Chương 7–o0o–
Ta cứ thế ở lại chỗ của Hòa Ngạn tĩnh dưỡng. À, danh tự của người ấy là Hòa Ngạn. Hôm đó ta vì chẳng biết xưng hô với hắn như thế nào mà do dự mất nửa ngày. Hắn nhìn thấy cười bảo ta cứ gọi thẳng tên của hắn là được rồi. Ta biết như thế là không nên, hắn dù gì cũng xếp vào hàng như phụ thân của ta – a, tự dưng phải gọi một người xa lạ là phụ thân ngẫm cũng có chút kỳ quái. Nhưng dù kỳ quái đến mấy thì vẫn phải xưng hô như thế, bởi dù sao người kia cũng là phụ thân của thân xác này, còn Hòa Ngạn lại là thị quân của phụ thân ta thì dĩ nhiên thân phận, địa vị cũng lớn hơn ta một bậc. Cho nên ta sau khi cân nhắc trước sau liền gọi là Hòa thị quân chứ không dám gọi thẳng tên hắn. Nghe qua cách xưng hô của ta thần sắc hắn có hơi trầm xuống, nhưng nhanh chóng bình thản trở lại.
Hòa Ngạn dường như là người được phụ thân ta sủng ái nhất trong tất cả những người đã từng bước qua cửa Nam gia. Ở trong nhà này hắn quả đúng là có địa vị rất cao y như ta từng nghĩ. Sự tình trong nhà phụ thân ta hoàn toàn giao hết cho hắn trông nom chứ không phải là Đại phu nhân. Lại nói tiếp ta đây có cơ hội lần đầu tiên diện kiến người được gọi là phụ thân đều là nhờ phúc của Hòa Ngạn cả. Đêm đó Nam Tú Thiên đến chỗ của Hòa Ngạn thì hắn mang chuyện của ta ra nói. Nam Tú Thiên đưa mắt nhìn ta, chẳng ngọt chẳng nhạt hỏi han qua dăm ba câu. Hòa Ngạn nhân đó nói muốn giữ ta lại bên cạnh mình. Ta nhớ rõ lúc ấy Nam Tú Thiên đã hỏi Hòa Ngạn là vì lẽ gì mà làm thế. Hòa Ngạn đã trả lời rằng vì ta thân cô thế cô, hắn lại không có hậu nhân, thế này thì vừa hay lại rất hợp nhau.
Nam Tú Thiên lúc ấy thần sắc bất chợt trở nên kỳ lạ. Ông ta nhìn Hòa Ngạn hồi lâu mà Hòa Ngạn cũng không nói thêm bất kỳ lời nào, chỉ bình tĩnh đối diện với ông ta. Sau cùng người nhượng bộ trước là Nam Tú Thiên. Ông ta bảo việc này không phải là không được, chỉ cần chờ ta bình phục hẳn sẽ để ta danh chính ngôn thuận trở thành nghĩa tử của Hòa Ngạn. Hòa Ngạn nghe thấy thế thì mỉm cười nhẹ nhõm, còn ta từ đầu đến cuối chẳng có lấy một cơ hội lên tiếng xen vào. Thật là buồn bực mà!
Ta không biết Hòa Ngạn vì sao lại thu nhận ta cũng như đã từng thắc mắc hắn vì sao trước đây lại cứu ta.
Bọn hạ nhân ở Nam gia dường như cũng biết vị tiểu thiếu gia trong quá khứ bị vứt bỏ tự sinh tự diệt, nay đã tìm được một chỗ dựa vững chắc, nhất thời đều chạy đến tìm ta mà xu nịnh. Đột nhiên mỗi ngày phải đối diện với nhiều người như thế khiến ta cảm thấy rất phiền phức. Sau đó Hòa Ngạn thấy ta ưu phiền tìm cách trốn tránh thì bảo với ta rằng, lúc giao tiếp với những người ấy cứ bình thản là chính mình chứ chẳng cần chân chính tiếp nhận họ. Chỉ cần đừng sơ hở nói gì sai để họ nắm được lợi dụng là được. Ta chỉ còn biết gật đầu thụ giáo.
Tĩnh dưỡng cả tháng trời rốt cuộc ta cũng đã có thể xuống giường. Hòa Ngạn lúc ấy còn cười bảo rằng tuổi trẻ có khác, thật là mau chóng bình phục. Ta trông bộ dáng của hắn mười phần có đến bảy tám là đang giễu cợt ta rồi. Sau khi ta khỏe lại thì trước sự chứng kiến của toàn thể Nam gia, chính thức trở thành nghĩa tử của Hòa Ngạn. Trở thành nhi tử của hắn thật sự là một cảm giác rất kỳ lạ.
Nhũ nương sau khi lành lặn thương thế liền chạy đến hầu hạ ta, thỉnh thoảng còn rơi lệ bảo ta từ nay coi như khổ tận cam lai[1], từ nay sẽ chẳng có ai dám khi dễ ta nữa. Nhũ nương khiến ta đôi lúc cảm thấy vừa buồn cười lại vừa chua xót. Xem ra gánh nặng cả một đời bà mang trên vai nay đã có thể đặt xuống rồi.
Ở cùng Hòa Ngạn một thời gian ta chợt cảm thấy hắn hoàn toàn chẳng đơn giản. Nên nói như thế nào nhỉ? Hắn tinh thông cầm kỳ thi họa, nếu bảo hắn trên tỏ thiên văn dưới tường địa lý cũng không phải là ngoa, đối với kinh thương lại rất có tài, nhìn sao cũng thấy hắn là một người có thể làm nên đại sự. Chính vì vậy ta càng thắc mắc một người như hắn sao lại trở thành thị quân của phụ thân mình. Hắn cam tâm tình nguyện cả đời vẫn thế này sao? Nhưng ta chỉ giữ những thắc mắc ấy trong lòng chứ chưa bao giờ hỏi hắn. Có lẽ hắn có chỗ khó xử riêng chăng? Mỗi khi nhìn dáng điệu trầm tĩnh của hắn thì ta lại cảm khái chẳng nói nên lời.
Hòa Ngạn là một sư phụ rất tốt, từ khi nhận ta làm nghĩa tử thì bắt đầu dạy ta kiến thức, tài nghệ. Nói một cách tương đối thì hắn là một người nghiêm khắc, trong suốt quá trình chỉ dạy chẳng lộ chút dễ dãi nào, nếu làm tốt sẽ thưởng, làm không tốt phải chịu phạt. Ta quả thật cảm thấy rất khổ cực. Cũng may ta không phải một kẻ chẳng có lấy chút học vấn nào, tuy rằng những thứ học trước kia ở nơi này chẳng hữu dụng là mấy thì vẫn có thể coi như là có ích. Hơn nữa suy nghĩ của ta cũng có chỗ tân tiến nên Hòa Ngạn không bắt bẻ ta nhiều, đôi lúc còn cùng ta đàm luận nữa.
–––
Thời gian thoáng chốc đã trôi đi thêm một năm. Một năm qua ta cũng đã hiểu biết thêm không ít về thế giới này nên cũng cảm thấy thích ứng hơn. Nhớ đến lý do từng khiến ta muốn bỏ đi lúc trước thì vẫn còn hơi do dự. Nói cho cùng thì ta vẫn còn muốn ra đi nhưng hiện giờ chỉ e là không dễ dàng gì. Có ai mà lại không biết đến tiểu thiếu gia Nam Khê của Nam gia nữa chứ? Chậc, thật là phiền toái mà.
Thái độ của Nam Tú Thiên đối với ta vẫn y như cũ. Nói ông ta thích ta thì ông ta lại chẳng mấy khi nói chuyện với ta, còn bảo ông ta không thích ta thì sao lại thỉnh thoảng hỏi han ta gần đây theo Hòa Ngạn học được những gì. Thật là một con người kỳ lạ! Trong mắt ta thì Hòa Ngạn là một người điềm tĩnh chừng mực, ta chưa từng thấy qua hắn thất thố bất kỳ điều gì. Duy chỉ có một lần hắn đánh mất phong thái ngày thường, ấy là khi phụ thân ta nạp tiểu thϊếp thứ mười bốn. Lần đầu tiên ta thấy hắn thất thần đến thế. Hắn không rời khỏi phòng, chỉ để ta thay hắn đến chúc mừng phụ thân. Nhìn bộ dạng hắn như thế ta chợt cảm thấy hắn vô cùng đáng thương. Hóa ra dẫu là một người được sủng ái hết mực cũng có lúc phải chịu ủy khuất. Thì ra Hòa Ngạn thật sự yêu phụ thân ta.
Hôm đó Hòa Ngạn ở trong phòng độc ẩm, miệng lẩm bẩm những điều gì đó ta nghe không rõ, lúc đến gần mới hay hết thảy đều là danh tự của phụ thân, Nam Tú Thiên, Nam Tú Thiên. Cứ thế mà triền miên bất lực, cứ thế mà miên man thâm tình.
Nửa đêm ta giật mình tỉnh giấc chợt nghe trong phòng Hòa Ngạn có động, lòng thấy lo hắn uống quá nhiều rượu nên trở dậy đi xem. Lúc vừa định đẩy cửa bước vào thì cửa từ bên trong khẽ hé mở, phụ thân ta đang ở đấy. Ta sững sờ không biết nên nói gì, phụ thân nhìn ta không e ngại, cuối cùng thản nhiên bảo Hòa Ngạn muốn uống nước. Ta vội vàng mang nước đến rồi nhìn phụ thân nâng Hòa Ngạn dậy cho hắn uống. Ta đột nhiên xúc động nghĩ rằng phụ thân hẳn cũng yêu Hòa Ngạn. Nhưng nếu đã thế thì việc gì cứ phải hết lần này đến lần khác nạp thêm thê thϊếp? Vì sao rõ ràng là yêu Hòa Ngạn mà cứ khiến hắn phải tổn thương? Ta im lặng lui ra, lúc vừa đến cửa thì chợt ngẩng đầu nhìn ánh trăng sáng vằng vặc, lòng nghĩ đến vị tiểu thϊếp vừa bước vào gia môn kia cũng thật đáng thương. Đêm nay là đêm động phòng hoa chúc của nàng, nhưng trượng phu lại bỏ mặc nàng chạy đến bên người khác. Mà tính cho đến cùng trong căn nhà này có mấy ai là không khổ đau đâu? Hòa Ngạn thoạt nhìn qua là người được sủng ái bậc nhất, hạnh phúc bậc nhất mà cũng tránh không khỏi phải chịu cảnh một kiếp chồng chung[2]. Trong lòng hắn chắc chắn rất thống khổ nên mới mất hết phong thái trầm tĩnh thường ngày như vậy.
Chương 8