Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tọa Khán Vân Khởi Thì

Chương 41

« Chương TrướcChương Tiếp »
Chương 41

–o0o–

Ta cứ nằm trên giường trở mình mãi tận hừng đông mới chợp mắt, đến khi tỉnh dậy thì đã gần chính ngọ. Lúc này Tạ Dật Huân đang cùng Diệp Hành ngồi bên bàn xem xét một vật gì đấy, hắn thấy ta tiến vào liền mỉm cười – "Đã thức dậy rồi sao?"

Ta cười đáp lại rồi đi đến gần, thấy vật họ đang xem là một tấm bản đồ, đây là bản đồ gì thế?

"Đây là địa đồ của Đào Đàm. Những ký hiệu này là những nơi có người bị gϊếŧ." – Tạ Dật Huân giải thích.

Ta đưa mắt nhìn kỹ hơn, thấy những điểm ấy cách nhau khá xa. Trông qua thì có vẻ rối loạn tựa hồ chẳng có quy luật gì, nhưng chẳng hiểu sao ta vẫn cảm thấy có gì đó kỳ lạ. Ta chọn lấy một điểm, chậm rãi di chuyển đến điểm thứ hai, là ngũ tinh[1] ư? Không, không giống lắm, ta lắc đầu tự phủ nhận. Lại thử một giả thuyết khác nhưng vẫn không đúng, không sao kết nối thành một hình dạng cụ thể nào. Thật ra là như thế nào vậy?

"Ngươi cảm thấy các địa điểm này có thể kết nối với nhau thành một đồ hình nào đó sao?" – Tạ Dật Huân nhìn theo hành động của ta, chợt lên tiếng hỏi.

Ta ngượng ngùng cười nhạt thu tay về – "Ta cũng chỉ là đoán mò thế thôi. Ngươi xem, thật sự là chẳng thể kết nối được thành bất kỳ hình dạng nào cả."

Tạ Dật Huân cẩn thận nhìn lại một lần nữa – "Cũng không hẳn là thế."

Ta cau mày khó hiểu nhìn hắn dùng một phương pháp khác nối các điểm lại với nhau. Hình dạng này có gì đó khá quen mắt, nhưng vẫn không rõ ràng, khiến ta hoang mang chẳng thể hiểu nổi. Tạ Dật Huân cau mày nhìn các đường nối rồi đột nhiên chấm vài điểm ở các vị trí khác, vẫn không đúng. Đây rốt cuộc là hình dạng gì, hay là ta đã đoán sai, kỳ thật việc lựa chọn nạn nhân ở các địa điểm hoàn toàn không có bất kỳ quy luật nào cả.

"Nạn nhân mới nhất bị hại cách đây bao nhiêu ngày?" – ta nghĩ ngợi một lúc rồi hỏi.

"Bảy ngày. Nếu thật sự có quy luật thì đêm nay sẽ tiếp tục có án mạng." – Tạ Dật Huân đứng thẳng người dậy và nói.

Ta nghe thấy thế bèn ngẩng đầu nhìn hắn, hắn cũng có suy nghĩ giống ta.

"Hôm ấy sau khi nghe ngươi nói ta liền chú ý đến thời gian xảy ra án mạng, luôn là cách nhau bảy ngày. Nếu đây là quy luật gây án thì tối nay chính là thời điểm mấu chốt. Có điều không rõ kẻ ấy sẽ ra tay ở nơi nào. Đào Đàm nói lớn chẳng lớn mà nói nhỏ chẳng nhỏ, số nữ tử hơn mười tuổi sinh sống trong thành cũng không phải ít, thế nên chúng ta chắc chắn không có khả năng để mắt đến tất cả. Huống hồ hung thủ có năng lực rất cao, bằng không sẽ không thể mang nạn nhân đi mà chẳng hề kinh động đến bất kỳ ai. Vậy nên ta nghĩ quan binh căn bản là không thể bảo vệ được bọn họ."

Ta nghe xong trầm mặc cảm thấy rất chính xác. Tạ Dật Huân nói đây đều là những điểm trọng yếu, nếu chúng ta có thể xác định địa điểm kế tiếp xảy ra án mạng thì tốt quá rồi.

"Tuy rằng quan binh có thể không phải đối thủ của hung thủ, nhưng nếu gia tăng nhân lực phòng bị thì cũng xem như là động thái cảnh cáo rồi. Như thế biết đâu bọn người kia sẽ chùng tay không dám manh động..." – thanh âm của ta càng lúc càng thấp. Thú thật là ý tưởng này đến chính ta còn chẳng thấy tin tưởng nữa là.

"Tăng cường phòng bị chỉ có thể cảnh cáo bọn chúng rằng mưu đồ của chúng đã bại lộ, khiến chúng hành động có khó khăn hơn, chứ ta nghĩ khả năng bọn chúng không động thủ là rất nhỏ." – Tạ Dật Huân nói.

Ta gật đầu, vẻ mặt nghiêm trọng.

Sắc trời cứ như thế tối sầm xuống, ta nôn nóng đứng dậy đi tới đi lui trong viện. Bọn họ sẽ động thủ như thế nào? Chúng ta có thể làm gì đây? Ta vươn hai tay ra rồi chợt giật mình định thần, ta đang làm gì thế này? Việc này có liên can gì đến ta cơ nào? Tạ Dật Huân là một Vương gia, hắn quản mấy chuyện này vốn là thiên kinh địa nghĩa[2], còn ta thì vì sao chứ? Ta đang mưu tính gì vậy? Bất quá ta cũng chỉ thường dân bá tánh thì cần gì ở đây xen vào việc thiên hạ chứ. Ta rõ ràng có thể chọn lựa không cùng hắn nhập thành, vậy mà chẳng hiểu ma xui quỷ khiến thế nào lại cứ đi theo hắn. Ta muốn làm gì? Muốn giúp hắn ư, nhưng là vì sao? Ta...

"Hàn Tiêu, ngươi làm sao vậy? Tuyết đang rơi đấy, mau vào nhà đi kẻo cảm lạnh mất." – bên tai chợt có một thanh âm nhẹ nhàng.

Ta xoay người sang một bên, bình tĩnh nhìn hắn, mãi đến khi chạm phải ánh mắt ôn nhu mới chậm rãi cúi đầu nói – "Ngươi nên biết ta là người có võ công, ta sẽ không dễ dàng cảm lạnh thế đâu."

"Ngươi dĩ nhiên là có võ công, nhưng việc đó với việc cảm lạnh không hề có quan hệ với nhau. Ngươi đang phiền muộn gì vậy? Vì đêm nay có thể sẽ phát sinh án mạng sao?" – Tạ Dật Huân nói xong liền mang tấm áo choàng trắng khoác lên người ta.

Ta không suy nghĩ mấy chuyện đó, chuyện khiến ta phiền não là chuyện khác, hơn nữa lại có can hệ đến ngươi. Nhưng lời như thế ta không thể nói ra, đành phải gật đầu một cách hàm hồ.

"Thật nhìn không ra Hàn Tiêu lại là người để tâm đến chuyện của kẻ khác. Thế này đúng là khiến ta có hơi giật mình đấy."

Ta nghe thấy thế liền trầm mặc hẳn. Đúng vậy, ta không để ý đến những chuyện xung quanh mình, bởi ta sợ một ngày đó sẽ mất đi, sợ một ngày nào đó ta sẽ không thể dứt bỏ, cho nên ta luôn cố gắng không để ý. Vậy mà chuyến này xuất môn ta lại chẳng còn là chính mình nữa. Vì sao ta lại để ý đến hắn, vì sao lại để ý đến cả những chuyện hắn quan tâm? Ta làm sao vậy? Lòng ta sớm đã có đáp án rõ ràng nhưng ta lại không dám thẳng thắn nhìn nhận, thật đúng là một kẻ yếu đuối mà.

"Chúng ta cứ chờ đợi thế này sao?" – ta hỏi.

Tạ Dật Huân chau mày nói – "Hiện tại chúng ta căn bản là không biết bọn chúng sẽ ra tay ở đâu nên dù có muốn phòng bị cũng không được. Ta nghĩ bọn họ dù có bắt được người cũng không lập tức gϊếŧ ngay, chẳng phải ngươi nói chúng đều bỏ đói nạn nhân vài hôm rồi mới lột da sao? Như vậy có nghĩa là chúng ta vẫn còn cơ hội cứu người. Nếu hung thủ thật sự là dư đảng của Huyền Băng giáo thì nhân số khẳng định không phải ít. Bọn chúng đã gây ra liên tiếp mấy vụ án mạng nhưng lại không hề bị phát hiện tung tích, vậy có nghĩa là chúng có cơ sở ở Đào Đàm này, bằng không sao lại không gây sự chú ý cho bất kỳ ai cơ chứ. Hơn nữa bọn chúng làm sao để giam giữ những người bị bắt kia? Cho nên chúng ta sẽ tìm những nơi có thể giấu nhiều người để điều tra.

Ta nhất thời cảm thấy trong lòng tỉnh ngộ ra. Đích thực bọn ta không thể xác định bọn chúng động thủ như thế nào, nhưng có thể lấy nơi bọn chúng ẩn thân làm manh mối. Đây quả là một cao kiến.

"Không hổ là Vũ Duệ Vương gia, đúng là danh bất hư truyền." – chợt có một tiếng cười vang lên.

Lòng ta thốt nhiên căng thẳng lên. Người này đến từ lúc nào vậy, Tạ Dật Huân có phát hiện được hành tung của y không?

Tạ Dật Huân bước đến phía trước vài bước, đẩy ta về phía sau để bảo hộ – "Ta còn suy nghĩ không biết các hạ định nghe lén đến khi nào, đang chuẩn bị lên tiếng thỉnh khách nhân nhập môn đấy."

Người nọ cười lớn rời khỏi nơi ẩn thân, dáng người tĩnh tại đứng ở trong viện. Ta chăm chú nhìn lại thì hai mắt lập tức trợn tròn cả lên. Là y, chính là kẻ vừa nhìn thấy ta trong sơn cốc ở Nguyệt Ca đã tức thì có hành vi khinh bạc.

–o0o–

Chương 42
« Chương TrướcChương Tiếp »