Chương 140–o0o–
Vẫn là Tà Dương điện, vẫn là vị Lưu công công lần trước đã dẫn đường, chỉ có điều lần này chẳng biết ta sắp phải đối mặt với chuyện gì nữa. Hẳn là sau lần gặp trước Thái hậu đã thấy rõ thái độ của ta nên lần này muốn ra mặt xử lý chi đây. Ta tự cười chế giễu mình rồi cẩn thận hỏi – "Lưu công công, chẳng hay hôm nay tâm tình của Thái hậu thế nào?"
Lưu công công liếc ta một chút rồi bảo – "Hàn công tử, chúng ta chỉ là hạng nô tài thì đối với tâm tình của chủ nhân nào dám đâu dò xét chứ."
Ta nghe đến đây đã hiểu liền cười tạ lỗi – "Công công trách tội chí phải, ta không nên hỏi như thế."
"Xem Hàn công tử nói kìa, không phải là muốn hại chết nô tài đấy chứ? Công tử, thỉnh chờ ở đây một chút để nô tài đi bẩm báo đã."
"Làm phiền công công!" – ta ôm quyền thi lễ.
Ta nhìn quanh thấy người hầu kẻ hạ không ít mà lại chẳng có chút âm thanh nào. Người nào người nấy đều giữ vẻ mặt nghiêm trang quy củ đứng đúng vị trí chờ tuyên gọi. Ta thật sự không quen với sự im lặng đầy áp lực thế này nên nhất thời thấy khó chịu và không thở được. Một lúc lâu sau Lưu công công trở lại, mặt mày có vẻ khó xử – "Thật là không may, Thái hậu nương nương mỗi ngày đúng giờ đều phải nghỉ trưa, hiện đang ngủ rồi. Hàn công tử, chỉ đành phiền ngài hạ mình ở trong này chờ đợi cho nửa canh giờ. Khi nào Thái hậu nương nương tỉnh dậy sẽ tái kiến vậy."
Ta tự đáy lòng cười lạnh một tiếng. Nếu quả thật là đã đến giờ nghỉ trưa thì việc gì phải vội vội vàng vàng triệu ta tiến cung chứ? Gọi ta đến lại bắt ta chờ ở đây còn không phải là ra đòn phủ đầu sao? Ta tuy muốn quay đầu ra về nhưng nghĩ đến Dật Huân thì lại mềm lòng. Thế là ta bình tĩnh đáp trả – "Vậy thì hết cách, đành phải từ từ mà đợi vậy, cũng không phải chuyện to tát gì. Chỉ là không rõ ta nên chờ ở đâu?"
Lưu công công cười – "Việc này đơn giản quá, Hàn công tử có thể đến nhĩ phòng bên hông để chờ đợi. Thỉnh đi lối này!"
Sau khi dẫn ta đến an trí ở nhĩ phòng và dâng trà thì Lưu công công bảo có việc phải lui ra, để ta một mình ở lại trong phòng.
Ta tùy ý nhìn ngó xung quanh một lượt, thấy cách bài trí của người phú quý cũng không khác mấy với người bình thường, chẳng có gì đặc biệt hơn. Nhưng sau đó nhìn kỹ thì ý thức được ngay Hoàng gia có sự khác biệt bởi tất cả những vật dụng bài trí đều là cực phẩm, tinh xảo bậc nhất. Cũng như tướng mạo con người trông qua thì tương tự nhau, nhưng mỗi đặc điểm nhỏ thì khác nhau rất rõ ràng.
Chờ đợi là chuyện nhàm chán nhất trên đời. May mắn cho ta là vô tình tìm thấy một quyển thi tập của ai lưu lại trong phòng, bằng không khoảng thời gian nói dài không dài, nói ngắn chẳng ngắn này thật quá sức gian nan. Ta xem qua hết một lượt quyển thi tập, đang tính đọc lại thì có tiếng Lưu công công vang lên – "Hàn công tử, Thái hậu đã dậy rồi. Thỉnh Hàn công tử sang bên đó."
Ta nhẹ nhàng gấp sách lại rồi đứng dậy sửa sang y phục, lễ phép cười nói – "Thỉnh Lưu công công dẫn đường."
Lưu công công liếc ta một cái rồi vén mành lên – "Hàn công tử, thỉnh!"
"Công công, thỉnh!"
Ta hướng về Thái hậu ngồi ở vị trí chủ vị, quỳ xuống thỉnh an, nhưng lần này bà ấy không giống lần trước bảo ta đứng dậy. Thế là ta tiếp tục quỳ thẳng lưng dự đoán xem câu đầu tiên Thái hậu nói với ta là gì.
"Ai gia thấy ngươi thật tầm thường." – một lúc lâu sau Thái hậu mới chậm rãi lên tiếng.
Ta suy nghĩ những lời này có chút không giống với lần trước, lại thầm đánh giá lời Thái hậu nói ra vốn không cần ta phải đáp trả, bởi bà ấy trong lòng tự đã có định luận. Vậy thì ta hà cớ gì phải phí công đi cãi lại một câu bình phẩm vô thưởng vô phạt chứ? Ta đưa mắt trông về phía bà ấy cũng đang nhìn mình. Hôm nay Thái hậu vẫn ăn diện đoan trang phú quý, ngồi dựa lưng ở ghế đệm trên cao, ánh mắt sắc bén chiếu thẳng vào ta.
"Dật Huân chẳng biết nghĩ như thế nào nữa. Ai gia chẳng hề nhìn thấy ở ngươi có điểm gì đáng để hắn làm vậy cả." – Thái hậu hớp một ngụm trà rồi lấy tay chạm nhẹ lên khóe môi.
Ta đón lấy ánh mắt sắc bén của bà ấy, vốn dĩ có cảm giác bất an thì nay đã chuyển thành sự bình thản. Bên môi lộ ra ý cười gật đầu bảo – "Thảo dân cũng không biết chính mình có điểm gì đáng để Vương gia đối với thảo dân tốt như thế. Nhưng nếu nhất định phải nói ra lý do thì thảo dân nghĩ chỉ có thể nói là Vương gia yêu thảo dân, thảo dân cũng yêu Vương gia."
"Yêu sao?" – Thái hậu thản nhiên nói – "Tốt lắm! Ngươi nói đến yêu vậy vì sao lại không thể vì người mình yêu mà chịu chút ủy khuất? Ai gia nghe bảo Nguyệt Hoa công chúa đã thuận tình đồng ý cùng ngươi bước vào cửa vương phủ. Nàng ấy đã chịu thiệt thòi về phần mình, còn ngươi thì vì sao lại không thể?"
Ta nhìn thần sắc Thái hậu thì đột nhiên muốn cười. Vì yêu mà ủy khuất chính mình sao?
"Thứ cho thảo dân không thể tán đồng lời nói của Thái hậu nương nương. Thảo dân nghĩ việc hôn nhân phải do hai bên đương sự đồng lòng nguyện ý. Tuy rằng Nguyệt Hoa công chúa vẫn luôn nói tiếng yêu Vương gia, nhưng Vương gia lại không yêu công chúa. Tình hình như thế mà công chúa nói thành chịu thiệt thòi về phần mình thì thảo dân xem ra khó tránh khỏi có diễn trò chi ở đây."
"Hừ, diễn trò? Hàn Tiêu, ngươi có biết ngươi đang làm càn quá mức không?" – Thái hậu hừ lạnh một tiếng.
"Thảo dân hoàn toàn không nghĩ vì yêu mà đấu tranh là làm càn."
Thái hậu không nói gì chỉ dùng thứ ánh mắt thâm trầm gắt gao nhìn ta.
"Thái hậu nương nương đã từng yêu ai chưa?" – ta đột nhiên hỏi.
"Ngươi muốn nói cái gì?" – Thái hậu lãnh đạm hỏi lại.
"Nếu Thái hậu nương nương đã từng yêu thì hẳn người phải hiểu rõ, yêu một người thì sẽ không muốn mang người ấy chia sẻ với bất kỳ ai cả, chứ đừng nói đến việc chủ động đưa người mình yêu đến giao cho người khác. Thảo dân thừa nhận mình ích kỷ, thảo dân yêu Vương gia, cho nên thảo dân không muốn chia sẻ Vương gia cho ai hết." – ta nhìn thẳng vào mắt Thái hậu, nói rõ ràng từng câu từng chữ.
Thái hậu dường như hơi sửng sốt với lời ta nhưng rất nhanh sau đó đã đáp lời – "Điều đó bất quá chỉ là một thứ tình yêu nhỏ nhoi. Còn tình yêu quốc gia, lấy quốc gia làm trọng mới thật sự là tình yêu to lớn. Tiểu yêu cùng đại yêu làm sao có thể so sánh với nhau được chứ? Hàn Tiêu, ngươi đừng tự cho mình là hay. Ngươi là đồ đệ của Yến Thanh nên ai gia cũng không muốn gây khó dễ cho ngươi. Vậy nên ngươi tự mình hiểu mọi việc sao cho thỏa đáng đi."
"Đại yêu là yêu, vậy tiểu yêu không phải là yêu sao? Không sai, có lẽ hành vi của thảo dân chỉ là thứ hành vi vì một gia đình nhỏ bé, chẳng sánh nổi với quốc gia đại sự. Nhưng thế thì đã sao? Thảo dân và Vương gia cho rằng như thế là đúng, là xứng đáng cũng đủ rồi. Thảo dân không dám nói thảo dân yêu quốc gia này bao nhiêu, bởi lời nói cũng chỉ là lời nói, chẳng thể kiểm chứng. Và cũng có thể hành vi của thảo dân trong mắt Thái hậu nương nương là cản trở quốc gia đại sự, thậm chí là ảnh hưởng đến an nguy vận mệnh của cả Hoa Vũ. Nhưng Thái hậu nương nương không thể vì thế mà coi rẻ tình yêu của thảo dân và Vương gia. Huống hồ, Thái hậu nương nương thật sự nghĩ rằng Hoa Vũ chúng ta suy yếu đến mức phải dựa vào một cuộc hôn nhân mới có thể trấn định biên cương bờ cõi sao? Nếu hôm nay không thành thân thì ngày mai lập tức sẽ bị công hãm?" – ta nói không chút khoan nhượng.
"To gan lớn mật! Ai cho phép ngươi vũ nhục Hoa Vũ quốc chúng ta?" – Thái hậu tức giận đập tay xuống tay vịn của ghế – "Hai năm nay tuy rằng Chiếu Dạ đã cường đại lên không ít nhưng làm sao có thể cùng Hoa Vũ đánh đồng chứ?"
"Nếu Hoa Vũ đã cường đại thì hôn nhân này cũng đâu nhất thiết phải có. Vậy Thái hậu nương nương cứ kiên trì ép buộc Vương gia thành thân với Nguyệt Hoa công chúa là vì lẽ gì?" – ta bình tĩnh hỏi ngược lại.
Thái hậu ngực phập phồng tức giận, sau một lúc mới nói – "Việc này không can hệ gì đến ngươi."
"Thái hậu nương nương sao có thể nói là không can hệ đến thảo dân? Việc này có liên quan đến hôn sự của thảo dân và Vương gia thì đương nhiên là có can hệ rồi."
Thái hậu nhìn chằm chằm ta một hồi, thần sắc nom có vẻ hoảng hốt, sau đó khôi phục lại như bình thường khẽ nhắm mắt mệt mỏi phất tay – "Ai gia có chút không thoải mái, ngươi lui ra trước đi!"
Ta đột nhiên lo lắng nhìn Thái hậu, lòng tự hỏi có phải chăng mới rồi ta hơi quá đáng. Nhưng rồi ta vẫn trầm mặc thi lễ rồi đứng dậy lui ra ngoài. Lúc quay người lại ta liền ngơ ngẩn thấy Định Quốc Ngọc Quyết công chúa đã đứng đấy tự bao giờ.
"Dám cư nhiên tranh luận cùng Thái hậu nương nương. Hàn Tiêu công tử, ta nghĩ ta đã có thể hiểu được biểu ca vì sao lại chọn lựa công tử rồi." – Định Quốc Ngọc Quyết công chúa nhẹ giọng nói, ánh mắt quét về phía phòng trong – "Mẫu hậu tựa hồ như đã bị công tử kí©h thí©ɧ cho cảm xúc dâng cao thì phải."
"Hàn Tiêu mới rồi thật thất lễ. Xin công chúa hãy an ủi khuyên giải Thái hậu nương nương." – ta ủ rũ nói. Vừa nãy thật là hao tâm tổn sức không ít.
"Đó là việc đương nhiên." – Nàng cười cười – "Công tử về đi, biểu ca hẳn đang rất nóng lòng."
Ta nghiêng người tránh đường cho nàng bước vào trong, nhìn nàng chậm rãi đến trước Thái hậu, tao nhã thấp thân hành lễ sau đó ngồi bên cạnh to nhỏ nói chuyện gì đó.
Thật là một nữ tử kỳ lạ! Mẫu thân nàng đang xúc động đến thế mà nàng vẫn giữ được bình tĩnh thì quả là hay. Ta khẽ lắc đầu không suy nghĩ nữa, chỉ xoay người rời khỏi hoàng cung.
Ta đột nhiên muốn gặp Dật Huân, thật sự muốn.
[1] đôi cữu sanh : cặp cậu cháu.[2] đường muội : em gái họ bên phía cha.biểu muội : em gái họ bên phía mẹ.[3] Lời người edit: Ở phân đoạn cuối cùng của chương này, lúc Hàn Tiêu nói chuyện với Văn thân vương thực tế trong QT chỉ đơn giản là Hàn Tiêu xưng "ta–ngươi" với Văn thân vương, gọi Tạ Dật Huân là "hắn". Nhưng trong bản dịch này tôi đã mạn phép để cho Hàn Tiêu xưng hô "tại hạ – Văn thân vương" với Văn thân vương và gọi Tạ Dật Huân là "Vũ Duệ Vương gia". Sở dĩ tôi sửa lại điểm này là vì tôi cảm nhận rằng giai đoạn này Hàn Tiêu đã đồng ý trở thành Hoa dung của Dật Huân, khi đối diện với Văn thân vương tức là lấy địa vị một Vương phi tương lai nói chuyện với sứ giả của một quốc gia khác. Như vậy thì về mặt ngôn từ, cách ăn nói, cách xưng hô phải đặc biệt kiểu cách và đúng lễ nghi . Hơn nữa, đoạn này cũng diễn tả tâm ý muốn cự tuyệt tình cảm mà Văn thân vương giành cho mình của Hàn Tiêu nên lời lẽ phải càng khách sáo và lộ rõ vẻ xa cách càng tốt. Chính vì vậy tôi mới sử dụng cách xưng hô này.Riêng câu cuối cùng là có ngụ ý Hàn Tiêu đang khẳng định cho Văn thân vương biết tình cảm của mình, vậy nên thay vì như trong QT là "Ta yêu hắn" thì tôi đã dùng "Hàn Tiêu yêu Tạ Dật Huân.", ý muốn thể hiện là cá thể Hàn Tiêu yêu cá thể Tạ Dật Huân, tình yêu của Hàn Tiêu không vì địa vị, dung mạo hay quyền thế gì, chỉ đơn giản là yêu con người Tạ Dật Huân mà thôi.Tất cả những thay đổi tôi nói trên đây đều xuất phát từ cảm nhận cũng như cái tâm của riêng tôi khi chuyển ngữ phân đoạn này. Nếu có bất kỳ ai đã đọc bản raw hay bản QT trước đó mà có cảm giác rằng tôi đã chuyển ngữ không đúng với bản gốc thì xin hãy rộng lòng thông cảm, chỉ bởi tôi quan niệm, chuyển ngữ không nhất thiết phải bám sát câu chữ đến từng chi tiết nhỏ một mà là là tôn trọng hết mức có thể văn bản gốc và quan trọng nhất là chuyển tải cho được hồn văn của tác giả.Xin cảm ơn tất cả các bạn![4] ngọ thiện : bữa trưa.[5] Nói thêm về khuê danh của Định Quốc Ngọc Quyết công chúa. Nàng tên là Ngưng Vận, mặt Hán tự là 凝韵
, trong đó "Ngưng" có nghĩa là ngưng đọng lại, "Vận" là phong nhã. Vậy Ngưng Vận có nghĩa là một người có cốt cách phong nhã ngưng đọng trên người. Chính bởi vì vậy nên Hàn Tiêu mới bảo tên này đặt cho nàng là vô cùng xứng.[6] đỉnh thiên lập địa:ý nói người đội trời đạp đất gầy dựng nên cơ nghiệp.Chương 141