Chương 103

Chương 103

–o0o–

Liên tiếp sau đó mấy ngày Dật Huân đều bộn bề công việc, thường phải đi sớm về khuya, còn ta thì thật thanh nhàn. Cả ngày nếu không phải đến xem thương thế của Dịch Cừ thì cũng chỉ đọc sách, hoặc ngồi ngẫm lại những sự việc ở Nam gia trước đây. Tỉ như vì cái gì mà mẫu thân của Nam Khê bị hạ độc. Bà ấy vốn không phải là thϊếp thất được Nam Tú Thiên sủng ái nhất, dù cho bà ấy có mang thai thì cũng đâu là mối đe dọa lớn cho ai. Nam Tú Thiên trước khi Nam Khê ra đời đã có một con trai, hai con gái, cũng sẽ không vì sự chào đời của y mà ảnh hưởng đến chuyện trong nhà. Kế đó là Nam Khê vì sao mà thọ thương đến mức chết đi, để ta chiếm được thân xác này? Ta nhớ rõ nhũ nương có nói Nam Khê là do trèo lên cây nhặt quần áo bị bay mà té ngã, nhưng điều này thật không có khả năng. Nam Khê thân thể kém đến mức nào thì ta là người biết rõ nhất, bởi lúc ta tiếp nhận đã nhận thức ra thân thể này quá sức hư nhược, chỉ cần đi đến dưới tàng cây mà không té ngã đã là tốt lắm rồi, chứ nếu muốn trèo cây thì thật sự là không thể. Còn thái độ của Nam Tú Thiên với ta mới thực là ý vị sâu xa. Hắn không coi trọng Nam Khê, trước lúc Hòa Ngạn muốn thu dưỡng Nam Khê hoàn toàn chẳng hỏi han hay để mắt đến đứa con trai này. Thế nhưng đối với chuyện Hòa Ngạn thu nhận Nam Khê thì lại có phản ứng kỳ lạ. Trong một khoảnh khắc, trong mắt hắn hiện lên tia sát ý, nhưng rồi lại nhanh chóng giấu đi, bày ra thần sắc như thường. Khi ấy ta giấu mình phía sau tấm rèm nhìn ra, có cảm giác cả người cứng đờ. Có lẽ chính thứ sát ý này làm cho hắn phía sau ngấm ngầm ra tay hãm hại ta, chỉ có điều vì sao hắn đối với Nam Khê lại căm ghét đến mức tạo thành sát khí như thế? Những điều này trước đây ta đã từng chú ý đến, nhưng lại không mang sự tình ra suy xét cẩn thận, chẳng hiểu sao bây giờ lại nghĩ đến. Những tháng ngày trong quá khứ ta đã từng muốn trốn tránh có lẽ cũng đến lúc nên đối mặt rồi.

"Công tử, Lưu Băng công tử đại giá, có mời vào hay không?" – từ bên ngoài thư phòng truyền đến giọng nói của Lục Vân.

"Công tử, người này sao lại đến đây? Đáng ghét quá!" – Thanh Hoàn than thở.

Ta cười chẳng thèm để ý đến lời nó, chỉ nhẹ giọng trách – "Không được vô lễ. Người ta là khách đến nhà thì chúng ta phải cẩn thận tiếp đãi, nào có đâu đạo lý khách phải có sự đồng ý của chủ nhân mới được đến cửa."

Thanh Hoàn dẩu môi – "Hắn ngoài mặt nói là đến lãnh giáo chuyện kinh thương buôn bán, nhưng thật sự là ý tại ngôn ngoại[2]. Vương gia cũng thật là, sao lại không để tâm chuyện này? Công tử lại càng không tốt, cứ đối với hắn khách khí, càng khiến hắn ảo tưởng thôi."

Ta dở khóc dở cười trước lý lẽ của đứa nhỏ này, đành liếc nó một cái rồi thong thả nói – "Thỉnh Lưu công tử vào đi." – rồi nói với Thanh Hoàn – "Bây giờ ngoài mặt làm trò thì được, nhưng không được ăn nói thất thố."

"Tiểu nhân tự biết mà. Dù sao tiểu nhân cũng là tiểu đồng của Vương gia, có đâu lại khiến Vương gia mất mặt. Kỳ thật muốn tiểu nhân nói cũng còn phải xem người nghe là ai kìa."

Đúng lúc ấy thì Lưu Băng bước vào cười nói – "Hàn Tiêu huynh đệ, ta lại đến làm phiền đây."

"Mời ngồi, dù sao nơi này huynh cũng đã đến mấy lần rồi, cứ tự nhiên đi."

Lưu Băng vẻ mặt sáng rỡ – "Tiêu huynh nói như thế thì ta cũng đành chai mặt không biết xấu hổ vậy."

Ta đối với lời này chỉ cười không đáp.

Lục Vân mang trà dâng lên, lại bẩm – "Lam Nguyệt tỷ tỷ vừa mới bảo Giang quản gia đã cho người mang những dược liệu công tử cần đến rồi. Hiện giờ người đưa đến đang ở phòng khách nên Lam Nguyệt tỷ tỷ không thể vào hầu công tử, nhờ nô tỳ về nói với công tử một tiếng, rằng nếu có rảnh thì mời công tử đến xem qua."

Ta gật đầu – "Ta biết rồi. Lúc nào rảnh rỗi ta sẽ đến."

Lưu Băng tò mò hỏi – "Dược liệu gì vậy? Hẳn là rất quý giá?"

Ta nhấp ngụm trà, thản nhiên nói – "Cũng không có gì quý hiếm, chỉ là thương thế của cữu cữu của ta cần đến một vị thuốc thôi."

Lưu Băng thấy ta không muốn nói rõ liền đổi sang đề tài khác, cùng ta tán gẫu chuyện trên thương trường. Nói hồi lâu thì hắn mời ta ra ngoài dùng cơm, nói là có mấy vị huynh đệ muốn khoản đãi ta. Ta đưa mắt nhìn thấy hắn có vẻ mặt rất tự nhiên liền đồng ý.

"Vậy chúng ta mau đi thôi." – Lưu Băng mừng rỡ.

Ta theo hắn rời khỏi phòng, dặn dò Lục Vân rằng mình dùng bữa bên ngoài để nàng khỏi phải chuẩn bị cơm cho ta. Nàng nhận lệnh rồi mang truyền đạt lại.

Ta cùng với Lưu Băng thong thả đi, tùy ý nhìn ngó sự việc hai bên đường mà đánh giá. Sự phòng thủ quả nhiên đã tăng cao, thỉnh thoảng lại thấy có một nhóm binh lính tuần tra đi qua. Sau đó chúng ta đến một tửu lâu, tiểu nhị vồn vã mời chúng ta lên lầu hai, đẩy ra một cánh cửa chạm khắc hoa văn mở vào phòng. Bên trong có ghế bành làm bằng gỗ mun chắc chắn đã rất lâu năm, ở giữa bày sẵn một bàn tiệc rượu, huân hương tỏa khắp tứ phía. Ngồi bên bàn lúc này đã có ba người, thấy chúng ta đến thì cười nói chào hỏi – "Xem ra ta tính toán chuẩn xác, thức ăn vừa được dâng lên thì người cũng vừa đến."

Lưu Băng cười – "Là ngươi giỏi tính."

Ta nhìn một lượt thấy hai trong ba người là cố nhân, trong đó một là Lưu Di, một là Lưu Yên, còn một người nữa chưa từng gặp qua, ước chừng khoảng ba mươi tuổi, mày kiếm mắt sáng, đôi môi mỏng tang đang cười. Chà, lại thêm một nhân vật tuấn lãng rồi đây.

Lưu Di liếc nhìn ta một cái rồi ngoảnh mặt đi, im lặng uống trà. Lưu Yên thì hồ hởi giới thiệu – "Hàn huynh đệ, đây là Thất ca của chúng ta. Hôm nọ Thất ca có việc phải ra ngoài nên không gặp mặt được, mãi đến hôm trước mới hồi phủ."

Người nọ đứng dậy chào ta – "Tại hạ là Lưu Cảnh Ca. Nghe qua Yên đệ, Băng đệ nhắc đến Hàn công tử cảm thấy vô cùng tò mò nên mới cậy Băng đệ hẹn công tử ra đây. Nếu có gì mạo phạm mong công tử thứ lỗi."

Ta trả lễ – "Lưu công tử quá lo lắng rồi."

Lưu Di ở một bên thình lình lên tiếng – "Nơi này có đến bốn vị Lưu công tử, Hàn Tiêu huynh ý là muốn chỉ người nào?"

Rõ là ý chê cười đây, nhưng dù sao cũng là sự thật. Ta nói – "Phải, Lưu Di nói phải lắm. Cứ xưng Lưu công tử thì thật buồn cười, vậy gọi huynh một tiếng Thất ca có được không? Nếu huynh không chê thì cứ gọi ta Hàn Tiêu thôi."

Lưu Cảnh Ca cười – "Vậy thì tốt lắm. Ta tự dưng có thêm một đệ đệ thì cao hứng còn không kịp nữa là."

Mọi người cùng nhau ngồi xuống tán gẫu đôi ba câu chuyện. Lưu Cảnh Ca là người đi nhiều nơi, tài ăn nói lại lưu loát nên căn bản là mọi người ngồi nghe, ngẫu nhiên thì góp vào vài câu, rượu cứ thay phiên nhau mà mời.

Hôm nay là lần thứ hai ta gặp lại Lưu Di, thái độ của hắn cứ lạnh như băng thực là kỳ quái. Lần trước là gặp hắn ở Vương phủ. Hôm ấy hắn theo Lưu Băng cùng đến, trùng hợp lúc Dật Huân vừa hồi phủ. Lưu Di thấy Dật Huân đối với ta chẳng e dè, tỏ ra vô cùng thân thiết thì thần sắc thay đổi. Về sau hắn không đến nữa. Hay là, hắn thích Dật Huân? Chậc, cũng không phải là chuyện không thể có mà.

"Phải rồi, Yên đệ, Băng đệ, lần này ta xuất môn nghe thấy một chuyện có chút quan hệ với các ngươi." – Lưu Cảnh Ca đột nhiên nói.

"Là chuyện gì?" – Lưu Yên tò mò hỏi.

"Ta nghe nói Nam gia ở Danh Tùng hình như đã xảy ra chuyện. Hai vị thϊếp thất của các ngươi chẳng phải là tiểu thư Nam gia sao?

Nam gia ở Danh Tùng xảy ra chuyện? Ta ngẩn cả người không hiểu là chuyện gì đã xảy ra, có nghiêm trọng hay không.

"Có chuyện này sao? Ta không nghe nói đến, mà Nam Mai cũng không có nhắc qua. Băng ca, Nam Nguyệt có nói qua chuyện này không?" – Lưu Yên nhíu mày.

"Chưa từng nghe nàng nói gì." – Lưu Băng lắc đầu – "Có khi nào là tin tức nhầm lẫn không?"

"Việc này ta cũng chỉ nghe một bạn hàng nói qua. Nghe bảo chủ nhân Nam gia lâm trọng bệnh, hiện giờ toàn gia đều dựa vào một vị thị dung tên gọi là Hòa Ngạn chống đỡ. Cụ thể ra sao thì không biết rõ ràng. Có lẽ vì sự việc mới xảy ra không bao lâu, lại cũng không nghiêm trọng lắm nên Nam gia mới không đưa tin đến chỗ các nàng." – Lưu Cảnh Ca nghĩ ngợi một chút rồi nói.

Ta ở cùng Nam Tú Thiên mặc dù không bao lâu nhưng vẫn biết rõ tính tình của hắn. Trừ phi là bệnh của hắn thật sự nghiêm trọng, bằng không cũng sẽ không có lời đồn đại như thế truyền ra ngoài. Việc này chỉ e là sự thật rồi. Có lẽ ta cần phải đến Danh Tùng một chuyến. Có một số việc không làm cho rõ ràng thì không thể buông tay được. Ta cũng không nên trốn tránh nữa.

–o0o–

Chương 104