Đau quá.
Nhưng mà, mùi tài phú đúng là thơm.
Ha ha.
Các thôn dân ở xung quanh vẻ mặt hoảng sợ mà nhìn ta đang cười ngớ ngẩn. Bọn họ còn cho rằng do ta chịu cảnh khổ bị vứt bỏ, bi thương đến mức cử chỉ cũng trở nên điên cuồng. Trong lúc nhất thời, ai ai cũng đều nhìn ta với ánh mắt đồng tình.
Kỳ thực lần này trọng sinh trở về, nắm được số tiền kia trong tay, ta còn muốn làm một số chuyện đại sự khác.
Mặc dù ta không biết bản thân có thể thực hiện được hay không, sau những ngày liên tục suy tính, ta vẫn quyết định thử một chút.
Ta nhanh chóng lau khô nước mắt, đứng ở giữa các thôn dân, gọi mọi người cùng xúm lại một chỗ:
“Thưa các chư vị hương thân*, Triều Vân có mấy lời muốn nói.”
(*) hương thân: người cùng quê, đồng hương, bà con lối xóm…
“Chiêu lang… là Thái tử cao quý. Sau khi hồi cung, tương lai khó tránh khỏi lại nhớ tới khoảng thời gian khốn khổ ở thôn Hà Hoa.”
Mọi người ở đây đều hiểu ý tại ngoài lời.
Dù sao thì, quân tâm vẫn luôn khó dò.
Không ai dám đánh cược một ngày nào đó, Lý Nguyên Chiêu có thể đột nhiên tâm huyết dâng trào, muốn xoá bỏ mọi ký ức của thôn dân nghèo túng nơi đây về hắn hay không. Tình người của hắn lạnh lẽo như vậy, suy cho cùng cũng không phải là không có khả năng xảy ra.
Ta muốn mượn điều này nguỵ trang để sơ tán dân làng.
Quả nhiên, mọi người đều xôn xao nghi ngờ, không khỏi mồm năm miệng mười thảo luận:
“Nương lặc, vậy chúng ta nên làm sao bây giờ?”
“Chúng ta đời đời kiếp kiếp đều ở chỗ này, nếu dọn đi…”
“Người rất nhanh sẽ mất mạng, còn quan trọng những điều này!”
Thấy thời cơ đã đến, ta chậm rãi mở miệng:
“Chiêu lang là ta nhặt về, đương nhiên ta sẽ phụ trách đến cùng. Cho nên, trong vòng hai ngày tới các vị hương thân hãy dọn đi. Chúc Triều Vân ta nguyện gánh vác việc di dời thôn Hà Hoa, cũng an bài cho các chư vị thật tốt.”
Lời vừa nói ra, tất cả đều ồ lên.
“Thật tốt quá, Triều Vân, chuyện này là thật sao?”
“Lại có chuyện tốt như vậy?”
Ta gật gật đầu.
Mắt thấy các thôn dân báo danh ngày càng nhiều, lúc này ta mới nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Từ nhỏ ta đã không cha không mẹ, ăn cơm của dân làng thôn Hà Hoa mà lớn.
Đã là mượn cơ hội trọng sinh lần này, đương nhiên phải vì mọi người mà làm chút việc có ích trong khả năng của ta.
Cứ như vậy, rốt cuộc nỗi lòng lo lắng của ta cũng được buông xuống.
Vấn đề của thôn dân đã được giải quyết, nhưng hiện tại lại có thêm vấn đề nan giải khác.
Ta đưa mắt nhìn về Vương Kim Hoa ở bên cạnh. Nàng ấy đang ngồi xổm trên mặt đất khóc rống.
"Ta không đi, ta cũng muốn có một nam nhân đẹp đẽ làm phu quân, tốt nhất là so với Thái tử điện hạ còn anh tuấn hơn…"
Khóe miệng ta run rẩy. Nàng ấy và ta là hai bé gái mồ côi, cũng không có bất kỳ thân thích nào để có thể dựa dẫm. Nghĩ đến kết cục thảm hại của nàng ở đời trước, hơn nữa với bộ dạng này ở hiện tại, cho dù là có tiền đi nữa cũng khó tránh khỏi nam nhân có ý đồ xấu xa lừa gạt.
Ta ngồi xổm xuống bên cạnh, lau khô nước mắt trên mặt nàng, nói:
"Ta đưa ngươi đến một địa phương tốt, ngươi có nguyện ý đi cùng ta không?"