Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tọa Khán Vân Khởi Thì

Chương 69

« Chương TrướcChương Tiếp »
Chương 69

–o0o–

Trong phòng lập tức liền yên tĩnh trở lại, tiếng kêu khóc ngoài kia cũng nhỏ dần xuống, ta tay bưng chén trà, thực chẳng biết có nên tiếp tục nói thêm lời nào hay không nữa.

"Tiểu Vương gia nay đã lớn, chẳng còn nghe lời lão hủ nữa. Năm xưa lúc Vương gia, Vương phi còn tại thế loại chuyện như thế này tuyệt sẽ không..." – Giang bá mặt mày cau có khó chịu nói.

Tạ Dật Huân lãnh đạm cắt ngang lời hắn – "Cho dù phụ vương và mẫu phi còn sống, bọn họ cũng sẽ không thay bản vương làm chủ việc gì nên làm, việc gì không nên làm. Họ đã không quản thì làm sao đến phiên Giang bá ngươi ra mặt chứ. Giang bá là người từ trong cung đi ra cho đến lúc cao niên, nhưng cuối cùng vẫn là về đó. Vẫn là năm xưa phụ vương và mẫu phi đối với ngươi quá mức khách khí, vậy nên mới khiến ngươi sinh ra ảo tưởng, rằng bản thân có thể nhúng tay vào gia sự của chủ nhân. Bản vương nhắc Giang bá một câu, hiện giờ chủ nhân của Vương phủ là bản vương, nên hay không nên làm cái gì tự bản vương có chủ trương."

Sắc mặt Giang bá kia nhất thời trở nên tái nhợt, hơi thở hổn hà hổn hển, cuối cùng chỉ cúi người thi lễ với Tạ Dật Huân, rồi quay người đi thẳng ra ngoài. Ta Dật Huân nhìn theo thở dài một tiếng – "Minh Hòa, ngươi đi xem thế nào."

Giang Minh Hòa lập tức đi theo Giang bá ra ngoài. Tạ Dật Huân lúc này mới nhìn về phía bọn người Lam Nguyệt vẫn còn đang quỳ – "Mấy thứ đồ vật đã lấy ở chỗ nào thì trả về chỗ đó đi. Sau đó các ngươi tự mình đến tạp dịch phòng báo danh."

Vẻ mặt Lam Nguyệt tái nhợt, chỉ biết phủ phục trên mặt đất mà đáp – "Dạ!"

Ta nhìn theo bóng các nàng rời đi lại chỉ trầm mặc, chẳng biết nên nói gì cho phải.

Đến bữa cơm chiều quả thực không khí có chút nặng nề. Trà Chúc cùng Thanh Hoàn trông có vẻ rất vui vẻ với nhau, nhưng ta thì vui không nổi, trong khi Tạ Dật Huân lại khá thản nhiên, chỉ ôn nhu nhìn ta. Ban đêm, lúc hắn ôm lấy ta chỉ cúi đầu thở dài. Ta trong lòng chợt thấy ấm áp, bèn quay lại ôm hắn. Ta biết, hôm nay hắn làm mọi sự hết thảy đều vì ta, là để cho những hạ nhân hiểu rằng không được khi dễ ta. Tuy thế, hắn làm như vậy cuối cùng lại khiến bọn họ sinh thêm oán hận. Bởi lẽ chỉ vì có ta nên mới có tai họa này.

Ta trằn trọc mãi chẳng yên, cuối cùng chủ động hôn lên môi hắn. Hắn đầu tiên là sửng sốt, sau đó đáp lại ta. Ta tự nguyện mở rộng thân thể, tất cả đều vì hắn. Hắn lúc tiến vào vẫn khiến ta đau đớn khôn cùng, nhưng hắn lại ôn nhu hôn, trấn an ta đừng xúc động, vô tình khiến ta cảm thấy an lòng. Một lần rồi lại một lần, mỗi khi ta nghĩ hắn đã đến cực điểm thì hắn lại xâm nhập. Lúc ấy ta sợ hãi kêu lên thành tiếng, cả người áp sát vào chăn đệm, chân bị kéo lên đến ngực, thân thể gập lại, ở vào tư thế nghênh đón hắn tiến vào. Ta mơ hồ nghĩ hóa ra nam tử dẫu lúc bình thường ôn nhu, nhưng đến thời điểm như vậy cũng trở nên bá đạo sao?

Lúc ngâm mình trong ôn tuyền, ta bị hắn ôm sát vào l*иg ngực, tay hắn ở phía sau của ta xoa nắn, lại cứ hướng bên tai mà thì thầm – "Nhẫn nhịn một chút, ta lấy những thứ kia đến."

Ta nóng ran cả mặt mày, chẳng biết là do hơi nóng ở ôn tuyền hay là vì lý do gì khác, cuối cùng đành gật đầu, nửa nằm nửa ngồi trong lòng hắn, cắn môi cố chịu đựng sự khác thường ở phía sau. Có lẽ vì mới rồi đã hành sự qua, cũng có thể vì ở trong nước, có nước trợ lực nên lần này ngón tay hắn tiến vào không khó khăn như lần trước, mọi sự đều thuận lợi cả. Ta chậm rãi cảm nhận thấy có gì không đúng, hình như thứ hắn nói đến là... Ta ngạc nhiên nhìn hắn, hắn lại hôn lên khóe môi ta – "Thực không muốn chỉ như vậy đã xong."

Lại còn như thế nữa?!! Ta ngó lơ đi chỗ khác, thanh âm nhỏ đến mức tựa hồ chẳng nghe được – "Ngươi nhẹ một chút, mới rồi ngươi làm đau ta."

Ngay lập tức thân thể bị hắn tiến nhập, mang theo cả nước vào bên trong ta. Cảm giác này thực kỳ quái. Ta nhịn không được cất tiếng rêи ɾỉ, càng khiến hắn thêm hài lòng. Lần này so với lần trước dễ chịu hơn, ta ôm hắn, tùy ý hắn ở phía trên ta lưu luyến không rời. Ngực ta có chút không thoải mái, hắn cũng không đυ.ng vào, ta liền chìa tay ra tỏ ý muốn hắn chậm một chút, chẳng ngờ lại bị hắn nắm chặt lấy. Ta khó chịu giật nhẹ thân thể, nhìn hắn khẩn cầu, hắn lại cười hướng xuống vật thể phía trước của ta cắn nhẹ, đầu lưỡi mυ"ŧ mát, cơ hồ khiến ta hét đến chói tai. Trong cơn mơ màng, ta thấy mình bị hắn ôm trở về phòng, cả người mềm nhũn ra. Thật là, ta sao lại ở ôn tuyền làm ra loại chuyện này chứ? Vừa chớm đặt đầu xuống gối ta liền chìm vào giấc ngủ. Ta tuy vẫn có cảm giác hắn ở bên tai mình thì thầm chi đó, nhưng thật sự là không thể nghe rõ là nói gì.

Tham hoan quá độ gây nên hậu quả ngày hôm sau lúc ta thức dậy toàn thân đau nhói. Ta cuộn người bên trong chăn, cau mày thầm nghĩ, sao lại chẳng có chút gì thoải mái vậy chứ?

Ta Dật Huân sớm đã rời phòng đi luyện công, ta thì tay chân một chút cũng chẳng muốn cử động. Ta nhìn mấy thị nữ đang giúp hắn chuẩn bị trang phục, phụ kiện toàn là người lạ, lại thấy hắn khẽ nhíu mày. Ta biết đó là vì mấy người này trước giờ không quen hầu hạ hắn, chỉ e chẳng thể thạo việc như nhóm Lam Nguyệt, nhất định sẽ khiến hắn mất hứng.

Đợi cho Tạ Dật Huân ra ngoài rồi, ta lại nhắm mắt tiếp tục say giấc. Hôm qua thật sự là rất mệt. Không biết qua mất bao lâu, đến lúc cảm giác được có một người mang ta ôm vào l*иg ngực, hơi thở quen thuộc phả lên mặt ta mới tỉnh giấc – "Ngươi trở lại rồi."

Tạ Dật Huân bật cười thành tiếng – "Còn mệt sao? Ta giúp ngươi thoa thuốc, sau đó ăn một chút gì rồi mới ngủ tiếp được không?"

Ta khó nhọc nhướng mắt vài cái mới tỉnh hẳn, liền xoay người đối diện với hắn. Tạ Dật Huân đưa tay ôm lấy ta, ta cũng chẳng nói gì, chỉ mặc nhiên dựa vào vai hắn.

"Rất khó chịu sao?" – hắn nhẹ giọng hỏi.

"Ừm" – ta miễn cưỡng đáp – "Chẳng có lấy một chỗ nào thoải mái cả."

Tạ Dật Huân vừa cười vừa hôn ta – "Cúi xuống đi, ta giúp ngươi thoa thuốc."

Ta đành nằm yên trên giường để hắn xoa dược.

"Tốt lắm, không có trầy xước, chỉ có chút sưng tấy." – tiếng nói của hắn từ phía sau vang lên khiến ta mặt mày nóng ran. Sau đó ta dứng dậy mặc y phục vào, cảm thấy cả người đều tê dại, đau đớn chẳng phải bình thường. Hắn cười nhẹ mang trung y mặc vào cho ta, lại còn choàng thêm áo khoác – "Bên ngoài tuyết rơi đấy."

"Thật sao? Lúc này tuyết vẫn còn rơi à?" – Ta tò mò hỏi.

"Nơi này tuyết phải rơi đến tận tháng ba mới tan. Chỉ e mấy ngày này sẽ giống năm trước, là lúc tuyết to."

Ta gật đầu chẳng nói thêm gì. Lúc này người còn mệt, hai tay chẳng muốn động đậy nên ta cũng lười chải tóc, chỉ dùng một sợi dây buộc nhẹ sau gáy. Cơm nước xong xuôi đâu đó, Tạ Dật Huân ngồi trước bàn đọc sách, ta miễn cưỡng nằm bên cửa sổ nhìn ra ngoài, cả người vô lực, chỉ nhàm chán nhìn tuyết rơi đến ngẩn cả người. Chuyện xảy ra ngày hôm qua thật khiến ta thấy không vui. Chẳng lẽ muốn cùng hắn bên nhau khó khăn vậy sao? Mà đây chỉ là lúc mở đầu, sau này chuyện gì xảy ra còn chưa biết được. Ta cũng chỉ đơn giản muốn tạo một chút cảm tình, nhưng lại gặp phải những người chẳng chung ý nghĩ, cho nên mới sinh ra loạn sự thế này sao?

–o0o–

Chương 70
« Chương TrướcChương Tiếp »