Vừa nãy nghe huynh gọi tên của đệ, thật đúng là ai oán."
"A Dao..." Lam Hi Thần nắm lấy tay hắn, đang muốn nói cái gì đó
Ngoài cửa truyền đến thanh âm, "Ca ca, huynh dậy chưa?"
Lam Hi Thần buông Kim Quang Dao ra, không hiểu sao sắc mặt Kim Quang Dao có chút kỳ quái
"Là Huyền Vũ tới." Lam Hi Thần đứng dậy, xuống giường định ra mở cửa, lại bị ngăn lại
"Nhị ca." Kim Quang Dao xuống giường trước, vừa đi ra ngoài vừa nói: "Để đệ mở cửa, người ra đầy mồ hôi, chớ có cảm lạnh."
Lam Hi Thần ừm một tiếng, lại cầm áo ngoài trên giá áo đi theo.
"Ca ca." Mạc Huyền Vũ tươi cười rực rỡ, bưng chậu rửa mặt đứng trước cửa: "Buổi sáng tốt lành."
"A Vũ, không phải ta đã nói rồi sao, sau này đệ không cần..." Kim Quang Dao cực kỳ bất đắc dĩ, lại cảm thấy trên vai trĩu xuống, tươi cười của Mạc Huyền Vũ cứng lại.
"Huyền Vũ, buổi sáng tốt lành." Lam Hi Thần cầm áo ngoài phủ thêm cho Kim Quang Dao, dịu dàng ấm áp
Mạc Huyền Vũ miễn cưỡng nở nụ cười, chào hỏi: "Trạch Vu Quân."
"Bên ngoài lạnh, vào đi." Lam Hi Thần giữ cửa mở rộng, mời cậu vào nhà
Mạc Huyền Vũ cười cười: "Không được, ca ca, đệ đi gọi hạ nhân chuẩn bị đồ rửa mặt cho Trạch Vu Quân."
"Đa tạ." Lam Hi Thần nhận đồ trong tay cậu, nói tiếng
Mạc Huyền Vũ cười cười, nhìn Kim Quang Dao một cái, xoay người rời đi
Kim Quang Dao thở dài, đóng cửa lại, Lam Hi Thần đặt đồ lên bàn, nhìn qua, cười nói: "Các đệ vẫn chưa làm hòa à? Huyền Vũ cũng là lo lắng cho đệ mới như vậy, A Dao hà tất so đo với trẻ con."
Kim Quang Dao lắc đầu, nghiêm túc nói: "Nhị ca, A Vũ còn phải nhờ huynh. Có cơ hội, cho nó cùng Lam thị con cháu ra ngoài săn đêm đi, cứ ngồi một chỗ mãi cũng không tốt."
Lam Hi Thần gật đầu thấy phải, lại nói: "A Dao, chờ qua mười lăm, chúng ta cũng nên ra ngoài nhìn xem."
Kim Quang Dao hỏi: "Ừm. Nhị ca muốn đi đâu?"
"Núi Kính Khê." Lam Hi Thần cười đáp.
Kim Quang Dao hiểu rõ: "Nơi đó dường như có mấy thứ."