Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tổ Truyền Thủ Nghệ

Chương 9: Con Yêu Biết Hát

« Chương TrướcChương Tiếp »
Đồng hồ đã chỉ ba giờ bốn mươi phút chiều, bên bờ đầm đá không còn ai.

Ngụy Chi Hòa đứng trên bờ tiếp tục quan sát đầm đá hình dạng khác thường.

Gió nhẹ thổi qua, gợn những làn sóng trên đầm nước trong suốt.

Người để ý mới phát hiện ở đây không có một chú chim nào, chỉ có thể dùng từ cô quạnh để hình dung sự yên tĩnh ở nơi này.

Đầm nước trong suốt thấy được đến tận đáy, Ngụy Chi Hòa cũng không nhìn thấy tăm cá nào trong đầm, ngay cả rong rêu cũng không có.

Theo như bình thường thì nếu đã có nước thì đáng lẽ xung quanh đầm phải toàn là cây cỏ, nhưng giờ có thể phát hiện ra, trong vòng ba mét quanh đầm đá chưa được con người động đến này không hề có thực vật.

Du khách không biết có khả năng còn tưởng khoảng đất trống này do con người tạo ra, nhưng Ngụy Chi Hòa nhìn lướt một cái là biết, đây là tự nhiên, vì đầm đá là vật sống, chứ không phải là đá và nước đầm như con người tưởng.

Ngụy Chi Hòa nhìn chằm chằm vào đầm đá không chớp mắt, gợn sóng trên bề mặt lặng đi không ít.

Cơn yêu phong mạnh mẽ ban nãy giờ không thấy tung tích nữa, không biết hai bên có liên quan gì nhau không.

Muốn biết thì ra tay thử là biết liền, Ngụy Chi Hòa thích dùng cách trực tiếp để phân giải chân tướng hơn, có điều cậu vừa mới thò tay định chạm vào mặt nước thì phía sau vọng đến tiếng gọi tên cậu.

Cô gái hôm nay muốn ở riêng với Ngụy Chi Hòa chạy bước nhỏ đến: "Ngụy Chi Hòa, cậu ở đây à, làm bọn tớ tìm mãi."

Ngón tay Ngụy Chi Hòa suýt nữa là chạm vào nước đầm, thấy cô gái chạy đến, cậu bèn rụt tay lại, đằng sau cô gái còn có một dãy đám bạn ban nãy còn sống chết đòi ngồi trước cửa đạo quán nghỉ.

Tôn Duy Linh tiếp tục kiếm chỗ ngồi, cậu chàng tìm được một khối đá lớn rồi ngồi xuống, vừa bóp cẳng chân vừa nói: "Sao ông lại chạy một mình thế hả."

Ngụy Chi Hòa nói như thật: "Dò đường quét sạch vật cản cho mọi người còn gì."

Tôn Duy Linh đột nhiên nhỏ giọng hỏi Ngụy Chi Hòa: "Có phải ông muốn tránh Lâm Sa Sa không, hôm nay cô nàng cứ muốn bám ông mãi, ai có mắt cũng nhìn ra là cô nàng thích ông."

Ngụy Chi Hòa không ngờ Tôn Duy Linh lại nói chuyện này, cậu thuận thế đáp lời: "Ừ, tôi không thích lại gần người không quen."

Tôn Duy Linh tỏ ra tôi biết ngay mà, vô cùng tự hào, cứ như đoán đúng tâm sự người khác là chuyện tự hào lắm vậy, tuy rằng cậu ta đoán sai.

Lâm Sa Sa chính là cô gái vừa gọi Ngụy Chi Hòa, lúc này đang cùng bạn cô đứng một bên nghiên cứu làm thế nào để bái đầm đá, lòng bỗng nảy ra một ý, hay là thử xin xem có thể cho cô được như ý nguyện, có được trái tim Ngụy Chi Hòa hay không.

Mười mấy sinh viên mới chụp ảnh xung quanh cái đầm, người thực sự nghe lời ông cụ Châu thì tùy tiện bái thử, chẳng biết có linh nghiệm hay không.

Ngụy Chi Hòa đi về phía chỗ trái tim hõm vào trong, nhìn xung quanh một chút rồi dùng giọng nói chỉ có cậu và yêu vật mới có thể nghe thấy, nói rằng: "Không muốn ta đạp vỡ đầu mi thì đừng có làm bậy."

Đầm đá còn chưa kịp làm gì: "..." Đây là, là ai vậy, tự nhiên lại, lại uy hϊếp nó.

Ngụy Chi Hòa không có hứng thú gì với thạch yêu, chỉ muốn nhắc nhở nó một chút, đừng có quấy rầy bọn họ.

Thạch yêu chắc chắn hiểu được, nước trong lòng đầm nổi bong bóng lục ục, nếu như nó không nói năng gì mà ra tay thì cùng lắm kiếm cớ biến nó thành tảng đá nhà mình, khoáng thạch thiên nhiên, giá trị không nhỏ.

Có thể đem mài thành vũ khí.

Thạch yêu có vẻ biết được suy nghĩ trong lòng Ngụy Chi Hòa, đến chút khí tức hơi lộ ra thôi mà đã có thể làm nó chấn động, nó quả thực không dám cãi Ngụy Chi Hòa, chỉ dám nổi bong bóng lục ục lục ục.

Đám Lâm Sa Sa đầu kia chỉ vào chỗ giữa đầm đang nổi bong bóng.

"Oa, đầm đá nổi bong bóng kìa, chụp đi chụp đi!"

"Đây có phải suối nước nóng đâu, sao lại nổi bong bóng nhỉ, nguyên lý gì vậy?"

"Chắc dưới đáy có vết nứt, tràn nước từ suối khác vào?"

...

Suy đoán là cái gì không quan trọng, họ vừa quay video xong thì nhân viên công tác mặc áo chẽn màu vàng ra nhắc mọi người là sắp đến giờ đóng cửa, mong mọi người có thể nhanh chóng ra khỏi khu du lịch.



Thời gian cũng khá muộn rồi, mọi người còn cách một đoạn nữa mới đến chỗ trọ đêm.

Không suy nghĩ nhiều, chụp đủ rồi, chơi đủ rồi, mọi người cũng mệt lắm rồi, giờ đến nhà nghỉ tắm táp nghỉ ngơi là lựa chọn tốt nhất.

Ngụy Chi Hòa nhìn đầm đá rồi bỏ đi không buồn ngoái đầu lại.

Sau khi tất cả mọi người đi khỏi, giữa đầm đá không còn nổi bong bóng nữa.

Đoàn người kéo hai chân sắp gãy đến nhà nghỉ làm thủ tục nhận phòng, sau khi chia phòng, tất cả mọi người đều vào phòng nghỉ ngơi trước, bảy giờ tối lại cùng nhau đến phòng ăn dùng bữa tối.

Mọi người vốn có thể xuống núi luôn, nhưng nghĩ đến vụ còn muốn lên núi xem mặt trời mọc, thế là lựa chọn ở lại, không có nhà nghỉ thì cũng có thể thuê lều ở luôn trên núi, đó cũng là một lựa chọn hay ho.

Nhưng đám con trai cân nhắc đám con gái, nghe nói Lâm Sa Sa là con nhà giàu, chắc là không chịu được ngủ ngoài trời, thế là chọn ở nhà nghỉ.

Lựa chọn của họ hoàn toàn không có vấn đề gì, ngủ lều bên ngoài chắc phải làm bạn với muỗi cả đêm, cơ bản không cần phải cân nhắc vấn đề chất lượng giấc ngủ, bởi vì căn bản có ngủ đâu mà chất lượng.

Nhà nghỉ đều là phòng nhiều người, con trai bốn người một phòng nên phân hai phòng là vừa, con gái cũng hai phòng, nhưng có một phòng chỉ có ba người ngủ, cả bọn tổng cộng có mười lăm người.

Bên con trai vừa hay là bạn học ở hai phòng ký túc, bên con gái toàn là sinh viên khoa ngoại ngữ, ba cô gái hiếm hoi trong lớp đã bị những bạn học khác hẹn trước mất rồi.

Quầy lễ tân của nhà nghỉ có hai người, một cô gái chừng hai mươi tuổi trang điểm nhẹ, một người phụ nữ chừng ba mươi tuổi trang điểm đậm, thái độ tiếp đón khách của hai người đều bình thường.

Bốn phòng nhận xong, chìa khóa giao cho Lý Anh Tuấn phụ trách đặt phòng.

Mỗi phòng một người nhận chìa khóa, mọi người lại kéo bước chân nặng nề đi tìm số phòng, bốn phòng đều ở tầng một, hai hai đối diện nhau, có thể để ý lẫn nhau.

Ngụy Chi Hòa không tiện khiến mình nổi bật, giả vờ mình cũng mệt mỏi, tắm xong là lăn ra giường bắt đầu nghịch điện thoại.

Mở trang khoảnh khắc lên, like video ông nội cùng bạn gái khiêu vũ, thấy Ngụy Cẩm Hân đăng tác phẩm tranh màu nước hôm nay của con gái cũng tiện tay like một cái, Ngụy Cẩm Phàm đăng một ly cà phê, cũng like luôn.

Đám bạn hồi cấp ba cũng dùng wechat nhiều, đều là chuyện về trường học mới, ca thán kỳ tập quân sự, đồ ăn ở trường, thể hiện tình cảm với bạn trai.

Mấy cô bên khoa ngoại ngữ đi cùng mọi người đến núi Thiều chỉ thêm vào một nhóm wechat, Ngụy Chi Hòa không chủ động kết bạn với họ.

Hình như tất cả các cô gái đều biết Lâm Sa Sa thích Ngụy Chi Hòa nên không chủ động kết bạn với cậu, chỉ có một mình Lâm Sa Sa kết bạn.

Hôm nay cô gái chụp trộm ảnh Ngụy Chi Hòa đăng lên khoảnh khắc, những người kết bạn với cô đều nhìn thấy ảnh cậu đang ngồi trong đình ngẩng đầu lên nhìn ngọn cây.

Đám bạn đều vô cùng quan tâm bạn cùng phòng, không ai đem chuyện nhỏ nhặt này đi làm phiền Ngụy Chi Hòa, chỉ là một bức ảnh có chút nghệ thuật thôi, dường như không có gì đặc biệt.

Đồ ăn bữa tối là món ăn gia đình bình thường, khẩu vị đầu bếp có vẻ hơi đậm, dầu muối cho nhiều, đám sinh viên hôm nay toát mồ hôi cả ngày đang cần bổ sung thêm muối, ăn khá là nhiều, trong bữa còn gọi thêm đồ hai lần. Phía con gái cũng không giữ kẽ, thực sự là đói quá rồi, trưa chỉ ăn bánh mỳ với hoa quả, không phải cơm trưa bình thường, bữa tối này mới là bữa chính, tất nhiên là sẽ ăn nhiều hơn.

Kế hoạch ban đầu của mọi người là thuê lều nằm ngắm sao, nhưng vừa nghe không ít du khách thuê lều kêu chỗ nào cũng toàn là muỗi, mọi người từ bỏ luôn, còn chẳng bằng về nhà nghỉ đánh bài chơi game.

Có thể tiếp xúc nhiều với con gái, đám con trai đều vô cùng tích cực, huống hồ giờ mọi người tắm xong rồi, ăn uống no say rồi, vẫn có thể gắng thêm hai ba tiếng nữa.

Họ nhiều người, trò có thể cùng nhau chơi chính là dùng điện thoại chơi bạn vẽ tôi đoán.

Chơi được vài lượt thì phát hiện đồng hồ đã chỉ mười một giờ đêm, Lý Anh Tuấn lại muốn bắt đầu kể chuyện ma nhưng bị Ngụy Chi Hòa ngăn lại.

Ngụy Chi Hòa nói: "Khuya rồi, mọi người đi ngủ thôi, ngày mai mặt trời mọc khoảng 5 giờ 50 phút, còn phải tìm vị trí đẹp để xem mặt trời mọc nữa, phải dậy sớm đấy."

Lời cậu nói có cảm giác vững vàng không cho phép từ chối, mọi người đều nghe theo, chủ yếu là vì cậu nói có lý lẽ đàng hoàng, nói theo đúng sự thật, đám con gái rời khỏi phòng của họ, mọi người đều về đi ngủ.

Thả lỏng một cái là biết mệt ngay, đi vệ sinh, đặt báo thức xong rồi tắt đèn đi ngủ hết.

Buổi tối cực kỳ yên tĩnh.

Tất cả mọi người đang ngủ mơ màng thì một cơn gió mạnh thổi đến, cửa sổ thông gió trong phòng ngủ đột nhiên phát ra tiếng vỡ loảng xoảng.

Tiếng ồn bên ngoài nhà nghỉ biến mất, yên tĩnh một cách khác thường.

Ngụy Chi Hòa không mệt như người khác, vừa ngả người xuống đã bắt đầu ngáy khò khò, cậu nghe thấy tiếng động liền mở mắt ra.



Mũi cậu luôn rất nhạy cảm.

Gió thổi qua cửa sổ, cậu liền ngửi thấy một thứ mùi không bình thường.

Có yêu khí, có yêu xuất hiện.

Đúng là như người đang buồn ngủ thì được đưa gối cho, Ngụy Chi Hòa rón rén ngồi dậy trên giường, đi ra chỗ cửa sổ, mùi yêu khí lại càng nồng.

Đúng lúc này, nhiệt độ trên núi bắt đầu giảm, từng cơn gió lạnh thốc đến.

Có cơn như yêu khí thổi ra từ đầm đá, nhưng lại có điểm khác biệt nhất định, đầm đá khiến người ta cảm giác khá là vô hại, nhưng yêu khí xuất hiện bây giờ lại mang theo tà khí, trong gió còn lẫn theo thứ mùi khiến người ta không vui vẻ gì cho lắm.

Như một loại hương liệu cao cấp có tác dụng thúc đẩy giấc ngủ, nhưng trong hương liệu cao cấp lại pha tạp thứ mùi khác, thành ra lại biến mùi.

Hương thơm bao quanh cả khu nhà nghỉ, hóa thành từng cụm khói nhạt và mảnh, quấn quanh người mỗi vị khách đã ngủ say.

Không bao lâu sau, tất cả mọi người đều làm hành động y hệt nhau, xốc chăn lên, xuống giường, xỏ giày.

Mắt họ đang mở nhưng đều vô thần, cụm khói dài mảnh dẫn dắt cơ thể họ hành động như sợi dây.

Ngụy Chi Hòa là ngoại lệ, cậu đã gặp đủ loại yêu quái rồi nên không hề căng thẳng, cậu càng chẳng lo không đánh lại được.

Lùi lại khỏi cửa sổ, xen lẫn vào giữa đám Tôn Duy Linh, phối hợp theo nhịp động tác của họ mà ra khỏi phòng.

Thực ra chỉ cần thổi một hơi là có thể thổi bay cụm khói bao quanh người đám Tôn Duy Linh, nhưng cậu không muốn đánh rắn động cỏ.

Tốt nhất là có thể tìm được sào huyệt của con yêu vật kia luôn, một lưới bắt sạch.

Không phải thạch yêu, hình thể của nó quá lớn, nó cắm rễ sau đạo quán nhiều năm, nếu đi được chắc nó đã đi từ lâu rồi.

Nếu không phải thạch yêu thì là gì?

Trận yêu phong ban chiều đến từ thạch yêu, không ngờ rằng trên núi này vẫn còn yêu khác.

Nhà nghỉ mọi người ở khá nhỏ, tổng cộng ba tầng, cách khách sạn lớn đằng trước một khoảng, bên này có động tĩnh gì, du khách bên kia chưa chắc đã nghe thấy, huống hồ nhà nghỉ còn có cửa sau mở toang hoang, ở đó có một con đường dẫn lêи đỉиɦ núi khác.

Du khách trọ ở nhà nghỉ ước chừng sáu mươi người, may là không có trẻ con.

Ngụy Chi Hòa theo đám người đi trên con đường lên núi, ban đầu đi theo đường do khu du lịch mở, năm phút sau bắt đầu chui vào trong đường mòn lên rừng, chắc là đường mà người sống trên núi hay đi.

Đang nửa đêm, tối om om mà lại có một đoàn người đi trong rừng, cảm giác đáng sợ vô cùng mãnh liệt.

Chỉ một chốc sau, phía trước vọng đến tiếng hát tự mang nhạc nền.

"Ta đã xem hết những thiên sơn vạn thủy,

Bước chân ta đi khắp những trời nam đất bắc,

Nắng chiếu hay gió thổi,

Ta đều chẳng đoái hoài,

Đóa tường vi ven đường kia,

Sắc tinh khiết đỏ tươi..."*

Lần đầu tiên Ngụy Chi Hòa gặp một con yêu bắt kịp thời đại như vậy, giọng hát cũng không tệ.

===

(*) Bài "Cao chạy xa bay" của Kim Chí Văn
« Chương TrướcChương Tiếp »