Chương 54

Chương 54

–o0o–

"Oa, oa! Tiểu Tiêu Nhi thật là xấu, sao đến một lời cũng chẳng lộ ra? Dật Huân cũng chẳng phải hảo hài tử, trông thế mà chẳng chịu hé răng bất kỳ lời nào cả." – một bóng người đột nhiên xuất hiện, một tay chống ngay thắt lưng, một tay chỉ về phía bọn ta.

Là Nhị sư phụ! Ta theo bản năng vội giãy giụa rời khỏi vòng tay của Tạ Dật Huân, hắn cũng không ngăn cản mà chỉ thuận thế nắm chặt tay ta. Thật chẳng ngờ mới đó mà đã có người bắt gặp, khiến mặt mày ta nóng ran cả lên. Ta trộm đưa mắt nhìn lại thấy thần sắc Tạ Dật Huân vẫn bình thản tự nhiên chẳng có gì khác thường, mới phát hiện bản thân mình thật lúng túng.

"Nhị sư phụ!" – "Ninh Thúc!" – hai chúng ta cùng lên tiếng.

Nhị sư phụ cố làm ra vẻ mặt nghiêm trọng, kỳ thật, sự hưng phấn dạt dào của người đã phá hủy hết mọi cố gắng của mình. Người chĩa ngón trỏ về phía chúng ta, ngữ giọng run rẩy – "Nói, hai đứa các ngươi từ khi nào lại cùng nhau làm ra mấy chuyện thế này? Vẫn chưa được sự đồng ý của hai lão già bọn ta kia mà."

Ta nghe xong không khỏi bật cười, Nhị sư phụ bình sinh ghét nhất ai nói mình già cả, thế mà lúc này lại tự xưng bản thân cùng Đại sư phụ là hai lão già.

"Chúng ta chỉ vừa mới xác định, còn chưa kịp bẩm báo sự tình với Ninh thúc cùng Tiểu cữu cữu." – Tạ Dật Huân bình thản nói.

"Vừa mới? Khoan đã, vậy hai đứa các ngươi ở Bắc Cảnh lâu như thế không xảy ra chuyện gì sao? Không thể nào!" – ta hơi nhíu mày khó hiểu. Phản ứng của Nhị sư phụ có thể gọi là sự thất vọng không? Thật ra người hy vọng giữa chúng ta phát sinh chuyện gì chứ?

Tạ Dật Huân nở nụ cười nói – "Đúng vậy, ngẫm ra thì cũng có đôi chút tiếc nuối nhưng thật sự hết chuyện này lại đến chuyện khác cứ liên tiếp xảy ra, nên chúng ta vẫn chưa có thời gian để suy ngẫm cho cặn kẽ."

Nhị sư phụ cau mày nhìn chúng ta, hai mắt đảo liên tục từ nơi này sang nơi khác, tựa hồ như đang cân nhắc thử xem những lời của Tạ Dật Huân có đáng tin hay không. Sau đó người đột nhiên xoay người rời đi, xa xa truyền đến một thanh âm – "Ta phải nói cho Thanh biết."

Ta nhìn theo bóng dáng Nhị sư phụ vừa tức giận, vừa buồn cười. Tạ Dật Huân nắm chặt tay ta hơn khiến ta phải ngẩng đầu nhìn hắn. Ánh mắt của hắn quá đỗi ôn nhu làm ta ngượng ngùng, đành ngoảnh mặt đi nhẹ giọng nói – "Chẳng biết Nhị sư phụ sẽ nói gì về chúng ta nữa."

Tạ Dật Huân cười – "Tiêu lo lắng sao? Nếu đã lo lắng thì chúng ta tự mình đến đó đi." – Ta ngập ngừng giây lát rồi gật đầu đồng ý. Tạ Dật Huân liền nắm tay ta đi thẳng về phía Thanh Ninh uyển. Ta những muốn giằng tay ra khỏi tay hắn, nhưng hắn lại nhìn ta chăm chú không đồng ý.

Ta cắn môi đến gần cùng hắn sóng vai – "Vậy thì đi thôi!"

Dọc đường, người hầu kẻ hạ thấy chúng ta, ai nấy đều trố mắt lên nhìn, thậm chí có kẻ còn kinh ngạc đến mức đánh rơi đồ vật đang cầm trên tay nữa. Ta đối diện trước những cảnh ấy, không khỏi nghi hoặc rằng bản thân mình rất kỳ quái? Chẳng lẽ việc ta và hắn ở cùng với nhau lại khiến người khác khϊếp sợ đến thế sao?

Vừa mới đến cửa Thanh Ninh uyển ta đã nghe tiếng Nhị sư phụ đang huyên thuyên có vẻ rất hưng phấn, ta bèn hít một hơi thật sâu rồi cùng Tạ Dật Huân bước vào bên trong.

"Đại sư phụ!" – "Tiểu cữu cữu!"

Nhị sư phụ đang nói dở dang câu chuyện, nghe thấy liền quay lại nhìn chúng ta, Đại sư phụ cũng hướng ánh mắt thâm trầm về đôi bàn tay đan chặt của ta và Tạ Dật Huân. Ta bị hai người nhìn đến mức mất hết cả tự nhiên, mặt mày cũng nóng bừng bừng. Tình trạng này thật quá sức xấu hổ mà. Trong ta đột nhiên trào dâng một ý niệm lâm trận bỏ chạy, nhưng đó cũng chỉ là suy nghĩ nhất thời của ta mà thôi, bởi Tạ Dật Huân đang ở bên cạnh nắm chặt tay không cho ta lùi bước.

"Hai người các ngươi ai có thể giải thích cho ta hiểu tình cảnh này là sao không?" – Đại sư phụ hắng giọng một tiếng rồi hỏi.

Ta há hốc mồm ngạc nhiên nhưng vẫn không nói gì, việc này biết phải nói thế nào đây. Nói rằng từ hôm nay trở đi Tạ Dật Huân là bạn trai của ta à? Lời như thế ta không có cách nào mở miệng nói ra được, huống hồ ta cũng không biết giải thích làm sao cho họ hiểu ý nghĩa của từ "bạn trai" là thế nào. Tuy rằng thế giới này không giống như thế giới trước đây của ta, nơi này xem vấn đề nam tử yêu nhau là hợp lẽ, nhưng trong ký ức của ta vẫn còn nhớ rõ nam tử ở cùng nhau là một việc trái với tự nhiên. Chính vì thế, giây phút nhị vị sư phụ cùng lúc quắc mắt nhìn chăm chú đã khiến ta có cảm giác rằng, bản thân mình đã làm một việc gì đó không đúng.

"Để ta nói vậy! Là ta và Tiêu lưỡng tình tương duyệt nên chúng ta muốn được ở bên nhau." – Tạ Dật Huân từ tốn cất giọng.

"Được, ở bên nhau, nhưng là kiểu tình cảm gì? Là chơi đùa trong phút chốc hay là đã xác định hôn ước?" – Đại sư phụ nghiêm túc hỏi.

Xác định hôn ước? Ta và Tạ Dật Huân ấy à? Hai chúng ta làm gì đã đến mức ấy, nhưng nếu thế thì lại là chơi đùa trong thoáng chốc sao? Ta đột nhiên cảm thấy rất hoang mang.

"Không phải như thế! Hai chúng ta vẫn chưa nghĩ xa đến vậy. Nhưng ở thời điểm hiện tại chúng ta đều là thật lòng thật dạ thích đối phương. Còn về sau ra sao vẫn chưa xác định được." – giọng nói của Tạ Dật Huân vẫn đều đều vang lên. Phải, ta và hắn cái gì cũng chưa xác định cả.

Đại sư phụ cau mày nhìn chúng ta, mãi lúc sau mới lên tiếng – "Dật Huân, việc này nhìn sao cũng không giống với tính tình của ngươi."

"Ta cũng cảm thấy như thế!" – Tạ Dật Huân thản nhiên đáp trả.

"Thôi được, chúng ta đều đã biết cả rồi. Dật Huân, ngươi đáp ứng với ta một chuyện có được không? Đứa bé Tiêu Nhi này đã chịu không ít khổ cực, ta mặc kệ trong tương lai các ngươi là đoàn viên hay ly biệt, nhưng ít nhất, ở vào lúc này ngươi cũng phải đối xử với nó thật tốt."

Ta ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn lên, ngữ khí này của Đại sư phụ không thể chỉ nói nghiêm túc bình thường được đâu. Tạ Dật Huân nghe thế liền nắm tay ta thật chặt, dùng thần sắc trịnh trọng mà tuyên bố – "Ta nhất định sẽ làm thế."

Đại sư phụ lại nói với ta – "Tiêu Nhi, Dật Huân là một người biết suy nghĩ nên ta rất tin tưởng hắn. Vậy ngươi có tin hắn không?"

Ta trầm mặc ngẫm nghĩ, ánh mắt chợt chùng xuống. Đại sư phụ dường như đã nhìn thấu tận tâm can ta ấy. Tin hay không tin hắn cũng chính là điều ta phải lựa chọn mà.

"Việc này không vội trả lời, cứ từ từ mà suy ngẫm thôi." – Tạ Dật Huân vừa cười vừa đánh mắt về phía ta.

Ta cũng mỉm cười đáp trả, trong lòng chợt cảm thấy ấm áp khôn kể bởi những chăm sóc ân cần của hắn.

Vừa trở về phòng ta liền thở dài một hơi nhẹ nhõm. Mới rồi, khi đứng trước mặt nhị vị sư phụ ta cứ lúng túng như thể sợ họ sẽ phản đối vậy. Nhưng giờ đây ta lại thấy nực cười. Nhị vị sư phụ của ta cũng đều là những bậc nam tử nhưng lại yêu nhau, vậy thì sao họ có thể phản đối chuyện của hai chúng ta chứ? Ta quả nhiên là đã suy nghĩ quá nhiều rồi. Ta tựa lưng vào tường nghĩ, nếu hôm nay là ra mắt cha mẹ ta thì có lẽ bọn họ sẽ không thể tán đồng, lại còn cả ông nội vốn đã gai mắt ta sẽ càng thêm lý do để chán ghét.

Ta nhìn xuyên qua cửa sổ thẳng về bầu trời đêm tăm tối không trăng không sao. Nơi nào cũng tuyền một màu đen như mực như thể đó chính là tương lai của ta và Tạ Dật Huân vậy. Thế là một năm lại sắp trôi qua rồi, sang năm mới ta sẽ gặp biến cố gì nữa đây, và ở thế giới này ta còn phải gặp gỡ những ai, phải còn trải qua những chuyện gì nữa?

–o0o–

Chương 55