Khuôn viên Bổn gia ——
Ánh mặt trời chiều nay rất đẹp.
“Chỉ khi làm theo kế hoạch của Hạ gia mới có thể khiến cho Bổn gia ngày càng lớn mạnh!!” Hạ Mạc vỗ bàn, lớn tiếng cãi lại.
“Đùa, kế hoạch này chỉ khiến Bổn gia ngày càng mục nát.”… Giọng điệu truyền vào tai nghe như không có chút nhiệt nào, còn kèm theo một chút cảm giác chế nhạo người khác.
“Cốc Vũ!!! Cô thấy không phục à?? Cảm thấy kế hoạch của tôi có vấn đề gì??!!” Hạ Mạc hét lớn, lộ ra đôi tai mèo thật dài.
Công chúa bình thản ngồi trên chiếc trường kỷ nhìn hai người nữ sinh có tướng mạo và tính cách đều hoàn toàn trái ngược nhau, an tĩnh thổi trà.
“Đây không phải vấn đề phục hay không phục. Việc này liên quan đến tương lai của Bổn gia, nếu hành sự lỗ mãng như vậy, có thể sẽ hại đến Bổn gia, cũng như hại cả Công chúa.” Cốc Vũ rời mắt khỏi cuốn sách ngẩng đầu lên, sau chiếc kính không vành, một đôi mắt màu thiên lam nhìn thẳng vào Hạ Mạt đang nổi đóa.
“Hại Công chúa?!! Cốc Vũ, cô đang hoài nghi năng lực Hạ gia chúng tôi?? Hạ gia chúng tôi là đổng sự đệ nhị của Bổn gia a!!”… Răng nanh cũng bắt đầu lộ ra.
Liếc nhìn bộ dạng tức giận của Hạ Mạc, Cốc Vũ cười nhạt, “Cho nên mới nói a!! Bởi vì làm việc lỗ mãng như thế, Hạ gia mới luôn bị Bổn gia đặt sau Cốc gia, đổng sự đệ nhất.”
Hạ Mạc bốc lửa.
“Cốc Vũ!! Cô đừng có kiêu ngạo quá!!!! Hạ gia chúng tôi sớm muộn gì cũng sẽ hạ bệ Cốc gia, leo lên vị trí thứ nhất!!”
Cốc Vũ buông quyển sách trên tay, cầm bản kế hoạch của mình. “Nếu như so sánh với bản kế hoạch này, bây giờ, có lẽ Cốc gia lại thắng Hạ gia một bàn.”
“Đùa!!” Nụ cười của Hạ Mạc mang theo một tia lửa giận. “Dự án lần này vốn không có phần của Cốc gia, cô giao bản kế hoạch gì chứ?!”
Đem bản kế hoạch giao cho Công chúa Tang Linh, Cốc Vũ cúi người xin lui, lúc đi còn đắc ý liếc mắt nhìn Hạ Mạc. “Cậu không biết à? Cốc gia chúng tôi làm theo mệnh lệnh của Công chúa, âm thầm chuẩn bị một kế hoạch dự trù, cậu không biết cũng phải. Cho nên mới nói a! Cốc gia chúng tôi mới là người đảm nhận dự án lần này.”
“Gạt người!!” Một hồi sau Hạ Mạc mới hoàn hồn, xoay người ra cửa nơi đã không còn bóng dáng của Cốc Vũ, gào to.
“Hạ Mạc?” Công chúa buông bản kế hoạch trong tay, mỉm cười nhìn Hạ Mạc đang nổi giận không cách nào kiềm chế. “Về chuyện này, bởi vì tớ muốn âm thầm hành động, cho nên, tớ mới không thông báo cho các đổng sự khác, bây giờ, nếu Hạ Mạc đã biết, hy vọng cậu tạm thời không truyền ra ngoài.”
Bình tĩnh~~ bình tĩnh lại…
“Vâng, cái này tôi biết.” Hạ Mạc xoay người, gương mặt không chút biểu tình, “Tôi đi trước, Công chúa.”
“Được.” Công chúa tiếp tục mỉm cười.
Sau đó, khi Công chúa vẫn đang mỉm cười thì chợt nghe thấy bên ngoài có tiếng gầm của ai đó. “Tên họ Cốc!!!! Hạ gia chúng tôi tuyệt đối, tuyệt đối, tuyệt đối mạnh hơn các người!!!! A ha ha ha ha ha ha.”
Công chúa cau mày, vẻ mặt buồn bực. Tiếng gầm thật sự làm tim gan tê liệt a.
Diệp Nại gõ cửa, nét mặt cũng không khá hơn, “Vừa rồi tớ nhìn thấy tiểu thư đổng sự gia đệ nhị, hình như cô ấy đang rất tức giận.”
Công chúa cười, “Đó là chuyện của bọn họ.” Rồi vươn tay đến Diệp Nại, sau đó nhìn nàng nghi hoặc từ từ đi đến bên người mình.
Nhẹ nói: “Diệp Nại, có muốn đến Nhật Bản chơi không?”
“Hả?” Nhìn gương mặt xinh đẹp hơn người của Công chúa, Diệp Nại suy nghĩ hồi lâu, sau đó cười, “Được, chỉ cần ở cùng cậu là tốt rồi.”
…
Ở bên ngoài, Hạ Mạc lại tiếp tục tức giận, lúc đi ngang qua hành lang, người hầu nào thấy nàng cũng đều tránh rất xa.
Nguy hiểm a~~ nguy hiểm. Tính khí tiểu thư đổng sự gia đệ nhị nóng nảy khiến người khác khϊếp sợ. Vẫn là Cốc đổng sự tốt nhất, vừa dịu dàng vừa thông minh, dáng người cũng rất đẹp. Đây mới là dạng tiểu thư người gặp người thích.
“Tên họ Cốc!!! Tôi tuyệt đối, tuyệt đối, tuyệt đối phải đánh bại cô!!!” Đá mạnh vào gốc cây anh đào, giận dữ hô to đoạn thoại đã bắt đầu từ mấy trăm năm trước. Hạ Mạc vẫn trút giận vào thân cây. Đáng tiếc cây anh đào đã trổ lá đầy cành, cho nên không có cánh hoa anh đào nào rơi xuống, đương nhiên cũng bớt đi một phần lãng mạng, nhưng mà Hạ tiểu thư làm gì cần bầu không khí lãng mạng ấy…
“Cốc Vũ Cốc Vũ, cái gì cũng Cốc Vũ, cô ta có cái gì tốt? Tại sao mọi người đều thích cô ta???!!! Không phải chỉ là một gương mặt V-line trắng sáng thôi sao? Mình cũng không kém a! Đáng ghét!!!! Thực sự đáng ghét!!!!” Động tác đá mạnh vào cây anh đào thật thô lỗ khiến người khác cũng phải thẹn thùng.
“Hạ, Hạ tiểu thư…” Giọng nói run rẩy của một người hầu vang lên từ sau lưng nàng.
“Gì?” Quay đầu lại, có chút mất hứng.
“Cái kia, cái kia, đổng sự đệ nhị có một vấn đề cần ngài quay trở lại.”
“Ừ! Biết rồi.”
…
Sau khi nữ sinh xinh đẹp bỏ đi cùng cô người hầu sợ sệt run rẩy, có một bóng dáng nhảy xuống từ trên cây anh đào.
Gương mặt xinh đẹp cổ điển của Cốc Vũ nở ra một nụ cười cưng chiều. “Ây ya ya. Lần này tại sao lại nóng đến thế a. Nếu như cây anh đào có thể nói chuyện, nó đã sớm khóc lóc oán giận cậu rồi.” Sau đó nàng ngẩng đầu, nhìn táng lá cây màu lục bích, lẩm bẩm: “Như vậy không được a!! Bị ghét rồi, nếu như không nghĩ ra biện pháp, có khả năng cậu ấy sẽ bị người khác bắt đi mất nha.”