Chương 36

Chương 36

–o0o–

Mãi chạng vạng bọn ta mới đến được một thành trấn, nơi này vẫn là một cảnh tiêu điều như thế. Theo lời chỉ dẫn của người khác, chúng ta tìm đến một khách điếm để nghỉ trọ. Nói là khách điếm, thật chất ra cũng chỉ là một nơi hiu quạnh, đến cả biển hiệu cũng đã sớm tróc sơn rơi rụng. Tuy rằng biển hiệu đã được cố định lỏng lẻo một bên đại môn, nhưng cũng đủ khiến người ta phải âu lo. Mặt tiền khách điếm cũng trống vắng, chỉ có những lâu phòng to lớn chứng minh nơi này đã từng một thời huy hoàng. Lúc chúng ta đến nơi cũng là khi lão bản và tiểu nhị đang buồn chán ngồi ngáp vặt khiến bọn ta hơi có cảm giác chán chường. Nhớ đến thời điểm sau khi bọn ta bước chân vào, lão bản trông thấy ánh mắt của chúng ta đã bày ra vẻ mặt mà bây giờ nghĩ lại vẫn thấy buồn cười. Tiểu nhị xem chừng cũng rất ân cần tiếp đón, nào là dắt ngựa, nào là xách hành lý, nhiệt tình đến mức người ta phải thấy khó chịu. Sau một hồi hỏi han chúng ta quyết định đặt ba gian phòng hảo hạng, ta và Vũ Duệ Vương gia mỗi người một gian, Diệp Hành và Trà Chúc dùng chung một gian.

Sau khi sắp xếp xong xuôi tiểu nhị liền đưa nước ấm đến. Ta rửa mặt rồi ngồi ở ghế dùng trà, tiện thể đánh giá gian phòng. Tuy ngoài miệng bảo là phòng hảo hạng nhưng đệm chăn có phần cũ kỹ, rèm che cũng đã ố vàng. Nhưng dù sao phòng ốc vẫn được quét tước cẩn thận, xem như có thể tạm chấp nhận được. Ta nghỉ ngơi một lúc thì tiểu nhị đến hỏi ta đã muốn dùng cơm chưa. Ta nhìn ra thấy trời đã tối mà bụng cũng hơi đói nên bảo tiểu nhị chuẩn bị cơm nước.

Lúc cùng với Vũ Duệ Vương gia đến phòng khách dùng cơm thì hắn đột nhiên nói với ta – "Hàn Tiêu, từ giờ gọi thẳng tục danh của ta đi."

Ta hơi run rẩy một chút nhưng cũng nhanh chóng hiểu được là vì tránh những phiền toái không cần thiết nên gật đầu ưng thuận – "Đã thế thì Hàn Tiêu cung kính không bằng tuân mệnh. Nếu có gì mạo phạm mong Vương...à,... Dật Huân thứ lỗi cho."

Hắn nghe xong liền mỉm cười, tùy ý liếc ta bảo – "Ta còn tưởng ngươi sẽ cự tuyệt chứ."

Ta cười đáp lời – "Dật Huân nói lời này như thể ta trước kia chẳng biết phân biệt nặng nhẹ."

"Haha, ta nào đâu có ý đó." – Tạ Dật Huân nhoẻn miệng cười, sóng quang trong mắt chuyển động dưới ánh nến chập chờn càng thêm lay động lòng người.

Ta nghe xong cũng đành cười nhạt. Tạ Dật Huân, cái tên mà ta cứ ngỡ là nặng nề đến mức chẳng thể gọi, vậy mà hiện tại lại dễ dàng thốt ra đến thế. Có lẽ tất cả đều là do ta tâm tư quá mức cẩn trọng rồi. Ta chợt có chút hoài nghi việc đi sát bên hắn thế này có đúng không? Hắn đối tốt với ta, ta không phải không hay, nhưng ta lại không rõ phải hồi đáp lại như thế nào. Thế giới này có phải cũng giống như thế giới trước đây của ta? Nếu nơi này cũng chỉ là một điểm dừng chân trên chặng đường lưu lạc của ta, vậy thì khi đối mặt với thời điểm ly biệt ta phải làm sao, hắn nên làm sao? Ta khẽ nhắm chặt hai mắt, lòng nổi lên một trận chua xót, không thể ngăn chặn.

Đột nhiên, có một bàn tay ấm áp chạm lên trán ta. Ta mở mắt ra nhìn thẳng vào mắt Tạ Dật Huân. Trong đôi mắt ấy tràn ngập sự âu lo khiến ta chẳng thốt nên lời.

"Không có việc gì chứ?" – Tạ Dật Huân thu tay lại hỏi.

"Không có việc gì. Ta chỉ có chút mệt mỏi thôi." – ta lắc đầu.

Hắn nhìn ta như muốn nói gì rồi lại thôi, cuối cùng chỉ bảo – "Không có việc gì thì tốt rồi. Dùng cơm xong thì mau nghỉ ngơi sớm đi." – ta gật đầu.

Ban đêm nằm trên giường ta cứ trằn trọc chẳng thể vỗ giấc, cuối cùng bực dọc ngồi dậy. Ta nhìn hai tay mình, ngẩn người ra suy nghĩ vấn đề đã vương trong lòng suốt chín năm qua. Thật sự thì ta là ai? Khối thân thế này vốn là của Nam Khê, nhưng linh hồn ngự trị bên trong nó lại là Hàn Tiêu. Vậy ta đây là Nam Khê hay là Hàn Tiêu? Và bộ dạng của ta rốt cuộc là gì? Tá thi hoàn hồn hay là chuyển đổi vận mệnh? Ta không thuộc về thế giới nơi ta đã từng sống qua mười tám năm, vậy ta thuộc về nơi nào? Ta đây nếu đã là một du hồn thì chuyến hành trình của ta bao giờ sẽ chấm dứt? Ta sống ở thế giới này đã chín năm rồi, vậy bao giờ ta sẽ rời đi? Ta không biết, hoàn toàn chẳng biết tương lai sẽ phát sinh những chuyện gì, thế thì ta có tư cách gì mà tìm kiếm thê tử, càng không có tư cách để bất kỳ ai yêu mình. Ta thống khổ nhắm nghiền hai mắt, chẳng biết cuối cùng là mình đang nghĩ gì.

Một đêm trắng không ngủ, kết quả là sáng hôm sau tinh thần ta cực kỳ kém, may sao tiểu nhị mang nước lạnh lên cho ta, khiến ta không nhịn được co rúm người lại, tinh thần cũng nhờ đó mà tốt lên đôi chút.

Ta vừa bước xuống lầu đã thấy bọn người Tạ Dật Huân sớm chờ sẵn. Trà Chúc trông thấy ta liền chạy đến la hét – "Công tử sao lại chậm thế chứ? Trà Chúc còn đang định lên tìm người đây."

Ta áy náy cười – "Thật xin lỗi, đã để mọi người chờ lâu."

Tạ Dật Huân đảo mắt nhìn ta một lượt, dừng lại trên mặt ta hồi lâu, cuối cùng cũng chỉ bảo – "Mau dùng điểm tâm rồi khởi hành thôi."

Ta gật đầu ngồi xuống ăn quấy quá vài miếng.

Lúc đi trên đường Tạ Dật Huân cố ý ghìm cương đi sát bên cạnh ta nhẹ giọng hỏi – "Tối qua ngủ không ngon giấc sao?"

Ta nghe xong trầm mặc bảo – "Không, chỉ là hơi mệt mỏi thôi."

"Ngươi làm sao thế? Có tâm sự gì à?"

Lời nói cứ quanh quẩn ở đầu lưỡi, cuối cùng cũng đành nuốt ngược trở vào – "Không có việc gì đâu, ta chỉ là ngủ không được mà thôi. Tuy rằng tinh thần có kém một chút nhưng vẫn sẽ không ảnh hưởng đến hành trình."

Tạ Dật Huân nhìn ta ra chiều suy nghĩ một lúc rồi thu mắt nói – "Hàn Tiêu ngươi thân thể không tốt, cần phải chú ý nghỉ ngơi nhiều mới được."

Lòng ta chợt cảm thấy ấm áp bèn cắn nhẹ môi nhẹ giọng đáp – "Đa tạ!"

Tạ Dật Huân nhẹ giọng thở dài – "Ngươi sao vẫn khách khí như thế?"

Lòng ta vì tiếng thở dài của hắn mà thoáng dao động, tâm như bị cái gì chọc vào rất khó chịu. Ta hiểu rõ hắn đối với ta tốt, nhưng ta không tự tin đáp lại hắn, nên chỉ có thể tránh né. Trước giờ ta chưa bao giờ nghĩ bản thân sẽ thích một nam tử khác. Cũng chẳng phải ta có thành kiến về chuyện nam tử thích nhau, mà ấy là do ta chưa bao giờ có thứ tâm tư này với bất kỳ ai. Ta vốn vẫn cho rằng bản thân mình là một người vô duyên vô phận với ái tình, ấy vậy mà chẳng biết từ lúc nào lại chú ý đến hắn. Kỳ thật muốn dửng dưng với hắn là vô cùng khó khăn, bởi sự hiện hữu của hắn rất mạnh mẽ, khiến người ta chẳng thể làm ngơ. Nhưng ta bắt đầu có cảm giác khác lạ với hắn là từ khi nào vậy? Chẳng lẽ là từ khi ta cự tuyệt gọi thẳng tục danh của hắn thì cảm giác này cũng nảy sinh sao? Ta không biết, ta thật sự rất hoang mang không biết nên làm gì mới phải.

–o0o–

Chương 37