- 🏠 Home
- Cổ Đại
- Xuyên Không
- Tọa Khán Vân Khởi Thì
- Chương 40
Tọa Khán Vân Khởi Thì
Chương 40
Chương 40
–o0o–
Trong phòng chợt có tiếng nói – "Đại nhân, hiện đêm đã khuya lắm rồi, người nên đi nghỉ một lát đi."
Một giọng nói khác đáp lại – "Nghỉ ngơi, làm sao mà có thể nghỉ ngơi chứ? Sự kiện này xảy ra cũng đã một tháng ròng rồi mà một chút manh mối cũng không có. Hôm nay có một kẻ tự xưng là thị vệ của Vũ Duệ Vương gia đến tìm, cũng may hắn chỉ là phụng mệnh hồi kinh sư trước, không cùng Vũ Duệ Vương gia đồng hành. Chuyện này ta vẫn che giấu chưa cấp báo lên triều đình, nhưng hôm nay... Nếu như không thể phá được án tử này ta chỉ còn nước từ quan về quê. Thật ra ta cũng đã từng tính toán đến việc đó, nhưng chỉ e đến cả mạng cũng không giữ nổi."
Ta cúi thấp đầu im lặng lắng nghe. Chẳng trách Diệp Hành biết rõ đường đi nước bước trong nha môn, nguyên lại là y đã đến đây, lại còn tự xưng thân phận nữa. Đây chắc hẳn là mưu kế Tạ Dật Huân rồi. Lòng ta đột nhiên cảm thấy có chút cảm giác kỳ lạ. Đường đường một Vũ Duệ Vương gia, cư nhiên lại đứng ở góc tường mà nghe lén người khác nói chuyện. Nghe ngóng hồi lâu cũng chẳng thu được thêm tin tức gì hữu dụng nên Tạ Dật Huân ra dấu bảo ta rời đi.
Rời khỏi nha môn rồi thì chúng ta liền quay về khách điếm. Trà Chúc vẫn còn thức chờ ta, Diệp Hành ngồi ngay tại phòng thấy chúng ta về bèn nhanh chóng dâng trà lên. Ta ngồi một lúc, xem chừng Trà Chúc đã không còn cố gắng nổi mà vẫn kiên trì mở to hai mắt, đành điểm thụy huyệt của nó rồi nhờ Diệp Hành đưa nó vào trong nghỉ ngơi. Sau đó ta mới thong thả đưa ra ý kiến của mình – "Những người đó đều là bị lột da lúc còn sống."
"Lột da lúc còn sống?" – Tạ Dật Huân hiển nhiên rất bất ngờ.
"Phải, ta nghĩ hung thủ trước hết bỏ đói các nạn nhân một thời gian ngắn rồi mới động thủ. Người bị bỏ đói vài hôm thì làn da cùng cơ thể sẽ mềm ra, lúc lột da sẽ dễ dàng hơn, da lột ra cũng sẽ được nguyên vẹn." – ta càng nói thì càng cảm thấy ghê sợ tên hung thủ kia. Hắn rõ ràng biết rất rõ mấy chuyện này, có điều không rõ mục đích của hắn là gì.
"Xem ra mấy án tử này đều là cùng một hung thủ, bởi thủ pháp gây án giống nhau như đúc." – ta nói tiếp – "Nạn nhân bị lựa chọn đều là nữ tử trẻ tuổi chưa thành thân, chẳng rõ ngoài điểm này thì còn điểm tương đồng nào hay không."
"Nếu nói đến điểm tương đồng thì còn có thể giải thích được, nhưng sao lại nhắc đến quy luật này? Chẳng lẽ Hàn Tiêu cho rằng tên hung thủ này là dựa trên một điều gì đó mà gây án sao?" – Tạ Dật Huân tò mò hỏi.
Ta hơi khựng lại một lát. Việc này là do ta xem trên tivi thấy những kẻ sát nhân hàng loạt đều hành động theo một quy luật nào đó, có khi là căn cứ theo phương vị, có khi là căn cứ theo bảy trọng tội trong <>, hoặc là căn cứ theo nơi sinh sống của hung thủ. Dù là theo hướng nào thì chỉ cần cảnh sát phát hiện được quy luật này sẽ có thể dễ dàng phá án hơn. Có điều không rõ hung thủ trong vụ này phải chăng cũng như thế?
Ta ngần ngừ rồi nói – "Tỷ như phương vị, thời gian hoặc tín ngưỡng nào đó."
Tạ Dật Huân dùng ánh mắt tán thưởng nhìn về phía ta, ở trong phòng tùy tiện đi lại vài bước rồi đột nhiên lên tiếng – "Ta từng nghe nói qua có một giáo phái tự xưng là Huyền Băng giáo. Giáo phái này có một thánh vật gọi là "Vũ y thất sắc" mà theo những người từng thấy qua thì vạn phần dị thường. Thật sự không thể tin trên đời lại có một loại y phục hoàn mỹ đến vậy. Các phường sợi dẫu vắt nát óc vẫn không thể mô phỏng vật ấy được, vậy nên trong một khoảng thời gian ngắn từng được tôn xưng là chí bảo. Nhưng hơn hai mươi năm trước có người đào thoát từ giáo phái ấy ra ngoài, công bố với thiên hạ thứ được gọi là Vũ y thất sắc kia không phải dùng vải tạo thành, mà kỳ thật là dùng da người, thậm chí còn bảo y phục của các chức sắc trong giáo phái đều dùng da người để làm. Lời này vừa truyền ra đã có người nghĩ đến việc tại nơi Huyền Băng giáo tọa lạc từng xảy ra những vụ mất tích, thi thể đều thất tung, sớm đã trở thành án không thể phá. Ai nấy đều cho rằng việc này chắc chắn là do Huyền Băng giáo gây nên, vì thế võ lâm dậy lên làn sóng căm phẫn, chung lưng đấu cật, quan phủ cũng không thể ngoảnh mặt làm ngơ. Hơn nữa nếu chuyện này là sự thật thì các vụ trọng án kia cũng sẽ thuận lợi phá án thành công. Vậy nên quan phủ và võ lâm đồng đạo bắt tay nhau cùng thảo phạt Huyền Băng giáo. Giáo phái hùng mạnh tồn tại trên trăm năm phút chốc đã bị diệt trừ."
"Vậy còn Vũ y thất sắc kia thì thế nào?" – ta hỏi.
"Nghe bảo là đã bị đốt. Tất cả mọi người đều cho rằng nó quá sức ghê tởm nên không thể lưu lại trên đời."
"Vậy ý ngươi cho rằng đây là Huyền Băng giáo đang ngóc đầu trỗi dậy? Không phải Huyền Băng giáo đã bị diệt trừ sao?" – ta kinh ngạc hỏi hắn.
"Tất cả những giáo chúng có địa vị của Huyền Băng giáo đều đã bị treo cổ, nhưng một giáo phái đã tồn tại lâu như thế hẳn không có khả năng đã bị tận diệt. Ta sau khi lật lại những ghi chép về vụ án mới phát hiện nữ nhi của giáo chủ có thể vẫn còn sống. Lúc ấy nữ nhân này vừa ra đời chưa được lâu, vẫn còn là một đứa trẻ bọc trong tã. Như thế thì nếu muốn tráo đổi cũng chẳng phải việc gì khó khăn." – Tạ Dật Huân nói bằng ngữ khí ngưng trọng.
Ta kinh ngạc ngồi tại ghế suy nghĩ, điểm này quả không sai. Nếu muốn tráo đổi một đứa trẻ con thì xác thực rất dễ dàng. Trẻ con vừa mới ra đời nhìn qua rất giống nhau, chỉ cần mang y phục của chúng đổi thì trừ phi là người thân cận, còn lại khẳng định sẽ không thể nhận ra.
Tạ Dật Huân ngồi xuống rồi nói tiếp – "Hiện giờ trước hết là phải xác định được án tử này có thật là do Huyền Băng giáo gây ra hay không, và liệu còn phát sinh ở nơi nào khác nữa."
"Huyền Băng giáo thường hoạt động ở nơi nào?"
"Nguyên bản là ở Táp Hoàng, là một nơi cách Đào Đàm khoảng trên dưới một ngàn dặm. Nơi này phát sinh chuyện nhưng phủ doãn lại không cấp báo về kinh sư, mà cũng chưa từng nghe bất kỳ địa phương nào cấp báo xảy ra việc tương tự. Có điều, cho dù có phát sinh vấn đề thì việc quan viên địa phương cũng giống như phủ doãn nơi này, bởi sợ mất chức mà không bẩm báo lên là hoàn toàn có thể."
Ta nhăn mặt nhíu mày cảm thấy khả năng này là rất lớn. Nếu thật sự án là do Huyền Băng giáo gây nên thì hẳn đã có trong tay một số bộ da, không biết đã đủ số lượng chưa. Nếu như vẫn chưa thì bọn họ chắc chắn sẽ tiếp tục gây án, chỉ là không rõ lần hành động tiếp theo là khi nào.
"Trời cũng gần sáng rồi, nên đi nghỉ ngơi một lát thôi. Sự tình cũng không phải chỉ trong một đêm mà có thể sáng tỏ được." – Tạ Dật Huân lên tiếng.
Ta gật đầu đáp ứng – "Ngươi cũng nên đi nghỉ."
Ta trở lại phòng, trút bỏ áo ngoài để đi nằm nhưng nằm lăn qua lăn lại, trằn trọc mãi không thể an giấc. Nếu hung thủ thật sự là người của Huyền Băng giáo thì bọn họ lựa chọn nạn nhân căn cứ theo đặc điểm gì? Trong vòng một tháng, hay nói chính xác hơn là ba mươi lăm ngày bọn họ đã gϊếŧ cả thảy năm người, như vậy là cứ cách bảy ngày gϊếŧ một người, nhưng thời điểm bị gϊếŧ là khi nào và lần động thủ kế tiếp còn cách bao nhiêu ngày nữa.
- 🏠 Home
- Cổ Đại
- Xuyên Không
- Tọa Khán Vân Khởi Thì
- Chương 40