Thiếu niên mười sáu tuổi bị đuổi ra ngoài.
Chân của Lưu Hạo Minh bị ô tô cán, khả năng cần phải cắt bỏ.
Ông bà Lưu nghe được tin tức, dùng ánh mắt tàn nhẫn chứa đầy căm hận nhìn chằm chằm Lưu Duyệt Minh.
Bọn họ bảo anh đi, bọn họ nói nhà họ Lưu không chứa được kẻ nhẫn tâm ác độc nhường này.
Lưu Duyệt Minh đi, ôm hiểu nhầm rời khỏi nhà họ Lưu, cũng chưa từng trở về.
Nhà họ Lưu chưa bao giờ đi tìm anh.
Rời khỏi ngôi nhà đó, mất đi nguồn kinh tế, Lưu Duyệt Minh nghỉ học.
Vì sống sót, đứa trẻ mười sáu tuổi ngủ ở công viên, hầm cầu, cửa ngân hàng….
Anh giống một kẻ lang thang, bới thùng rác chỉ để kiếm miếng ăn.
Anh bắt đầu tìm việc làm, phụ bếp ở tiệm cơm, phục vụ quán karaoke, nhân viên quán bar, công nhân vệ sinh… Anh dùng thời gian hai năm trải qua vô số công việc thuộc tầng đáy xã hội.
Miễn là nhận anh, miễn là cho anh miếng cơm ăn, anh đều không để ý.
Anh không sợ khổ, không sợ mệt, anh chỉ sợ không khổ không mệt thì không biết nên sống tiếp bằng cách nào.
Anh trở nên ít nói, toàn thân cũng gầy gò rất nhiều.
Anh dần có chút tiền, có thể thuê gian phòng nho nhỏ, không phải ngủ đầu đường nữa.
Đôi mắt của thiếu niên mười tám tuổi xuất hiện tia hy vọng.
Tuy nhiên, đến một ngày ánh mắt anh mờ nhòa và có biểu hiện choáng đầu.
Đang rửa bát ở tiệm cơm thì ngất xỉu, Lưu Duyệt Minh không thể không tới bệnh viện kiểm tra.
Bác sĩ nói, việc gáy đập xuống đất trong vụ tai nạn giao thông năm đó đã lưu lại máu đông đè lên dây thần kinh não, nếu không phẫu thuật, anh sẽ mù.
Thiếu niên mười tám tuổi ngơ ngác hốt hoảng đi ra khỏi cổng bệnh viện.
Đối với anh, việc phẫu thuật quá khó khăn.
Một cuộc giải phẫu không lớn, nhưng tiền phí làm người thiếu niên đến cơm ăn cũng không đủ no ấy phải chùn bước.
Hôm đó là một ngày trời u ám đầy mây, rất giống năm ba tuổi bị vứt bỏ.
Thiếu niên nhỏ gầy bước ra khỏi bệnh viện, đứng tại chỗ ngẩn ngơ.
Ánh mắt vẫn mờ mịt như cũ.
Anh không thấy rõ người xe tấp nập đi tới đi lui, lại có thể nghe thấy rõ tiếng người bận rộn gấp gáp ra vào bệnh viện.
Anh ngẩng đầu nhìn cao ốc mờ nhạt đối diện phòng khám.
Cao như thế, thiếu niên nghĩ, nếu nhảy xuống từ đó thì có phải là sẽ tốt hơn không.
Sau đó anh gặp Quý Truyền.
Hai năm không thấy, Quý Truyền cầm quà thăm hỏi bệnh nhân lướt ngang qua Lưu Duyệt Minh.
Quý Truyền vẫn là Quý Truyền, đứng trong đám đông vẫn chói mắt như thế.
Gặp lại y, trái tim Lưu Duyệt Minh vẫn sẽ tăng tốc.
Nhưng Quý Truyền chỉ lạnh lùng liếc Lưu Duyệt Minh.
Y nhận ra anh, chỉ coi như không thấy mà thôi.
Lưu Duyệt Minh tham lam ngắm bóng lưng Quý Truyền.
Anh nghĩ, anh không thể mù, anh muốn nhìn y, dù là cách xa như vậy, dù là không ở cạnh y.
Thiếu niên mười tám tuổi, dũng cảm quên mình để yêu một người.
Anh biết cách nào mới nhanh chóng lấy được tiền.
Bác sĩ nói đây không phải là cuộc phẫu thuật lớn, mấy vạn tệ là được.
Lưu Duyệt Minh từ bỏ tự tôn.
Người thiếu niên mảnh khảnh vì phí phẫu thuật mà bán chính mình.
Tại sao lại chọn cách này? Người thiếu niên hỏi bản thân, có lẽ là bởi quỹ đạo của anh chệch hướng.
Mỗi đêm dài, lúc thủ da^ʍ, nhớ tới người đàn ông anh không sờ tới không chạm đến, nhớ đến ánh mắt đầy vẻ chán ghét kia, Lưu Duyệt Minh đã cảm thấy mình bẩn.
Anh quá bẩn, không kiềm chế được việc thủ da^ʍ, Lưu Duyệt Minh cảm thấy mình nát vụn.
Anh vừa trào phúng vừa đạt được kɧoáı ©ảʍ.
Mà bây giờ anh muốn dùng thân thể duy nhất mình có để tiến hành giao dịch.
Anh thật sự là một tên biếи ŧɦái, một tên biếи ŧɦái bị vứt bỏ.
Anh bán rồi, bán cho một người đàn ông lớn hơn hắn hai mươi tuổi, ngài Đỗ.
Anh dùng tiền mà ngài Đỗ cho để làm giải phẫu.
Anh theo ngài Đỗ ba năm.
Ba năm sau, ngài Đỗ ra nước ngoài, Lưu Duyệt Minh và ngài Đỗ cắt đứt liên lạc.
Anh lại về với tầng đáy xã hội, trở thành một công nhân vệ sinh phơi gió phơi nắng.
Về sau… Trời xui đất khiến, Lưu Duyệt Minh gặp được Lưu Minh Hạo, năm đó Lưu Duyệt Minh 23 tuổi, Lưu Minh Hạo 18 tuổi.
Một người sống an nhàn sung sướиɠ, một người khắc trên mặt sự kham khổ của cuộc sống.
Một đôi mắt đong đầy ngây thơ, một đôi mắt tĩnh mịch không gợn sóng.
Lưu Minh Hạo nói: “Anh, thật sự rất xin lỗi về chuyện năm ấy.
Khi đó em quá nhỏ nên nói không rõ.
Sau này em có kể kỹ càng lại cho cha mẹ, anh không cố ý đẩy em.
Em cũng có lỗi, em không nên xin anh đẩy em.
Cha mẹ đều không trách anh.” Lúc nói những lời này, trên mặt cậu ta hiện sự áy náy.
Lưu Duyệt Minh cúi đầu nhìn đôi chân có chút khập khiễng của Lưu Minh Hạo.
Chân không bị cắt, cậu ta chỉ hơi thọt.
Anh bày ra vẻ vui mừng, sau đó xấu hổ bảo Lưu Minh Hạo: “Tôi không phải anh cậu.”
Lưu Minh Hạo sửng sốt rồi nở nụ cười: “Không, anh vẫn là anh của em.
Nếu không gọi là anh trai, vậy thì gọi anh là anh Duyệt Minh nhé.
Anh Duyệt Minh, việc quét dọn quá cực khổ.
Anh đến làm ở Hành Việt đi.
Em cũng đang ở Hành Việt.
Để em nói với anh Truyền, nhờ anh ấy tìm cho anh một vị trí ở Hành Việt, được không?”
Lưu Duyệt Minh nắm chặt cái chổi trong tay, đồng ý.
Lưu Minh Hạo vẫn luôn rất ưu tú.
Một nhà thiết kế ưu tú, vừa tốt nghiệp cấp ba năm mười tám tuổi đã thuận lý thành chương tiến vào Hành Việt của Quý Truyền, rèn luyện ở ban ngành cốt lõi nhất.
Qua công ty tám chuyện, Lưu Duyệt Minh có thể nghe ra sự yêu thích và bảo vệ mà Quý Truyền dành cho Lưu Minh Hạo.
Còn Lưu Duyệt Minh, một công nhân vệ sinh chưa tốt nghiệp cấp hai có thể vào làm ở tập đoàn lớn như thế, đơn giản là ăn may.
Người ở bộ hậu cần đều hâm mộ anh, hâm mộ anh có thể bấu víu quan hệ với em trai của tổng giám đốc Quý.
Lưu Duyệt Minh thường nghĩ, anh cũng rất may mắn, chẳng phải sao? Nếu không thì tại sao vừa ra khỏi văn phòng Lưu Minh Hạo đã gặp được Quý Truyền chứ.
Lưu Duyệt Minh đứng trong hành lang của bộ dự án, đối mặt với Quý Truyền, nghĩ thầm, thật tốt, hôm nay gặp được y hai lần.
So với nội tâm vui sướиɠ của Lưu Duyệt Minh, sắc mặt Quý Truyền thật sự rất lạnh lùng.
Y đi đến trước Lưu Duyệt Minh, lên tiếng: “Đi theo tôi.”.