Chương 132

Chương 132

–o0o–

Chớp mắt đã hai ngày trôi qua, tất cả hành trang đều đã chuẩn bị xong chỉ còn chờ xuất phát. Ta đứng phía trước mã xa đợi Hòa Ngạn đi ra, nhìn quanh tứ phía phát hiện mọi người đi qua đi lại ai cũng ngoái đầu tò mò xem mình. Ta ngẩng đầu lên thì thấy ánh sáng mặt trời thoắt ẩn thoắt hiện sau những làn mây. A, thời tiết hôm nay có vẻ hoàn hảo đây.

Còn nhớ hai ngày trước sau khi tàn tiệc ta đã hỏi Hòa Ngạn có muốn cùng ta đến Hoài Anh không. Lúc ấy ta đã chuẩn bị tinh thần rằng Hòa Ngạn sẽ từ chối nên cũng sắp sẵn một loạt những lời nói để thuyết phục hắn, ấy vậy mà Hòa Ngạn chỉ đáp đúng một chữ khiến ta giật thót cả người, đó là chữ "được". Đây là ý Hòa Ngạn đồng tình cùng ta rời khỏi Danh Tùng sao? Ta mơ hồ hỏi lại lần nữa thì hắn cười gật đầu. Hòa Ngạn thuận tình nhanh chóng như thế khiến tất thảy những lời lẽ thuyết phục ta dày công chuẩn bị thoáng chốc trở nên thừa thải.

Ta sau đó chợt hiểu, sở dĩ Hòa Ngạn đồng ý ra đi chỉ vì Danh Tùng này là nơi hắn nhiều năm vướng bận, lại càng không phải nơi hắn nên ngụ lại nữa. Tuy nhiên, nói là nói thế, chứ sự mất mát vẫn còn biểu lộ rất rõ trên gương mặt Hòa Ngạn đang ngồi dưới sắc màu vàng dịu của ánh nến. Sau đó Hòa Ngạn nhợt nhạt cười, bảo Hoài Anh là nơi hắn rất muốn đến. Hắn tò mò muốn biết đế đô của Hoa Vũ quốc trông như thế nào. Nguyện vọng này nhiều năm qua không có cơ hội thực hiện, cuối cùng đã có dịp được toại nguyện rồi. Ta im lặng nhìn Hòa Ngạn khẽ mỉm cười tự nhủ, mặc kệ lời của hắn có bao nhiêu phần là thật, bao nhiêu phần là muốn mượn cớ để rời khỏi nơi không còn có thể chịu đựng được nữa này, thì cũng không còn quan trọng nữa.

Chợt có tiếng bước chân nhẹ nhàng truyền đến, là Hòa Ngạn tay ôm một túi hành lý nhỏ đang đi tới. Ta vội đến cầm giúp hành lý thì phát hiện nó rất nhẹ. Vậy nên ta hoang mang nhìn hắn – "Hòa Ngạn, hành lý của ngươi chỉ có bấy nhiêu đây thôi sao? Đã thu dọn hết chưa?"

Hòa Ngạn vuốt cằm – "Ta thì có bao nhiêu hành lý chứ? Lúc rời khỏi Nam gia nguyên bản là không lấy thứ gì, ở nơi này chuyện ăn mặc chi dùng đều là Tạ công tử gánh vác, vậy thì ta còn phải thu dọn gì nữa? Thu tới dọn lui cũng chỉ có vài bộ y phục thôi. Hiện giờ ta mặt dày theo các ngươi đến Hoài Anh ăn bám thì có khi Tiêu Nhi sẽ mang ta đuổi ra khỏi cửa ấy chứ."

Ta nhịn không được bật cười – "Hòa Ngạn sao lại nói thế? Ta sao có thể làm những việc như vậy chứ? Ngươi cứ yên tâm đi!"

Ta quay trở lại bên cạnh Dật Huân. Kỷ Du và Dịch Cảnh đang trao đổi gì đó với hắn mà chỉ thấy hắn cười không đáp. Hắn thấy ta thì đưa tay níu lại nói – "Sẽ khởi hành ngay đấy, kiểm tra lại xem có quên gì không?"

Ta lắc đầu – "Không có!"

Dật Huân gật đầu – "Tốt lắm, vậy chúng ta xuất phát thôi. Kỷ Du, nhất nhất phải cẩn thận, đừng sai sót gì đấy. Dịch tiên sinh, chúng ta xin cáo từ."

Dịch Cảnh chắp tay nói – "Chúc Vương gia lên đường thuận buồm xuôi gió. Tiêu Nhi xin gửi gắm cho Vương gia."

Ta vội nói – "Cữu cữu, cháu có thể tự chiếu cố chính mình mà." – vừa nói xong đã thấy Dật Huân siết mạnh tay ta một cái liền quay sang lườm ý bảo hắn đừng có lộ liễu như thế, rồi quay trở lại nói với Dịch Cảnh – "Cữu cữu, bao giờ thu xếp mọi việc ở đây ổn thỏa thì đến Hoài Anh đi. Dịch Cừ cữu cữu cũng đang ở Hoài Anh ấy, cả hai người hẳn đã lâu không gặp nhau rồi?"

Dịch Cảnh nghe thế cảm động hoe đỏ mắt gật đầu – "Tiêu Nhi yên tâm, ta nhất định sẽ sớm ngày tìm đến Hoài Anh. Ngươi trên đường đi phải bảo trọng, phải tự chăm sóc chính mình, kẻo không lúc ta đến Hoài Anh vẫn thấy ngươi một thân da bọc xương thì coi chừng ta đét vào mông ngươi."

Không phải chứ, ta đã lớn như vậy còn bị người khác dọa đánh đòn sao? Thật khiến ta xấu hổ đến đỏ cả mặt mà. Kỷ Du ở bên cạnh dù mặt mày không thay đổi nhưng cũng không có gì chắc chắn trong bụng không cười thầm. Dật Huân càng không nể mặt mà buông tiếng cười khẽ. Ta liền hung hăng quay sang trừng mắt với hắn, có gì hay ho đâu mà cười?

Dật Huân ngay sau đó khoác tay lên vai ta tươi cười nói – "Dịch tiên sinh cứ an lòng, ta nhất định sẽ để mắt trông chừng chuyện ăn uống sinh hoạt của hắn."

Dịch Cảnh cười rung rinh cả ria mép – "Làm phiền Vương gia rồi."

Này, hai ngươi căn bản có xem ta ra gì không đấy?

Khó khăn lắm mới từ biệt xong lên được mã xa, Hòa Ngạn mỉm cười nhìn ta – "Nói gì mà lâu như vậy? Tiêu Nhi bịn rịn không nỡ xa cữu cữu mới tái ngộ sao?"

Ta chỉ còn biết cười trừ – "Không có gì đâu!"

Mã xa chạy vững vàng mà thoải mái, lúc ra đến cửa thành thì ngừng lại một chút. Ta bèn vén rèm lên nhìn ra phía ngoài. Vậy là hành trình đến Danh Tùng đã kết thúc, những chuyện xảy ra ở đây để lại trong ta không ít dư âm nên muốn quên nó đi tuyệt chẳng dễ dàng. Huống chi, ta sắp phải trở về đối diện với những thứ ta không đoán trước được. Đối với tương lai ta đột nhiên có chút sợ hãi, trong vô thức theo bản năng xòe bàn tay ra rồi nắm lại. Đôi tay này của ta có đủ để nắm bắt tất cả không, có đủ để giữ lấy tất cả không?

Đang miên man suy nghĩ thì bàn tay bị người khác nắm lấy, ta ngẩng đầu xem thì thấy Dật Huân mỉm cười với mình. Ta cũng cười với hắn rồi dựa đầu vào thành xe. Dật Huân nhích đến gần hôn ta rồi kề tai khẽ hỏi – "Lại đang nghĩ lung tung gì nữa đấy?"

Ta cũng ghé tai hắn đáp – "Muốn biết ta nghĩ gì thì tự đoán đi?"

Dật Huân chớp mắt cười – "Chắc chắn là những chuyện xấu xa rồi."

Ta chẳng kịp phản bác hắn thì lời nói đã bị hắn ngăn lại biến thành những tiếng ư ử trong cổ họng chẳng chút ý nghĩa. Ta hổn hển tựa trán lên vai hắn, đột nhiên nhớ đến Hòa Ngạn cũng đang ngồi trong xe. A, mới nãy...

Ta xấu hổ nóng ran cả mặt mày, đến cả hai tai cũng nóng lên, cố thu hết dũng khí liếc trộm về phía Hòa Ngạn, thấy hắn vẫn điềm nhiên chuyên tâm xem sách, tựa hồ bên cạnh xảy ra chuyện gì cũng không biết. Ta cũng vội dời đến ngồi bên cạnh Hòa Ngạn, bối rối mở sách ra xem. Dật Huân cả cười nhìn ta, từ gương mặt đến ánh mắt đều đang cười – "Ngồi xa như thế để làm gì?"

Xa ư? Ta thấy khoảng cách giữa ta và hắn lúc này chỉ cách nhau chút ít, cùng lắm là đủ cho thêm một người ngồi ở giữa thôi, vậy cũng có thể gọi là xa sao? Hay là khả năng phân định xa gần của hắn kém đến vậy? Ta bĩu môi cắm mặt vào quyển sách trên tay không thèm để ý đến hắn nữa. Mới nãy hại ta xấu hổ đến vậy, lúc này phải tỏ ra không để ý đến hắn mới được, bằng không thì không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa.

Dật Huân thấy ta ngó lơ cũng không tức giận mà chỉ cười cười ngồi yên dựa người vào thành xe thả lỏng cơ thể, mắt khẽ khép hờ, hình như là đang dưỡng thần nhưng một tay thì lại tìm tới bên hông ta. Ta chần chừ một chút nhưng cũng không hất tay hắn ra. Từ đó trong xe ngoại trừ tiếng những trang sách sột soạt thì không còn nghe bất kỳ âm thanh nào nữa.

Ta tuy rằng tay cầm sách nhưng suy nghĩ hoàn toàn chẳng đặt vào đó. Ta cứ miên man lúc thì nghĩ về chuyện ở Hoài Anh sau này, lúc lại băn khoăn chẳng biết Hòa Ngạn có cảm tưởng gì sau việc ban nãy, mà cánh tay bên hông ta cũng gây không ít trở ngại việc xem sách của ta. Kết quả cuối cùng là từ đầu đến cuối sách trên tay ta chẳng lật qua nổi một trang.

Ta vô tình nhìn sang phía Dật Huân, tự cảm thấy lóa mắt. Dật Huân thật sự là rất khôi ngô tuấn tú, khiến ta chợt nghĩ nếu là ở thế giới của ta thì hắn hẳn không muốn nổi bật như một ngôi sao cũng khó lắm. Có phải hắn muốn làm cho một kẻ diện mạo bình thường như ta phải tự cảm thấy xấu hổ không? Tục ngữ có câu "nhân vô thập toàn", nếu xét trên người bình thường mà nói thì những kẻ bề ngoài xinh đẹp thì bên trong lại hoàn toàn chẳng có gì. Nhưng Dật Huân vẻ ngoài xinh đẹp, bên trong lại thông minh, tâm tư mưu kế thứ gì cũng giỏi. Phải chăng tạo hóa đã quá sức thiên vị rồi? Nếu không thì vì sao hắn lại hoàn mỹ như thế, hoàn mỹ đến mức không thể không yêu?

Ta lưu luyến khó nhọc thu hồi tầm mắt, lại liếc nhìn sang Hòa Ngạn. Người này thần sắc bất động, tư thái tĩnh lặng, bộ dạng chăm chú khiến người khác thấy tò mò muốn biết hắn đang nghĩ gì, vô tình tạo nên một sức hút mãnh liệt. Ta thở dài mang mắt trở về đặt trên trang sách nhưng lại chẳng có chữ nào chạy vào đầu được. Hoài Anh nói xa thì xa mà nói gần thì cũng gần, ta sẽ phải sớm có quyết định thôi. Giao lộ kia ta nên rẽ trái hay rẽ phải đây?

–o0o–

Chương 133