Chương 97

Chương 97

–o0o–

"Thập gia trở về rồi."

Ta theo phía sau Nhị sư phụ, vừa mới bước vào Lưu phủ đã nghe thấy có đầy tớ gân cổ hét lên mấy tiếng hoan hỉ chào mừng. Nhị sư phụ liền phóng tới trước mặt điểm vào á huyệt người nọ, nhe răng trừng mắt – "Kêu gào cái gì? Không được kêu!"

Người nọ cứ đảo đầu ú ớ không thể phát ra âm thanh, tay liên tục chỉ thẳng vào miệng mình. Nhị sư phụ cũng chẳng thèm để ý đến hắn mà bước vòng qua, đi thẳng về phía trước. Ta liếc thấy thương hại nên đưa tay giúp hắn giải huyệt. Hắn thần tình cảm kích, nhìn ta thở dài – "Đa tạ công tử, đa tạ công tử!"

Nhị sư phụ dẫn ta đi vào bên trong, suốt dọc đường đi, tôi tớ nào nhìn thấy cũng kinh ngạc chào hỏi, gọi "Thập gia". Nhị sư phụ tỏ ra mất hết kiên nhẫn liên tục xua tay, cước bộ càng lúc càng nhanh, cuối cùng rõ ràng đã vận cả khinh công mà đi. Ta bất đắc dĩ phải vận khinh công chạy theo người, thoáng cái đã ngừng lại ở một nội viện.

"Nhị sư phụ ?!!" – ta dừng lại theo.

"Đây là chỗ ở của mẫu thân ta." – Nhị sư phụ nói một cách đơn giản.

Xem nào, Nhị sư phụ rất ít khi dùng loại ngữ khí này để nói chuyện – "Nhị sư phụ, vậy Hàn Tiêu có cần đến bái kiến không?" – nhìn xung quanh tứ phía thì thấy có phần quái dị, bởi nơi này quá sức tĩnh lặng, như thể chẳng có ai ở cả.

"Cần chứ!" – Nhị sư phụ nói xong liền đẩy cửa bước vào – "Mẫu thân, nhi tử về thăm người đây."

Ta đi theo sư phụ vào bên trong, thấy không có đến một bóng người, chỉ có một đạo bài vị đặt ngay giữa phòng. Vậy ra mẫu thân của sư phụ đã tạ thế rồi sao? Ta há miệng thở dốc, chẳng biết nói gì. Nhị sư phụ dắt ta cùng vào, sau đó hướng về phía bài vị nói liên miên bất tận. Ta im lặng nghe người nói chuyện, có thể cảm nhận sư phụ đối với mẫu thân của mình tình cảm dạt dào. Sau đó ta quỳ lạy, khấn lão nhân gia cứ an nghỉ vì Nhị sư phụ ở bên Đại sư phụ thật sự rất hạnh phúc.

Nhị sư phụ nhìn ta quỳ lạy, thắp hương rồi đưa mắt nhìn lên cao, cười tinh quái – "Mẫu thân xem mắt của nhi tử có tốt không, đã thu nhận được một đồ đệ xuất sắc thế này. Mẫu thân, người nhất định phải phù hộ cho Tiểu Tiêu Nhi, cũng như đã phù hộ cho nhi tử và Thanh vậy. Được rồi, giờ nhi tử phải đi đây, kẻo cả đại gia đình sẽ kéo đến đây làm phiền người thanh tĩnh. Lần khác nhi tử lại về hầu chuyện người."

Ta bước theo Nhị sư phụ trở ra ngoài sân, thấy một quản gia phục trang chỉnh tề đã chờ sẵn. Hắn thấy chúng ta liền bước lên đón tiếp – "Thập gia, người trở về thật rồi. Lão thái gia phán hay thật."

"Liễu lão ca, ngươi mau thành thật chỉ giáo giúp ta, xem ở đó hiện có bao nhiêu người?" – Nhị sư phụ một phen lôi kéo vị quản gia kia mà hỏi.

"Thập gia, lời này của người ta không nhận nổi đâu. Chẳng nhiều lắm, chỉ có mấy vị phu nhân, thị quân thôi. Nói cho rõ ràng thì có lão thái gia, lão thái phu nhân, lão thị quân, đại lão gia, nhị thái thái, tam cô nãi nãi..." – người nọ vẻ mặt tươi cười giơ tay lên đếm.

Cái gì, thế này mà bảo là không nhiều sao? Ta kinh ngạc nhìn người kia, vậy như thế nào mới gọi là nhiều chứ? Cả nhà đều tề tựu đông đủ sao? Nhị sư phụ thì mặt mày đã biến sắc, run rẩy hỏi – "Kìa, kiểu này có đến hai mươi người là ít."

Người nọ nghĩ một lúc rồi bảo – "Cũng xem như là chừng bây nhiêu đó vậy."

Nhị sư phụ nghe xong bấm tay ta nói nhỏ – "Tiểu Tiêu Nhi, chúng ta về thôi. Liễu lão ca, ngươi bẩm lại với bọn họ ta đến thắp hương cho mẫu thân, thắp xong đã về rồi."

"Tiểu Ninh, muốn trốn đi đâu đó?" – từ xa vang đến một âm thanh uy nghiêm.

Nhị sư phụ méo xệch miệng, bất đắc dĩ phải dừng bước, ngoan ngoãn lên tiếng – "Nhị ca!"

Người kia cũng vội hành lễ – "Nhị gia!"

Ta nghiêng người nhìn người mới đến kia. Người này ngoại ngũ tuần, thân hình hơi béo tròn, vẻ mặt đoan chính, cằm cũng lún phún râu. Ông ta vận y phục đỏ tía, đang đứng cách đó không xa nhìn chúng ta. Ánh mắt ông ta đảo qua ta một chút rồi quay trở về chỗ Nhị sư phụ – "Còn không mau theo ta, lão thái gia đợi ngươi lâu rồi."

Nhị sư phụ trông có vẻ cực kỳ không vui, lẽo đẽo đi theo ông ta, miệng than thở không ngừng, đại để là oán giận chuyện có người đến lấy mất tự do của mình. Nhị ca của sư phụ nghe xong liếc mắt một cái – "Ta đây không làm gì ngươi cả. Nếu ngươi ngoan ngoãn thì cần người đến bắt ngươi sao?"

Nhị sư phụ vội rụt cổ lại bĩu môi với ca ca của mình, lại kéo ta lại nói nhỏ – "Tiểu Tiêu Nhi đừng sợ, có Nhị sư phụ ta ở đây rồi."

"Dạ, đồ nhi hiểu mà."

Nhị ca của sư phụ tỏ vẻ như không nghe thấy lời chúng ta nói với nhau, chỉ thăm hỏi nhị sư phụ một năm qua đã làm những chuyện gì rồi.

Vòng vo một hồi, cuối cùng đi thẳng qua một đại môn[3] màu son vào sân trong. Đối diện cửa viện là một vài khối đá mang hình dạng núi, trên có nhánh hoàng mai hoa[4] đương lúc nở rộ diễm lệ, kỳ thật có chút ý tứ riêng. Vòng qua khỏi ngọn giả sơn lại là một tảng đá to lớn, cuối con đường là đại sảnh, lại còn có cả mấy nhĩ phòng, có lẽ là phòng nghỉ. Dọc theo viện là hai hành lang gấp khúc, từ chỗ nhĩ phòng nối thẳng đến cửa viện. Chúng ta đi theo hành lang bên trái, thấy có một thiếu niên chừng mười bảy mười tám đang chờ sẵn, đầu tiên là hành lễ với nhị ca của sư phụ – "Nhị bá!", sau đó quay sang sư phụ thở dài – "Thập thúc! Người thật vô tình quá, trở về Hoài Anh lâu như vậy cũng không chịu về nhà, muốn hại cháu à?" – nói rồi tươi cười nắm tay Nhị sư phụ.

Nhị sư phụ tủm tỉm cười vỗ vỗ thiếu niên kia, quay sang giới thiệu với ta – "Tiểu Tiêu Nhi, đây là Lưu Di, con trai duy nhất của Ngũ ca ta. Còn người ban nãy dẫn đường là Nhị ca Lưu Trọng Ngôn." – sau đó chỉ vào ta – "Còn đây là Tiểu Tiêu Nhi, đại danh Hàn Tiêu, đồ đệ bảo bối của ta và Thanh thúc ngươi."

Lưu Di vội đưa mắt nhìn ta, trong miệng kêu lên một tiếng – "Chính là vị cao đồ mà Thập thúc từng nói đến sao? Không thể nào, người xem ra là quá khoa trương rồi."

Ta thản nhiên cười rồi hướng về phía Lưu Trọng Ngôn hành lễ – "Mới rồi vãn bối thất lễ, mong tiền bối đừng trách tội." – Về phần thái độ của Lưu Di ta không muốn có ý kiến. Chẳng hiểu sao hắn đối với ta hình như có chút ý đối địch, ta đã đắc tội gì với hắn sao?

Lưu Trọng Ngôn vuốt râu gật gù – "Chẳng cần đa lễ làm gì, ngươi cứ gọi ta một tiếng Nhị bá đi."

Ta nhìn qua xem ý tứ sư phụ, thấy người chớp mắt liền hạ thấp người thỉnh an lần nữa – "Dạ, Nhị bá!"

Ta trầm mặc đi theo đoàn người vào bên trong, thấy tứ phía đều có thị nữ hầu hạ trà nước. Ngồi ngay chính giữa là một lão nhân phải trên chín mươi tuổi, có lẽ là gia gia của Nhị sư phụ, xung quanh còn có nhiều người lớn nhỏ khác. Ta theo sư phụ hành lễ, tịnh trước sau không nói lấy một lời.

"Đứng lên đi. Tiểu Ninh Tử, quay về mà ngay cả gia gia cũng không đến gặp là sao? Đây là đạo lý gì vậy?" – lão nhân ngồi ở giữa trừng mắt nói.

Nhị sư phụ ngượng ngùng cười, miệng bắt đầu hô to oan uổng – "Gia gia, có đâu như thế? Là, ....! À, gia gia, đây là đồ đệ của tôn nhi[5], người mau nhìn qua đi. Đến đây Tiểu Tiêu Nhi, đây là gia gia của ta."

Ta bị sư phụ bất thình lình đẩy đến, vội giữ vững chân, ổn định thân hình, đứng cách lão nhân ba bước. Vừa ngẩng đầu đã thấy lão nhân nhìn mình không rời mắt, giống như mang ta ra mà dò xét. Ta thu hồi ánh mắt, ôm quyền hành lễ – "Hàn Tiêu khấu kiến lão thái gia."

"Ừ, ngươi lại đây" – lão thái gia nói với ta.

Ta tuy rằng không hiểu ông ta muốn gì, nhưng vẫn tiến lên hai bước, đứng trước mặt ông ta. Ta chắp tay nhìn thẳng người đối diện. Ở góc độ này ông ta và gia gia của ta có phần giống nhau, đều cường thế, có vẻ đa mưu túc trí, nhưng lại cũng có điểm không giống. Nếu là gia gia của ta sẽ không làm ra hành động trừng mắt vểnh râu, khiến người ta ta có cảm giác vừa già lão vừa con nít. Thật là mâu thuẫn mà!

Ta cứ cùng ông ta mặt đối mặt trong không gian yên lặng, đến mức một cây kim rơi trên mặt đất cũng có thể nghe thấy. Đột nhiên lão nhân bật cười to, nhắm vào ta mà nói – "Đứa trẻ này không sợ ta sao, dám cùng ta so mắt như vậy. Được được, Tiểu Ninh Tử, đồ đệ này của ngươi không tồi, so với ngươi có lẽ tiền đồ sáng lạng hơn."

Nhị sư phụ nhảy dựng lên, vẻ mặt ủy khuất – "Gia gia bất công rồi."

"Nhân tâm vốn là trời ban cho, lời này cũng là do ngươi tự nói ra mà." – lão nhân chậm rãi nói.

Nhị sư phụ thở phì phì, phồng mang trợn mắt một hồi, rồi quay sang ta – "Tiểu Tiểu Nhi đừng để ý đến lão thái gia nữa, ta đưa ngươi đi tham quan, xem thử nơi ta từng sống là như thế nào."

"Dạ, Nhị sư phụ." – ta ưng thuận. Cái gia đình phức tạp này có lẽ sớm rời đi thì tốt hơn, ta không muốn bản thân lún sâu vào vũng bùn.

"Gia gia, nãi nãi, bà cô, Nhị bá... ta cáo lui trước. – Nhị sư phụ kêu danh xưng từng người rồi chuẩn bị kéo ta rời đi.

"Đứng lại, ta đã cho ngươi đi đâu." – Lão thái gia cau mày trừng mắt.

Nhị sư phụ vừa cất bước đã phải thu hồi trở về, đứng ở trong nhà thở hắt ra đầy ngao ngán.

"Được rồi Đại ca, Tiểu Ninh Tử khó khăn lắm mới về đây, huynh hù dọa hắn làm gì. Lần trước nếu không phải vì huynh nghiêm khắc thì hắn có trốn khỏi nhà mà chạy không. Tiểu Ninh Tử, đến đây với Nhị nãi nãi, đừng để ý đến gia gia." – một vị lão phu nhân nét mặt hiền từ lên tiếng.

"Hừ, cũng là do các ngươi cưng chiều hắn đến mức vô pháp vô thiên, nên hắn mới to gan lớn mật trốn nhà đi, nay đã thành thân cũng chẳng thèm nhớ đâu là nhà." – Lão thái gia hừ mũi nói, chỉ là trong lời nói tràn đầy tình cảm yêu thương.

Nhị sư phụ chạy đến bên người lão phu nhân kia, bỏ lại mình ta cô đơn xấu hổ đứng giữa phòng.

"Tiêu Nhi phải không? Đến đây ngồi đi!" – lão thái gia nói rồi vỗ vỗ vị trí ngay bên cạnh mình.

Tức thời mọi người trong phòng đồng loạt đưa mắt nhìn ta. Ta xem như hôm nay đối với cái gọi là đứng ngồi không yên đã được lĩnh giáo rồi. Ta hơi suy nghĩ một chút rồi từ chối – "Lão thái gia, như vậy không ổn đâu."

"Có gì mà không ổn? Ta bảo ngươi ngồi thì ngươi cứ ngồi đi." – Lão thái gia nói xong, đưa mắt nhìn hết lượt từng người trong phòng.

"Tạ lão thái gia." – ta lên tiếng tạ ơn rồi ngồi xuống vị trí bên hông lão nhân.

–o0o–

Chương 98