Khi tình yêu dần lụi tàn, khi mọi thứ đều về với cát bụi… Trích đoạn: Lưu Duyệt Minh cảm thấy rằng, chỉ khi có một mình trong màn đêm thăm thẳm, tại phòng ngủ vỏn vẹn có một tủ quần áo, một giường và …
Khi tình yêu dần lụi tàn, khi mọi thứ đều về với cát bụi…
Trích đoạn:
Lưu Duyệt Minh cảm thấy rằng, chỉ khi có một mình trong màn đêm thăm thẳm, tại phòng ngủ vỏn vẹn có một tủ quần áo, một giường và một bàn, anh mới là chính mình. Chỉ như thế mới có thể khiến anh thả lỏng chút ít, nụ cười hèn mọn dối trá đầy vẻ lấy lòng trên mặt mới chậm rãi tan biến. Sau đó, trên khuôn mặt tầm thường chẳng có gì đặc biệt ấy sẽ không bộc lộ bất kỳ cảm xúc nào nữa, lạnh nhạt hờ hững.
Cô độc và trống rỗng vẫn luôn bầu bạn với Lưu Duyệt Minh, vẫn luôn bám theo anh từ khi anh biết ghi nhớ, ước chừng bắt đầu từ hồi bảy tám tuổi nhỉ? Có lẽ khi ấy không biết cái gì là trống rỗng, cái gì là cô độc, chẳng qua là cảm thấy thế giới này cách anh một lớp lụa mỏng, trông thì mờ ảo, chạm vào cũng không biết là có thật hay không.