Chương 101

Chương 101

–o0o–

"Mộc gia, canh giải rượu đã đưa đến rồi, có cần mang vào ngay không?" – bên ngoài có tiếng một nữ tử vang lên.

"Mang vào đi." – Đại sư phụ phân phó.

Một thị nữ mặc y phục màu xanh, tóc buộc hai búi bưng khay, trên có bát canh đi vào. Vừa đặt khay xuống nàng ta đã ngay lập tức hành lễ:

"Mộc gia vạn phúc!"

"Được rồi, mang canh đến cho công tử đi."

"Dạ!" – rồi xoay sang ta – "Công tử vạn phúc!"

"Miễn lễ!" – ta đón lấy bát canh – "Đa tạ ngươi."

Thị nữ kia kinh ngạc ngẩng lên liếc nhìn ta một cái, lại nhanh chóng cúi gằm mặt xuống – "Công tử muốn hại chết nô tỳ sao?"

Ta buông bát xuống, trong miệng tràn đầy vị khó nếm. Canh giải rượu này thật không phải là dành cho người uống mà, hương vị cổ quái đến mức chẳng thể nào hình dung nổi.

Thị nữ kia nhặt lấy chiếc bát rồi lui xuống.

"Mau ngủ đi. Ta và Ninh phải tiếp tục lưu lại Lưu phủ thêm vài ngày. Ngươi hôm nay ở lại đây một đêm, sáng mai tỉnh táo rồi thì trở về Vương phủ. Ta sẽ sai người báo cho Dật Huân một tiếng." – Đại sư phụ nói xong đứng lên đi ra ngoài.

Ta khẽ thở dài, quyết định không suy nghĩ thêm bất kỳ điều gì nữa, từ từ chìm vào giấc ngủ. Cả đêm ta cứ mông lung mờ ảo, ngủ mà tựa như không ngủ, cảnh tượng trong mơ cứ liên tiếp nối đuôi nhau mà đến, lúc tỉnh dậy lại càng mệt mỏi hơn. Sau khi dùng qua điểm tâm ta liền đến từ biệt mấy vị lão thái gia để trở về, lại từ chối ý muốn cho xe ngựa đưa tiễn của họ. Kỳ thật ta thấy để tự mình trở về là tốt nhất.

Ta một mình một bóng bước trên phố, chân cứ thong thả mà đi, lại có thể tùy ý nhìn ngắm cảnh tượng hai bên đường. Sau đó ta thấy có một đám đông đang vây quanh nhìn một cái gì đó, bèn níu người bên cạnh hỏi thăm. Thì ra đó là cáo thị thông báo Văn thân Vương của Chiếu Dạ quốc mấy hôm nữa sẽ đến kinh thành bái phỏng, thắt chặt tình bằng hữu của hai quốc gia. Ta cảm ơn người nọ xong thì tiếp tục theo hướng Vương phủ mà đi. Sứ giả Chiếu Dạ đến đây là vì cái gì? Mà dẫn đầu đoàn sứ lại là Văn thân vương nữa. Ta nhất thời nhớ đến chuyện lúc trước hắn từng kể. Nếu lần này hội kiến với hắn, ta sẽ mang chuyện của Dịch Cừ nói cho hắn biết chứ? Và liệu Dịch Cừ có bằng lòng gặp hắn không?

Lúc ta trở về hỏi qua Giang Minh Hòa mới biết Dật Huân không có ở phủ. Ngẫm lại thì công việc của hắn thật sự không ít. Hắn tuy rằng không giữ một chức vụ cụ thể nào, nhưng Lăng Vũ rất trọng thị, giao nhiều chuyện cho hắn lo liệu. Có lẽ đôi khi không giữ chức vụ đối với Dật Huân mà nói là một chuyện thật vất vả.

Ta đến xem qua thương thế của Dịch Cừ đã hồi phục được mấy phần, sau cùng vẫn chẳng nói cho ông ta biết chuyện của Văn thân vương. Dịch Thường Hoan đã có thể bắt đầu đứng dậy. Lúc ta đến thấy hắn đang cùng Dịch Cừ ở bên giường trò chuyện vui vẻ. Gặp ta đi vào hắn cũng không nói gì, chỉ đứng dậy tránh sang một bên. Thấy hắn không có phản ứng nên ta chỉ ngồi một lúc rồi rời đi. Lúc đến cửa viện thì nghe phía sau có tiếng bước chân, là Dịch Thường Hoan vừa thở hổn hển vừa gọi ta. Ta dừng bước nhìn hắn:

"Có chuyện gì sao?"

Dịch Thường Hoan đứng cách ta một quãng, cả người có chút run rẩy mà nói với ta – "Cảm ơn ngươi!"

Thanh âm rất nhỏ, người nói sau khi dứt lời cũng vội vàng bỏ đi. Ta nhìn theo thân ảnh của hắn, nhẹ nhàng thở một hơi, chỉ mong hắn hiểu được sau này bản thân phải nên làm như thế nào cho tốt.

–––

Ta ngồi ở nhà thủy tạ, miễn cưỡng dựa vào tay vịn. Chớp mắt đã vào tháng ba, thời tiết cũng đã ấm dần lên. Từ vị trí ngồi của ta mà nhìn thì cảnh sắc so với hơn một tháng trước đã thay đổi nhiều. Thanh Hoàn ở một bên nhìn ta – "Công tử đang nhìn gì vậy?"

"Ngươi xem, lá bắt đầu đâm chồi nảy lộc rồi." – ta đưa tay chỉ mấy nhành liễu ở bờ bên kia.

"Vậy thì sao ạ?" – Thanh Hoàn nhìn ta không hiểu. Vốn ta đã sai Trà Chúc đến trông nom Dịch Cừ, Dật Huân lo lắng ta bên người không có ai theo hầu nên mới cử Thanh Hoàn đến cho ta.

"Là mùa xuân..." – ta thở nhẹ. Cuối đông năm ngoái đã xảy ra không ít sự tình, làm cho ta không kịp chống đỡ, bất tri bất giác khiến thời gian trôi qua nhanh chóng, cũng khiến cuộc sống của ta đảo lộn biến hóa. Thời điểm trước kia ở Thanh Liên sơn trang tuy rằng cần phải quản lý sơn trang, xử lý chuyện buôn bán, nhưng kỳ thật có thể coi là một cuộc sống giản đơn. Còn hiện tại ta đối với con người và sự việc đều đã có thay đổi lớn lao, tất cả như những cảnh tượng kỳ lạ đột ngột xuất hiện trong một giấc mơ bình thường, làm người ta có cảm giác không đúng lắm.

Ta và Dật Huân mến thích nhau, biết được thân gia bối cảnh của nhị vị sư phụ, gặp lại người cữu cữu cùng chung huyết thống với chủ nhân của thân thể này, hết thảy như một cơn lốc xoáy mãnh liệt mang ta cuốn đi, không có cách chi thoát được. Đại sư phụ nói ta xa rời thế tục, nói ta lãnh đạm, hoàn toàn không giống một đứa trẻ mười hai, mười ba tuổi, nhưng thật ra Đại sư phụ làm sao biết bên trong cơ thể đứa trẻ ấy là một linh hồn đã hai mươi tuổi rồi. Không nhập thế tục cũng không sao, những gương mặt xấu xa của người đời ta đã thấy qua nhiều rồi, để ý thì sao, mà không để ý thì sao? Không phải là "nhân bất vi kỷ"[1] cả đấy ư?

Ta quay lại thấy Thanh Hoàn đang thèm thuồng nhìn mấy món điểm tâm trên bàn thì không khỏi buồn cười. Thanh Hoàn này với Trà Chúc thật là giống nhau, hay chúng là huynh đệ bị thất lạc? Ta lắc nhẹ đầu cố xua đi ý nghĩ ấy – "Điểm tâm trên bàn nếu thích thì cứ ăn đi."

"Tiểu nhân có thể ăn thật sao?" – Thanh Hoàn nhìn ta.

"Có thể!"

Thanh Hoàn lúc này mới cẩn thận đưa tay cầm lấy một miếng điểm tâm bỏ vào miệng nhai nhóp nhép, hai mắt híp chặt lại, thần tình tươi cười – "Công tử, ngon thật là ngon. Điểm tâm của Tân Hoài đúng là rất ngon." – sau đó lại có chút lo sợ bất an – "Công tử, điểm tâm này là Vương gia dặn dò mua riêng cho công tử dùng, giờ tiểu nhân lại ăn mất của người thì liệu có sao không?"

"Điểm tâm mua về là để ăn, còn ai ăn mà chẳng được. Nhưng ngươi ăn thật sự thấy ngon đến vậy sao?" – ta nhìn phía bàn thức ăn.

"Dĩ nhiên rồi. Tân Hoài chính là cửa hiệu lâu đời về điểm tâm. Loại điểm tâm này lúc mới ra lò phải xếp hàng rất lâu mới có thể mua được, chậm chân là chẳng còn đâu."

"Đặc biệt đến vậy à? Ta đây chắc phải nếm qua một chút rồi." – ta cười cười cầm lấy hơn nửa miếng bánh màu trắng như ngọc cho vào miệng. A, đích xác là không tệ. Ăn từ đầu cho đến cuối mùi vị không hề thay đổi, cũng không quá ngọt, cắn một miếng liền lập tức trôi ngay xuống bụng. Quả nhiên điểm tâm của Tân Hoài làm không tồi.

"Vương gia!" – Thanh Hoàn đột ngột kêu lên.

Ta quay đầu nhìn thì thấy Dật Huân đã đến nơi liền cười với hắn. Dật Huân ngồi xuống bên cạnh ta – "Đầu còn đau không? Hôm qua Tiểu cữu cữu phái người trở về thông báo, bảo ngươi uống nhiều rượu quá nên phải nghỉ lại Lưu phủ một đêm. Hiện tại thấy trong người như thế nào?"

"Không có việc gì. Chỉ là cái món canh giải rượu không dễ uống chút nào."

Dật Huân cả cười – "Canh không khó uống thì làm sao giúp tỉnh rượu được? Ngươi chỉ cần đừng uống say thì sẽ không cần uống thứ đó nữa."

"Văn thân vương muốn đến Hoài Anh sao?" – ta hỏi.

"Phải, đã thấy cáo thị rồi sao?"

"Không tự mình nhìn thấy, là hỏi người khác mới biết." – sực nhớ đến hai hạt châu được Văn thân vương lưu lại làm mắt cho người tuyết, ta cười nói – "Vậy là vừa vặn có thể mang hai hạt châu kia trả lại cho y." – sau cùng lại nghĩ đến thời điểm tuyết lở y đã nhượng áo cho ta mặc qua cơn lạnh. Chiếc áo đó đến giờ ta vẫn còn giữ.

"Bọn người Văn thân vương đến đây, có thể ta sẽ bị giao trọng trách tiếp đãi. Dù sao cũng không có khả năng mỗi ngày đều phải cùng Lăng Vũ làm việc, nhưng Văn thân vương thân phận không thấp, mà đủ tư cách tiếp đãi người của hắn, lại là người đã từng tiếp xúc qua có chút ít hiểu biết, nhìn tới nhìn lui cũng chỉ có ta. Cho nên khoảng thời gian này ta có thể sẽ hơi bận rộn."

"Ừ, tốt thôi!" – ta gật đầu đối với việc này chẳng chút dị nghị. Ta đây không phải tiểu hài tử để cần có người mỗi ngày đều ở bên cạnh. Ở bên ta là việc tư, nếu đem so với quốc gia chính sự thì sao có thể quan trọng hơn. Đạo lý này ta vốn rất rõ ràng.

"Tiêu đáp ứng sao mà dễ dàng thế, làm cho ta cảm thấy thật buồn." – Dật Huân cười ôm ta.

Ta nhìn hắn đầy kỳ quái, dùng ánh mắt hỏi hắn là vì sao.

"Điều này cho ta cảm giác ta đối với Tiêu mà nói, có thể không là gì cả."

"Ngươi biết là ta không có ý đó mà." – ta cũng cười, lòng thừa biết Dật Huân thật sự không có ý bảo bản thân mất hứng thú, chỉ là tiện mồm nói đùa thế thôi.

"Ta biết. Cho nên mới cảm thấy Tiêu không xem trọng ta." – hắn cúi đầu mang theo hơi thở ấm áp phủ lên vành tai ta, làm cho ta không nhịn được phát run lên một chút. Sau đó lại nghe tiếng cười khẽ của hắn.

–o0o–

Chương 102