Lý Nguyên Chiêu còn chưa biết, ta đã trọng sinh. Từ lúc bắt đầu ta đã biết hắn là một tên cặn bã.
Trước khi trọng sinh, người cứu hắn không phải là ta, mà là Vương Kim Hoa ở cùng thôn.
Vào một ngày nọ khi ra ngoài hái thuốc, ở ngay cửa thôn, Vương Kim Hoa đã nhặt được một lang quân tuấn tú. Việc này đã khiến toàn thôn kinh động.
Vương Kim Hoa tướng mạo xấu xí, hết lần này đến lần khác lựa chọn phu quân lại nhất định phải dựa vào vẻ ngoài đẹp đẽ, cho nên vẫn luôn chậm chạp chưa gả.
Nàng ấy đối với Lý Nguyên Chiêu vừa gặp đã mến, dù thế nào cũng muốn cùng người ta thành thân.
Trước đêm bọn họ thành hôn, ta khuyên Kim Hoa hãy suy nghĩ cho thật kỹ. Nam nhân phải thực sự có bản lĩnh, không thể chỉ nhìn vào bộ mặt đẹp đẽ kia được.
Không nghĩ tới, thế mà ta lại bị hung hăng vả mặt.
Ngày đó Lý Nguyên Chiêu hồi cung, mũ quan đội cao, trên người khoác thêm mãng bào*, mười vạn đại quân quỳ lạy nghênh đón, người người đổ về đường nhỏ ở cửa thôn chật như nêm cối.
(*) mãng bào: Áo của tước vương được thêu rồng 4 móng, đầu rồng hướng xuống dưới. Phân biệt với long bào của vua chúa được thêu rồng 5 móng, đầu rồng hướng lên trên.
Người trong thôn nào đã gặp qua cảnh tượng như vậy, hoàn toàn bị dọa đến choáng váng.
Lúc ấy ta mới biết, nam nhân mà Vương Kim Hoa nhặt được thế mà lại là Thái Tử điện hạ cao cao tại thượng.
Lý Nguyên Chiêu mất trí nhớ chỉ là diễn kịch. Đó chỉ là cái cớ để hắn che giấu thân phận mà thôi. Hắn cố ý giấu giếm tài năng của mình nên mới trốn trong thôn nhỏ hẻo lánh của chúng ta, ngày ngày âm thầm trù tính.
Mà nay, cuối cùng cuộc đua tranh giành hoàng vị đã có người chiến thắng.
Thời điểm Lý Nguyên Chiêu bước qua Vương Kim Hoa, vạt áo hắn nhẹ lướt, đến một cái liếc mắt cũng không muốn dành cho nàng, thật sự có đủ mười phần tuyệt tình.
Từ lúc này, Vương Kim Hoa lại giống như bị trúng độc Thái Tử Phi. Nàng ấy cả ngày ôm tiền bạc châu báu Lý Nguyên Chiêu ban thưởng mà khóc rống, nói rằng bản thân nàng không cần tiền, chỉ muốn làm Thái Tử phi của hắn, người cũng trở nên điên điên khùng khùng.
Ta không có cách nào lý giải được.
Chuyện này thì có cái gì để mà khóc?
Nếu đổi lại là ta, nhất định ta sẽ ăn sạch lão Hoàng Đế tương lai kia, ngủ đủ vốn đủ lời mới thôi. Đợi hắn hồi cung, cuộc đời này của ta chính là lưng dựa núi vàng núi bạc, không cần lo cái ăn cái mặc. Dù sao cũng đều không lỗ.
Chưa từng nghĩ tới, một năm sau khi Lý Nguyên Chiêu đăng cơ, trong thôn liền nổi lên đại dịch. Người trong thôn bệnh rồi ch.ết, ta cũng không thoát khỏi vận rủi này.
Trước khi từ giã cõi đời, thế mà trong đầu ta lại hiện ra gương mặt lãnh đạm của Lý Nguyên Chiêu.
Quả nhiên là hâm mộ ch.ết ta rồi.
Đó chính là ngàn lượng vàng.
Nếu ta cũng có vận khí tốt như Vương Kim Hoa, chí ít cũng có thể thay đổi vận mệnh ở hiện tại.
Ta vốn cho rằng cứ qua loa như vậy mà kết thúc cả một đời. Có ngờ đâu, mở mắt ra một lần nữa, vậy mà ta lại trọng sinh.
Lần này, ta không nói hai lời liền trực tiếp vọt thẳng về phía cửa thôn.
Không vì điều gì khác, chỉ vì muốn đi trước Vương Kim Hoa một bước, nhặt tên Lý Nguyên Chiêu kia về.