Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tọa Khán Vân Khởi Thì

Chương 111

« Chương TrướcChương Tiếp »
Chương 111

–o0o–

Hòa Ngạn trầm mặc, ánh mắt hướng về phía cửa sổ, thật lâu sau đó mới nhẹ giọng nói – "Yêu hắn à? Ta đã từng yêu hắn, yêu đến mức dù phải liều cả mạng vẫn muốn ở lại bên hắn, chỉ là hiện tại..." – Hòa Ngạn nở nụ cười buồn – "Ta không thể hiểu một cách rõ ràng là vì còn yêu hắn hay đã trở thành một thói quen không thể bỏ.

Lần đầu tiên nhìn thấy hắn, ta hoàn toàn không nghĩ đến sẽ yêu hắn. Lúc đó ta tự cho bản thân là thanh cao, trong những người vây xung quanh ta, hắn không phải là kẻ xuất sắc nhất, thậm chí còn tuyệt đối không có khả năng tiến thân. Ta chỉ biết hắn là đệ tử một thương nhân, trong nhà còn vài huynh đệ, hắn căn bản không hề được xem trọng. Nhưng ánh mắt của hắn lại khiến ta ấn tượng sâu sắc. Đó là một ánh mắt đầy dã tâm. Hắn nói với ta, hắn nhất định sẽ thành công. Ta bây giờ vẫn nhớ rõ khi hắn nói như thế thì bộ dạng tràn đầy tự tin.

Ta theo bản năng bắt đầu chú ý đến hắn, hỏi thăm tin tức của hắn. Ta biết được hắn thành thân cùng nữ nhân do ca ca hắn chỉ định không phải vì yêu nàng, mà là vì nàng có thể dựa vào thế lực của nương gia để giúp hắn, biết hắn giúp gia đình làm vài chuyến buôn bán thắng lớn, cũng biết địa vị của hắn trong nhà càng lúc càng cao, nhưng tự chính bản thân ta lại thấy mất mát, như thể có một thứ gì đó đã bị cướp đi. Một thời gian dài sau đó ta đóng cửa không tiếp khách, chính là vì không muốn nghe những chuyện liên quan đến hắn nữa."

Nói đến đây Hòa Ngạn tạm dừng, thản nhiên cười, ánh mắt vì hồi tưởng những chuyện trong quá khứ mà trở nên nhu hòa, hồi lâu sau lại nói tiếp – " Nhưng ta không ngờ hắn lại đến tìm ta. Ngày hôm đó trời đổ mưa to, ta ở bên trong nghe thấy có tiếng gõ cửa, lúc mở ra thì hắn đứng bên ngoài. Câu đầu tiên hắn nói với ta là "Ta đã làm được rồi!". Trong khoảnh khắc đó, ta cũng không biết là hắn vui vẻ hay là hắn thương tâm. Cả người hắn ướt đẫm, nhìn vừa có vẻ hăng hái, lại vừa đầy ắp tịch mịch cô độc.

Ta đưa hắn vào phòng thay y phục, lúc sau hỏi đến ta mới biết hắn đã trở thành chủ nhân của Nam gia, toàn bộ Nam gia đều do hắn quản lý. Hắn nhìn qua thấy thật cao hứng, đặc biệt cao hứng, nhưng ta lại cảm thấy hắn rất bi ai, bởi hắn đã phải trả giá bằng rất nhiều thứ mới có thể đạt được những điều này. Ta nhịn không được mới hỏi hắn làm nhiều như vậy là vì mục đích gì. Hắn bảo hắn muốn cho những người đó phải hối hận, làm cho những kẻ từng khinh thường hắn phải quỳ trước mặt mình cầu xin tha thứ. Ta nghe thấy rất sợ hãi, hắn không còn là Nam Tú Thiên mà ta biết nữa rồi."

Ta im lặng lắng nghe, về sau này Hòa Ngạn hẳn là yêu Nam Tú Thiên, nhưng ở vào thời gian này tình yêu của hắn còn chưa mãnh liệt đến mức phải liều cả mạng để được ở lại bên cạnh Nam Tú Thiên như hắn nói. Vậy là sau đó còn có chuyện gì phát sinh nữa sao?

"Ta không biết những người kia suy nghĩ như thế nào mà có một hôm bắt ta mang đến uy hϊếp Nam Tú Thiên. Bọn họ bảo chỉ cần nắm được ta trong tay thì có thể tùy ý sai khiến Tú Thiên, khiến cho quyền lực của Nam gia một lần nữa rơi vào tay họ. Thật buồn cười đúng không? Họ là huynh đệ của Tú Thiên sao lại có thể làm vậy. Ta không biết bọn họ do đâu mà tự tin rằng chỉ cần có ta thì có thể uy hϊếp Tú Thiên, chúng ta bất quá chỉ là bằng hữu thôi mà.

Nhưng ta hoàn toàn không ngờ là hắn lại đến. Cái cảm giác tận mắt nhìn hắn trước mặt mình, bị người ta thương tổn thật sự không lời nào có thể diễn tả nổi. Huynh đệ của hắn xem hắn như cái gai trong mắt, muốn nhổ cho bằng được mới thôi. Chính vào giây phút đó ta đã hiểu được vì sao mà mỗi khi Tú Thiên nhắc đến họ thì ánh mắt tràn ngập oán hận. Nam gia căn bản là một nơi ăn thịt người mà."

Hòa Ngạn dừng lại một lần nữa, trong mắt đã ngân ngấn lệ. Nhìn Hòa Ngạn đắm chìm trong ký ức, ta đành im lặng đứng dậy rời khỏi thư phòng. Lúc bước ra khỏi cửa, ta quay đầu trông lại, thấy Hòa Ngạn vẫn lặng im, hai hàng lệ theo khóe mắt tuôn xuống gò má. Ta nhẹ nhàng khép cửa lại, sợ sẽ kinh động đến hắn.

Hóa ra trên thế gian mọi sự đều thật kỳ lạ, thật sự là có nhân quả báo ứng sao? Vậy nhân của ta ở đâu, quả của ta ở đâu? Còn đối với những chuyện Hòa Ngạn kể, ta thực lòng không thể không hoài nghi. Nam Tú Thiên vì cái gì mà đến cứu Hòa Ngạn, vì cái gì mà nguyện ý hy sinh tính mạng của mình để đổi lấy mạng cho hắn? Là vì chính y cũng có cảm tình với Hòa Ngạn, hay là vì bên trong còn có ý đồ khác? Chớ trách ta lại có ý nghĩ này, nhưng Nam Tú Thiên vốn là một thương nhân, y lúc hành sự hẳn sẽ luôn tính toán thiệt hơn. Vậy có ai dám chắc trong chuyện tình cảm y sẽ không như thế?

Hòa Ngạn hẳn là rất cảm động, đổi lại là ai thì cũng sẽ như thế, huống hồ Hòa Ngạn lại có sẵn tình cảm với Nam Tú Thiên. Kẻ ấy đã đem tính mạng ra cứu giúp, thảo nào Hòa Ngạn dù có liều cả mạng cũng phải ở lại bên cạnh y, thậm chí dù trước đó y đã lấy vài ba thê tử cũng không chấp, chỉ cần có thể ở bên y là được. Nhưng Hòa Ngạn, cho dù Nam Tú Thiên đối tốt với ngươi, sủng ái ngươi nhất mực cũng đâu thể nói y thật sự chỉ yêu mình ngươi. Nếu y yêu ngươi thì vì sao lại còn tiếp tục lấy thêm thê thϊếp. Những người trước ngươi còn có thể coi như không, vậy những người sau ngươi thì nên giải thích thế nào, ngươi có bao giờ nghĩ đến chưa? Hoặc ngươi đã từng nghĩ đến nhưng lại không có đủ can đảm nghĩ đến tận cùng. Hẳn ngươi cho rằng cứ lừa mình dối người thì sẽ có thể sống vui vẻ một chút, đúng không?

"Hàn công tử, đã đến giờ rồi." – Nam Kính Trần cẩn thận nói.

Ta quay đầu nhìn lại, Nam Kính Trần bị ta nhìn, theo bản năng lùi về phía sau mấy bước, ngượng ngùng hỏi – "Hàn công tử, Ngạn thúc cùng công tử nói chuyện gì vậy? Sắc mặt công tử không được tốt lắm thì phải."

Ta hít một hơi thật sâu để bình tĩnh lại rồi nói – "Đã sắc đến giai đoạn đó rồi phải không? Ta đi nhìn xem một chút."

Nam Kính Trần ừ một tiếng rồi theo ta đi đến chỗ đang sắc thuốc.

Ta dùng một chiếc khăn dày nhấc nắp siêu thuốc ra, bỏ thêm vài loại dược liệu vào, sau đó đậy nắp lại – "Tiếp tục sắc thêm một giờ một khắc nữa thì được. Còn về giờ giấc uống thuốc thì mỗi sáng một lần, cữ giữa trưa thì chờ tùy tùng của ta mang hành lý quay lại ta sẽ đưa cho công tử. Bất quá hôm nay đã quá giờ ngọ, chỉ cần uống một lần thôi. Còn lại thì ngày mai bắt đầu." – ta buông khăn xuống dặn dò.

Nam Kính Trần dụng tâm đọc lại một lần nữa rồi nói với ta – "Ta đã nhớ kỹ. Đa tạ Hàn công tử!"

Ta gật đầu – "Nam công tử, chẳng hay ta ở Nam phủ có thể tùy ý đi lại một chút không? Mới rồi ta nhìn qua thấy cảnh trí nơi này không tồi chút nào."

Nam Kính Trần nghe xong nở nụ cười – "Đương nhiên là không có vấn đề. Thỉnh Hàn công tử cứ tự nhiên."

"Nhưng không biết có nơi nào là không thể đến không? Chỉ e là ta vô ý đến những nơi như vậy thì thật là không hay. Dù sao trong phủ cũng có nữ quyến cư ngụ nên cũng cần tránh ý một chút."

Nam Kính Trần thở dài nói – "Chẳng có nơi nào cần kiêng dè đâu. Trong phủ ngoài nữ quyến còn có thị quân, nhưng hết thảy đều đi cả rồi. Nữ quyến của phụ thân trừ mẫu thân ta ra chỉ còn Thập tứ di nương là chưa đi, nhưng dì ấy ngụ ở phía xa nên hẳn công tử cũng chẳng đến đó được đâu, thị quân thì cho dù gặp cũng không có mấy quan hệ. Gia quyến của Đại ca, Nhị ca cũng không ngụ phía bên này. Vốn Nam phủ phân thành hai viện là Đông viện và Tây viện, chỗ chúng ta là Đông viện. Cho nên Hàn công tử cứ yên tâm mà tản bộ."

"Như vậy thì ta an tâm rồi."

Mới đi được hai bước thì Nam Kính Trần lại hô to – "Hàn công tử, hay là để ta đi cùng công tử. Vạn nhất công tử không nhớ rõ đường mà lạc thì biết tính sao?"

Ta cười với hắn bảo – "Không sao, bên cạnh ta có tùy tùng nhớ đường đi rất giỏi, ta chỉ cần bảo hắn lưu tâm là tốt rồi. Còn nếu không được thì cứ hỏi người ta là có thể trở về ngay thôi."

Nam Kính Trần bối rối gãi đầu cười – "Như vậy cũng đúng. Hàn công tử xin đừng quên về dùng cơm chiều, chỗ ở cho công tử và tùy tùng ta đã cho người sắp xếp rồi."

"Đa tạ Nam công tử nhắc nhở. Ta sẽ sớm trở về."

–––

Ta bước một cách chậm rãi. Theo trí nhớ của ta thì dọc theo con đường này, đi theo mé bên trái là một cái sân nhỏ, nhưng không biết bây giờ có còn không. Càng đi về phía này thì càng cảm nhận được không khí lạnh lùng, ngay cả lá cây cũng ngừng xào xạc.

Ta đứng giữa một cái sân nhỏ, cửa viện khóa chặt, sớm đã loang lổ màu thời gian, tường mọc đầy rêu xanh. Ta hơi dùng sức một chút thì khóa đã bung ra, cánh cửa từ từ hé mở. Bên trong, cỏ dại mọc đầy, hẳn là đã bỏ hoang từ lâu. Ta đứng ở cửa viện trầm mặc. Trong ký ức của ta nơi này là một cái sân tuy nhỏ nhưng tràn đầy ấm áp. Bên trong có mấy gian phòng chật hẹp, mỗi khi thời tiết xấu, ta hay cùng nhũ nương ở trong phòng ngóng trông đến ngày thời tiết chuyển biến tốt lên. Đến lúc tiết trời khá hơn, chúng ta sẽ ở trong viện hoặc là thêu thùa, nói chuyện, hoặc ta giúp bà tưới cây, cho mèo ăn. Khoảng thời gian ấy thật sự là thanh tịnh vô cùng.

Mặc dù sau đó ta theo Hòa Ngạn rời đi nhưng mỗi khi rảnh rỗi đều trở về nơi này ngồi một chút hoặc thậm chí là chạy nhảy. Bởi lẽ nơi này vắng vẻ im lặng, không có mấy ai lui tới nên ta thích ở tại đây xuất thần, làm những việc mà ta muốn làm. Những lúc như vậy nhũ nương hoặc ở bên cạnh, hoặc im lặng nhìn ta, ôn nhu xoa đầu vỗ vai ta, một đôi lúc bà còn cảm khái nếu tiểu thư còn sống thì thật tốt, ta lại chỉ có thể trầm mặc.

Ta buồn buồn đưa tay chạm vào những vết sơn loang lổ trên cửa viện, nhủ thầm "Nhũ nương, ta đã về đây". Ta đã về, còn người thì ở nơi nào? Người có còn sống không, có trách ta lâu như vậy mới chịu trở về không? Nhũ nương, người từng nói đường về nhà nhất định phải ghi nhớ, bởi vì chỉ cần trong lòng biết rõ nhà là ở nơi nào thì sẽ không sợ phải lìa xa mãi mãi, dù có đi xa đến đâu vẫn có thể quay về. Nhũ nương, đường về nhà ta vẫn nhớ rõ nhưng mãi đến nay mới chịu quay về, phải chăng người rất thất vọng về ta?

–o0o–

Chương 112
« Chương TrướcChương Tiếp »