Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tọa Khán Vân Khởi Thì

Chương 105

« Chương TrướcChương Tiếp »
Chương 105

–o0o–

Ta chau mày nhìn vẻ mặt khóc lóc của nha hoàn cùng bộ dạng bất động trên mặt đất của Nam Nguyệt, đủ hiểu nội dung kế tiếp của vở kịch này là gì. Thật đáng tiếc, tiết mục này phim ảnh trên tivi đã diễn nát nước cả rồi. Hiện giờ chắc chỉ còn xem trình độ diễn xuất của ta thế nào thôi.

Ta ảm đạm cười làm ra vẻ mặt tự nhiên – "Không đáng ngại đâu. Hôm nay xuất môn ta lại trùng hợp có mang theo ngân châm. Ta nghĩ chỉ cần giúp tiểu thư châm vài cây thì sẽ ổn cả thôi."

Nha hoàn kia bị ta dọa cho sợ đến mức khóc cũng không dám nữa, bối rối nói – "Châm... ghim kim? Khoan, khoan đã..."

"A, ta vừa mới bắt thử mạch của Nguyệt phu nhân thấy rất là nguy hiểm. Nếu không mau trị liệu thì sợ sẽ nặng hơn. Hay là ngươi cảm thấy ở đây châm cứu không được tiện? Không sao, không sao. Không cần thoát y thì ta cũng có thể nhận rõ được huyệt vị mà. – ta bày ra vẻ mặt cẩn thận rồi nói.

"Vậy... vậy... phải châm vào huyệt đạo nào?" – nha hoàn khϊếp đảm hỏi.

"A, từ huyệt Thần Đình, xuống huyệt Thái Dương, Ấn Đường huyệt, huyệt Nhân Trung..."[3] – ta mang hết thảy mấy huyệt đạo trọng yếu của con người ra nói. Vừa nói vừa nhìn phản ứng của Nam Nguyệt, quả nhiên thấy lông mi của nàng ta khẽ động đậy, tay phải kéo nha hoàn kia một cái.

Vì thế không đợi ta nói hết câu, nha hoàn kia vội cướp lời ta, ngữ khí phát run lên – "Hàn công tử, chẳng cần phiền toái đến vậy đâu. Chỉ cần ngài giúp nô tỳ đưa tiểu thư về là được rồi."

Ta kinh ngạc nhìn nàng ta – "Tiểu thư nhà ngươi bệnh thật sự rất nặng, sao có thể cứ thế mà mang đi chứ?"

Nha hoàn kia vẫn một mực lắc đầu – "Không cần thật mà. Đây là bệnh cũ của tiểu thư, trong phòng có sẵn thuốc, chỉ cần trở về uống thuốc là ổn thôi."

Đang nói thì thấy có một gia đinh đi ngang qua, nha hoàn kia biết đã có đường lui bèn gọi to cho người kia đến gần, sau đó cuống quít hành lễ với ta – "Không dám làm phiền Hàn công tử nữa. Nô tỳ tự đưa tiểu thư quay về. Hàn công tử đi thong thả." – vừa dứt lời liền nóng lòng ly khai.

Ta nhìn theo bọn họ rời đi nhịn không được phải nhếch miệng cười. Cái này bị dọa cho sợ đến mức phải bỏ chạy. Nam Nguyệt ơi là Nam Nguyệt, lá gan của ngươi hóa ra cũng chỉ lớn đến từng ấy thôi. Ta khẽ vuốt thẳng y phục lại rồi trở về Vương phủ.

–––

"Công tử, ngươi trên đường nhất định phải hết sức cẩn thận đấy." – Trà Chúc mắt hoe đỏ dặn dò.

"Ta biết mà, ngươi đã nói đi nói lại mười lần rồi đấy. Ta đã sớm ghi nhớ cẩn thận." – ta cười vỗ nhẹ lên vai nó – "Gói đồ kia phải nhớ mang đi giao, biết chưa?"

"Dạ, Trà Chúc nhớ kỹ. Nhất định sẽ giao tận tay Văn thân vương mà."

Ta bất đắc dĩ đành nhìn nó – "Trà Chúc, ta cùng lắm chỉ là đi xa một chuyến thôi mà. Ngươi làm như là sinh ly tử biệt ấy. Mau nín đi. Chỗ cữu cữu ta phiền ngươi hao tổn tâm tư một chút."

"Công tử cứ yên tâm, Trà Chúc nhất định sẽ tận tình chăm sóc Dịch tiên sinh."

"Giỏi lắm, làm phiền ngươi."

Ta liếc nhìn sang phía Dật Huân, hắn liền mỉm cười với ta khiến lòng ta rung động, bèn cười đáp lại hắn. Thanh Hoàn nhạy bén hiểu chuyện hơn Trà Chúc một chút – "Công tử, Thanh Hoàn không nói thêm gì đâu, chỉ nguyện công tử lên đường bình an, đi sớm về sớm thôi."

Ta cười gật đầu, trong mắt vốn chỉ còn thấy mỗi mình Dật Huân.

Thanh Hoàn lôi kéo Trà Chúc rời đi, Trà Chúc lại giãy nãy nhỏ giọng nói gì đó, càng lúc càng xa. Dật Huân bước đến ôm ta – "Đi đường cẩn thận, đừng làm những chuyện vượt quá sức mình, không thì ta sẽ đau lòng lắm."

Ta ửng đỏ mặt gật đầu, dặn dò hắn – "Ngươi chú ý nghỉ ngơi giữ gìn sức khỏe."

Dật Huân gật đầu cười rồi mang một miếng ngọc bội đặt vào tay ta. Ta nhìn lại thì thấy đó là một mảnh ngọc bội bằng phỉ thúy, màu gần như trong suốt, lại không hiểu rõ là làm sao, chỉ đành nhìn hắn hỏi. Dật Huân cầm lấy miếng ngọc đeo vào bên hông cho ta – "Ngươi mang vật này theo, coi như là lễ vật ta tặng ngươi. Nếu đến lúc cần thì cầm theo nó đi tìm thuộc hạ của ta, bọn họ sẽ tận tâm giúp ngươi."

Ta cảm động ôm lấy cánh tay hắn – "Dật Huân, ngươi thay ta nghĩ chu toàn đến vậy, ta biết lấy gì báo đáp ngươi đây?"

Dật Huân nhẹ nhàng nở nụ cười, gắt gao bế bổng ta lên một chút – "Thật lòng muốn báo đáp ta sao? Vậy lấy thân báo đáp đi." – nói rồi buông tay, ôn nhu hôn ta – "Mau đi thôi kẻo trễ."

Ta nhìn Dật Huân không chớp mắt rồi gật đầu nhẹ giọng nói – "Được, vậy ta lấy thân báo đáp ngươi."

Dật Huân trợn tròn mặt mày lên, từ trong đáy mắt ánh ra sự hoan hỉ, càng ôm ta gắt gao hơn nữa, thở dài một tiếng – "Làm sao bây giờ? Tiêu Nhi, nghe xong mấy lời ngươi nói đột nhiên không muốn thả cho ngươi đi nữa rồi."

Ta ôm siết lấy hắn mà cười – "Như vậy sao được. Ngươi không được lật lọng. Thế này đúng là phi quân tử mà."

Dật Huân đành thở dài não nề – "Đi sớm về sớm."

"Ừ!"

–––

Bởi vì chỉ có một mình nên ta không ngồi mã xa mà cưỡi ngựa, như vậy có thể nhanh một chút mà cũng không nhiều phiền toái. Ngựa phi được một đoạn ngắn, ta quay đầu nhìn lại, thấy Dật Huân vẫn đứng nguyên chỗ cũ chẳng dời bước. Ta cố nén cảm xúc của mình, ruổi ngựa theo phương Nam mà tiến.

Dọc đường đi ta phát hiện sự tình có chút quái lạ. Chính là ở mỗi chỗ ta dừng chân đều có người trước đó thay ta dặn dò sẵn phòng ốc, thức ăn, lại không cần ta trả tiền bất kỳ thứ gì. Khi ta hỏi đến thì các chưởng quầy đều bảo đã có người thanh toán. Mà đi đến ngày thứ ba ta đột nhiên phát hiện có ai đó theo dõi mình, nhưng khi ta quay đầu xem xét thì lại chẳng thấy ai. Là do ta đa nghi sinh ảo giác sao? Tuy vậy ta vẫn tăng cường đề phòng, cũng là để giữ bình an cho mình, dù gì ngay lúc ấy cũng còn chưa thấy mặt mũi đối phương ra sao. Chẳng lẽ thực là ta đa nghi?

Rồi cũng đến lúc ta buông lỏng không đề phòng nữa. Ấy là vào một buổi sáng nọ.

Đêm hôm trước ta ngủ không được ngon lắm nên buổi sáng dậy từ sớm. Sau đó ta xuống lầu đúng thời điểm có một người nhìn rất quen mắt đang đứng ở quầy tính tiền. Ta bèn lui vào một góc chờ người đó quay mặt lại. Đến lúc hắn quay đầu thì ta ngỡ ngàng nhận ra hắn là một trong số mấy thị vệ thân cận của Dật Huân. Nhìn theo hướng hắn đi thì là một cái bàn còn có ba người khác đang ngồi. Thấy hắn đến, cả bọn liền cùng nhau đứng dậy rời đi, trong số đó có một người từng bị ta cho là kẻ theo dõi mình.

Ta vịn tay vào lan can, nhất thời hiểu ra sự tình. Suốt mấy ngày qua người mà ta nghĩ là kẻ theo dõi hóa ra đều do Dật Huân phái đến, trước là giúp ta sắp đặt mọi thứ, sau là bảo hộ ta được an toàn. Mọi cảm giác cô đơn suốt dọc đường đi vì vậy mà đột nhiên biến mất hết. Ta khẽ nắm nhẹ ngọc bội của hắn. Dật Huân, ngươi thay ta nghĩ nhiều đến vậy, có nghĩ là sẽ làm hư ta không? Ngươi sao lại khiến ta trở nên hư hỏng vậy chứ?

Nghĩ lại thì mấy người thị vệ kia mấy ngày nay chắc là ăn uống sinh hoạt không ít khổ sở. Vừa muốn làm tốt mọi sự, lại vừa đề phòng ta phát hiện hành tung, ngủ chẳng dám ngủ, ăn cũng không thể đường đường chính chính ngồi ở đại đường mà phải tránh vào phòng. Thật sự là đã làm khó cho họ rồi. Tạ Dật Huân này, cần gì phải phái người bí mật bám theo chứ, cứ trực tiếp cùng đi với ta có phải tốt hơn không. Nhưng rồi ta chợt hiểu ra. Dật Huân hiểu rõ cá tính của ta, nếu nói cho ta biết chỉ e là sẽ bị cự tuyệt, thế nên hắn mới âm thầm phái người theo sát ta.

Ta khe khẽ mỉm cười xuất ra một quyết định. Sau khi tiểu nhị dẫn ngựa ra, ta liền lên ngựa tiếp tục đi, không thèm để ý xem mấy người kia có theo kịp không, vì ta thừa biết họ nhất định sẽ theo kịp.

–––

Đến nơi nghỉ chân kế tiếp, ta vào đại đường thì thấy mọi thứ đều đã được chuẩn bị sẵn sàng. Ta gọi tiểu nhị đến hỏi thăm, cho hắn ít tiền, hắn liền nói cho ta biết phòng của mấy người kia ở đâu, còn ân cần dẫn đường cho ta. Ta đứng trước cửa phòng bọn họ, ra hiệu cho tiểu nhị đi trước rồi mới đưa tay lên gõ cửa. Người ở bên trong không lâu sau tiến ra mở cửa nói – "Không phải đã dặn các ngươi một lát nữa mới đến thu dọn sao? Lúc này mới ăn..."

"Thiết Cát?!!" – bên trong có tiếng người vọng ra ý bảo hắn đừng mở cửa nhưng không còn kịp nữa.

Câu nói vừa rồi sở dĩ mới nói được một nửa đã phải nuốt ngược trở vào là bởi nhìn thấy ta, hai mắt mở thật to, miệng cũng há hốc cả ra. Ta nhìn hắn, lần trước bị ta phát hiện đang theo dõi đại khái chính là hắn. Thân ảnh nhìn có điểm giống nhau, mà người theo dõi lại để kẻ bị theo dõi phát hiện tức là tính cảnh giác của hắn không cao. Chỉ dựa vào điểm hắn không hỏi người bên ngoài là ai đã vội lỗ mãng mở cửa là đủ để nhìn ra rồi. Ta cười với hắn – "Ta có thể vào trong không?"

[1] nhân bất vi kỷ : nguyên văn là "Nhân bất vi kỷ, thiên trụ địa diệt", có nghĩa là "Người không vì mình, trời tru đất diệt".

[2] ý tại ngôn ngoại: 意在言外

Ý: Điều nghĩ ngợi, điều mong muốn, Tại: ở tại, Ngôn: lời nói, Ngoại: ngoài.

Ý tại ngôn ngoại: ý chính đặt ở ngoài lời nói, người nghe cần phải để tâm suy nghĩ mới tìm ra được.

[3] Huyệt Thần Đình là huyệt ngay đỉnh đầu phía sát trán, huyệt Thái Dương là huyệt hai bên thái dương, Ấn đường huyệt là huyệt nằm chính giữa hai đầu lông mày, ngay trên sống mũi, huyệt Nhân Trung là huyệt ngay phần giữa mũi và miệng.

–o0o–

Chương 106
« Chương TrướcChương Tiếp »