Chương 1: Thẩm Tố

“Thẩm Tố, mày chết đi đâu rồi!”

"Mau giúp tao nhặt bóng, bằng không tao bảo ba mẹ tống cổ mày đi đấy!"

“Nuôi mày không bằng nuôi một con chó!”

“……”

Thanh âm hỗn loạn có già có trẻ, có nam có nữ, điểm giống nhau duy nhất chính là phần ác ý không chút che giấu kia.

Trái tim căng thẳng trải qua áp bách, mồ hôi hột từ tầng da chảy ra.

Hơi thở yếu ớt tràn ra từ đôi môi hơi tái nhợt, ngón tay thon dài cân xứng túm lấy chăn đắp đến ngực, từng chút nắm chặt, sau đó dùng sức ấn xuống.

Cơ thể theo bản năng mượn lực để khống chế ác ngữ trong mộng, chỉ là dùng hết sức bình sinh cũng không ức chế được ác ý quấn quanh cô không buông.

"Hô!"

Theo một tiếng kêu đau đớn toát ra, hai mắt nhắm chặt trong nháy mắt mở ra, trong mắt tràn đầy hoảng sợ và hỗn loạn ngắn ngủi, sau khi hơi thở bình ổn lại bị cảm giác ngốc trệ thay thế.

Thẩm Tố bừng tỉnh lại từ trong cơn ác mộng, nhưng ác ngữ quấn quanh bên tai lại chưa từng tiêu tán đi.

Tay nắm chặt chăn mỏng vô lực buông lỏng, thân thể lộ ra một chút đơn bạc.

Xương quai xanh tinh xảo tỉ mỉ, khắc sâu từng nét.

Đầu vai mượt mà trắng như tuyết, gầy yếu lực mỏng.

Trông cô như một con búp bê sứ mỏng manh dễ vỡ.

Đôi mắt xinh đẹp trống rỗng vô thần, trên mặt chưa hoàn hồn tràn đầy mồ hôi, đuôi mắt nhợt nhạt hiện lên chút vết đỏ làm cho cô thoạt nhìn càng thêm mảnh mai.

Cô nên khóc, khuôn mặt kia rất thích hợp để nước mắt gột rửa dấu vết của cơn ác mộng.

Nhưng trong nháy mắt suy nghĩ của Thẩm Tố chậm rãi quay lại, chỉ bình tĩnh vươn tay, rút khăn giấy lau mồ hôi còn sót lại.

Thẩm Tố đối với những âm thanh dây dưa trong mộng kia cũng không xa lạ gì, mỗi giọng nói đều đến từ người nhà của cô, đến từ đêm bốn năm trước.

Ngày hôm đó, gia đình cô đã bỏ rơi cô.

Khi đó, cô chỉ mới mười bốn tuổi.

Hô hấp trở nên càng thêm nặng nề, cô giống như là lần nữa bị kéo vào trong ác mộng, khó có thể giãy thoát.

Thẩm Tố ngồi xổm ở trên giường, đưa tay đẩy cửa sổ bên cạnh giường ra.

Gió nhẹ ấm áp thổi vào trong phòng, giảm bớt cái oi bức của mùa hè, cũng thoang thoảng đến mùi hoa dành dành đang nở rộ trong sân.

Hơi thở nồng đậm hương ngọt làm cho cơn đau khổ chiếm được sự xoa dịu ngắn ngủi, tâm tình Thẩm Tố chậm rãi trở nên bình tĩnh hơn.

Bên ngoài cửa sổ của cô là một cái sân nhỏ được quây lại bằng tường đỏ.

Trong sân trồng mấy cây sơn chi, đầu cành xanh biếc hoa trắng nở vừa lúc, trắng noãn thanh nhã, đó cũng là ngọn nguồn của mùi thơm.

Vị trí gần góc tường còn vạch ra một khoảng đất trống, trồng vài loại rau dưa.

Sân được dọn dẹp rất chỉnh tề, nhưng tuyệt đối không tính là mới, không ít gạch ngói trong góc đã có khe nứt, không chừng ngày nào đó sẽ sụp xuống.

Thẩm Tố cũng sẽ không ở chỗ này quá lâu.

Cô đã lấy được thư thông báo trúng tuyển đại học, hiện tại chỉ chờ khai giảng, là có thể vĩnh viễn rời khỏi nơi này, đến lúc đó cô hẳn là còn có thể có được một hai người bạn tốt.

Nghĩ đến người bạn đang chờ mong, tâm tình Thẩm Tố tốt hơn không ít.

Cô lấy ra một hộp kẹo từ trong ngăn kéo tủ đầu giường, xé lớp vỏ, bỏ viên kẹo màu trắng sữa vào trong miệng, tâm tình u ám liền tốt hơn một chút, cô có chứng ỷ lại đồ ngọt rất nhỏ, cho nên thường chuẩn bị sẵn kẹo, xác định mình có thể tùy thời nếm được một chút ngọt.

Trong ngăn kéo ngoại trừ kẹo, còn để không ít đồ.

Thẩm Tố lật từ bên trong lấy ra hai cái thẻ ngân hàng, hai cái thẻ này, một cái là tiền học thêm và học bổng mấy năm nay cô kiếm được, một cái khác là tiền người tốt bụng giúp đỡ cô gửi cho cô mấy năm nay.

Dưới ngăn kéo còn đặt mấy xấp phong thư thật dày, Thẩm Tố suy nghĩ một chút, lấy phong thư phía trên cùng ra.

Cô lấy tờ giấy bên trong ra, trên tờ giấy là chữ viết xinh đẹp bằng bút lông có vẻ khí khái, nội dung là lời dặn dò của người tốt bụng kia.

[Không cần lúc nào cũng nghĩ kiếm tiền, cũng không cần lo lắng về tiền, tôi sẽ vẫn luôn gửi cho em.]

Thẩm Tố vuốt ve tờ giấy mỏng manh, tình nghĩa nặng nề dưới chữ viết ngắn gọn giống như có thể theo lòng bàn tay chui vào trong lòng.

Cô cũng không tính là quá xui xẻo.

Tuy rằng bị đuổi ra khỏi nhà, nhưng cũng chỉ có năm thứ nhất trôi qua cực kỳ khó khăn, bắt đầu từ năm thứ hai cô liền lục tục nhận được chút phong thư chứa tiền, những phong thư này không có ký tên, cũng không có địa chỉ người gửi, giống như là đột nhiên xuất hiện ở nhà cô, bên trong sẽ có một lá thư, còn có một ít tiền.

Nội dung thư rất đơn giản, phần lớn là cổ vũ cô học tập thật tốt, bảo cô đừng lo lắng về tiền bạc, trên cơ bản sẽ không vượt qua mười chữ, có đôi khi chỉ có bốn chữ -- nhớ phải tiêu tiền, phong thư gần đây xem như số chữ nhiều nhất.

Thẩm Tố cố gắng từ trong thư phân tích về người gửi thư, nhưng những lá thư này tiết lộ quá ít, ngữ khí trong thư có đôi khi dịu dàng tràn đầy khích lệ, có đôi khi vội vàng xao động thúc giục cô tiêu tiền, chắp vá lại thì đó là một người có vẻ quái dị.

Hơn nữa... bây giờ cô cũng không hiểu tại sao trên thư lại là chữ viết bằng bút lông.

Thẩm Tố phân tích ra tin tức hữu dụng duy nhất, có thể chính là tiền lương của người tốt bụng tăng rất nhanh, dù sao tiền trong phong bì càng ngày càng nhiều. Từ vừa mới bắt đầu ba trăm năm trăm không ngừng tăng lên, phong thư gần nhất đều tăng lên đến mười vạn, phương thức đưa tiền cũng từ tiền mặt biến thành thẻ ngân hàng.

Cô cũng từng đến ngân hàng hỏi, nhưng không hỏi được gì cả.

Thẩm Tố rất chờ mong được gặp người tốt bụng này, mấy năm nay kẹo và người tốt bụng đều là trụ cột tinh thần của cô.

Vị ngọt trong miệng giảm đi, Thẩm Tố lại bóc một viên kẹo sữa.

Thẩm Tố cất thư về lại, đặt tay lên tủ đầu giường, sờ được một mảnh ngọc sứ, nó chỉ lớn bằng lòng bàn tay, vừa vặn nắm ở lòng bàn tay, không giống như là hàng mỹ nghệ tinh xảo gì, cứ như vậy một mảnh ngay cả dấu vết tạo hình cũng không tìm thấy, màu sắc hơi có vẻ đơn điệu, nhưng xúc cảm trắng noãn nhẵn nhụi vẫn có tính thưởng thức.

Bóp lên cảm giác rất kỳ diệu, mềm mại vô cùng, hơi dùng chút lực đều giống như là có thể tan trên đầu ngón tay, nhưng Thẩm Tố từng nhiều lần làm rơi nó, nó đều hoàn hảo không tổn hao gì.

Thẩm Tố cũng đã quên cô có được nó từ lúc nào, nhưng hình như lúc dọn đến cái nhà này cô đã nắm chặt trong tay để thưởng thức.

Thần kỳ nhất chính là nhìn từ góc độ đặc biệt, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy kim quang di động.

Thẩm Tố giơ mảnh sứ ngọc lên, muốn nhìn xem còn có thể tìm được tia kim quang kia hay không, kết quả cô vừa mới giơ lên mảnh sứ ngọc liền nghe thấy bên ngoài đang gọi: "Chị gái Thẩm, chị gái Thẩm!"

Giọng nói bay vào từ ngoài cửa viện, xưng hô rất là thân thiết, giọng thì lại không quen tai.

Thẩm Tố thấy lạ ngước mắt lên, không có ý định động đậy.

Nhân duyên của cô không tốt, người tới tìm cô vào lúc này, chưa chắc là có chuyện đứng đắn gì.

Thẩm Tố bất động thật lâu, người bên ngoài vẫn không có ý định rời đi, tiếng la hét càng ngày càng vang, còn càng ngày càng gấp, quả thực giống như đòi mạng.

Thẩm Tố không kiên nhẫn nhíu mày, bò dậy từ trên giường, cô thay quần áo rồi bỏ mảnh sứ ngọc và mấy viên kẹo vào trong túi, mới chậm rãi đi ra mở cửa.

Cửa viện vừa mới mở ra, một cô gái dáng người thấp bé liền từ ngoài cửa chen vào, trên mặt cô gái tràn đầy nụ cười, dùng một loại giọng điệu gần như nịnh nọt nói với Thẩm Tố: "Chị gái Thẩm, cuối cùng chị cũng chịu mở cửa rồi!”