Thiên kim nhà tể tướng Doãn Tiêm Vân vừa ở phường thêu chọn vật phẩm, vừa cùng ta nói chuyện phiếm.
Ta chỉ cười mà không nói.
Sau khi tới kinh thành, ta mở Vân Thường phường, lại mua một toà nhà lớn, mà Kim Hoa lại tinh thông y dược, ta đã mua lại một y quán ngay cạnh Vân Thường.
Chúng ta mời cả tiên sinh về để dạy học.
Chính vì bản thân tự biết nỗ lực, thêm công sức của mỗi người tích tiểu thành đại, mới có chút khởi sắc như ngày hôm nay.
Nhưng dù sao nơi này cũng là địa bàn của Lý Nguyên Chiêu.
Để phòng ngừa vạn nhất, ta đã để cho Kim Hoa thế thân phận chủ phường thêu Vân Thường.
Nàng ta đột nhiên như nhớ ra điều gì:
"Đúng rồi, ngày hôm trước vào thời điểm ta theo phụ thân tiến cung dự tiệc, đem bức bình phong thêu hoa điểu của cô dâng lên cho Thánh thượng."
Tay ta đang gẩy bàn tính chợt khựng lại.
"Ngài ấy nhìn chữ "Vân" trên bức thêu thì liền đánh đổ chén rượu, bỗng nhiên ho rất lợi hại… Còn hỏi ta rất nhiều vấn đề kỳ quái nữa."
"Ngài ấy hỏi ta, bức bình phong này là do ai thêu."
Trước đây khi ta và Lý Nguyên Chiêu ở bên nhau, mỗi lần y phục của hắn bị rách, ta đều vì hắn mà may vá. Kiểu gì cũng có một chút tâm cơ, ở vị trí gần sát ngực trên áo hắn sẽ đều thêu một chữ "Vân".
Nói mỹ miều một chút thì đây chính là bùa hộ mệnh của hắn.
Ta cho rằng Lý Nguyên Chiêu chưa bao giờ để ý đến những tiểu tiết như vậy.
Nhưng sau một hồi suy nghĩ, vị cô nương đang đứng trước mặt ta, trong tên cũng có một chữ "Vân", ta không khỏi cảm thấy có chút may mắn.
Ta làm bộ lơ đãng hỏi:
"Vậy cô trả lời như thế nào?"
"Ta nói…"
Bỗng dưng sắc mặt của nàng ấy trở nên ngưng trọng.
“Ta nói là do ta thêu. Sau đó ta còn được phong thưởng hạng nhất!"
"Vẫn còn phải nhờ cậy nhiều vào đôi bàn tay khéo léo này của cô, phụ thân cũng khích lệ ta có tiến bộ rất nhiều đó. Chúc cô nương, cô xem như giúp ta là một đại ân đi! Qua vài ngày nữa, cô có đồng ý đến phủ ta dự tiệc không?"
Nàng lại thay đổi thành một bộ dạng tươi tắn, cười hi hi ha ha.
Lúc này ta mới dám nhẹ nhàng thở ra. Mới vừa cười cười cười đồng ý lại chợt thấy nàng ra vẻ thần bí nói:
"Người người đều nói tân đế sát phạt quyết đoán, phượng biểu long tư*, từ khi cầm quyền đến nay hậu vị vẫn bỏ trống. Cho nên các chư vị đại thần đều muốn đưa cô nương nhà mình tiến cung đấy."
(*) [凤表龙姿] (phượng biểu long tư): Hình dung về dáng vẻ anh tuấn.
" Nhưng mà ta lại không muốn."
"Bởi vì, hắn mắc bệnh lạ."
Ta nhíu mày.