- 🏠 Home
- Cổ Đại
- Xuyên Không
- Tọa Khán Vân Khởi Thì
- Chương 8
Tọa Khán Vân Khởi Thì
Chương 8
Chương 8
–o0o–
Nửa đêm tỉnh mộng không sao vỗ giấc lại được, ta đành khoác một tấm áo mỏng ngồi dậy bước đến đẩy cửa sổ của khách điếm, trên cao kia một vầng trăng khuyết chơi vơi treo giữa bầu trời. Ánh trăng trong trẻo lạnh lùng tỏa xuống mặt đất đêm đen, vô tình mà mãnh liệt. Ta hít một hơi dài, mang luồng không khí lạnh tràn vào l*иg ngực rồi dựa người vào cửa sổ, mắt khẽ khép hờ, lòng đầy phiền muộn.
Danh Tùng, đã lâu lắm rồi không nghe đến địa danh này, hôm nay vô tình nghe thấy thì những ký ức đã phủ bụi mờ thời gian vô thức tìm về, khiến ta nửa đêm phải giật mình tỉnh giấc. Nếu không phải năm đó xảy ra sự kiện kia thì ta đã trú thân ở Nam gia một thời gian rất dài. Ta cũng không rõ là vì sao, có lẽ là vì nơi ấy là nơi đầu tiên cho ta sự ấm áp ở thế giới này. Chẳng biết Hòa Ngạn bây giờ ra sao rồi, hắn có được bình an không? Sự kiện kia có liên lụy gì đến hắn không? Ta hy vọng là không, nếu không cả đời này ta sẽ mãi day dứt không yên. Còn nhũ nương vẫn luôn yêu thương ta thì sao? Bà đã cao niên, bệnh tật cũng không ít, mấy năm nay hẳn là rất khó nhọc đây. Ta theo bản năng phóng tầm mắt về phương Nam, Danh Tùng ở ngay phía trước kia, vẫn là theo hướng Nam đi tiếp thì sẽ đến, liệu nơi chốn náo nhiệt ấy có còn như xưa?
"Công tử thức dậy rồi à? Công tử muốn dùng điểm tâm tại phòng hay là xuống đại sảnh?" – Trà Chúc[3] đứng ở cửa vui vẻ hỏi.
Ta quay lại nhìn nó – "Thu dọn mọi thứ cho gọn gàng, chúng ta xuống dưới dùng bữa rồi sẽ quay lại."
"Dạ, Trà Chúc đã rõ." –tên tiểu tử ấy nói rồi chạy vội đi thu gọn mọi thứ đâu ra đó. Ta nhìn theo lưng nó, hơi lắc đầu. Tên tiểu tử này càng lúc càng không có quy củ gì.
Trà Chúc là một tiểu hài tử được ta cứu trong một lần xuống núi bôn tẩu. Hôm ấy nó đang bị một đám vô lại vây đánh, cả người bê bết máu nằm trên mặt đất, đến cử động phản kháng cũng không nổi. Lúc ấy lòng ta chợt nhói lên, tâm trí chưa kịp nghĩ thì đã động thủ cứu nó rồi. Trà Chúc hôn mê suốt một ngày một đêm, khó khăn lắm mới tỉnh lại được. Sau đó ta hỏi nó là người từ đâu đến, tiện tay cho nó ít bạc làm lộ phí hồi hương. Ta nói xong chuẩn bị rời đi thì có tiếng rưng rức nghẹn ngào phía sau lưng. Ta quay lại thấy nó đang cố ngăn lại tiếng khóc của chính mình, lòng chợt nhớ đến Tiểu Nhai. Trong ký ức của ta, mỗi khi Tiểu Nhai khóc lóc cũng thương tâm đến cực độ, nhưng nó hoàn toàn không đè nén chính mình, cứ khóc váng lên trước rồi có việc gì mới nói sau, thậm chí chẳng thèm để tâm đến việc mình là con trai. Trông thấy ta quay lại, Trà Chúc bổ nhào từ trên giường xuống quỳ trước mặt ta. Ta bị nó dọa cho giật nảy mình, vô thức lùi lại phía sau mấy bước.
"Van cầu công tử, xin hãy cứu phụ thân của tiểu nhân với." – nó chẳng nề hà việc trên người còn đang đầy thương tích, cứ thế quỳ gối nài xin ta.
Ta ngây người đưa tay đỡ nó dậy – "Ngươi mau đứng lên rồi nói."
Ta từ lúc đến thế giới này vẫn chưa thể quen với việc quỳ lạy. Cách thức hành lễ này khiến ta cảm thấy không được thoải mái cho lắm. Tuy rằng người ở đây cho rằng chuyện này rất đỗi bình thường, nhưng ta thì không. Có thể đó là do sự khác biệt về văn hóa giáo dục chăng. Suốt mười chín năm ở thế giới trước đây, ta luôn được giáo dục rằng chuyện bình đẳng giữa con người với nhau là một chuyện vô cùng quan trọng, thế nên ta cứ theo đó mà xử sự. Còn ở thế giới này, nói thẳng ra là một thế giới của những kẻ quyền quý. Người có quyền thế tiền tài thì có thể ức hϊếp những kẻ bần hàn. Những người có thân phận thấp muốn có đường sống phải chịu luồn cúi, thậm chí là quỳ gối dập đầu. Tất cả những điều này đều khiến ta cảm thấy rất phản cảm nhưng lại không có biện pháp gì để thay đổi.
"Nam nhi dưới gối có hoàng kim[4], ngươi sao có thể quỳ gối dễ dàng đến thế?" – ta vừa nâng nó dậy vừa trách.
Trà Chúc gạt lệ, nghẹn ngào nói – "Phụ thân của tiểu nhân sắp không xong rồi. Cầu xin công tử cứu ông ấy với." – nói xong lại như sắp quỳ xuống nữa. Ta thở dài đau cả đầu. Ta nhận thức rất rõ nếu mình chối từ chỉ e đứa trẻ này sẽ không để ta yên lành rời khỏi. Huống chi những việc nó làm đều là vì phụ thân, cũng có thể tính là một hài tử hiếu thuận. Điều này khiến ta không thể cự tuyệt nó được.
Ta theo Trà Chúc đến một ngôi miếu đổ nát ở ngoài thành nhưng lúc đến thì mọi sự đã muộn màng. Phụ thân Trà Chúc không kịp chờ nó về đã trút hơi thở cuối cùng. Trà Chúc quỳ bên di thể cha khóc lóc thảm thiết không thôi. Ta nhìn nó khóc nhưng không buông bất kỳ lời khuyên giải nào. Lòng nó đang bi ai mất mát, nếu không khóc chỉ e chẳng thể vơi bớt nỗi tiếc thương. Cuối cùng ta cũng đã hiểu ra thế nào là tử dục dưỡng nhi thân bất tại[5]. Ta chờ cho đến khi nó khóc mệt rồi mới lên tiếng bảo:
"Phụ thân ngươi đã nhắm mắt xuôi tay rồi, nên sớm để ông ấy được mồ yên mả đẹp đi thôi."
Trà Chúc hấp háy mắt nhìn có vẻ không hiểu ta đang nói gì, vẫn khóc nức nở. Ta lấy trong người ra mấy thỏi bạc đặt vào tay nó – "Cầm lấy lo an táng phụ thân ngươi đi."
Ta nói xong định rời khỏi thì vạt áo bị nắm chặt, xoay người nhìn lại thấy vẫn là Trà Chúc đang níu giữ mình. Nó thấy ta nhìn thì vội buông tay rồi tiếp tục dập đầu – "Đại ân đại đức của công tử Trà Chúc này cả đời chẳng dám quên. Xin công tử thong thả chờ Trà Chúc mai táng phụ thân ổn thỏa, sau đó Trà Chúc xin nguyện làm thân trâu ngựa để đáp đền công tử."
Ta bình thản bảo – "Không cần đâu. Ta xem ngươi là một người hiếu thuận nên mới ra tay giúp ngươi một phen. Ngươi lo xong việc hậu sự cho phụ thân, nếu còn dư bạc thì giữ lấy mà tìm cho mình một kế sinh nhai."
Trà Chúc nghe xong liền hay tay dâng ngân lượng trả lại cho ta – "Công tử không cho phép Trà Chúc được báo ân thì bạc này Trà Chúc vạn lần chẳng dám nhận lấy."
Ta nhướng mày – "Không có ngân lượng ngươi biết lấy gì lo hậu sự cho phụ thân ngươi?"
Trà Chúc cúi đầu không đáp, tay vẫn giữ cao quá đầu chờ đợi. Hai chúng ta cứ phân qua định lại, cuối cùng ta đành thở dài nhượng bộ – "Thôi được rồi, ta ở khách điếm lúc nãy chờ ngươi."
Trà Chúc kinh hỉ ngẩng đầu nhìn ta, toan dập đầu thêm lần nữa. Ta nhác thấy vội ngăn nó lại – "Nếu ngươi muốn theo ta thì phải nhớ kỹ một việc, rằng không nên tùy tiện khom lưng khuỵu gối. Ngươi trên có thể quỳ lạy tổ tông, dưới có thể quỳ lạy cha mẹ nhưng tuyệt đối không nên quỳ lạy ta. Ta không thích ai đối với ta như thế. Ngươi nhớ chưa? Con người sinh ra đều bình đẳng như nhau chẳng ai phải quỳ lạy một ai cả."
Trà Chúc nghe qua nửa hiểu nửa không, hỏi lại – "Vậy còn Hoàng Đế, thượng quan thì sao? Vì sao lại không được quỳ lạy công tử?"
Ta biết đây là một thế giới quân chủ chuyên chế, tất cả mọi người đều nhận thức rằng cúi đầu bái lạy đấng quân vương là việc đương nhiên. Tuy rằng ta cảm thấy Hoàng đế cùng lắm cũng chỉ là một con người thì sao phải quỳ lạy hắn, nhưng ta hiểu rõ những lời này chớ nên thốt ra. Dù sao thì nếu đến lúc đó ta cũng chỉ còn cách thỏa hiệp theo phong tục tập quán ở đây mà thôi. Nhưng trời thì cao, Hoàng đế thì xa nên ta vốn chẳng cần e ngại sẽ có ngày đó xảy ra.
"Ngươi nghĩ muốn quỳ lạy Hoàng đế dễ dàng vậy sao? Chỉ e ngươi cả đời chẳng có cơ hội mà gặp nữa đấy chứ. Về phần ta thì ngươi tuyệt đối không được quỳ. Nhớ chưa?"
Trà Chúc gật đầu tỏ ý đã thông suốt.
Ta trở về khách điếm chờ hơn nửa ngày thì Trà Chúc tìm đến, hai mắt đỏ hoe sưng húp lên. Từ lúc ấy Trà Chúc theo bên cạnh hầu hạ ta, thoáng chốc đã được ba năm. Thời gian thật sự trôi đi quá nhanh mà. Ta hồi tưởng lại tình hình ngày đó rồi lại liếc nhìn sang chỗ Trà Chúc, chỉ còn biết thở dài. Tên nhóc này lúc đó sao mà nhu mì đáng thương còn bây giờ lại trở nên láu lỉnh vậy chứ.
Trà Chúc vai mang hành lý đến sát bên ta khẽ nói – "Công tử, mọi thứ đã thu xếp xong xuôi, chúng ta có thể khởi hành rồi."
Ta gật đầu cùng với Trà Chúc, kẻ trước người sau rời khỏi thành, theo hướng Thanh Liên sơn trang trên núi mà đi. Thanh Liên sơn trang là nơi cư ngụ của ta và nhị vị sư phụ. Nơi đó người ta chỉ biết danh tự của ta là Hàn Tiêu, phải, là cái tên Hàn Tiêu từ thưở ban đầu chứ không phải danh tự của thân xác này, Nam Khê.
Nam Khê đã không còn tồn tại, người ấy đã chết rồi, mà hiện giờ hẳn cũng chẳng còn ai nhớ đến hắn nữa. Như thế cũng tốt, ta căn bản là không muốn cùng Nam gia có bất kỳ liên hệ gì, nay xem như đã đạt thành ước nguyện rồi.
Chương 9
- 🏠 Home
- Cổ Đại
- Xuyên Không
- Tọa Khán Vân Khởi Thì
- Chương 8