- 🏠 Home
- Cổ Đại
- Xuyên Không
- Tọa Khán Vân Khởi Thì
- Chương 75
Tọa Khán Vân Khởi Thì
Chương 75
Chương 75
–o0o–
Tạ Dật Huân tùy ý tìm một chiếc ghế dựa, đến ngồi ngay bên cạnh ta. Lăng Vũ thản nhiên cười hỏi – "Ngươi là Hàn Tiêu, người đã trị độc giúp Ký Vũ, lại còn phá trận pháp của Chiếu Dạ? Ta thực rất muốn gặp ngươi, nhưng Ký Vũ bảo ngươi đã cùng Dật Huân trở lại Thanh Liên sơn trang nên đành chịu, mãi đến nay mới có thể diện kiến."
"Hàn Tiêu công tử đây chính Hoa Vũ bậc nhất đại công thần, thế mà Dật Huân ngươi mang theo y đến Hoài Anh cũng không thông báo cho chúng ta một tiếng. Bằng không khi Ký Vũ mở yến tiệc mừng công đã có thể thỉnh Hàn Tiêu công tử tham dự rồi" – Tố Tuyền lại tiếp lời.
Tạ Dật Huân nở nụ cười nhạt – "Tiêu không thích mấy chuyện huyên náo. Huống hồ lúc mở yến tiệc mừng công bọn ta còn chưa trở về Hoài Anh thì làm sao tham dự."
Tố Tuyền nghe xong liền quay đầu nhìn Lăng Vũ, Lăng Vũ cười lắc đầu nói – "Nếu biết Hàn Tiêu sẽ cùng ngươi hồi kinh thì ta đã gửi cho ngươi một thư tín, giục ngươi mau mau mang theo hắn trở về. Nhưng ngươi thật là giảo hoạt, một chút tin tức cũng chẳng hề lộ ra."
"Lời này đích thực oan uổng vô cùng. Ngươi làm sao biết được, ta cầu Tiêu hao tổn không biết bao nhiêu là tâm tư."
Ta nghe xong tức giận liếc hắn một cái, hắn lại chỉ cười cười cầm tay ta.
"Thật sao? Còn có người lạnh nhạt với ngươi sao? Thật đáng ngạc nhiên! Xưa giờ ta chỉ nghe có người đến cửa cầu còn chẳng được ngươi để vào mắt, chẳng ngờ ngươi cũng có ngày này." – Tố Tuyền tiến sát lại nhìn ta.
Ta bị hắn nhìn đến mức nóng ran cả mặt mày, liền cúi mặt hạ tầm mắt xuống, sau chợt nghe thấy tiếng Dật Huân nói – "Tố Tuyền, Tiêu là người ngươi có thể cứ chăm chăm như vậy mà nhìn sao?"
"Ha hả, hóa ra Văn Hiên lại có lòng giữ ái nhân như vậy. Ta xem ra phải hết sức cẩn thận rồi." – Tố Tuyền bật cười.
"Tố Tuyền, tốt lắm, không được làm càn." – Lăng Vũ mở miệng nói.
Tố Tuyền cười khẽ một tiếng, rốt cuộc cũng chịu lui ra. Ta đây lúc này mới thở nhẹ ra một tiếng. Quả tình mà nói thì mấy người này so với tưởng tượng của ta không mấy giống nhau. Thân là đương kim Thánh thượng, là Vương gia thì lẽ ra nên trầm ổn cẩn thận, hóa ra cũng thích trêu người.
"Đúng rồi! Ký Vũ đã hai năm không về Hoài Anh. Lần này ca khúc khải hoàn trở về mà yến tiệc mừng công của ngươi ta lại không tham dự, vậy nay ta chủ trì, chúng ta tổ chức một chút chuyện náo nhiệt vậy." – Tạ Dật Huân nói.
"Quả là một chủ ý không tồi, ta xem chậm không bằng sớm, vậy hôm nay làm ngay đi." – Lăng Vũ tựa hồ cũng là hưng phấn dạt dào.
"Tốt, ta cũng đồng ý." – Tố Tuyền gật đầu – "Hôm nay ở chỗ ngươi, hôm khác lại đến chỗ ta được không?"
"Ta không có ý kiến, dù sao thì chỉ cần có ăn là được rồi." – Lam Ký Vũ cũng tán thành.
Tạ Dật Huân đứng dậy – "Ta đi dặn dò trù phòng để xem nếu còn thiếu thứ gì liền bổ sung ngay."
Cả phòng ai cũng đều nở nụ cười, ta cũng cười theo, loại cảm giác này chính là huynh đệ bằng hữu đang vui đùa, chẳng cần câu nệ lễ quân thần, cũng không có cái gọi là phân biệt thân phận đẳng cấp.
"Hàn Tiêu đến Hoài Anh đã nhiều ngày vậy Văn Hiên có đưa ngươi ra ngoài dạo chơi không?" – Lam Ký Vũ hỏi.
"Có đi ra ngoài một lần, là đến Tai Thất Lý. Quả thực rất náo nhiệt, dù gì cũng là chốn kinh kỳ, những địa phương khác không thể sánh bằng."
"Tai Thất Lý? Nơi đó quả thật kỳ diệu, kỳ trân dị vật gì cũng đều có, hạng người nào cũng có thể nhìn thấy. Văn Hiên quả biết chọn lựa, ở Hoài Anh nơi đó là đứng đầu." – Lam Ký Vũ hưng phấn nói, xem bộ dạng tựa hồ như muốn ngay lập tức đến đó dạo chơi một vòng.
Ta nghe xong cười bảo – "Đúng là một nơi rất thú vị."
"Thế ngoài Tai Thất Lý ra còn đến nơi nào khác không?" – Lăng Vũ hỏi.
Ta cũng hướng hắn mà cười. Còn đi nơi nào sao? Hoàng cung có tính không? Hoàng thượng đây hẳn không thể không biết ta đã từng tiến cung, bây giờ hỏi thế ý là hỏi cho qua, hay có ý thăm dò chi khác?
"Ở bên ngoài thì chỉ Tai Thất Lý, nhưng mấy hôm trước di nương có triệu kiến Tiêu, thật ra là cùng Tiêu hàn huyên trò chuyện. Tiêu không có việc gì làm nên cũng cùng đến." – Tạ Dật Huân kể qua.
Lăng Vũ không nói gì, chỉ chú tâm thưởng trà, Tố Tuyền thì liếc nhìn ta. Lam Ký Vũ đảo mắt một vòng rồi lên tiếng – "Ai da, Hàn Tiêu, ngươi đúng là tốt tính. Ta đây mỗi lần diện kiến Thái hậu, cùng người trò chuyện đều mệt chết đi được, còn bị Thái hậu chê là nói chẳng hay, ngươi rốt cuộc làm sao lại chiếm được cảm tình của người? Nói cho ta biết đi, để tránh lần sau ta bị người đó lải nhải."
Ta cũng chỉ cúi đầu – "Kỳ thật cũng chẳng có gì, ta chỉ là lắng nghe thôi. Bảo là nói, thật ra cũng chẳng có nói gì nhiều."
"A? Lắng nghe sao?" – Ký Vũ nhìn ta kinh ngạc.
"Thái hậu bất quá chỉ là muốn kiếm người cùng mình trò chuyện, nên chẳng cần quan tâm đó là ai, càng không quan tâm là nói cái gì, chỉ cần lắng nghe là tốt rồi." – ta thản nhiên nói. Nghĩ lại thì chỉ vì cái cô độc của người lớn tuổi, thành thử muốn cùng người khác tiêu tốn thời gian mà thôi.
Ta biết Lăng Vũ cùng Tố Tuyền đều dừng mắt trên người ta, cũng biết bọn họ đang đánh giá mình, nhưng ta lại chẳng muốn nhiều lời. Mẫu thân bọn họ thích hay là không thích ta thì chính bản thân ta còn không rõ, vậy thì làm sao mà trả lời cặn kẽ được. Mà ngẫm cho cùng thì bọn họ đối với Tạ Dật Huân có lẽ là tấm lòng thành thật, nhưng ta lại không phải là hắn, ta chỉ là Hàn Tiêu, càng không phải lớn lên cùng bọn họ, vậy nên đối với ta họ có lòng nghi ngờ cũng không phải chuyện lạ. Nghĩ xem, một người bỗng dưng xuất hiện trước mặt ngươi, sau đó một người mà ngươi vốn xem trọng cũng chú ý đến hắn, như vậy tất sẽ sinh ra không tín nhiệm, thậm chí chán ghét, âu cũng là lẽ thường tình. Đổi lại là ta nhất định cũng sẽ như thế. Xem ra thì lòng phản đối ai cũng có, chỉ là cách xử sự khác nhau ra sao thôi.
"Đừng ngồi chỗ này, chúng ta ra du hiên đi, đợi một lát rồi sẽ dùng bữa, có được không?" – tiếng nói của Tạ Dật Huân vang lên.
Ta đặt chén trà xuống rồi ngẩng lên nhìn hắn, thấy hắn mỉm cười ôn nhu nên không kềm được cũng cười đáp lại. Lúc ta rũ mắt xuống vừa hay lại thấy biểu tình Lăng Vũ như có điều đang suy tư chi đấy.
"Vậy đi thôi! Văn Hiên, ngươi hẳn đã chuẩn bị nhiều thứ tốt để khoản đãi ta phải không?" – Lam Ký Vũ nhìn Dật Huân bật cười lớn.
Tạ Dật Huân chính là vẫn thản nhiên nhìn hắn cười – "Ấy là việc hiển nhiên."
Thế cả đoàn người cùng đến du hiên. Du hiên của Ngọc Tông ở ngay phía ngoài nhưng ta quả thật chưa từng đến đó, bất quá chỉ là đứng từ xa trông đến mà thôi, giờ đến tận nơi mới thấy cách bài trí rất tao nhã, bàn ghế gỗ được chạm trổ tinh xảo, sống động như thể một bức tranh thủy mặc sơn thủy hữu tình. Hơn nữa lại còn có vài gốc bạch mai, mai hoa ánh tuyết trông hết sức khác biệt. Đột nhiên từ phía xa có bóng dáng Giang Minh Hòa, hắn thấy chúng ta đang tiến lại thì liền vội vã cúi chào. Bọn người Lăng Vũ cùng chỉ tùy ý nhìn hắn một cái rồi tiếp tục cười nói, xem ra chẳng mấy để tâm.
Giang Minh Hòa đến bên cạnh Dật Huân, thấp giọng bẩm – "Vương gia, thức ăn đều đã chuẩn bị xong, chỉ chờ lệnh Vương gia là có thể dâng lên."
Ta Dật Huân liền gật đầu – "Bảo bọn chúng mang lên đi, cẩn thận đừng sai sót gì."
"Tuân mệnh!" – Minh Hòa kia vội vàng lui xuống.
Đứng ở cửa sổ trông ra, ta thấy có không ít người đang bưng thức ăn tiến vào, động tác nhẹ nhàng, toàn bộ đều đặt ở căn phòng có lò sưởi. Sau đó lại thấy Minh Hòa đến thỉnh chủ nhân cùng khách nhân đến dùng bữa.
Tiệc rượu xem ra rất náo nhiệt, ai nấy đều nói cười luôn miệng, tựa hồ rất vui thích. Chỉ là bữa cơm này xem ra cùng ta chả có mấy quan hệ cho lắm. Ta cứ lẳng lặng mà nghe, thỉnh thoảng cười vài tiếng, ấy thế mà lại khiến Dật Huân lo lắng nhìn mình. Thấy vậy ta liền mỉm cười, ý bảo hắn đừng bận tâm.
Dùng bữa xong lại ngồi hàn huyên một lúc thì cả nhóm Lăng Vũ cáo từ ra về. Lúc ra về, Tố Tuyền nói nhỏ vào tai ta một câu, đại loại là "Ngươi so với tưởng tượng của ta không giống lắm...". Ta ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn thì người đã đi mất, chỉ thấy Dật Huân nhíu mày nhìn ta nhưng ta lại chẳng muốn thấy hắn có biểu tình như vậy.
–––
"Hôm nay ngươi không được vui sao?" – lúc ngâm mình trong ôn tuyền, Tạ Dật Huân ôm lấy ta khẽ hỏi.
Ta tựa trán lên vai hắn không nói. Đúng vậy, ta rõ ràng là không vui, nhưng lại chẳng biết mình vì sao lại không vui. Vì bằng hữu của hắn không thừa nhận ta sao? Nhưng ta rõ ràng là cũng không có thừa nhận bọn họ một cách rõ ràng mà? Hoặc giả không vui vì chính mình đối với hắn chẳng muốn xa rời? Hay là vì nguyên nhân gì khác?
"Tin tưởng ta có được không?" – Tạ Dật Huân nâng cằm ta, ôn nhu nói, môi lại đặt trên môi ta.
Ta từ từ nhắm chặt hai mắt, đáp lại nụ hôn của hắn. Hiện tại, ta cái gì cũng chẳng còn muốn suy nghĩ, chẳng phải ta đã quyết định sẽ tin tưởng hắn sao?
[1] Kim ốc tàng kiều : nhà vàng giấu người đẹp.
Tương truyền năm xưa Hán Vũ Đế Lưu Triệt lúc còn là Thái tử nảy sinh tình cảm với em họ của mình là công chúa Trần A Kiều, từng hứa nếu lên ngôi sẽ xây dựng một tòa lâu đài bằng vàng để nàng ở. Sau này khi ông đăng cơ, lập Trần A Kiều làm Hoàng hậu, quả thật đã xây cho nàng một tòa lâu đài bằng vàng, từ đó sinh ra điển cố "Kim ốc tàng kiều". Đáng tiếc Hán Vũ Đế sủng ái Trần A Kiều không được bao lâu thì nảy sinh tư tình với Vệ Tử Phu, mang nàng tiến cung, khiến cho Trần A Kiều ghen tuông l*иg lộn, sau phạm phải đại tội bị tống giam rồi qua đời sớm.
Chương 76
- 🏠 Home
- Cổ Đại
- Xuyên Không
- Tọa Khán Vân Khởi Thì
- Chương 75