Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tọa Khán Vân Khởi Thì

Chương 134

« Chương TrướcChương Tiếp »
Chương 134

–o0o–

Mã xa vừa dừng ngay bên ngoài Vũ Duệ Vương phủ thì đại môn đã mở ra, Giang Minh Hòa dẫn mấy vị quản sự vội vội vàng vàng ra đón tiếp. Một gã sai vặt nhanh chóng mang chiếc ghế nhỏ đặt ngay cửa xe ngựa, Giang Minh Hòa cũng bước đến hầu Dật Huân xuống xe. Tuy rằng đối với Dật Huân mà nói thì việc đặt thêm ghế để bước xuống là thừa thãi, nhưng đây l-cũng có thể xem như một loại lễ nghi. Ở bên ngoài còn có thể làm qua loa cho xong nhưng nơi này là Hoài Anh, là Vũ Duệ Vương phủ, mỗi lời nói, mỗi hành động đều có người chú ý đến, bởi vậy dù muốn dù không vẫn phải tuân thủ. Ta ngồi trong xe nhìn ra, nhịn không được phải cảm thán, sau đó thì bắt đầu sợ. Mới trước đó chẳng lâu ta ưng thuận thiết lập hôn ước với Dật Huân, vậy cũng đồng nghĩa về sau này ta cũng phải đi đứng sinh hoạt sao cho tôn quý, phải biết tùy theo hoàn cảnh mà xử sự.

Chỉ mới nghĩ thôi mà ta đã muốn hoa mắt váng đầu rồi. Ta thật cảm thấy có chút hối hận.

Nhưng rất nhanh sau đó ta lắc đầu tự trách chính mình sao có thể hối hận. Lúc trước Dật Huân đã từng nói qua một khi ta đã đồng ý thành thân thì không bao giờ được phép đổi ý. Ta chính là tự mình đồng ý, vậy thì nay cũng nên đối mặt với những khó khăn này đi. Này cũng có thể tính qua được cửa tử thì sẽ thấy xuất hiện cửa sinh thôi.

"Còn ngẩn người ra đó sao? Mau xuống xe thôi." – giọng nói ôn hòa của Dật Huân truyền đến làm mặt ta hơi nóng lên, liền lấy lại bình tĩnh ra khỏi xe.

Giang Minh Hòa thấy vậy định tiến đến đỡ ta thì Dật Huân phẩy tay bảo hắn lui lại, chính mình lại đưa tay cho ta. Ta rõ ràng nghe thấy xung quanh có mấy âm thanh kinh ngạc vang lên. Đúng vậy, làm gì có ai tôn quý đến mức có thể khiến cho Vũ Duệ Vương gia phải thân chinh chiếu cố chứ? Ta đối diện với ánh mắt ôn nhu của Dật Huân thì không thể chối từ, chỉ còn biết giả điếc trước mấy tiếng xì xầm kia, đặt tay vào tay Dật Huân. Đúng vào lúc hai bàn tay chạm vào nhau thì ta đột nhiên hiện lên một cảnh tượng hoang đường, ấy là lúc tân lang đỡ tân nương xuống kiệu hoa. Ý nghĩ này khiến ta sởn hết gai ốc lên. Tuy rằng ta đã thuận ý trở thành Hoa dung của Dật Huân nhưng mà nếu bảo ta làm tân nương tử thì thật sự là một cảm giác quái đản lắm.

Mấy người quản sự cùng thủ vệ đều ít nhiều lộ ra vẻ kinh ngạc, riêng mỗi Giang Minh Hòa là bình tĩnh không thay đổi sắc diện, chỉ khom mình hành lễ – "Cung nghênh Vương gia, Hàn công tử hồi phủ, nhị vị đi đường vất vả rồi."

Dật Huân hơi vuốt cằm kéo tay ta cùng sóng vai đứng trước mặt Giang Minh Hòa. Đúng lúc đó thì mã xa chở Hòa Ngạn cũng vừa đến. Hắn ngước mắt nhìn Vũ Duệ Vương phủ thì thần tình đang thản nhiên liền chuyển sang giật mình. Nhưng hắn nhanh chóng lấy lại vẻ mặt bình thường, bước nhanh đến chỗ chúng ta – "Vương gia!"

Dật Huân mỉm cười quay sang dặn dò Giang Minh Hòa – "Vị này là Hòa tiên sinh, ngươi lo an bài chỗ cho tiên sinh nghỉ ngơi."

Giang Minh Hòa nhìn nhanh sang chỗ Hòa Ngạn rồi khoanh tay nói – "Tiểu nhân đã biết rồi."

Dật Huân quay sang gật đầu với Hòa Ngạn – "Hòa tiên sinh, đây là đại quản gia của Vương phủ, tên là Giang Minh Hòa. Về sau nếu có chuyện gì thì cứ tìm hắn mà hỏi, chớ nên khách khí."

Hòa Ngạn khẽ nghiêng người – "Làm phiền Vương gia bận tâm rồi."

Dật Huân không nói nữa, chỉ kéo ta vào bên trong. Hòa Ngạn và Giang Minh Hòa theo sát phía sau, cùng bước vào. Suốt dọc đường đi bọn hạ nhân thấy chúng ta đều khuất thân hành lễ, tuy có chút kinh ngạc nhưng thái độ thập phần tôn kính. Sau đó Hòa Ngạn cũng không theo chúng ta đến Ngọc Tông mà cùng Giang Minh Hòa rẽ sang hướng khác. Ta chỉ im lặng nhìn theo không nói gì.

Dật Huân ôn nhu hỏi – "Sao thế? Ngươi lo lắng à?"

Ta nhẹ nhàng lắc đầu đi tới – "Giang quản gia là một người chu đáo cẩn thận thì ta đâu cần lo lắng. Chỉ là thói quen thôi mà."

Dật Huân nghe xong cả cười nắm tay ta cùng bước.

Vừa bước vào Ngọc Tông đã thấy Lam Nguyệt dẫn theo nhóm người hầu hạ ở đây chờ đón. Ta dừng bước nhớ lại một cảnh tượng y hệt thế này đã từng diễn ra cách đây vài tháng, chỉ khác mỗi thái độ của mọi người.

Ta bước hẳn vào trong phòng, Lam Nguyệt cũng tiến lại giúp ta cởi bỏ áo choàng. Ta nghiêng người cúi đầu nhìn Lam Nguyệt. Nàng vẫn dịu dàng đoan trang như thế, mặt mày hơi ủ rũ, động tác nhẹ nhàng. Bất chợt trong ta trào dâng một sự áy náy đối với nàng. Xem ra thì ta chính là kẻ đã khiến nàng tổn thương rồi. Lam Nguyệt chợt ngẩng đầu, bắt gặp cái nhìn của ta, thần sắc hơi sững sờ, sau đó lại cúi đầu lui lại vài bước – "Vương gia, Công tử, nhị vị đường xa mệt nhọc có muốn tẩy rửa ngay không? Dục trì đã sớm chuẩn bị sẵn sàng, có thể dùng bất cứ lúc nào."

Dật Huân gật đầu – "Cũng tốt, thân thể cũng đã đầy bụi bẩn rồi, tẩy rửa một chút sẽ thoải mái hơn." – ta cũng không nói gì.

Ý tứ của Dật Huân không phải là bảo chúng ta cùng tẩy rửa với nhau đấy chứ? Sao ta cảm thấy có chút nguy hiểm tàng ẩn trong đó vậy? Số lần ta cùng tắm với Dật Huân không nhiều lắm, chỉ có điều mỗi lần đều không chỉ đơn giản là tắm không thôi mà còn nhiều việc phải vận động nữa. Thường thì không khiến cơ thể khỏe hơn mà còn dẫn đến nhiều lụy phiền sau đó nữa kìa. Lúc này thì...

"Tiêu, đi thôi!" – Dật Huân kéo ta đi về hướng dục trì.

"A, ta không đi ngay đâu. Ta nghĩ ta ngồi lại đây nghỉ ngơi uống nước một lát đã." – ta lảng tránh.

"Đã ngồi nhiều ngày trên xe ngựa rồi mà còn ngồi gì nữa, không thấy khó chịu sao? Trong dục trì cũng có chỗ ngồi mà, hơn nữa còn có nước ấm sẽ giúp cơ thể thoải mái hơn. Còn về trà thì chuẩn bị như thế nào rồi Lam Nguyệt?" – Dật Huân quay sang hỏi.

Lam Nguyệt đoan đoan chính chính cúi người – "Hồi bẩm Vương gia, không chỉ có trà mà cả điểm tâm, các món ngọt đều đầy đủ hết."

Ta á khẩu không thể nói thêm gì hơn. Lý do của ta thoáng chốc đã không còn là lý do nữa rồi.

"Ừm, chuẩn bị tốt lắm. Lam Nguyệt, nhớ phải lĩnh thưởng vì chuyện này đấy." – Dật Huân gật gù nhìn Lam Nguyệt vẻ hài lòng.

"Tạ Vương gia ban thưởng."

"Ngoan nào, chúng ta đến dục trì thưởng trà." – Dật Huân dỗ dành, không thèm để ý đến sự cự tuyệt của ta, cứ thế lôi ta thẳng đến dục trì.

Ta bất đắc dĩ phải đi theo Dật Huân, khóe mắt nhìn thoáng qua thấy rõ ràng bọn Lam Nguyệt đang mím môi mím lợi cố nén cười thì lập tức đỏ mặt. Thế này thì thật oan uổng cho ta mà.

...

Ta vô lực quỳ phục bên cạnh ao, thừa nhận động tác khi nặng khi nhẹ của Dật Huân phía sau ta thật tinh tế khiến ta phải cắn chặt môi, cật lực nén tiếng rêи ɾỉ. Trong đầu ta lúc ấy vẫn còn mơ hồ nghi hoặc nhìn quanh một vòng, cảm thấy trước giờ làm mấy việc này ở dục trì còn nhiều hơn là ở trên giường nữa

Tựa hồ là vì phân thân của ta lơ là mà bất mãn, hoặc cũng có thể là vì không nghe được thanh âm của ta như lúc bình thường, nên người phía sau liền tăng cường lực đạo hơn, mãnh liệt va chạm để mang thần trí của ta trở về, cũng vô tình thành công bức ta không cách nào kềm chế được nữa phải mở miệng rêи ɾỉ.

Dật Huân cúi người áp sát lên người ta, hơi lạnh từ môi của hắn dao động qua lại trên vai ta hết mυ"ŧ rồi lại cắn, hết thảy đều là những chuyện đầy hương vị ma mị động lòng người.

"Thanh âm của Tiêu rất êm tai mà, lại kêu lên cho ta nghe nữa đi."

Ta chưa kịp phản ứng thì vành tai đã ở trong vòm miệng hắn, răng nanh hắn tinh tế day day cắn cắn, đầu lưỡi thì linh hoạt quấn lấy chậm rãi liếʍ lộng. Thân thể ta không tự chủ được run lên bần bật, nhẹ giọng nức nở, vô lực cúi mình xuống. Người này biết một cách rõ ràng những điểm mẫn cảm trên cơ thể ta, biết như thế nào để hoàn toàn chế ngự cơ thể ta trong tay mình, thật là đáng giận.

Lúc ta lờ mờ mở mắt ra, ngây ngốc chớp chớp mắt một lúc mới nhìn rõ cảnh vật xung quanh. Đây là phòng ngủ của Dật Huân mà, ta làm sao mà đến đây được. Ta hoang mang nghĩ ngợi, sau đó thấy toàn thân đau nhức, trở mình một chút cũng đau. A, chỉ một động tác đơn giản mà đã đau thế này sao, thật là đáng sợ mà. Liền đó ta từ từ nhớ lại những chuyện phát sinh ở dục trì, cuối cùng cũng hiểu được ta đến được nơi này bằng cách nào.

Ta đưa tay chạm thấy chăn đệm bên cạnh chỗ mình lạnh như băng. Dật Huân không ở trong phòng, vậy hắn đâu rồi? Ta cứ miên man nhìn ánh nến mà suy nghĩ mãi.

–o0o–

Chương 135
« Chương TrướcChương Tiếp »