Chương 106–o0o–
Người nọ lui về sau mấy bước, khẩn trương quay đầu nhìn vào bên trong. Một người khác bước ra, thấy ta cũng ngẩn ra, nhưng rồi nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, hạ thấp người nói – "Công tử, mời vào!"
Lúc đi vào mới phát giác trong gian phòng có chút kỳ lạ, ánh sáng thì ảm đạm. Phòng trong hiện còn hai người ngồi bên bàn, trên có mấy bát mì lớn đang ăn dở dang. Hai người kia gặp ta bước vào, vội vàng đứng dậy bất an nhìn ta.
Ta cười khổ – "Ngồi xuống đi! Đứng cả dậy làm gì?"
Ta nhìn quanh một chút liền nhíu mày hỏi – "Như thế nào mà lại chọn ở phòng này? Thay ta sắp xếp đều là phòng to thoải mái, chính mình lại chịu ủy khuất. Thật là chẳng ra sao. Mau đi xem còn phòng nào tốt không thì đổi đi, chứ phòng này làm sao bốn người các ngươi nghỉ ngơi thoải mái được."
Những người kia hết thảy đều nhìn về phía người đã mời ta vào phòng. Người nọ ôm quyền nói – "Công tử, chúng thuộc hạ là thị vệ bên cạnh Vương gia. Thuộc hạ là Tề Viễn Quy, đây là Thiết Cát, Lôi Nhận, Tống Bách Qua. Chúng thuộc hạ phụng Vương gia chi mệnh, dọc đường hộ tống công tử."
"Ừ!" – ta gật đầu – "Ngay từ đầu không biết còn cho là có người theo dõi, sau đó nhìn thấy người tên Lôi Nhận tính tiền cho chưởng quầy cảm giác có chút quen thuộc, đến lúc nhìn rõ nhân diện thì ta nhận ra là người bên cạnh Dật Huân. Tiếp sau thì đoán được thân phận các ngươi. Chắc hẳn dọc đường đã vất vả nhiều rồi?"
Tề Viễn Quy đáp – "Công tử quá lời. Đây là trách nhiệm của chúng thuộc hạ, không nên nói là vất vả."
Ta cười nhìn về phía mấy bát mì – "Ta đến hình như không đúng lúc, quấy rầy các ngươi dùng bữa. Ta xem mì cũng nguội lạnh cả rồi, chi bằng các ngươi cùng ta đến đại đường ăn vài món nóng sốt, xem như ta tạ ơn các ngươi vậy."
Ba người kia nghe xong lộ mặt vui mừng, nhất là Thiết Cát, nhưng Tề Viễn Quy lại lắc đầu – "Sao có thể gây phiền phức cho công tử chứ? Chúng thuộc hạ cũng ăn gần xong rồi, nguội lạnh một chút cũng không sao."
Hắn nói xong lời này thì ba người kia cũng không dám có ý kiến gì, chỉ có sự thất vọng phơi bày trên mặt. Ta bật cười bảo – "Dù rằng là bảo tạ ơn các ngươi, nhưng thật ra là vì ta một mình chẳng ăn hết bằng ấy thức ăn cho nên muốn các ngươi giúp ta một chút thôi. Cái này không tính là các ngươi phiền toái ta, là ta phiền toái các ngươi mới đúng."
Tề Viễn Quy vẫn một mực lắc đầu.
Rơi vào đường cùng, ta đành phải dùng đến hạ sách – "Tề Viễn Quy, ta hỏi ngươi, Vương gia có phải dặn các ngươi nghe theo lời ta sai bảo không?"
Tề Viễn Quy gật đầu – "Thưa đúng vậy! Vương gia dặn dò trừ việc quay trở về và rời đi thì mọi sự đều nghe theo công tử sai khiến."
Ta hài lòng gật gù – "Nếu đã vậy thì giờ ta ra lệnh các ngươi đến đại đường cùng ta dùng cơm. Cái này không phạm vào điều Vương gia cấm nên mau chóng thi hành cho ta."
Tề Viễn Quy kinh ngạc nhìn ta, cuối cùng chỉ còn biết nói – "Tuân mệnh công tử."
Sau đó ta lại hạ cho bọn hắn thêm vài mệnh lệnh nữa. Một là không cần vì tránh mặt ta mà đi sớm về trễ, có thể cùng đi với ta. Hai là dọc đường đi không được tiếp tục nghỉ lại tại những căn phòng kém cỏi như thế này nữa, nhất định phải chọn một căn phòng tốt để còn đảm bảo sức khỏe đi đường. Ba là mọi người cùng nhau dùng bữa, tránh ở trong phòng ăn mì nguội lạnh, bởi thời gian dài sẽ không đủ dinh dưỡng, mà ta trông bọn họ đều là người có sức ăn mạnh, chỉ ăn mì thì làm sao chống lại cái đói được.
Tề Viễn Quy đồng ý với ta hai điều trên, riêng điều thứ ba thì kiên quyết không đồng ý, lấy lý do là tôn ti trật tự cao thấp cần phải phân biệt. Bọn họ là người hầu, ta là chủ tử, cứ ngang nhiên ngồi cùng một bàn là không hợp lễ nghĩa. Hai bên tranh chấp hồi lâu không có kết quả, mà mấy người còn lại cũng mười phần đồng ý với chủ trương của Tề Viễn Quy. Cuối cùng ta đành nhượng bộ giải quyết bằng cách bọn họ một bàn, ta một bàn. Thật sự mấy chuyện này đã khiến ta cảm nhận rõ rệt cái gì gọi là phân chia giai cấp.
Đi đường có họ cùng bầu bạn thì khá hơn rất nhiều so với đi một mình. Lúc đến Lục Đồng là thời điểm tuyết đã tan hết, nước sông dâng cao, nếu đi đường thủy so với đường bộ thiếu phương tiện thì tiết kiệm được rất nhiều thời gian. Thế nên chúng ta bèn quyết định chuyển sang đi đường thủy, xuôi dòng Du giang trở xuống hạ nguồn, trên đường đi sẽ ghé vào Danh Tùng. Khi đến bến tàu hỏi thăm thì hai ngày nay không có thuyền chở khách nào đi Danh Tùng, vừa vặn chỉ có một chiếc thuyền hàng đang chuẩn bị xuất phát đến đó thôi. Chủ thuyền nghe bảo chúng ta muốn cùng đi Danh Tùng liền nói bọn họ chở hàng hóa không nhiều lắm, nếu chúng ta không chê là thuyền hàng không thoải mái bằng thuyền khách thì có thể cùng đi, chỉ cần trả thêm chút tiền thức ăn là được. Ta xem thuyền kia mặc dù không lớn, chỉ tầm vừa nhưng ta thấy có cảm tình với chủ thuyền, vậy nên cùng Tề Viễn Quy thương lượng một chút rồi mang ngựa an trí tại một khách điếm ở Lục Đồng, sau đó năm người chúng ta cùng xuống thuyền. Chủ thuyền dẫn chúng ta đi xem chỗ nghỉ, tuy rằng không lớn lại có chút đơn sơ nhưng cũng khá sạch sẽ. Cùng chủ thuyền bàn bạc giá cả xong thì liền xuất phát. Trên thuyền thật ra cũng rất thanh tĩnh, ngoài chúng ta ra cũng chỉ có cả nhà chủ thuyền cùng vài người chèo thuyền thôi.
Lúc đứng trên thuyền cùng chủ thuyền chuyện phiếm, ta được biết ông ta ở thượng nguồn Du giang lấy thuyền làm nhà đã hơn năm mươi năm. Lúc đầu chỉ là một chiếc thuyền nhỏ, đến giờ đã thành thuyền chở hàng quy mô tầm trung. Ông ta khoa tay múa chân, trong giọng nói tràn đầy niềm tự hào. Một lúc sau thì ông ta quay sang lo điều khiển hướng thuyền, ta một mình ngồi ở mũi thuyền nhìn những người phu chèo đang lay động chỗ mái. Trong lúc vô tình ta phát hiện có một đứa bé gái đang lén nhìn mình. Thấy ta bắt gặp, nó kinh hãi lắp bắp rồi cuống quít quay đi. Đây có thể là con cháu chủ thuyền hoặc con cháu gia nhân rồi.
Trở về ngồi trong khoang thuyền, bất giác ta có chút ủ rũ. Ta đang nằm trên giường đột nhiên có tiếng gõ cửa, mở ra thì thấy là một hán tử độ ba mươi tuổi, mình vận y phục ngắn, dung mạo có phần tương tự chủ thuyền. Y thấy ta thì nhoẻn miệng cười:
"Gia phụ bảo ta đến thỉnh công tử đi dùng cơm."
Ta đi theo y vào khoang lớn nhất của thuyền, bên trong đã bày biện sẵn thức ăn. Chủ thuyền đang ngồi trong khoang, thấy ta đến liền đứng dậy nhường chỗ. Trên bàn là vài món ăn sáng, còn có một âu cơm to. Chốc lát sau thì nhóm Tề Viễn Quy cũng đến, nhưng lại tỏ vẻ nhún nhường không muốn cùng ngồi. Ta bèn đứng dậy bảo – "Ngồi đi!" – vừa nói vừa nháy mắt ra hiệu cho Tề Viễn Quy. Hắn sửng sốt một chút, ánh mắt đảo qua mặt bàn rồi không thoái thác nữa, cùng ba người kia ngồi xuống.
Vừa ăn cơm vừa nói chuyện phiếm, chủ thuyền là một người hòa đồng, thái độ làm người đầy sảng khoái. Ánh mắt ta lướt đến một đứa bé ở bên hông khoang thuyền, nhìn kỹ thì ra chính là đứa bé ban nãy nhìn lén ta. Ta liền vẫy tay cười với nó. Chủ thuyền cũng quay đầu nhìn lại nói – "Dung Dung, ở trong này làm gì? Mau ra ngoài ăn cơm với mẫu thân đi."
Đứa bé kia phụng phịu không ra âm thanh, ánh mắt lại cứ nhìn chằm chằm thức ăn trên bàn. Ta ngạc nhiên nhìn lại thì thấy có một con gà liền cười một chút. Hẳn là đứa bé muốn ăn món này đây. Ta gắp một cái đùi gà đặt vào chén đưa đến cho nó. Đứa nhỏ nhìn cái đùi gà chằm chằm, lại chần chờ chẳng dám đón lấy, sau thì khϊếp hãi quay sang hướng chủ thuyền. Chủ thuyền khẽ nhíu mày, sau cùng cũng ưng thuận – "Dung Dung, nhận lấy đi. Mau cám ơn công tử!"
"Đa tạ công tử!" – đứa bé thấp giọng nói rồi nhận lấy chén thức ăn chạy nhanh như bay ra ngoài. Chủ thuyền quay sang cười giả lả với ta – "Đó là cháu gái của ta, nó tuổi còn nhỏ không hiểu phép tắc, công tử đừng chế giễu."
Ta cười nhạt, sau đó cùng chủ thuyền nói về tình hình ở Danh Tùng – "Tại hạ nghe người ta bảo ở Danh Tùng có Nam gia rất hiển quý, nếu không đứng đầu thì cũng đứng thứ hai cả vùng, lại cùng với Lưu gia ở Hoài Anh kết làm thông gia. Tại hạ có kinh thương buôn bán chút đỉnh, lần này đi Danh Tùng cũng muốn nhìn qua mở mang tầm mắt, ngoài ra nếu có thể được Nam gia tương trợ thì sẽ có ích rất nhiều. Có điều tại hạ ở Danh Tùng buôn bán không rành, lại chẳng quen biết ai. Chẳng hay nhà thuyền có thường cùng Nam gia làm ăn buôn bán gì không? Nếu có thì xin dẫn đường, giúp tại hạ đến yết kiến một phen.
Chủ thuyền lắc đầu – "Lời công tử nói nếu là nửa năm trước thì không phải giả, có điều hiện tại thì không còn đúng nữa rồi."
Ta kinh ngạc nhìn chủ thuyền – "Như thế nào? Chuyện gì đã xảy ra?"
Chủ thuyền cười với điệu bộ khinh thường – "Đây là do trưởng tộc Nam gia là Nam Tú Thiên tự mình tác nghiệt thôi. Công tử cũng nên biết về con người này. Hắn là kẻ cực kỳ hoang da^ʍ vô độ, từng ấy năm rước về tiểu thϊếp, thị quân cũng có đến mười bảy, mười tám vị. Vậy chuyện xảy ra còn không phải là nội bộ mâu thuẫn sao? Nghe nói những năm trước đây có một người được rước vào cửa lại khéo sao là người trong mộng của trưởng tử Nam gia. Hai người kia bị dồn đến đường cùng, bí quá hóa liều mới ra tay hạ độc Nam Tú Thiên, chẳng ngờ cuối cùng sự tình bại lộ. Hai người đó thấy tình thế nguy ngập nên ôm theo gia sản bỏ trốn. Nam Tú Thiên bởi vì trước đó trúng độc cơ thể suy yếu đi không ít, đã mang rất nhiều việc trong nhà giao cho trưởng tử xử lý, sau khi kẻ này cùng tên thị quân kia cao chạy xa bay thì Nam Tú Thiên mới phát hiện rất nhiều sản nghiệp đã sớm bị nhi tử mình cho chuyển đi, thủ đoạn cao thâm đến mức qua mặt được cả hắn. Hắn trong cơn tức giận hoàn toàn suy sụp. Nam gia kể từ đó chỉ còn là cái vỏ rỗng. Tuy rằng có vị Hòa thị quân đứng ra miễn cưỡng chống đỡ tình hình hiện tại nhưng xem ra cũng chỉ là nỏ mạnh hết đà thôi."