Phu quân của ta là Thái Tử, hắn giả dạng làm một tên đồ tể mất trí nhớ, cùng ta sống trong thôn nhỏ làm một cặp phu thê bần hàn.
Ta nghe được hắn cùng ám vệ trò chuyện:
"Vân cô nương đối với điện hạ có ơn cứu mạng, lại một lòng si mê ngài. Đợi tới khi ngài đắc thế, cũng nên phong nàng làm thị thϊếp?"
Lý Nguyên Chiêu lãnh đạm nói:
"Hạng thôn phụ thô tục này, không có khả năng cô sẽ đem nàng về Đông Cung."
"Cô cùng nàng vốn chỉ là một đoạn duyên mỏng, thưởng cho nàng ngàn lượng vàng đã là đại ân đối với nàng rồi."
Cách qua tấm ván cửa nghe lén được, thiếu chút nữa thì ta cười thành tiếng.
Hắn không biết, ta đây đã trọng sinh.
Số tiền kia, rốt cuộc ta nhịn không được muốn nó nhanh chóng về tay mình.
…
Gần đây, tên ám vệ kia tới rất thường xuyên.
Mỗi lần Lý Nguyên Chiêu đều cố ý hung hăng dày vò ta, giống như ở trên người ta hắn luôn dồi dào sức lực. Đợi đến khi ta mệt mỏi ngủ say, hắn liền rón rén khoác áo ra khỏi phòng.
Hôm nay cũng như vậy.
Chẳng lẽ, ngày hắn hồi cung đang cận kề rồi sao?
Ta cố tình để mắt tới, thừa dịp Lý Nguyên Chiêu đứng dậy, liền lặng lẽ men theo tới gần ván cửa. Hắn đưa lưng về phía ta, cùng ám vệ trò chuyện.
Ta nín thở lắng nghe.
"Điện hạ, thời cơ đang đến rất gần."
"Vân cô nương ở bên này… Người tính xử trí như thế nào?"
Vừa nghe xong, bỗng nhiên ta cảm thấy có chút khẩn trương.
Lý Nguyên Chiêu trầm mặc. Ám vệ kia lại tiếp tục nói:
"Lúc trước, đến cuối cùng vẫn là Vân cô nương cứu được người, nàng ấy đối với người lại một lòng si mê, nếu người có ý với nàng ấy, tương lai phong làm thị thϊếp cũng không sao…"
Lý Nguyên Chiêu lúc này mới mở miệng, ngữ khí lạnh nhạt:
"Người như Chúc Triều Vân, vừa lỗ mãng hung hãn, lại dốt đặc cán mai."
"Hạng thôn phụ thô tục này, cô sao có thể mang về cung."
"Ta cùng nàng vốn chỉ là một đoạn duyên mỏng. Ban cho nàng ngàn lượng vàng đã là đại ân đối với nàng ta rồi."
Lý Nguyên Chiêu đưa lưng về phía ta, khiến ta không nhìn thấu biểu tình trên khuôn mặt hắn. Ta chỉ thấy dưới ánh trăng sáng tỏ, ám vệ liên tục lắc đầu, hệt như đang tiếc hận thay ta.
Nhưng lúc này đây, mọi lời bên tai ta đều biến thành hư không. Chỉ có ba chữ "ngàn lượng vàng" vang lên ầm ầm trong đầu.
Ta vội kiềm chế bản thân đang vui vẻ điên cuồng, cố gắng nhịn cười sau đó quay trở lại giường ngủ.