Chương 104

Chương 104

–o0o–

Ta cười nhạt nghe huynh đệ họ nói chuyện, đã sớm chuyển sang đề tài khác, hiện đang nói đến những chuyện lý thú khi đi đây đi đó.

Lưu Cảnh Ca vì cái gì mà muốn gặp ta thì trong lòng ta đại khái cũng hiểu được. Đó là vì muốn biết một kẻ khác họ vô duyên vô cớ lại được trưởng tộc ưu ái thì có bộ dạng ra sao, chỉ là không biết lúc nhìn thấy ta thì hắn nghĩ như thế nào. Lưu gia là một đại gia tộc, con cháu nối dòng lại rất nhiều, nếu bọn họ hết thảy hiện thân sợ là không phải việc dễ dàng gì. Phần Lưu Di vì sao cùng đến đây thì ta không biết, cũng không có hứng thú muốn biết. Đối với hắn mà nói thì ta nên là một kẻ đáng ghét, nguyên nhân thì có rất nhiều. Một vì ta là đệ tử duy nhất của người hắn muốn bái sư, hai vì ta được thái gia gia, thái nãi nãi của hắn vô cớ thương yêu, có thể nói là cùng hắn tranh giành tình cảm, ba có thể là vì ta và hắn cùng thích một người. Cuối cùng mọi chuyện cũng chỉ là suy đoán của riêng ta, nhưng ta nghĩ dù gì cũng không sai sự thật là mấy. Nếu bản thân là hắn thì ta sẽ phản ứng như nào? Thật đáng để suy nghĩ mà.

"Hàn Tiêu, có phải chúng ta nói nhiều quá không? Ta xem ngươi có vẻ không hứng thú lắm." – Lưu Cảnh Ca cười mỉm, ánh mắt ôn hòa, vẻ mặt thân thiết nhìn ta.

"Sao lại thế chứ? Thất ca nói chuyện rất thú vị, Hàn Tiêu nghe mê mẩn cả người."

"Vậy thì tốt rồi, làm ta cứ tưởng mình nói nhiều khiến Hàn Tiêu mất hứng." – Lưu Cảnh Ca tiến đến gần bên ta.

"Thất ca bận tâm rồi." – ta ảm đạm cười.

Ta đưa tay gắp một chút rau thì thình lình bất động chẳng nói nên lời, bởi lẽ Lưu Cảnh Ca ngồi cách ta một quãng kia trên người có mùi huân hương khiến ta hơi khó chịu. Ta đột nhiên ý thức được rằng người phú quý đều có thói quen xông hương y phục của mình. Dật Huân ở Vương phủ cũng như vậy, nhưng hương mà Dật Huân dùng thanh đạm, tựa như không có. Hương ấy tựu trên người một Tạ Dật Huân trước sau ôn hòa thanh nhã, càng khiến cho hắn trở nên xuất chúng hơn người. Ta ở bên hắn một thời gian dài, cùng hắn chạm tóc chạm tai sớm đã thành thói quen nên không nhận ra. Mà nhị vị sư phụ cũng không dùng huân hương, là vì cho rằng mùi vị là thứ người ta dễ dàng nhận biết nhất, không thích hợp để che giấu hành tung. Huống hồ Nhị sư phụ lúc điều phối dược cần phải nghe được hương vị thật của thuốc. Lại nói, nhóm người Lưu Băng dù ai cũng xông hương đầy mình nhưng hoàn toàn không giống như hương trên người Lưu Cảnh Ca cho nên ta cũng không chú ý. Hiện tại biểu hiện của Lưu Cảnh Ca trong mắt ta xem ra có chút buồn cười.

Ta nghĩ hắn là nghe bọn Lưu Băng thuật lại chuyện của lão thái gia nên mới có việc ngày hôm nay, không khỏi than thầm trong bụng. Lão thái gia thật sự là hại người rất nặng nề. Lưu Cảnh Ca cố ý muốn tỏa ra mị lực, chẳng dè lại hướng đến sai người. Căn bản thì ta đối với hắn một chút cảm giác cũng không có.

Ta nhẹ nhàng từ chối cùng bọn họ đến Tây Ninh Lâu uống trà mà một mình trở về Vương phủ. Chuyến đi đến Danh Tùng thời gian lâu mau còn chưa biết, có lẽ ta sẽ không thể gặp Văn thân vương, cũng không thể tự tay trả lại vật cũ cho y. Mà như vậy cũng tốt, có thể tránh được phiền toái. Ta sẽ bảo Trà Chúc mang đồ sang chỗ y là được rồi.

Ta mang hai viên trân châu cùng tấm áo khoác cẩn thận gói chung lại. Sau đó chọn lấy vài bộ y phục gói thành một kiện hành lý khác, lại mang vài thứ dược liệu trước đó mấy ngày đã bào chế bỏ chung vào. Chuyến đi này khiến ta không an lòng nhất chính là Dịch Cừ. Sức khỏe ông ấy vừa khởi sắc được chút ít thì ta lại phải rời đi, nhưng ta nghĩ bụng Nhị sư phụ có thể còn ở lại đây thêm ít lâu, có thể nhờ người để mắt một chút. Tuy thế nhị vị sư phụ hiện vẫn còn ở bên Lưu phủ chưa về nên hôm nay chưa thể ra đi được. Nếu để đến ngày mai thì tốt, cũng có thể thương lượng qua trước với Dật Huân vài tiếng.

Ta đến thay thuốc cho Dịch Cừ, lơ đãng nói – "Văn thân vương hôm trước đã đến Hoài Anh, nghe nói là thay mặt Hoàng đế Chiếu Dạ đến bày tỏ hảo ý."

Dịch Cừ biểu tình hơi run sợ một chút – "Thật vậy sao?"

Ta ngẩng lên nhìn ông ta – "Cữu cữu muốn gặp y chứ?"

Dịch Cừ thừ người ra, sau mới lên tiếng – "Gặp lại rồi sẽ thế nào? Chi bằng không gặp thì tốt hơn."

Ta im lặng nhìn Dịch Cừ – "Cháu có việc phải xuất môn một chuyến, thời gian lâu mau còn chưa biết. Cháu sẽ nhờ vả Nhị sư phụ để mắt giúp cữu cữu thay thuốc, chẩn mạch. Cữu cữu đừng quá lo lắng."

Dịch Cừ nhìn ta kinh ngạc, cuối cùng không hỏi gì chỉ gật đầu – "Xuất môn chuyện gì cũng phải để tâm lo lắng đề phòng, phải biết tự mình chiếu cố mình. À, đúng rồi, Trà Chúc là thị tòng của ngươi, vẫn là nên dẫn nó cùng đi, nếu không thì không ổn đâu."

Ta lắc đầu – "Cứ để nó lưu lại đây. Nhị sư phụ tâm tính như trẻ con thích vui đùa. Trà Chúc dù bất tài nhưng cũng có chút hiểu biết, có thể giúp đỡ phần nào. Nếu dẫn nó đi thì cháu đây mới thật sự lo lắng."

Dịch Cừ khẽ thở dài – "Ta rốt cuộc lại liên lụy ngươi rồi."

"Cữu cữu không cần nói thế. Thôi cữu cữu nghỉ ngơi đi, cháu về trước đây." – Ta rời phòng ra đến trước cửa thì lên tiếng, đầu vẫn chẳng ngoảnh lại – "Văn thân vương từng nói với cháu rằng, nếu y có thể gặp lại người kia thì nhất định sẽ hỏi người kia mấy năm qua sống có vui vẻ không."

Ta nói xong thì đi ra, văng vẳng nghe được tiếng thở dài não nề của Dịch Cừ. Văn thân vương, những chuyện có thể làm giúp ngươi ta đều đã làm. Về phần ngươi có thể tự mình hỏi những lời ấy không, còn phải xem vận may của ngươi thôi. Ta mỉm cười trở về Ngọc Tông.

Đẩy của phòng bước vào thấy Dật Huân đã về, đang được bọn Lam Nguyệt hầu hạ thay đổi xiêm y. Ta im lặng đi đến nói với hắn – "Dật Huân, ta có việc muốn nói với ngươi."

Dật Huân nhìn ta rồi phẩy tay cho bọn Lam Nguyệt lui xuống.

"Có chuyện gì muốn nói với ta nào?" – hắn tiến đến cắn nhẹ môi ta.

"Ta muốn đến Danh Tùng một chuyến."

"Được, chờ thêm một thời gian nữa ta cùng ngươi đi."

"Không, ngày mai ta lên đường."

Ánh mắt Dật Huân nhất thời sắc bén lên, ta đáp lại hắn không tránh né. Ánh mắt hắn từ từ khôi phục vẻ ôn hòa thường ngày – "Làm sao vậy? Vì cái gì mà đột ngột muốn đến Danh Tùng?"

"Có một số việc ta phải đi làm cho rõ ràng. Ta là được nhị vị sư phụ cứu ở Danh Tùng, sau đó bái đầu làm môn hạ. Ở Danh Tùng có một số việc ta chưa thể buông tay."

Dật Huân nhẹ nhàng đưa tay ôm ta thở dài – "Cho dù ta không cho ngươi đi thì ngươi cũng sẽ đi đúng không? Được rồi, Tiêu, ngươi muốn làm gì thì cứ làm, chỉ cần nhớ rõ phải quay về bên ta."

Ta cảm thấy ấm áp trong lòng liền gật đầu – "Được!"

Thật là, còn chưa rời đi mà lòng đã bắt đầu luyến tiếc nhớ thương rồi. Ta từ khi nào đối với hắn lại ý nặng tình thâm đến chừng này?

Sau đó ta đến Lưu phủ, trước tiên gặp lão thái gia rồi mới theo nhị vị sư phụ rời đi. Lúc đi ra thì gặp Lưu Cảnh Ca đang đi vào – "Thập thúc, Mộc thúc thúc, Hàn Tiêu!"

Đại sư phụ gật đầu – "Cảnh Ca đến vấn an lão thái gia phải không? Mau vào đi, vừa đúng lúc bên trong vắng người, ngươi đến giúp lão gia trò chuyện giải sầu."

Lưu Cảnh Ca vẫn còn muốn cùng chúng ta nói thêm vài câu, nhưng nghe Đại sư phụ nói vậy chỉ còn biết hành lễ rồi đi vào. Ta về đến sân viện của nhị vị sư phụ mới mang ý định của mình nói cho họ biết. Nhị sư phụ vỗ ngực bảo không có vấn đề, chỉ có Đại sư phụ là nhíu mày suy nghĩ, lúc lâu sau mới lên tiếng – "Như vậy Tiêu Nhi lên đường chắc cũng có điều lo lắng. Thanh Liên sơn trang ở bên kia có thể tiếp ứng được mấy việc này. Nếu thấy cần thiết thì cứ điều động người sang giúp."

Ta gật đầu cười – "Đồ nhi biết rồi, đồ nhi nhất định sẽ cẩn thận."

Ta từ biệt nhị vị sư phụ rời đi, ở một góc lại đυ.ng phải Nam Nguyệt. Nam Nguyệt thấy ta, ban đầu là sửng sốt, sau đó cúi đầu bỏ đi. Ta cũng chẳng để tâm đến nàng, tiếp tục bước ra phía ngoài. Sau đó, chợt nghe có tiếng Nam Nguyệt kêu to lên, quay lại nhìn thấy nàng nằm dài trên mặt đất, bên cạnh nha hoàn vội đỡ lấy. Nam Nguyệt gắt gỏng, bảo mình chỉ bị choáng váng đầu, liền sau đó thì ngất đi. Nha hoàn kia hoảng sợ thất thanh gọi người đến giúp, lại chạy đến cầu ta.

Ta theo nha hoàn đó đến nơi, đưa tay bắt mạch cổ tay của Nam Nguyệt, thấy mạch đập rất vững vàng, chẳng lẽ là vờ bất tỉnh sao? Nhưng mục đích của nàng ta là gì?

"Hàn công tử, van cầu ngài mau giúp nô tỳ đưa tiểu thư về đi. Bên này hẻo lánh ít có người lui tới, nô tỳ lại không đủ sức đỡ tiểu thư dậy." – nha hoàn hai mắt đẫm lệ nói.

–o0o–

Chương 105