- 🏠 Home
- Cổ Đại
- Xuyên Không
- Tọa Khán Vân Khởi Thì
- Phiên ngoại chi Dịch Thường Hoan thiên
Tọa Khán Vân Khởi Thì
Phiên ngoại chi Dịch Thường Hoan thiên
Biểu diễn vũ điệu xong quả nhiên không ngoài dự đoán bị gọi tới hỏi han. Tự trong đáy lòng ta bật ra một tiếng cười lãnh đạm. Cái gọi là quyền quý cao sang hết thảy đều giống như nhau cả thôi, tất cả đều dựa vào thế lực tiền tài, muốn làm gì thì làm, những người này chắc chắn cũng sẽ không ngoại lệ.
Ta cố che giấu sự khinh thường của mình mà bày ra thái độ kính cẩn dập đầu thỉnh an. Nghe người nọ bảo ta ngẩng mặt lên, ta chờ đợi thứ phản ứng quen thuộc là bọn họ sẽ một phen kinh hãi vì dung nhan của ta. Nhưng rốt cuộc lại không có gì xảy ra cả. Bọn họ ai nấy đều có vẻ mặt bình tĩnh không một chút ngạc nhiên, cứ như thể ta là một người rất đỗi bình thường. Đột ngột có một giọng nữ nhân chua ngoa vang lên – "Người này so với Văn Hiên ca ca còn xinh đẹp hơn nhiều."
Văn Hiên ca ca? Là ai vậy? Ta vẫn chưa kịp hiểu ra thì giọng nữ đó lại tiếp tục vang lên – "Mà khoan, bất quá chỉ là một kẻ tiện dân sao có thể mang ra so sánh với Văn Hiên ca ca chứ. Ta thấy vẫn là Văn Hiên ca ca hấp dẫn. Kẻ kia, ngươi mưu tính gì vậy? Ngươi dựa vào cái gì mà đòi sánh với Văn Hiên ca ca của ta?"
Hừ, đúng là loại nữ nhân nông cạn. Ta từ tận đáy lòng vang lên tiếng chửi mắng, trong miệng lại chỉ chậm rãi mà nói – "Hồi Tiểu thư, tiểu nhân không có mang mình ra so sánh với vị công tử kia, là tự tiểu thư so sánh thì sao có thể trách tội tiểu nhân chứ?"
Nhìn kỹ lại thì người vừa lên tiếng là một nữ nhân độ khoảng mười bảy mười tám tuổi, tiếc rằng dung nhan lúc này đang cau có vặn vẹo, nếu không nhất định sẽ rất thanh tú. Ta thấy mấy người còn lại đều đang băm môi bặm miệng cố nén tiếng cười, lòng nổi lên ý tò mò muốn biết dáng vẻ của người tên Văn Hiên ra sao. Ta nương theo ánh mắt của nữ tử kia tìm kiếm thì không khỏi sửng sốt. Quả là một quý công tử dung mạo phi phàm. Nếu bảo ta diện mạo thiên về âm nhu thì hắn ngũ quan tinh xảo, mỗi đường nét đều lộ vẻ nhu hòa hoàn mỹ. Thật sự là một vẻ đẹp không cách chi che giấu được, chỉ cần ngồi yên một chỗ chẳng lên tiếng cũng đã bội phần tao nhã rồi. Ánh mắt hắn khẽ chuyển động nhẹ nhàng, tràn ngập ý phong tình, lại chỉ nhìn ta một cái lãnh đạm rồi quay sang người bên cạnh.
Bên cạnh hắn lúc này là một nam nhân trẻ tuổi đang cười đến không ngừng được, lại thấy hắn kề tai khẽ nói câu gì khiến người kia ngừng cười, ho khan. Hắn thản nhiên mỉm cười nhẹ nhàng vỗ lưng người đó, lại còn tự tay mang nước đến cho kẻ kia uống, xem bộ chừng là thân thiết đến mức không cần để ý đến sắc diện người xung quanh. Ta lại liếc nhìn về phía nữ tử ban nãy đang nghiến răng nghiến lợi căm tức. Ta cố che giấu nụ cười mỉa mai dành cho ả. Thật đáng tiếc, lạc hoa hữu ý, lưu thủy vô tình.
[60: Lạc hoa hữu ý, lưu thủy vô tình : hoa rơi có ý, nước chảy vô tình.]
Ta đột nhiên cảm giác được có ánh mắt ai đó đang nhìn mình, liền vội quay lại, nhất thời không thể tự chủ mở to hai mắt lên. Là người mới rồi đã cười ngất ngư kia. Vì sao và sư phụ ta lại có ngoại hình giống nhau đến thế? Chỉ có điều là hắn trẻ hơn sư phụ. Bên môi hắn vẫn đang mỉm cười tủm tỉm, lại thêm vừa qua một trận ho nên trên mặt có nét ửng hồng khác thường, ánh mắt ngạc nhiên nhìn ta. Trong mắt hắn ánh lên một tia nghi hoặc, tiếp đó là vẻ mặt trầm ngâm suy tư. Ta thu hồi cái nhìn về, tự nói với chính mình rằng thế giới bao la này chuyện gì cũng có thể xảy ra. Cho dù hắn và sư phụ giống nhau thì đã sao? Sau cùng cũng chỉ là hai người xa lạ.
Ta dùng thái độ không kiêu ngạo mà cũng không xiểm nịnh lần lượt trả lời hết mấy câu hỏi của người ban nãy gọi ta đứng dậy. Kẻ này thực là hào phóng, chỉ vung tay đã ban cho ta hai trăm bạc trắng. Ta khấu tạ ân điển nhưng lòng thầm nghĩ nếu không phải vì sư phụ thân thể bất an, cần phải có tiền bạc mới có thể điều trị bằng các dược liệu trân quý như nhân sâm, tuyết liên, thì những loại này hết thảy ta đều khinh thường chứ đừng nói là mang thân ra nhảy múa cho chúng xem. Vũ điệu của ta cao quý bội phần, dù cho tiền muôn bạc vạn cũng đừng hòng mua nổi.
Ta tuân lệnh lui ra nhưng vẫn tìm một cơ hội quay đầu nhìn lại, thấy người đó đang cùng nam tử tuấn tú to nhỏ chi đó, thật là ngứa mắt. Phải, ngứa mắt vì sự thân thiết của bọn hắn. Nhưng rồi hắn đột ngột nhìn về phía ta, ánh mắt thản nhiên, thái độ cũng hờ hững. Ta ngay lập tức xoay mặt đi, lòng có chút nghi hoặc. Hắn biết ta đang nhìn hắn sao?
Ta chậm rãi bước theo người dẫn đường, vờ vô tình hỏi xem Văn Hiên là ai. Người nọ lúc đầu một lời cũng chẳng hé môi, ta liền dúi cho hắn chút ít bạc. Hắn nhỏ giọng nói cho ta biết Văn Hiên là tự danh của Vũ Duệ Vương gia, lại còn nhắc nhở ta sau này đừng tùy tiện gọi kẻo mang họa vào thân. Cái danh Vũ Duệ Vương gia vừa nghe đến đã khiến ta giật nảy người. Hóa ra chính là vị Vương gia văn võ toàn tài, mấy năm trước thống lĩnh cục diện tại Hiệu Hà đang lúc lũ lụt vỡ đê sao? Ta hồi tưởng lại năm đó đứng từ xa trông lại chỉ có thể thấy một dáng người cao ngất, vậy ra là người đó. Ta sớm đã nghe thiên hạ đồn thổi Vũ Duệ Vương gia dung mạo xuất chúng hiếm ai bì kịp, giờ đây giáp mặt thấy quả không ngoa.
"Vậy còn cái người kề cận bên cạnh Vương gia thì sao?" – Ta lại tiếp tục hỏi.
"Người kia thân phận không quá rõ ràng, nghe nói là người mà Vũ Duệ Vương gia mang về Vương phủ. Phỏng chừng là..." – hắn nói đến đó thì ngập ngừng cười nhưng ta cũng đã hiểu ra ý tứ. Ra là nam sủng sao? Một nụ cười lạnh bất thần bật ra, cảm giác dành cho hắn trong lòng chợt đổi thành khinh thường tột bậc.
Ta sau khi trở về, trong lúc chuyện phiếm có nhắc đến hắn, bảo rằng hắn là nam sủng của Vũ Duệ Vương gia khiến sư phụ ta bất chợt trầm tư. Sau đó người lại hỏi ta cặn kẽ về tuổi tác, tướng mạo, trang phục người kia ra sao. Ta theo sự thật trả lời mà lòng chẳng hiểu sư phụ vì sao lại hỏi thế. Hay là đây là nhi tử của sư phụ? Âm thầm nghĩ một lúc, lại tự cảm thấy không có khả năng. Ta sao lại có thứ ý nghĩ vớ vẩn đến vậy chứ?
Ấy vậy mà sư phụ ta lại đột ngột bảo người kia nhất định sẽ tìm đến chỗ này.
Ta nhìn sư phụ khó hiểu, ra ý hỏi vì sao hắn lại đến. Sư phụ chỉ mỉm cười không đáp.
Nhiều ngày sau đó người kia hoàn toàn không xuất hiện khiến ta cũng thấy nhẹ lòng. Sư phụ chẳng biết là nghĩ gì mà lại bảo hắn sẽ đến. Nhưng rồi dường như ông trời trêu ngươi, hắn quả thật đã đến.
Lúc ta mở cửa định ra ngoài thì thấy hắn đang đứng gần cửa suy tư. Ta lúc đó suýt nữa là trợn mắt há hốc mồm lên, lại trừng mắt nhìn hắn hồi lâu mới có thể xác nhận đây là sự thật chứ không phải ảo giác. Ta bất giác lui về sau mấy bước – "Sư phụ có nói ngươi sớm muộn cũng tìm đến, quả nhiên là đã đến rồi."
Hắn xem ra có chút giật mình liền đem ánh mắt dán thẳng lên người ta. Ta cảm thấy vô cùng mất tự nhiên, toàn thân tự giác theo bản năng phát ra âm thanh đề phòng – "Úy, ngươi rốt cuộc là vào hay không vào? Cứ đứng mãi ở cửa chắn đường chắn lối người khác là có mục đích gì."
Hắn lúc này mới hoàn toàn tỉnh táo trở lại, thản nhiên cười – "Thật thất lễ, ta vào ngay đây."
Ta xoay người đưa hắn vào trong – "Sư phụ, người kia đến đây rồi."
Sư phụ đẩy cửa bước ra, hai người bọn họ cứ như vậy đối diện nhau mà đứng. Hắn hơi hơi ngây người tựa như đang suy nghĩ gì đó, mà sư phụ cũng có thần thái kích động làm ta đây có chút hoảng hốt.
Ta nghe thấy tiếng nói sư phụ bình tĩnh vang lên – "Mau đến đây! Ngồi đi!"
Ta rõ ràng thấy tay sư phụ có chút run rẩy, trong lòng cảm thấy không thoải mái. Sư phụ ta dường như rất trọng thị người này. Hắn lẳng lặng đứng yên tại chỗ nhìn sư phụ khó nhọc lê chân trái đến bên bàn, đến một chút di dời ánh mắt cũng chẳng có. Ta biết sư phụ lúc này đã trấn tĩnh rồi.
"Dùng trà đi! Là Long Tĩnh của năm trước. À, có thể là không thể sánh với trà ở Vương phủ nhưng cũng không tồi đâu."
Mà người nọ cũng không trả lời, chỉ hỏi tới – "Chân của người làm sao vậy?"
Sư phụ hơi run một chút, cúi đầu nhìn chân mình đáp – ""Không có gì, chỉ là chịu thương tổn, lại không có chữa trị kịp thời thôi. Đã nhiều năm trôi qua ta cũng đã quen. Nhưng ngươi còn chưa nói cho ta biết ngươi có dùng trà hay không?"
Ta nhìn về phía chân trái của sư phụ. Kỳ thật sư phụ vì nguyên nhân gì mà thọ thương thì chính ta cũng không rõ. Sư phụ chưa từng kể cho ta nghe những chuyện trong quá khứ của người, nhưng ta đủ hiểu biết để nhận ra chuyện thương tích này là một điều cấm kỵ trong lòng người. Vậy nên ta cảnh giác nhìn kẻ kia. Hắn vì sao lại hỏi như vậy, hắn có mục đích gì?
Vậy mà hắn chỉ thản nhiên nhìn ta, chậm rãi nở nụ cười khinh bạc gió mây. Sư phụ cũng nhìn về phía ta mà hỏi – "Thường Hoan, không phải hôm nay ngươi phải đến Hoa Đăng Các biểu diễn vũ nghệ sao? Đã muộn rồi còn không mau đi."
Ta không muốn đi, không muốn để sư phụ ở lại đây một mình – "Sư phụ, người này..."
"Ta cùng hắn nói chuyện một lúc, hắn sẽ không làm gì ta cả, ngươi mau đi đi." – sư phụ tuy rằng giọng nói vẫn ôn hòa nhưng đã có phần nghiêm khắc hơn khiến ta đây không cách gì kháng cự.
Ta cắn môi hung hăng trừng mắt với hắn, nghĩ muốn dùng ánh mắt này cảnh cáo hắn không được phương hại đến sư phụ ta. Trái lại, hắn chỉ nhìn ta thở dài. Hắn thở dài gì vậy chứ?
Ta liền xoay đi.
Ta trước sau chẳng thể yên lòng, đến mức vũ đạo lúc ngày thường yêu thích nhất cũng chẳng thể khiến bản thân tập trung chú ý. Lúc biểu diễn vũ đạo ở Hoa Đăng Các trở về thì hắn đã đi mất. Ta cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm. Không đợi ta lên tiếng, sư phụ đã bảo hắn là cháu trai đã nhiều năm không gặp của người. Ta nhìn được ra người đang rất vui vẻ, là do tái kiến thân nhân sao? Ta chợt có chút cảm giác buồn phiền. Vậy mà sư phụ lại còn nói tiếp người kia có thể sẽ dọn đến đây ở để chữa trị thương tích cho sư phụ.
Ta lúc này đột nhiên sinh ra chán ghét tên đó. Hắn vì lý do gì mà lại đến đây quấy nhiễu cuộc sống của sư phụ và ta. Hắn thật là đáng ghét mà.
Ban đêm ta quấn quít lấy sư phụ, cùng sư phụ ngủ chung một giường. Sư phụ vốn chỉ xem ta như một đứa trẻ, hoàn toàn chẳng mảy may động tâm. Nhưng như thế thì đã sao, chỉ cần có thể tiếp tục ở bên sư phụ là tốt rồi. Ta gắt gao ôm lấy người, lại nghe thấy giọng nói dịu dàng vỗ về đưa ta vào giấc ngủ. Thế này thì thật giống trước đây, sư phụ là của riêng ta mà thôi.
–––
Sư phụ là người duy nhất trên đời này tốt với ta. Cha mẹ ta không phải, huynh trưởng cũng không phải, bọn họ vốn chỉ xem ta là một công cụ để kiếm tiền. Lúc ta mới lên tám tuổi đã bị mang tặng cho người khác, tiếng là tặng nhưng ta biết nhà của ta đã nhận được một ngàn bạc ròng. Thật là một số tiền khổng lồ! Nhưng bọn họ liệu có bao giờ nghĩ đến cảm giác của ta không?
Chủ nhân của nhà đó quả là một lão già khiến người khác phải buồn nôn. Hắn già khú đế mà chỉ thích nam đồng, lại còn nghe bảo số nam đồng bị hắn tra tấn đến chết cũng lên đến mười mấy người. Ta đã từng tận mắt trông thấy hắn tra tấn một nam đồng chừng mười tuổi vì tội không nghe lời. Nam đồng kia bị đánh đến mức toàn thân xanh tím, khắp làn da chẳng có một chỗ nào toàn vẹn, nhìn qua là thấy giận dữ nối liền giận dữ rồi. Hậu đình kẻ ấy loang lổ máu, dường như là có gắn một cái gì bên trong. Lão già kia thấy ta nhìn thì vừa cười khả ố vừa dùng tay rút vật đó ra. Nam đồng đau đớn đến run rẩy cả người, đến kêu cũng chẳng còn sức mà kêu, ánh mắt trắng dã cả ra. Đồ vật được rút ra mang theo cả một chuỗi máu, nhìn kỹ lại là một thứ to lớn đầy gai. Ta trong lòng nổi lên một trận ghê tởm. Ta nhất định phải trốn đi, bằng không sẽ có ngày phải vong mạng.
Nam hài kia cùng trong ngày ấy thì tắt thở, lão nhân nghe xong chẳng chút thương xót hạ lệnh cho đầy tớ mang xác vứt ra ngoài. Một mạng người mà đối với lão rẻ mạt thế sao? Ta toàn thân lạnh toát, sợ hãi đến tột độ. Ta lại nghĩ đối với lão thì ta còn không bằng loài cẩu nô. Lão thật sự là một người không có lương tâm.
Ta cứ thế trốn đi lại bị bắt trở về, lão nhân ấy nham hiểm nhìn ta. Ta biết là ta chết chắc rồi, nhưng ta không cam lòng chút nào, ta không muốn chết. Ta không nhớ rõ mình bị vài người dồn ép như thế nào, càng không nhớ rõ đã bị những thứ gì quăng quật lên người, chỉ biết bản thân đã dần đánh mất đi ý thức. Ta sẽ chết sao?
Lúc ta tỉnh dậy thấy trước mắt mình là một bầu trời đầy sao. Ta đang ở nơi nào? Ta đã chết chưa? Mà chẳng biết khi chết đi có đau không, còn ta thì càng lúc càng đau. Một lần nữa ta lại mất đi ý thức.
Sau đó ta mới biết bản thân không chết mà chỉ là hô hấp yếu đến nỗi chẳng thể nghe ra. Lão nhân kia tưởng rằng mạng ta đã vong mới sai người vứt xác ta đi. Sau đó, một tên khất cái vô tình bắt gặp, liền mang tiền xin được cho ta trị thương. Đến lúc ta bình phục mới hay tên khất cái cứu ta hiện đang bị tù tội. Ấy bởi vì hắn có chút va chạm với người khác, và nếu không có tiền đút lót cho phủ doãn sẽ cầm chắc cái án tử hình. Tất cả người trên thế gian này đều đen tối xấu xa khiến ta căm hận đến không thở nổi. Thế giới này thật sự làm người ta phát buồn nôn mà.
Ta mang chính mình đi bán, sau đó đưa bạc cho mấy người bằng hữu của tên khất cái, cậy nhờ họ cứu hắn. Bọn họ bi ai nhìn ta, ta trước sau cũng chỉ trầm mặc không nói. Quán chủ thực cũng rất xem trọng ta, tự mình dạy dỗ ta học vũ nghệ. Kỳ thực ta thích cảm giác khi khiêu vũ, tựa hồ có thể khiến ta tạm thời quên hết những chuyện đã qua.
Ta sống trong quán lâu ngày, nghe ngóng biết được người nhà lão già đã mua ta năm xưa là người có chức vị, nghe đồn là quan to ở Hoài Anh. Lúc trước hình như cũng có người từng đi cáo trạng. nhưng chẳng những không giải quyết được gì mà còn bị bức cho đến chết. Xem ra muốn báo thù cũng chẳng phải việc đơn giản.
Ba năm sau ta bắt đầu tiếp khách, hạng người nào cũng thấy qua, người tiền tài đầy rẫy có, người quyền vị đầy thân có mà người có cả hai thứ ấy cũng không ít. Kiểu nào cũng toàn những kẻ đạo mạo, đến lúc vào tiểu quan quán đều là một bộ dạng như nhau. Ta cười lạnh nhạt vào mặt những kẻ cùng một khuôn đúc ra ấy.
Chớp mắt lại thêm hai năm trôi qua. Một ngày kia, ta gặp lại lão già ấy. Hắn đương nhiên đã quên bẵng ta, chỉ bảo ta tiếp hắn. Ta tươi cười săn đón hắn, đem hắn tung hô lên tận trời xanh, sau đó lợi dụng lúc hắn đang ngủ đến phòng bếp lấy một con dao to bản mang tới. Ta trước hết cắt đi thứ ghê tởm của hắn. Hắn đau đớn choàng tỉnh dậy, lớn tiếng kêu gào bọn thủ hạ đang ở cùng quan quán xông đến, liền bị ta cho một dao vào l*ng ngực. Tất cả bọn chúng cùng nhau ùa vào bắt lấy ta, thi nhau đấm đá. Ta cố gắng ngẩng đầu lên nhìn thân thể bất động của hắn ở trên giường kia. Hắn đã chết rồi sao? Ta chợt nở ra một nụ cười quỷ dị. Sau đó ta bị ném vào đại lao, lần này thì ta chắc chắn không thể còn mạng quay trở ra. Nhưng ta không hối hận, bởi ta đã tự tay gϊếŧ kẻ khiến ta buồn nôn nhất trần đời.
Nhưng có lẽ mệnh ta chưa thể tuyệt, Hiệu Hà năm đó vỡ đê. Ta mắt thấy nước lũ tràn vào đại lao, vách tường tại đây lại vô cùng vững chãi, đột nhiên cảm thấy ta có một cơ may sống sót. Ta liều mạng chạy về phía trước dù bản thân chẳng hề có một điểm dừng nhất định.
Có tiếng người đang tranh cãi nhau việc gì đó. Ta không thể kiên nhẫn liền mở choàng mắt ra, sau đó lại ngây ngẩn cả người. Ta rốt cuộc vẫn không chết, thật sự vẫn không chết.
"Đã tỉnh rồi sao? Tốt quá, ngươi rốt cuộc cũng tỉnh rồi." – bên tai có một giọng nói tràn đầy vui mừng vang lên.
Ta nhìn kỹ người đó là một nam tử ngoài ba mươi, người vận xiêm y cũ kỹ, thần sắc có chút tiều tụy, nhưng lại dùng vẻ mặt lại tươi cười hiền hậu nhìn ta.
"Tỉnh là tốt rồi. Dịch tiên sinh, tiên sinh xem cuối cùng nó cũng đã tỉnh, thật không uổng công tiên sinh mấy hôm nay vất vả chăm sóc." – Bên cạnh có tiếng người nói vọng đến, sau đó kẻ kia nhìn ngó gương mặt ta, thoáng chốc thần sắc thay đổi – "Dịch tiên sinh, thiếu niên này là gì của ngài vậy?"
Lời nói hàm chứa ý tứ gì thì ta nghe qua là hiểu ngay.
"Dịch tiên sinh, hay tiên sinh mang thiếu niên này giao cho ta đi. Ta không phải kẻ ngang nhiên đoạt đồ vật của người khác, nhất định sẽ không bạc đãi Dịch tiên sinh đâu."
Cái người được xưng là Dịch tiên sinh nhất thời sinh giận đến tái mặt – "Mời tiên sinh rời khỏi đây. Thiếu niên này là đồ đệ của ta, ta tuyệt đối không giao hắn cho bất kỳ ai. Lời này về sau đừng nói lại nữa."
Ta cười lạnh nhìn vị Dịch tiên sinh kia, quả nhiên là rất cao tay mà. Không mang ta ra dâng một cách dễ dàng hẳn là muốn tìm một cái giá cao hơn. Chỉ có điều kẻ đó trông có vẻ không có nhiều bạc, vậy nên mới phải lưu ta lại để tìm một người khá khẩm hơn. Nhưng ngươi nghĩ ta là ai vậy? Ta là Lan Chi của quan quán, là hồng bài của nơi ấy. Ta như vậy mà có thể bị ngươi lừa sao? Vọng tưởng!
Người kia ngượng ngùng bỏ đi, Dịch tiên sinh chuyển hướng sang ta, ôn hòa nói – "Đừng sợ, ta sẽ bảo vệ ngươi."
Buồn cười, ngươi bảo vệ ta sao? Thật là một lời nói dối vụng về. Ta lạnh lùng nhìn hắn, một lời cũng không thèm nói. Hắn sửng sốt nhìn ta một chút rồi khẽ thở dài – "Ngươi không tin ta cũng không sao. Có điều bệnh của ngươi phải điều dưỡng cho tốt mới được. Từ bây giờ nếu có ai hỏi tới thì ngươi cứ bảo là đồ đệ của ta. Có như vậy thì ta mới có thể bảo vệ ngươi."
"Ngươi muốn gì ở ta?"
"Ta không hề nghĩ trục lợi gì từ ngươi cả, chỉ một lòng muốn cứu ngươi thôi." – bóng lưng của người ấy nhạt dần.
Ta thật sự không biết lời hắn nói là thật hay giả nhưng bảo ta cần tĩnh dưỡng là đúng sự thật. Vậy nên ta quyết định tiếp tục lưu lại đây. Dù sao cũng do hắn nguyện ý chăm sóc ta, ta đây cũng chẳng cần khách khí.
Từ từ ta được biết tên hắn là Dịch Cừ. Và bởi vì ta không xưng danh tánh nên hắn suy nghĩ hồi lâu mới cùng ta thương lượng – "Ngươi đã không muốn để lộ tên thật của mình, mà ta cũng chẳng thể cứ tùy tiện gọi ngươi đứa nhỏ này, thiếu niên kia được. Người khác nghe qua sẽ sinh nghi mất. Vậy nay ta tạm gọi ngươi là Thường Hoan được không? Nhân sinh khổ đoản chẳng bằng thường hoan mà sống. Về phần họ thì cứ lấy họ ta là được. Dịch Thường Hoan, tên này nghe hay, được chứ?"
Nhân sinh khổ đoản, chẳng bằng thường hoan mà sống. Ta từ tận đáy lòng suy tưởng về những lời này. Lời này nói thì dễ, làm được mới thực là khó đến vạn phần.
"Ngươi không nói là không tốt, vậy từ giờ về sau ta cứ thế mà gọi ngươi. Thường Hoan?!!" – hắn nói mang theo ý cười nhưng ta không muốn tin tưởng hắn, chỉ xoay mặt sang một bên không nhìn đến hắn nữa.
Hắn cũng chỉ lơ đễnh đến đến đi đi một cách vội vàng. Ta quay đầu nhìn hắn, thấy chân trái có vẻ kéo lê cố sức mà bước trên đường, một bóng hình đơn bạc lẻ loi, tuyệt chẳng có chút gì đáng tin cậy.
Đến khi ta khá hơn một chút, đã có thể đứng dậy đi lại thì nghe nói hắn lấy con chữ làm kế sinh nhai, thường đi đây đi đó viết chữ thuê cho người ta. Hiện giờ vì thương thế của ta mà đã ở lại đây hơn một tháng. Ta cố gắng dứng dậy tìm đến nơi hắn dựng quầy hàng, thấy hắn đang kiên nhẫn làm một người viết thư thuê. Hắn thấy ta đến, miệng tươi cười đưa tay ngoắc ta đến gần. Ta cảm thấy có chút không tự nhiên liền xoay người trở về.
Sau đó hắn mặc kệ ta có thích hay không thì bắt đầu dạy ta học chữ. Hắn kiên trì nói cho ta hiểu những thứ thi thư ta chưa từng nghe qua, như thể ta thật sự là đồ đệ của hắn vậy. Hắn dường như đối với ta không có mục đích gì sâu xa. Ta vô tình biết được có không ít người tìm đến hắn ngỏ ý mua ta đều bị hắn dùng lời lẽ đoan chính cự tuyệt. Hắn thật là một kẻ ngu xuẩn mà, bán ta, hắn chắc chắn sẽ thu được rất nhiều tiền tài. Nghĩ đến đó ta chợt thấy mủi lòng cám cảnh, chỉ biết di di mũi chân của chính mình.
Có một đêm ta nằm thấy ác mộng. Ta rêи ɾỉ, ta muốn đào tẩu nhưng lại bị người khác níu kéo chẳng cho ta rời đi – "Không, không, để cho ta đi đi" – ta kêu khóc thảm thiết.
Đột ngột có một cái gì đó ấm áp ôm chặt lấy ta – "Không có việc gì, không có việc gì cả đâu. Đừng sợ, Thường Hoan, mau tỉnh lại. Ngươi đang nằm mơ thôi mà, không có gì phải sợ, Thường Hoan."
Ta mở to hai mắt đã đẫm lệ, nhìn thấy hắn ở phía đối diện, vẻ mặt lo âu nhưng vẫn cố cười hiền từ. Hắn liền ôm ta vào lòng, giúp ta thoát khỏi mộng mị đáng sợ kia. Nằm trong l*ng ngực hắn, ta không kềm được khóc nấc lên. Hắn lại nhẹ nhàng ôm ta, vỗ về ta, an ủi ta mọi sự đều đã qua – "Không cần sợ, đã có ta ở đây, ta sẽ che chở cho ngươi."
–––
Lúc ta mở mắt ra thì sư phụ đã ngủ, bên môi mang theo cả nụ cười. Sư phụ, người đang mộng thấy gì mà cả lúc ngủ cũng cười. Ta dựa vào ngực sư phụ mà nghĩ, là do người kia sao? Chỉ cần gặp được người cháu có cùng huyết thống là người vui đến thế sao? Sư phụ, phải chăng người không cần Thường Hoan nữa, người cũng sẽ giống như những người khác? Thường Hoan chỉ có một mình sư phụ, nhưng sư phụ lại không cần Thường Hoan nữa rồi. Có phải như vậy không?
Ta bỗng nhiên thấy mũi mình ê ẩm, chẳng mấy chốc đã chảy nước ra. Không, ta không đem sư phụ cho hắn đâu. Nhất định không!
Ngày hôm sau hắn không đến, người đến là quản gia của vương phủ. Người ấy cùng sư phụ nói chuyện trong phòng, sau đó sư phụ gọi ta đến thu thập vật dụng.
"Sư phụ, chúng ta sẽ đi đâu?" – ta trong lòng cảm thấy bất an.
"Đến Vũ Duệ Vương phủ. Tiêu Nhi trong người không được khỏe nên cho Giang quản gia đây đến đón chúng ta. Thường Hoan, chúng ta sắp xếp mọi thứ một chút rồi cùng đi thôi."
"Vì sao phải đến Vương phủ?" – ta thực sự cảm thấy không vui.
Sư phụ nhìn ta đấu dịu – "Tiêu Nhi nói Vương phủ có đầy đủ nguyên vật liệu, dụng cụ, đối với việc trị thương cho ta thuận lợi hơn ở đây. Huống hồ Vũ Duệ Vương gia cũng đã đồng ý rồi."
Ta không thể cãi lời thầy, đành ngoan ngoãn thu dọn đồ đạc. Sư phụ mỗi lần nhắc đến người kia thì cứ mãi dùng giọng điệu ôn hòa, khiến ta không thể không hờn giận. Chẳng phải chỉ có mỗi mình ta mới có quyền được người dùng khẩu khí ấy mà đối xử sao? Sao tự dưng bây giờ lại có thêm người khác?
Rồi người kia cũng đến vấn an sư phụ, thân ảnh mờ ảo như khói sương. Có điều dáng điệu hắn đi đứng có chút quái lạ, chốc chốc lại cau mày. Ta đối với mấy việc này rất quen thuộc, là do hầu hạ dưới thân người khác mà ra. Ta cười nhạt thấy tiếc cho hắn. Hắn ngay cả một cái danh hão cũng chẳng có, chẳng qua cũng chỉ là một nam sủng. Nào ai biết được ân sủng này có thể duy trì đến bao lâu chứ.
Ta biết Vũ Duệ Vương gia hoàn toàn chẳng động lòng trước mình nhưng ta cũng muốn hét vào mặt hắn rằng ta chán ghét hắn vô kể. Hắn đã có được nhiều thứ như thế rồi thì sao còn muốn tranh giành sư phụ với ta. Ta biết hắn là muốn giúp đỡ sư phụ chữa dứt thương thế, bản thân ta cũng hy vọng người sớm mạnh khỏe, nhưng hoàn toàn không muốn người đó là hắn. Bởi vì ta thật sự rất sợ hãi. Hắn và sư phụ vốn có mối quan hệ huyết thống ràng buộc, nay hắn giúp sư phụ bình phục thì mối quan hệ tự nhiên đã thân lại càng thân. Ta không muốn như thế.
Lúc ta sỉ nhục hắn chỉ là một thân phận nam sủng thì sư phụ lại động thủ đánh ta. Đây là lần đầu tiên người xuống tay với ta, cũng là lần đầu tiên người giận dữ đến mức trắng bệch cả mặt mày ra. Ta thấy sư phụ như thế thì trong lòng có chút áy náy, song cũng vô cùng tức giận. Tất cả đều do hắn cả, nếu không vì hắn thì sư phụ sao lại đánh ta chứ.
Nhưng phản ứng của hắn hoàn toàn nằm ngoài dự kiến của ta. Hắn không thở hổn hển, càng không có mắng chửi ầm ĩ. Hắn chỉ cười lạnh lùng, dùng thứ thanh âm chẳng lớn chẳng nhỏ, chẳng đậm chẳng nhạt đến mức đáng ngạc nhiên mà nói chuyện với ta. Ấy vậy mà hắn lại khiến ta tức giận đến không thể thốt ra bất kỳ lời nào.
Sau đó hắn giúp sư phụ bước vào trong nhà, lại thay sư phụ bắt mạch, biểu tình đột ngột ngưng trọng. Ta chợt thấy trong lòng khẩn trương, chẳng lẽ thân thể sư phụ không ổn, hay là có việc gì nghiêm trọng đã xảy ra? Hắn kê một đơn thuốc, dặn dò tùy tùng đi lấy về. Ta đây vội đoạt lấy đơn thuốc, đại ý chẳng cần đến người của hắn. Cùng lắm là sắc thuốc thôi mà, dù gì ta cũng sẽ tự mình làm lấy. Nhưng hắn lại chẳng có nhiều ý kiến, chỉ bảo là để tùy tùng của hắn chỉ dẫn cho ta cách sắc các loại thuốc cần đến. Bởi vì đây là việc liên quan đến sư phụ nên ta dù không tình nguyện cũng phải đáp ứng hắn.
Từ đó về sau cứ cách ngày là hắn lại đến. Ta nghe hắn nói chuyện cùng sư phụ, khiến sư phụ vui vẻ thì vô cùng giật mình. Sư phụ từ trước đến giờ rất ít khi cùng người khác đàm đạo, giờ nghe bọn họ nói chuyện, lại còn nghe sư phụ nói về những chuyện của hắn, của mẫu thân hắn trước đây. Có vẻ như đối với sư phụ thì những ký ức ấy vô cùng sống động đẹp đẽ. Hàn Tiêu kia đối với sư phụ quả là vô cùng đặc biệt, bởi hắn có thể cùng sư phụ chia sẻ những sự kiện mà ta không thể. Ta chỉ còn biết cách yên lặng ngồi ở phòng ngoài, tự mình ôm lấy chính mình. Lạnh, thật sự là rất lạnh lẽo.
Kỳ thực ta vốn đã sớm nhận ra Vũ Duệ Vương gia đối với hắn là chân tình. Hắn cùng với Vương gia vừa hòa hợp, vừa ăn ý. Ta mắng hắn là nam sủng, kỳ thực chính là mắng bản thân mình. Sư phụ chưa từng hỏi ta những chuyện trong quá khứ nhưng với tình trạng ta lúc đó thì hẳn người cũng có thể suy đoán ra. Ta hoàn toàn chẳng muốn nhớ lại những chuyện xưa cũ, bởi mỗi lần nghĩ là mỗi lần ta cảm thấy buồn nôn, thống khổ, thậm chí là căm hận chính bản thân mình. Hắn là một kẻ hạnh phúc, hắn có một người yêu mình, cũng có thân nhân để nhớ về, lại có tiền tài, quyền thế. Còn ta, ta có gì ngoại trừ tấm thân đê hèn này?
"Sao lại ngồi ngay đầu gió thế? Cẩn thận kẻo cảm lạnh đấy." – giọng nói trách cứ của sư phụ vang lên từ phía trên đỉnh đầu ta. Ta kích động ngẩng lên thì thấy trước mắt mọi thứ chợt trở nên mờ ảo. Hình như là sư phụ. À, phải rồi, ta còn có sư phụ mà.
"Sao ngươi lại khóc?"
"Đồ nhi không khóc, là hạt bụi vương vào mắt thôi." – tay vội vàng dùng tay áo lau đi những giọt lệ vẫn đang lăn dài.
"Ừ, là bụi vương vào mắt thôi. Đến đây để sư phụ nhìn xem thế nào."
Ta tựa người vào sư phụ, tận hưởng mùi hương từ cơ thể người phát ra. Hương thơm ấy luôn mang đến cho ta cảm giác yên tâm thư thái. Ta không dám nói với sư phụ những gì đang diễn ra trong đầu mình, bởi nếu nói ra sư phụ sẽ bảo là do ta suy nghĩ quá nhiều, chỉ bởi vì ta lo lắng không tìm được mục đích của cuộc sống nên mới như thế. Ta thật đã nghĩ nhiều quá sao? Ta nhắm mắt lại, mơ hồ cảm thấy sư phụ đang khẽ vuốt tóc ta, thật ôn hòa, thật ấm áp.
Đang lúc cùng sư phụ ở trong sân nói chuyện thì có bóng người xuất hiện trước mắt ta. Là Hàn Tiêu, còn có thêm một nam tử chừng ba mươi tuổi nữa. Nam tử này miệng cứ cười tủm tỉm, ánh mắt long lanh làm người ta cảm thấy vô cùng đáng yêu. Sau đó lại có thêm hai người đến, một người là Vũ Duệ Vương gia, người còn lại là một nam tử vận thanh y độ chừng gần bốn mươi tuổi. Người này diện mạo tuấn tú, lại có đôi nét tương đồng với Vũ Duệ Vương gia, khiến ta có cùng một cảm giác lãnh đạm.
"Oa, Tiểu Tiêu Nhi, hắn chính là cữu cữu của ngươi sao? Quả nhiên là cháu trai giống cữu cữu mà. Thanh, ngươi mau đến đây mà nhìn, hắn với Tiểu Tiêu Nhi giống nhau như tạc vậy." – người có diện mạo đáng yêu tò mò chạy đến lượn vòng xung quanh sư phụ. Khinh công của ông ta thật sự rất lợi hại, xoay vòng nhiều như vậy mà chân tựa hồ như chẳng chạm đất. Ta đây kinh ngạc đến mở to cả hai mắt. Ông ta là thần thánh phương nào vậy?
"Ninh, ngươi đang làm người ta sợ đó." – vị nam tử tuấn tú kia đối với hành động của người tên Ninh bất dắc dĩ lắc đầu không hài lòng, vẻ mặt lại là cưng chiều đến tột độ. Dẫu lời nói có ý trách cứ, song thái độ thì hoàn toàn không phải như vậy.
Hàn Tiêu vội tiến đến giữ chặt người tên Ninh kia lại. Sau đó nghe giới thiệu mới biết họ là nhị vị sư phụ của hắn. Ta nhìn bọn họ, trong lòng lại bất chợt cảm thấy chua xót, bởi hắn lại có được thêm hai người yêu thương hắn. Nhị sư phụ của Hàn Tiêu hình như là một người có nhiều hiểu biết về y thuật nên cứ giữ chặt lấy sư phụ ta mà hỏi han. Sư phụ vốn bình thường chẳng mấy khi phải giao tiếp với người khác, nên có chút lúng túng bị động. Ta đây cũng không kịp suy tính nhiều hơn, vội vã phóng đến che chắn cho người. Nhị sư phụ của Hàn Tiêu mở to mắt ngạc nhiên nhìn ta, rồi cười tủm tỉm nói – "A, ngươi cũng có chút công phu. Tốt, tốt lắm, vậy chúng ta cùng nhau chơi đùa một chút đi."
Hắn nói cái gì vậy? Ta còn chưa kịp hiểu hết sự việc thì ông ta đã động thủ. Ta chật vật tránh đông tránh tây, căn bản chẳng phải là đối thủ của ông ta. Ta chẳng qua chỉ là vì muốn tập luyện Toàn Chủng vũ nên học được chút ít nội công. Mà nội công tâm pháp ghi chú trong sách kia cũng chẳng phải thứ gì cao thâm. Vậy nên ta làm sao chống cự với ông ta được đây?
Lúc ta tay chân vô lực té ngã trên mặt đất mới hay sư phụ luôn vì ta mà cầu ông ta nương tình, nhưng ông ta vẫn tuyệt nhiên không nghe. Ông ta ỷ có bản lĩnh tài ba nên mặc nhiên mang người khác ra trêu đùa sao? Ta cứ thế trừng mắt nhìn ông ta oán hận. Chốc lát sau ông ta đã quay trở về bên cạnh nam tử anh tuấn kia nói mấy lời khiến ta tức đến sắp hộc máu. Ta đây chẳng lẽ chỉ là một món đồ chơi sao? Mà nếu chơi không thú vị thì liên can gì đến ông ta chứ?
Rồi Hàn Tiêu bước đến đưa cho ta một viên thuốc, giả vờ bày ra thái độ bố thí. Ta khó nhọc hất cho viên thuốc kia rơi xuống đất, đem toàn bộ ủy khuất mới rồi phải chịu đựng hết thảy trút lên người hắn. Hắn dường như có vẻ tức giận đứng lên, dùng những lời ta chưa từng nghe từ miệng hắn mà nói. Chẳng ngờ sư phụ lại cố gắng giải thích với hắn. Vì cái gì mà phải nói lời tạ lỗi chứ? Vốn chính là thầy trò bọn họ không đúng, cớ gì người giải thích phải là chúng ta?
Ta vội ngăn sư phụ lại, lớn tiếng nhục mạ hắn bằng những lời nói cay độc. Bỗng dưng vạn vật trước mắt tối sầm lại, cơ thể của ta nhẹ hẫng, khoảnh khắc kế tiếp đã thấy bản thân nằm trên mặt đất. Kẻ mới rồi vẫn còn cười tủm tỉm xuất hiện trước mắt ta với vẻ đằng đằng sát khí, đáng sợ vô cùng. Thì ra ông ta là Ngoan Y mà ngàn vàng cũng chưa chắc cầu được. Giang hồ đồn đãi Ngoan Y bất luận chính tà, vốn chỉ dựa trên ý thích mà cứu người. Hàn Tiêu là đồ đệ của ông ta, vậy vị Đại sư phụ kia chẳng lẽ là Quỷ Phủ Thần Cơ Tử sao? Thật không ngờ hắn lại là đồ đệ của hai người này, ta quả nhiên chẳng thể sánh cùng hắn được. Một người là áng mây trên bầu trời cao xa vời vợi, người kia chỉ bùn đen dưới mặt đất thôi.
Quỷ Phủ Thần Cơ Tử đi tới, lạnh lùng đảo mắt liếc ta rồi hướng về phía sư phụ nói một câu – "Thật là một đồ đệ tốt nhỉ?"
Sắc mặt sư phụ trông không được tốt lắm, lại hoàn toàn chẳng nói một lời nào. Ta đột nhiên tự ý thức được ta đã khiến sư phụ mất mặt đến tột cùng. Bởi vì ta mà sư phụ bị người ta khi dễ cũng không có cách nào biện hộ. Ngộ ra điều đó khiến ta sinh ra thống hận chính mình vì cái gì mà lại độc mồm độc miệng mắng chửi người khác chứ.
Khi bọn họ đều đi cả rồi thì sư phụ khom lưng khó nhọc giúp ta đứng dậy – "Sư phụ, đệ tử xin lỗi" – ta nhỏ giọng nói, lệ cũng đã rơi ra từ khóe mắt. Ta thực sự là cảm thấy vô cùng có lỗi.
"Thôi đừng nghĩ nhiều nữa. Ngươi có thể cử động được không?"
Có thêm một người đến đỡ giúp lấy phía bên kia của ta. Ra là tùy tùng của Hàn Tiêu tên gọi là Trà Chúc. Hắn nhếch miệng nói với sư phụ – "Công tử nhà ta bảo ta tới giúp các người một tay."
Sư phụ gật đầu với hắn – "Đa tạ ngươi. Thật sự đã làm khó cho Tiêu Nhi rồi."
Trà Chúc giúp ta cố định lại mấy đoạn xương cốt trước ngực đã bị gãy, thủ pháp lại không hề nhẹ nhàng khiến ta đau đến mồ hôi đổ ròng ròng. Ta biết đây là hắn cố tình, bởi ta thường ngày cứ hay sinh sự với công tử nhà hắn. Sư phụ vẫn ngồi một bên trông chừng, chốc chốc lại dùng khăn cẩn thận lau mồ hôi cho ta.
"Sư phụ, đệ tử không đáng được người đối xử tốt như vậy đâu. Đệ tử chỉ là một đứa trẻ hư đốn thôi."
Sư phụ nhẹ nhàng vỗ về ta – "Ai bảo Thường Hoan là đứa trẻ hư chứ? Thường Hoan là một người có tâm địa hiền lương mà. Ngoan, ngủ đi! Phải ngủ cho ngoan thì cảm giác đau đớn mới mau chóng qua đi."
Trong lúc ta vẫn còn mơ mơ màng màng thì nghe tiếng ai đó gọi cửa. Trà Chúc bước ra mở cửa, sau đó chính sư phụ cũng bước ra. Ta trằn trọc suy nghĩ xem là ai mà lại đến trễ vậy. Chẳng lẽ là Hàn Tiêu sao? Sao hắn lại đến đây? Chẳng phải hắn vô cùng chán ghét ta sao?
Sau đó khá lâu sư phụ mới quay lại. Người ngồi xuống bên cạnh ta, giúp ta chỉnh lại mép chăn. Ta hai mắt nhắm nghiền giả vờ như đang ngủ, chợt nghe thấy tiếng sư phụ thở dài. Hình như ta đã khiến sư phụ thương tâm rồi. Ngoan Y kia hôm nay tức giận đến vậy thì thương thế của sư phụ biết tính sao bây giờ, tất cả đều do ta hại sư phụ cả thôi. Nghĩ đến đó ta không kềm được đôi dòng lệ rơi, đành làm bộ xoay người vào trong, lén lau đi nước mắt.
Ngày hôm sau Hàn Tiêu quay trở lại, vẫn theo lệ thường bắt mạch hỏi han sức khỏe sư phụ. Thậm chí hắn còn bắt mạch cho ta. Ta nhắm mắt lại, tựa hồ cảm giác trong ánh mắt của hắn có chút chế nhạo mình. Nhưng rồi hắn cũng chẳng nói gì, chỉ lẳng lặng đặt tay trở về chỗ cũ rồi rời đi.
Ngoan Y sau cùng cũng đến giúp sư phụ trị thương, nghe nói là do Hàn Tiêu cầu xin mới được. Ta cuối cùng đã có thể thả lỏng tâm tư, chân của sư phụ rốt cuộc có hy vọng chữa lành rồi. Về phần ta bọn họ có tha thứ hay không cũng không sao cả. Ta nguyên bản là người như thế nào thì sẽ vẫn là người như thế ấy thôi.
- 🏠 Home
- Cổ Đại
- Xuyên Không
- Tọa Khán Vân Khởi Thì
- Phiên ngoại chi Dịch Thường Hoan thiên