Chương 110

Chương 110

–o0o–

Đang lúc nói chuyện thì có tiếng người vang lên – "Mẫu thân!" – rồi thì một thân mình nhỏ nhắn từ ngoài chạy vào, lại bị vướng vào ngạch cửa mà té ngã.

"Địch Nhi!" – Tứ phu nhân thét lên một tiếng kinh hãi.

Không kịp nghĩ nhiều, ta nhanh chóng đảo mình nhảy đến ôm lấy hài tử kia. Lúc ôm lấy thân hình nhỏ bé vào lòng, chợt có một mùi hương ngọt ngào theo vào khoang mũi, khiến ta không khỏi sợ run một chút. Ta đứng thẳng thân mình lên, vốn tưởng đứa bé kia sẽ hoảng sợ mà khóc lóc, ai ngờ nó lại hai mắt mở to, tràn đầy tò mò nhìn ta, miệng vui vẻ cười, hai tay vỗ lớn, cả một chút sợ hãi cũng không có. Tứ phu nhân chạy lại, sắc mặt trắng bệch đón lấy hài tử từ trong lòng ta, cẩn thận xem xét thử có thương tích gì không, sau đó mới ngẩng đầu quở trách vị nhũ nương vừa vào tới – "Đây là kiểu làm việc gì vậy? Vạn nhất Thất tiểu thư ngã thì biết làm thế nào?"

Sau đó hướng sang chỗ ta mà tạ ơn – "Không biết lấy gì tạ ơn Hàn công tử cho phải?"

"Tại hạ chỉ động tay chân một chút, không có gì phiền, phu nhân chớ quá bận tâm."

Nam Kính Trần lúc này vừa thay đổi xiêm y quay trở lại, mặt mày khó hiểu nhìn chúng ta. Đứa bé kia thấy Nam Kính Trần thì mỉm cười ngọt ngào, đưa tay ôm hắn – "Ca ca, ôm muội một chút đi."

Nam Kính Trần bước đến đón lấy đứa bé từ chỗ Tứ phu nhân ôm vào lòng, rồi hỏi – "Mẫu thân, có chuyện gì vậy? Tình trạng phụ thân thế nào rồi?"

"Hàn công tử bảo phải đổi phương thuốc khác, hiện giờ chỉ có thể từ từ trừ bỏ độc tính." – Tứ phu nhân mặt mày ủ ê nói.

Nam Kính Trần lại nói – "Đã như vậy thì cứ thay đổi. Mấy thứ thuốc kia phụ thân dùng mà mãi tình hình vẫn chẳng khá lên, tóc rụng càng lúc càng nhiều. Có điều độc vẫn còn ở trong cơ thể phụ thân, nếu để thời gian trôi qua lâu liệu có tốt hay không?"

"Nếu dùng dược liệu có công năng mạnh thì có thể mau giải độc, nhưng chỉ sợ thân thể Nam lão gia uống vào không tiêu hóa nổi. Vẫn là nên chậm rãi một chút, từ từ giải độc. Độc dược kia ở trong cơ thể đã lâu, bây giờ chỉ cần ngăn chặn không cho phát tác thêm thì ở trong cơ thể thêm ít lâu cũng không khác biệt mấy."

Nam Kính do dự một chút rồi gật đầu – "Tốt lắm! Vậy xin Hàn công tử hãy viết phương thuốc đi, ta sẽ cho người đi bốc thuốc ngay."

Ta gật đầu đến bên bàn viết ra các loại dược với phân lượng cụ thể giao cho Nam Kính Trần. Tiểu cô nương trong lòng Nam Kính Trần tò mò đưa tay định lấy đơn thuốc, Nam Kính Trần vội đưa sang cho Hàm Châu, bảo hắn nhanh chóng đi bốc thuốc, rồi quay sang dỗ dành muội muội đang khóc vì không thể có được thứ mình muốn – "Địch Nhi ngoan, đó là đơn thuốc của phụ thân, không phải đồ chơi. Ca ca cho muội thứ khác được không?" – vừa nói vừa lấy từ trong áo ra một cái hà bao đưa cho nó. Tiểu cô nương cầm lấy hà bao nhìn một hồi rồi ném xuống đất, lắc lắc đầu tỏ ý không chịu. Nam Kính Trần không còn cách nào phải mang muội muội trả cho mẫu thân – "Mẫu thân, người dỗ nó đi, hài nhi dỗ không được."

Tiểu cô nương nép vào lòng mẫu thân thì càng khóc to hơn, mặc kệ Tứ phu nhân dỗ dành thế nào cũng mang tất cả đồ vật ném xuống đất. Tứ phu chỉ còn biết thở dài – "Lão gia thật sự đã nuông chiều ngươi hóa hư rồi, sao lại có thể tùy hứng đến thế này chứ?"

Ta lãnh đạm nhìn tiểu cô nương ưa làm nũng ăn vạ này, lòng thầm nghĩ sớm muộn gì cũng trở thành Nam Nguyệt thứ hai. Mới ban đầu còn thấy nó đáng yêu, sau lại thành chán nản, chỉ nhìn quanh viện tử. Tề Viễn Quy và Thiết Cát vì tỏ rõ thân phận nên không có bước vào bên trong phòng mà chỉ đứng ở ngoài viện chờ. Lúc này Thiết Cát nhàm chán nhìn khắp một lượt còn Tề Viễn Quy dựa lưng vào cột nhắm mắt dưỡng thần. Ta đứng dậy đi ra ngoài hỏi chuyện Tề Viễn Quy – "Lôi Nhận và Tống Bách Qua vẫn còn ở trên thuyền phải không?"

"Dạ phải! Công tử muốn gọi họ đến đây sao?"

Ta lắc đầu – "Không cần! Viễn Quy, phiền ngươi chuyển hành lý của ta đến đây, có lẽ ta sẽ ở lại Nam phủ một thời gian, sau đó thay ta đa tạ nhà thuyền. Lôi Nhận và Tống Bách Qua tạm thời không cần lộ diện, càng ít người biết càng tốt. Có những việc chúng ta ngoài sáng không tiện làm, bọn họ ở trong tối không cần kiêng dè gì sẽ dễ dàng hơn. Bảo bọn họ đến phân cục của Thanh Liên sơn trang ở tạm ít hôm, nói với người ở đó là theo ta tới."

Tề Viễn Quy nghe xong gật đầu – "Thuộc hạ hiểu rõ. Vậy thuộc hạ lập tức thi hành, công tử bảo trọng chính mình."

Ta cũng gật đầu nhìn Tề Viễn Quy và Thiết Cát trao đổi một chút bằng ánh mắt rồi đi ra ngoài.

–––

Tề Viễn Quy đi chưa bao lâu thì Hàm Châu vừa thở hổn hển vừa cầm thuốc quay về. Ta nhận lấy thuốc nhìn sang bếp lò đã bị đốt đến cháy đen – "Vậy còn siêu sắc thuốc thì sao?"

Hàm Châu nghĩ một lúc rồi nói – "Chắc là vẫn còn cái khác, để tiểu nhân đi tìm xem." – chốc lát sau ôm một cái siêu sắc thuốc quay lại hỏi – "Hàn công tử, cái này được chứ?"

Ta gật đầu nhận lấy siêu đem dược bỏ vào, cho thêm nước rồi đặt lên bếp. Nam Kính Trần ở một bên nhìn, mặt đầy buồn bực – "Hàn công tử làm sao mà chẳng thấy chút khói nào cả?"

Ta ngẩng đầu nhìn hắn rồi đưa tay chỉ một làn khói nhẹ đang bốc lên – "Đây không phải là khói sao?"

Nam Kính Trần cười cười, ngồi xổm xuống bên cạnh ta – "Nếu so với khói của ta thì cái này chẳng thể tính là khói."

Ta cũng cười – "Công tử quá khoa trương rồi." – Nam Kính Trần bật cười không nói gì.

Ta nghĩ ngợi một lúc, nhìn về phía Tứ phu nhân hỏi – "Đó là muội muội của công tử? Trông thật là dễ thương."

Nam Kính Trần nhìn thoáng qua cười – "Đúng vậy, đáng yêu lắm phải không? Địch Nhi năm nay được bốn tuổi, phụ thân rất thương nó, nó muốn gì cũng đều chiều theo nên đôi khí khó tránh khỏi có chút bá đạo. Nhưng nó vẫn còn nhỏ, lớn thêm một chút sẽ ổn cả thôi." – nói xong ảm đạm cười – "Bệnh tình của phụ thân chẳng biết bao giờ mới khá lên. Nhìn người như thế ta thực tình không thể chịu nổi."

Ta thản nhiên nói – "Hạ độc không phải là tội nhỏ, vì sao không đi báo quan để truy nã hung thủ?"

Nam Kính Trần môi giật giật cuối cùng chỉ hé được chút tươi cười khó coi – "Chuyện này nói ra thật đáng sợ. Phụ thân trước lúc hôn mê đã nói qua là không được báo quan, nếu không sẽ gây phiền phức lớn."

Ta liếc nhìn hắn một chút rồi lại cúi xuống xem siêu thuốc, nhẹ nhàng dùng quạt hương bồ quạt lửa. Phải rồi, đây là việc xấu trong nhà thì không nên lan truyền ra bên ngoài. Nam Tú Thiên là người rất sĩ diện lại càng không cho phép. Nhưng đáng tiếc, dù các người không báo quan thì chuyện này sớm đã đồn thổi đi khắp nơi rồi. Xem ra đây là chuyện Nam Tú Thiên không thể nào ngờ đến.

Đang nghĩ ngợi thì Hòa Ngạn từ ngoài bước vào, thấy ta và Nam Kính Trần cùng ngồi xổm trong viện sắc thuốc thì cước bộ dừng lại một chút, sau đó tiếp tục đến chỗ chúng ta. Ta thấy Hòa Ngạn đã trở lại liền đứng dậy chào hắn. Hòa Ngạn có vẻ rất mệt mỏi, mặt mày trắng bệch cả ra. Hắn vừa đến gần thì Nam Kính Trần đứng dậy nói – "Ngạn thúc, Hàn công tử đã chẩn mạch cho phụ thân, hiện đương sắc thuốc."

Hòa Ngạn gật đầu nhìn ta muốn nói gì đó nhưng lại thôi. Tứ phu nhân ôm Địch Nhi đến gần lo lắng hỏi – "Bên Ngân Tiêu Lâu làm sao vậy? Có gì nghiêm trọng à?"

Hòa Ngạn miễn cưỡng nở nụ cười – "Tứ tỷ đừng bận tâm, ta sẽ xử lý mọi chuyện."

Địch Nhi cười đưa tay níu lấy Hòa Ngạn, Hòa Ngạn cũng ôn nhu nựng nịu con bé – "Tứ tỷ, ta và Hàn công tử có chút chuyện cần nói với nhau, lúc khác chúng ta lại bàn tiếp."

Ta mỉm cười mang quạt hương bồ giao cho Nam Kính Trần, dặn dò – "Chú ý kẻo cháy, đừng tạo ra loại khói đen như ban nãy nữa. Chờ nước cạn chút thì nhỏ lửa xuống, sắc thêm nửa canh giờ, nhớ thêm nước vào kẻo cháy hết. Sau khi sắc nhỏ lửa thêm nửa canh giờ thì đến tìm ta, còn có một nguyên liệu khác phải thêm vào."

Nam Kính Trần nghe cẩn thận rồi gật đầu.

–––

Đi theo Hòa Ngạn vào thư phòng, ta hơi có chút thất thần. Nơi này khi xưa là chỗ ta học tập cùng Hòa Ngạn. Lúc đó ta rất thích đến đây tiêu khiển bởi lẽ nơi này có rất nhiều thi thư, có thể giúp ta thêm hiểu biết về thế giới này. Cho nên Nam gia đối với ta lúc bây giờ chỉ là nơi này thôi.

"Ngồi đi, có muốn dùng trà không?" – Hòa Ngạn hỏi.

"Không cần đâu, ta không khát. Hòa thị quân muốn dùng trà sao?"

Hòa Ngạn lắc đầu, chỉ dùng tay chống trán tỏ ra rất mệt mỏi.

Ta bước đến ngồi ngay chiếc ghế trước mặt hắn – "Sự tình ở Ngân Tiêu Lâu xử lý không được ổn thỏa phải không?"

Hòa Ngạn ngẩng đầu nhìn ta – "Khê Nhi, ngươi vì sao lại về đây? – Hắn khẽ nhíu mày – "Nhiều năm qua ngươi đã ở đâu?"

"Hòa Ngạn vì cái gì mà cho rằng ta là Khê Nhi?"

"Ta cũng không rõ, chỉ là cảm nhận thấy thế. Khê Nhi, ngươi nói thật cho ta biết, Nam gia suy sụp nhanh như thế này có can hệ gì đến ngươi hay không?"

Ta chợt thấy nao lòng, sau đó nhịn không được thì bật cười lắc đầu nói – "Hòa Ngạn, ngươi đã thay đổi rồi."

Hòa Ngạn ngẩn ngơ một chốc, sau đó ngã người về phía sau, vẻ mặt đầy suy sụp – "Khê Nhi, xin chớ trách ta hoài nghi ngươi. Ngươi có lý do để làm vậy, hơn nữa ngươi lại có năng lực thế này. Ngân Tiêu Lâu không thể cứu vãn, nơi chống đỡ cuối cùng của Nam gia đã không còn nữa, sau này biết phải làm sao? Nam gia còn thiếu một món nợ rất lớn, Tú Thiên thì bệnh tật, bên dưới vẫn còn những người nhỏ tuổi và rất nhiều đầy tớ."

Ta lẳng lặng nhìn hắn – "Hòa Ngạn, ta nói một câu, ta không can dự vào việc này. Ta là bởi vì nghe người ta bàn tàn về sự tình Nam gia nên mới đến tìm hiểu một chút. Nếu ta không đến, khả dĩ Nam Tú Thiên chết đi thì những việc ta cần hỏi sẽ chẳng biết hỏi ai. Vậy nên ta mới đến."

Hòa Ngạn từ từ nhắm hai mắt thở dài đầy thống khổ

"Hòa Ngạn, đến lượt ta hỏi ngươi. Ngươi tại sao lại vì Nam Tú Thiên làm nhiều việc đến vậy? Bởi vì ngươi yêu hắn sao?" – ta bình tĩnh hỏi.