Mới vừa đi đến nội viện đã thấy Lý Nguyên Chiêu một thân áo bào xanh, đang khoanh tay đứng đó.
Trước cửa tiểu viện nhà ta đều là những thôn dân đang quỳ trên nền đất. Vài nam nhân mặc quan phục nhanh chân đi tới trước mặt Lý Nguyên Chiêu, “bịch” một tiếng liền quỳ xuống.
“Thái tử điện hạ, thần đến chậm.”
A, rốt cuộc ngày này đã tới!
Ta kích động đến mức hai mắt cũng đỏ lên nhưng lại bày ra dáng vẻ như bị hù dọa:
“Chiêu lang, bọn họ là ai?”
Nam tử áo tím đang quỳ trên mặt đất hướng về phía ta quát lớn:
“Người nào! Gặp Thái tử điện hạ còn không mau quỳ xuống!”
“Thái tử…”
Ta mềm yếu mà quỳ xuống. Bờ môi run rẩy, nước mắt từng giọt từng giọt thi nhau rơi xuống.
Lý Nguyên Chiêu vẫn đứng yên vị, cứ thế lẳng lặng nhìn ta. Hắn đứng thẳng lưng, vẻ mặt trầm mặc.
Qua một hồi lâu, rốt cuộc từ miệng hắn cũng phun ra được vài lời. Mà vài lời này chính là niềm ước ao tha thiết bấy lâu của ta.
“Chúc thị có công cứu giá, ban thưởng ngàn lượng vàng.”
Vừa dứt lời, ánh mắt của ta và Lý Nguyên Chiêu chạm nhau. Nhân lúc hắn đang thẫn thờ, ta vội lau khô nước mắt cùng nước mũi, cực kỳ bi thương mà hô lớn:
“Tạ ân điển của Thái tử điện hạ!”
Ta đứng lên, đem một bàn đầy vàng kia tới bên người. Sau đó, từ ống tay áo rút ra cây trâm ngày hôm qua hắn đã đưa cho ta, vội vã tuông cửa chạy về phía có dòng suối nhỏ.
“Chúc Triều Vân!”
Lý Nguyên Chiêu ở phía sau có chút mất khống chế mà kêu tên ta. Thế mà hắn lại đuổi theo. Ta vô cùng hoảng hốt.
Cùng lúc đó, ta giơ cao tay, ném cây trâm vào dòng suối. Cây trâm chạm vào mặt nước làm bắn lên những bọt sóng nhỏ, rất nhanh đã chìm xuống đáy.
“Điện hạ.”
Ta nhẹ nhàng cười.
“Từ nay về sau, hai người chúng ta không liên quan gì tới nhau nữa.”
Bước chân của Lý Nguyên Chiêu đã bị câu nói này của ta làm cho bất động tại chỗ.
Xung quanh chợt rơi vào trạng thái yên tĩnh đến quỷ dị.
Đại khái ta cũng nhận thấy được Lý Nguyên Chiêu đang thực sự tức giận. Tất cả mọi người quỳ rạp dưới đất cẩn thận từng li từng tí cúi thấp đầu, không ai dám nhìn trái liếc phải. Nhưng nếu bọn họ ngẩng đầu nhìn lên, sẽ thấy bộ dáng hết sức chật vật của Thái tử điện hạ.
Đáy mắt Lý Nguyên Chiêu phiếm hồng, gắt gao nhìn về phía chiếc trâm đã biến mất. Trong ống tay áo là bàn tay run rẩy mà hắn cực lực che giấu.
Một bên ta lau nước mắt, một bên âm thầm nghĩ:
Thái tử điện hạ không hổ là rồng phượng trong loài người, diễn đến độ chính mình cũng bị lừa gạt rồi kìa. Đáng tiếc là, hắn không biết được rằng ta đã tận mắt chứng kiến kết cục bị bỏ rơi của Vương Kim Hoa.
Phàm là việc có thể lợi dụng, xong xuôi cũng có thể vứt bỏ, ta không cho phép bản thân mình đánh cược. Huống hồ, chính tai ta đã nghe rõ những lời bình phẩm của hắn về ta.
Tin tưởng tình ý nồng đậm của nam nhân, còn không bằng tin tưởng vào khối vàng nặng trĩu.
Lại nói, ta ngại cây trâm kia xấu, đã sớm nghĩ muốn ném đi, quả thực phải chờ đến ngày hôm nay.
Qua một hồi lâu, giữa hai hàng lông mày của người kia đã phủ lên một mảnh lạnh lẽo. Không biết là đang tự giễu hay vì điều gì khác, hắn khẽ cười một tiếng:
“Như thế rất tốt.”
Lần này, Lý Nguyên Chiêu rời đi, đầu cũng không ngoảnh lại.
Nhìn đại đội quân khí thế hùng mạnh ngày càng rời xa cửa thôn, ta vội vọt tới đống vàng ròng bên cạnh, cầm lấy một cái đưa lên trên miệng hung hăng cắn.