Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tọa Khán Vân Khởi Thì

Chương 142

« Chương TrướcChương Tiếp »
Chương 142

–o0o–

Trước hôm Nguyệt Hoa công chúa và Bân Vương gia thành thân thì nhị vị sư phụ cùng với Dịch Cảnh trở về Hoài Anh, khiến ta đây ngạc nhiên chẳng biết vì sao bọn họ lại gặp gỡ nhau. Nhị sư phụ rung đùi đắc ý tươi cười ném cho ta hai chữ "bí mật", phút cuối còn làm mặt quỷ trêu ta. Ta dở khóc dở cười nhìn Nhị sư phụ như một tiểu hài tử thích trêu đùa người khác. Muốn ta phải nói thẳng ra là hai bên vô tình đυ.ng phải nhau, hoặc giả nhân mã hai phe ở một nơi cố ý đâm vào hay vô tình đâm vào nhau mà quen à? Sự tình này chỉ cần thoáng động não là có thể hiểu được đáp án, lại bị nhị sư phụ coi như bí mật. Thật đúng là Nhị sư phụ mà!

Cùng lúc đó ở bên kia Vương phủ là một cảnh tượng thân nhân đoàn tụ khiến người ta phải cảm động rưng rưng. Ngẫm cũng đúng thôi, huynh đệ họ đã hơn hai mươi năm ly biệt, nay hội ngộ thật là một sự kiện đáng mừng mà.

Cả Dịch Cảnh lẫn Dịch Cừ lúc nhìn thấy nhau thì hết thảy đều kích động. Hai bên ngươi xem ta, ta xem ngươi chưa nói được mấy câu đã rơm rớm nước mắt, tuy rằng không giống như trong kịch truyền hình khóc lóc sướt mướt, nhưng cũng có thể coi là một phen nước mắt nước mũi sì sụt. Hai huynh đệ ngồi cạnh nhau nói câu sau chẳng ăn nhập với câu trước, thỉnh thoảng lại thổn thức, cuối cùng còn lôi kéo ta vào cuộc cùng cảm khái.

Giằng co mãi suốt cả ngày thì đến tối mới bình tĩnh lại cùng dùng cơm, khiến ta cũng thở phào nhẹ nhõm. Tuy rằng bọn họ không thật sự là thân nhân của ta nhưng nhìn vẻ mặt họ như thế ta cũng rất xúc động, trong lòng chợt có chút cảm giác sầu muộn. Huynh đệ thủ túc tình thâm ta đây cũng từng có, chỉ là không bao giờ còn có thể thấy được nữa rồi. Chín năm trôi qua nhanh như chớp mắt, chẳng biết Tiểu Nhai bây giờ lớn đến thế nào rồi. Nó có còn nhớ rõ mình còn có một người anh trai không? Có còn nhớ đến ta không?

Một bàn tay nhẹ nhàng khoác lên vai ta, ta quay đầu nhìn lại mỉm cười với người đó – "Đã về rồi sao?"

Ngón tay thon dài của hắn lướt qua mặt ta không giấu hết vẻ yêu thương trong ánh mắt – "Làm sao vậy?"

"Không có gì đâu! Chỉ là nhìn thấy bọn họ như thế thì vui lây thôi." – ta khẽ cười, không muốn làm Dật Huân bận tâm đến ta quá nhiều.

Dật Huân dường như chẳng mấy tin lời ta nói nhưng thần sắc cũng bình thường trở lại – "Thật sự đúng là một chuyện đáng vui mừng."

"Thì chính là vậy rồi." – ta đồng ý rồi dựa trán vào vai hắn.

"Gần đây thật là mệt mỏi." – Dật Huân vừa cười vừa ôm ta. Thế là ta vòng tay quanh người hắn.

–––

Sau khi dùng qua bữa chiều nhị vị sư phụ cho gọi ta đến Lưu Âm cư, lúc đến nơi thì thấy cả nhị vị cữu cữu lẫn Hòa Ngạn đều đã có mặt ở đó. Đại sư phụ thong thả dùng trà rồi mới nói – "Tiêu Nhi, hôm nay gọi ngươi đến là có lời muốn hỏi ngươi. Ngươi có bằng lòng nhận ta và Nhị sư phụ là nghĩa phụ, trở thành nghĩa tử của chúng ta không?"

Nhận nhị vị sư phụ là nghĩa phụ? Vì sao họ lại đột nhiên nhắc đến mấy việc này? Rõ ràng là lúc Lão thái gia ở Lưu phủ đề nghị thì nhị vị sư phụ đều tỏ vẻ việc này có tiến hành hay không cũng không quan trọng, vậy bây giờ đưa việc này ra nói lại là có ý gì? Ta hoang mang nhìn hai người rồi lại nhìn sang phía các cữu cữu và Hòa Ngạn.

Dịch Cảnh thấy ta thần sắc bất an thì cười nói – "Chuyện này thì nhị vị sư phụ của ngươi có nói qua với ta, ta cũng đồng ý. Đây vốn là một chuyện tốt mà. Ta mặc dù chưa hiểu nhiều về nhị vị sư phụ của ngươi nhưng cũng nghe Cừ đệ nói không ít, nhị vị đối với ngươi luôn che chở, chiếu cố. Cho nên ta nghĩ nếu ngươi thật sự nhận hai vị là nghĩa phụ là chuyện tốt. Nhưng dù sao đây cũng chỉ cách nhìn nhận đánh giá của bọn trưởng bối chúng ta mà thôi, còn việc quyết định thế nào là tùy ở ngươi."

Ta trầm mặc không trả lời ngay mà bắt đầu suy xét cẩn thận. Sự việc xảy ra hơi đột ngột nên ta cần chút thời gian để bình tĩnh. Vì cái gì mà sớm không nói muộn chẳng nói, lại nhằm ngay đúng thời điểm này đưa ra chủ ý nhận ta là nghĩa tử? Việc này ắt có nguyên nhân sâu xa bên trong, hay là... lòng ta chợt bật ra câu hỏi việc này phải chăng có liên quan đến hôn sự của ta và Dật Huân?

Ta vội ngẩng đầu nhìn Đại sư phụ thì người đang tĩnh tại theo dõi ta, bắt gặp ánh mắt của ta thì khẽ cười một chút – "Tiêu Nhi suy nghĩ cẩn thận chưa?"

Quả nhiên là vì ta!

Nhưng nếu vì vậy mà nhận nhị vị sư phụ là nghĩa phụ thì thật quá đáng. Ta không thể lợi dụng thân phận và bối cảnh của nhị vị sư phụ để đạt được mục đích của mình, như thế quá hèn hạ. Suy nghĩ trong đầu ta nhất thời trở nên hỗn loạn, đâu đó trong đầu có hai giọng nói đang tranh đấu dữ dội, một bên bảo là hãy chấp thuận đi, đây là do họ đề xuất chứ đâu phải ngươi tự mình nói ra. Phía còn lại thì bảo đây là việc không tốt, bất luận là do ai đề xuất thì cuối cùng vẫn là lợi dụng người khác mà thôi.

"Đồ nhi vẫn muốn suy xét cho kỹ càng lại đã." – ta đáp.

"Suy nghĩ cho kỹ cũng tốt mà" – Đại sư phụ gật đầu.

Nhị sư phụ cơ hồ có vẻ mất hứng, vọt miệng hỏi – "Tiểu Tiêu Nhi không thích ta làm nghĩa phụ của ngươi sao?"

Vấn đề này thật sự nan giải mà. Nói thích thì thật quái lạ vì ta xưa giờ chưa bao giờ nghĩ đến vấn đề này, còn như nói không thích thì chắc chắn giây kế tiếp Nhị sư phụ sẽ khóc òa náo loạn cả lên.

"Ninh Nhi, đừng làm khó dễ Tiêu Nhi. Đây không phải một việc nhỏ nên cần phải suy tính cho cẩn thận." – Đại sư phụ ôn nhu khuyên bảo Nhị sư phụ.

Nhị sư phụ trừng mắt lên nhìn nhưng cũng không nói gì thêm.

Ta rời khỏi Lưu Âm cư mà lòng vẫn hoang mang, trái lo phải nghĩ chẳng biết phải quyết định như thế nào.

"Tiêu Nhi đang suy tính gì vậy? Ta vừa rồi thấy ngươi rất do dự, có phải ngươi không muốn trở thành nghĩa tử của nhị vị sư phụ không?" – Hòa Ngạn đi đến nhẹ giọng hỏi.

"Không phải như thế." – ta lắc đầu – "Chỉ là ta cảm thấy làm như thế không tốt, cứ như là lợi dụng người khác nên lòng bất an thôi."

Hòa Ngạn nở nụ cười – "Chuyện này sao tính là lợi dụng được. Mà cho dù là lợi dụng thì sao? Nhị vị sư phụ của ngươi chẳng lẽ không hiểu đạo lý này? Là do bọn họ nguyện ý làm thế nên lợi dụng là không có gì sai. Huống chi theo quan điểm của cá nhân ta thì việc này không phải là lợi dụng. Ngươi và nhị vị sư phụ nhiều năm sống cùng nhau, tình cảm sớm đã như phụ tử, hiện giờ nhận ngươi là nghĩa tử cũng chỉ là mang mối quan hệ này hợp thức hóa thôi. Có lẽ điều khiến Tiêu Nhi băn khoăn không phải là không muốn nhận hai vị mà là thời điểm chuyện này được đưa ra."

Ta không thể không thừa nhận Hòa Ngạn thật sự hiểu thấu tâm tư ta.

Ta nắm chặt tay, nói – "Đúng vậy! Mọi người đột nhiên đưa việc này ra bàn bạc khiến ta nhất thời cảm thấy bối rối không biết làm sao. Ta hiểu rõ những lợi ích mà mình sẽ nhận được nên mới cho rằng đây là một hành vi lợi dụng người khác."

Hòa Ngạn cười lắc đầu – "Tiêu Nhi luôn suy nghĩ quá nhiều. Lúc ta lần đầu gặp ngươi đã cảm thấy mỗi một vấn đề luôn được ngươi suy nghĩ ở nhiều khía cạnh khác nhau, có những chuyện chúng ta cho là đương nhiên thì ngươi lại không cảm thấy thế. Tiêu Nhi, ngươi nghe ta nói một câu. Có một số việc không cần nghĩ nhiều đến thế, người khác nguyện ý vì ngươi mà làm, vậy chỉ cần không quá đáng thì ngươi cứ nhận lấy sẽ không có gì sai. Tiêu Nhi dù gì cũng là người quản lý cả một sơn trang, là một đại nhân vật, vậy nên ngươi không có lợi dụng bất kỳ ai cả."

Ta nhìn theo bóng Hòa Ngạn đã đi xa nhắm mắt suy ngẫm lời hắn nói. Chẳng lẽ ta thật đã suy nghĩ quá nhiều sao?

Ba ngày sau, trong không khí trang nghiêm long trọng, ta chính thức dập đầu khấu lạy nhận nhị vị sư phụ là nghĩa phụ, danh tự của ta cũng được đưa vào gia phả của Mộc gia và Lưu gia. Bởi vì cả Mộc gia lẫn Lưu gia đều là những đại gia tộc nên nghi thức nhận tổ quy tông phải được cử hành riêng, đặc biệt là bên phía Mộc gia lại càng phải long trọng. Tuy so về số lượng nhân khẩu thì Mộc gia không nhiều bằng Lưu gia nhưng thân phận của ba tỷ đệ Đại sư phụ lại hiển hách không ai sánh bằng, một vị là đương kim Thái hậu, một vị là cố Vương phi, bản thân Đại sư phụ lại có danh hàm Quốc cữu đương triều. Những thân thích còn lại hình như cũng là quan lại trong triều nhưng trong lúc cử hành thì lại không thấy mặt, nên ta cũng chưa nhận thức hết được, chỉ đành chờ khi có dịp vậy.

Đã lạy từ đường, đã nhập danh vào gia phả, nghi thức cuối cùng là thông cáo toàn gia. Một ngày trôi qua không phải quỳ thì cũng bái, còn phải học qua chẳng ít văn tự khiến ta đầu óc váng vất. Đây quả thực là tra tấn người khác mà. Khó khăn lắm mới về đến Ngọc Tông. Ta vừa về đã gieo mình xuống giường, một chút cử động cũng không muốn. Dật Huân ở một bên nhìn ta vừa bực mình vừa buồn cười, cuối cùng cũng đến bên xem thử tình hình ta thế nào rồi.

"Nhịn đi, nhẫn đi. Chỉ còn ngày mai nữa là xong rồi." – Dật Huân trấn an ta.

Nghĩ đến ngày mai thì ta đã run rẩy toát mồ hôi lạnh cả người. Nghi thức của Lưu gia chắc chắn chẳng đơn giản hơn bên Mộc gia, mà thân nhân bên đó thì đông như vậy...

Có lẽ sự sợ hãi hiển hiện trên mặt ta quá mức rõ ràng nên Dật Huân không thể nhịn được liền bật cười ra tiếng – "Ra Tiêu Nhi cũng biết sợ, ta lại cứ tưởng ngươi chẳng sợ gì hết."

Ta nằm xuống gối đầu lên chân hắn bảo – "Không phải sợ mà là ngại phiền toái."

"Được, được, là ngại phiền toái chứ không phải sợ. Vậy có thể thỉnh Tiêu Nhi vì tương lai của chúng ta mà nhẫn nhịn thêm một chút không?" – Dật Huân cúi người mang những nụ hôn bao phủ lên môi ta.

Quả như ta dự đoán, nghi thức nhận tổ tông của bên Lưu gia cực kỳ rườm rà, cứ một bước đi lên lại một bước đi xuống khiến ta mệt mỏi đến độ nói chẳng nên lời. Tự đáy lòng ta rất khâm phục những người ở một bên chỉ dẫn cho ta. Bọn họ làm sao mà đối với những trình tự phức tạp thế này nhớ rõ từng chút chẳng mảy may sai lệch? Suốt hai ngày làm nghi thức nhận tổ tông khiến ta sâu sắc hiểu được các gia tộc cao quý quy củ nhiều đến thế nào, lại càng hiểu rõ nhị vị sư phụ vì cái gì mà phải bỏ chạy khỏi gia tộc để sống riêng. Bởi vì những thứ này đều quá sức đáng sợ. Ấy vậy mà ta đây lại tự mình chui đầu vào rọ, để cho vòng tròn quy củ này bao quanh lấy mình, liệu có tính là tự mình cắt mất đường sống của mình không?

Sau đó ba ngày thì đột nhiên có một đạo thánh chỉ được ban đến Vũ Duệ Vương phủ, mà đối tượng tiếp nhận thánh chỉ không phải Dật Huân, là ta.

Ta tiếp chỉ xong sững sờ quỳ trên mặt đất nửa ngày không chút phản ứng. Ta có nghe nhầm không? Hoàng đế tuyên chỉ khen ngợi ta là người nhạy bén trầm ổn, hữu dũng hữu mưu, năm trước ở vào lúc cùng Chiếu Dạ quốc giao tranh đã xuất trận lập đại công. Nay nhân dịp ta nhận nhị vị sư phụ là nghĩa phụ thì gửi lời chúc mừng, ban tặng một thanh ngọc như ý, vàng bạc một trăm, lụa là gấm vóc, lại tứ hôn cùng Vũ Duệ Vương gia, phong hàm Ninh Quốc Hoa dung, hàng nhất phẩm.

Điều khiến ta giật mình chẳng gì khác hơn chính là câu cuối cùng. Trước đó chỉ cần nghĩ đến đã thấy khó khăn muôn trùng mà sao nay lại dễ dàng đạt thành đến thế? Việc này thật giống như một quyền đánh vào bị bông chẳng có phản lực thì khiến người ta cười ngất không thôi.

"Tiêu Nhi, mau lĩnh chỉ tạ ơn!" – Dật Huân bên cạnh nhẹ giọng nhắc nhở.

Ta choàng tỉnh vội dập đầu – "Thảo dân khấu tạ thiên ân. Nguyện Ngô hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!"

Từ đó hôn sự của ta và Dật Huân không còn bất kỳ điều gì trở ngại nữa.

–o0o–

Chương 143
« Chương TrướcChương Tiếp »