Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tọa Khán Vân Khởi Thì

Chương 73

« Chương TrướcChương Tiếp »
Chương 73

–o0o–

Sáng ngày hôm sau ta cho người gọi Giang Minh Hòa đến, bảo hắn đem Lam Nguyệt cùng mấy nàng kia trở về. Giang Minh Hòa đánh mắt sang hỏi ý Tạ Dật Huân, thấy Vương gia thoáng gật đầu, hắn liền tuân mệnh đi xuống.

Chỉ chốc lát sau, Giang Minh Hòa dẫn theo bọn người Lam Nguyệt trở lại. Ta nhìn thấy các nàng chỉ mặc mấy bộ xiêm y vải thô, trên người cũng không có cài trang sức gì. Thấy ta và Dật Huân, các nàng liền quỳ xuống. Nhìn hết một lượt, ta đột nhiên phát hiện thiếu một người liền hỏi:

"Ban đầu không phải có bốn người sao? Như thế nào nay chỉ còn có ba?"

Giang Minh Hòa chần chờ một chút mới lên tiếng – "Nhược Ni bị gia phụ tiểu nhân mang đi rồi, nói là an bài ở thiên viện phía tây."

Ta nghe xong không để ý lắm, chỉ gật nhẹ. Xem ra là Giang bá ở thiên viện phía tây thấy cô đơn nên mới mang nàng đi.

"Vậy công tử muốn triệu hồi nàng ta về đây sao?" – Giang Minh Hòa cẩn thận hỏi.

Tạ Dật Huân nghe xong, bỏ sách xuống, thản nhiên nói – "Vậy thì cũng không cần nữa, cứ để nàng ta ở lại bên kia đi." – Giang Minh Hòa cúi đầu nghe dặn dò.

Ta liếc nhìn xem ba người còn quỳ trên mặt đất, lại nhìn về phía Dật Huân. Dù sao người nên lên tiếng lúc này cũng là hắn mới phải, bởi ta dù sao cũng là ngoại nhân không thể nhiều lời. Tạ Dật Huân dùng vẻ mặt thản nhiên nhìn các nàng – "Đều đứng dậy cả đi. Vốn là không nghĩ nên tha cho các ngươi, nhưng vì Tiêu Nhi thay các ngươi cầu xin, vả lại bổn vương cũng niệm tình các ngươi sai lầm không lớn nên mới cho các ngươi quay về. Nay phạt khấu trừ ba tháng tiền lương, các người có dị nghị gì không?"

"Hồi Vương gia, không có." – Lam Nguyệt cùng hai người kia cúi đầu đáp.

"Thôi, được rồi. Mau thay đổi y phục rồi trở về làm việc."

"Dạ!" – các nàng đồng loạt thi lễ rồi mới lui xuống.

"A !??" – ta đột nhiên kêu lên một tiếng.

Bọn người Lam Nguyệt dừng cước bộ lại nhìn ta, Tạ Dật Huân cùng Giang Minh Hòa cũng nhìn ta. Ta cười cười, nói – "Không có việc gì, các nàng cứ lui đi." – các nàng lúc này mới lui hẳn.

Ta chuyển hướng sang Dật Huân – "Lúc trước chỉ là vì thuận tiện cho ngươi nên mới cân nhắc đưa các nàng trở về. Nhưng hôm nay các nàng quay lại rồi thì mấy người hôm trước điều đến đây phải an bài như thế nào?"

Tạ Dật Huân nghe xong liền cười – "Ta nói ngươi sao tự nhiên lại như thế, hóa ra là vì việc này. Thế thì cũng đơn giản thôi, cứ để các nàng trở lại chỗ cũ là được."

"Như thế không ổn! Tự dưng đưa người ta lên, nay lại đạp người ta xuống, tính thế không được." – Ta hoàn toàn không tán thành.

Tạ Dật Huân nhìn ta, sau một lúc lâu mới thở dài nói – "Tiêu Nhi, ta nói ngươi tâm tư hiền từ, ngươi lại không thừa nhận. Nay ngươi như vầy còn không phải từ tâm thì là cái gì?"

Ta ở trong lòng thầm nghĩ mình sao lại tính là từ tâm, chỉ là tôn trọng nhân quyền thôi mà. Mấy người kia oan uổng vô cùng, vốn chẳng hề làm sai chuyện gì, vậy mà chớp mắt đã bị trả về chỗ cũ. Không biết cách bố trí hạ nhân thì đó là sai lầm của chủ nhân.

"Nếu không thì như vầy đi, để cho các nàng đến thư phòng. Ở bên đó chủ yếu chỉ có mỗi mình Thanh Hoàn trông nom, hiện giờ đem các nàng điều đến đó thì ngươi thấy thế nào?" – Tạ Dật Huân nghĩ một lúc rồi nói.

Đến thư phòng nếu so với làm việc ở Ngọc Tông cũng coi như cùng cấp bậc, xem ra là một biện pháp ổn thỏa. Vậy nên ta gật đầu – "Ừ, vậy ngươi cứ an bài như thế."

Tạ Dật Huân đảo mắt nhìn Giang Minh Hòa – "Việc này ngươi mau xử lý đi."

"Tiểu nhân lĩnh mệnh."

Cứ như vậy cũng yên lành trôi qua được vài ngày. Sáng hôm nay Dật Huân được Hoàng thượng triệu kiến, bỏ lại ta một mình, mà ta cũng lười biếng chẳng muốn đi đâu. Ta vốn biết Vương phủ này có rất nhiều nơi, nhất định là không nhỏ, nhưng phạm vi hoạt động của ta không lớn, bởi vậy tại nơi ta ngụ lại thì đã nắm rõ đường đi nước bước, còn nơi khác thì lại chẳng muốn phiền đến hai chân mình tự đi đo đạc. Ngồi một lúc cảm thấy nhàm chán, ta quyết định đến thư phòng của Dật Huân xem thử. Ở gần hắn lâu như vậy, ta phát hiện hắn tri thức uyên bác, cái gì cũng biết, nên ta nghĩ thư phòng của hắn hẳn có không ít thứ hay ho. Nhưng vừa mới nhấc chân thì ta đã khựng lại. Ta chợt nghĩ giả dụ trong thư phòng của hắn có những thứ cơ mật không thể để người ngoài xem, mà nay ta lại tự tiện xông vào thì e là không hay cho lắm. Xem ra vẫn là nên tìm người hỏi trước một tiếng là tốt nhất. Chỉ là không biết nên hỏi ai, Lam Nguyệt hay Giang Minh Hòa? Suy nghĩ mất một lúc, ta liền cho gọi Lam Nguyệt. Nàng đến trước mặt ta, cung kính thi lễ

"Công tử gọi Lam Nguyệt có gì phân phó?"

Ta nhìn nàng đứng vững, ánh mắt lại nhìn đến hai tay đang giấu trong áo của nàng, liền hỏi – "Mấy chỗ nứt da của nàng sao rồi?"

"Tạ ơn công tử quan tâm. Dược công tử cho dùng rất tốt." – Lam Nguyệt vẫn cung kính đáp.

"Ừ, nếu vậy cần chú trọng dưỡng thương, bằng không sẽ để lại di chứng. Nàng cũng nói cho Thanh Mai cùng Xảo La một tiếng rằng trong móng tay có rất nhiều vi khuẩn rất dễ gây nhiễm trùng." – Ta hiện đã biết tên cả ba nàng nên dặn dò một hồi.

"Vi...khuẩn?" – Lam Nguyệt kinh ngạc giương mắt nhìn ta, trong mắt tràn đầy sự khó hiểu?

Ta ngầm thở dài, đúng rồi, bọn họ nào biết đâu cái gọi là vi khuẩn, ta lại chẳng có kính hiển vi ở đây để cho bọn họ xem, bèn khoát tay – "Chính là những thứ không được sạch sẽ này nọ."

"Dạ, nô tỳ đã biết." – Lam Nguyệt nhanh chóng cúi đầu đáp

"Đúng rồi, Lam Nguyệt, ta hỏi nàng, ta có thể đến thư phòng của Dật Huân chứ?"

Lam Nguyệt sửng sốt một chút – "Công tử sao lại hỏi nô tỳ như thế? Vương gia chẳng phải đã bảo công tử có thể tùy ý đi lại trong Vương phủ sao?"

Ta cười cười – "Hắn nói như vậy, nhưng liệu nàng có quên là trừ thư phòng ra không? Liệu trong thư phòng của hắn có thứ gì không thể để người khác xem không? Ta đây không hỏi qua hắn mà lại tự tiện đi vào thì có tốt không?"

Lam Nguyệt nghe thế cả cười – "Công tử nghĩ nhiều quá, nếu Vương gia không cho phép công tử đến thư phòng thì từ đầu đã nói rõ, vậy Giang quản gia cũng sẽ dặn dò công tử có thể đi lại tùy ý chỉ trừ thư phòng. Giang quản gia đã không dặn dò đó là ngoại lệ, vậy là việc này không có gì phải kiêng dè."

Ta nhẹ nhàng suy ngẫm hồi lâu – "Có thể là hắn đã quên hay chăng?"

"Công tử nói ai đã quên? Giang quản gia sao? Giang quản gia luôn luôn cẩn trọng, những việc Vương gia dặn dò tuyệt đối sẽ không quên. Còn nếu là Vương gia thì càng không thể vì ngài luôn lo chu toàn mọi sự, tất sẽ không phạm sai lầm này. Cho nên công tử cứ yên tâm mà đi." – Lam Nguyệt cười.

Ta nghe xong liền nhẹ lòng – "Đa tạ nàng. Nghe qua cả buổi mới thấy hiểu biết của ta chẳng bằng nàng."

Lam Nguyệt che đi nụ cười trên miệng, quỳ xuống – "Lam Nguyệt tuyệt không hai lời, thỉnh công tử cứ tự nhiên."

Ta ngẩn ra, sau đó liền hiểu được Lam Nguyệt đang nghĩ khác đi, xuyên tạc ý của ta, bèn dở khóc dở cười nói – "Lam Nguyệt, nàng mau đứng lên, ta không có ý tứ gì khác. Ta chỉ là nghĩ thời gian quả là phương pháp tốt nhất để người ta có thêm hiểu biết. Nàng hầu hạ Dật Huân nhiều năm như vậy, so với ta lâu hơn vậy nên hiểu biết hơn cũng là lẽ thường. Ta cảm khái nói thế thôi, nàng không cần quá khẩn trương."

Lam Nguyệt cúi đầu đứng lên – "Tạ công tử!"

"Lam Nguyệt, về sau đừng quỳ xuống trước mặt ta, ta không quen như vậy, được không?"

Lam Nguyệt sửng sốt nhìn ta, sau một lúc lâu mới ngần ngại nói – "Đây là quy củ!"

Ta bất đắc dĩ đành thở dài – "Thi lễ là được rồi, chẳng cần phải quỳ."

Lam Nguyệt cắn môi đáp – "Lam Nguyệt tận lực."

"Nàng có thể dẫn ta đến thư phòng không?" – Ta hỏi.

"Mời công tử theo nô tỳ!"

Đứng ở trong thư phòng của hắn, ta không khỏi trầm trồ thán phục. Tạ Dật Huân quả thật có rất nhiều sách, nhìn sơ qua một lượt thấy có kinh, sử, tập, quái đàm loạn sử, y dược bí kíp, nhiều loại phức tạp, tất cả nhất nhất đều có đề tựa phía trên giá sách. Ta cầm một quyển xem qua, phát hiện đó là bản "Bích Cư trích dẫn" đã từng đề cập lúc còn ở Bắc Cảnh, bèn mang ra ngồi tại bàn viết mà xem.

Có thị nữ tiến vào dâng trà, ta đưa mắt nhìn, ra là một người trước ở Ngọc Tông, sau khi bọn người Lam Nguyệt trở về thì chuyển đến đây, bèn cười với nàng – "Đa tạ!"

Thị nữ kia bất thần giương mắt liếc ta một cái rồi kích động lui ra ngoài. Ta kinh ngạc nhìn bộ dáng của nàng, sau đó đưa tay sờ mặt mình. Bộ trên mặt ta có gì đáng sợ lắm sao?

–o0o–

Chương 74
« Chương TrướcChương Tiếp »