Chương 29: Phiên ngoại 2 : Chu Tước chăm sóc nhi tử
Sáng sớm, hàn ý mỏng manh bao phủ, Đóa Đóa động cái thân, theo bản năng xê dịch hấp thu ấm áp bên người.
Chu Tước trìu mến hôn lên đầu và hai má của nó. Má Đóa Đóa không còn mượt mà tinh xảo như trước, dưới ánh mặt trời có thể thấy rõ cằm của nó đã nhọn đi rất nhiều, có một loại điềm đạm đáng yêu yếu đuối, khiến người ta nhịn không được muốn hôn lên.
Bởi vì muốn vượt qua sự đối nghịch của hai linh lực Vũ tục và Hồ tộc không phải chuyện dễ dàng, nó lại mang thai huyết mạch của Vũ tộc, may mắn linh lực của Chu Tước cường đại
hộ pháp cho nó, nếu không tiểu hồ ly sao có thể chịu được đau đớn khi sinh.
“Ngô……” Đóa Đóa mơ mơ màng màng tỉnh, mắt tiệp vẫn nhắm, mồm miệng không rõ hỏi: “Hiện tại là lúc nào?”
“Còn sớm, ngươi ngủ tiếp một lúc đi.”
“A, đứa nhỏ đói bụng……” Đóa Đóa thập phần mệt mỏi muốn mở to mắt, nhưng vừa ngẩng đầu, trong lòng bàn tay Chu Tước liền tràn một đạo đạm sương khói màu đỏ, thấy nó lập tức an tĩnh lại, hô hấp đều đều nặng nề ngủ.
Chu Tước đau lòng nhìn nó, trong ánh mắt đều là sủng nịch cùng yêu thương. Đúng lúc này, ở cửa bỗng nhiên truyền đến một tiếng “Chi –” bén nhọn vang lên, Chu Tước quay đầu lại, quả nhiên là Tiểu Hồng Tước nho nhỏ, đang lảo đảo đi đến chỗ hắn.
Nhưng vì còn qua nhỏ, cánh của nó chưa thể triển khai, thân mình tròn trịa chỉ có thể dựa vào hai móng vuốt tinh tế mà hành tẩu. Nếu không phải một thân lông mao màu đỏ, thì nhìn qua thì nó cũng giống một Tiểu Ma Tước mới sinh.
Tiếng vang bén nhọn kia chính là do tiểu hồng tước phì phì dùng móng vuốt trảo vào cửa..
Chu Tước đứng dậy ôm nó, đặt nó cẩn thận trong lòng bàn tay, sau đó đường chỉ xẹt qua đầu ngón tay thon dài, vết máu đỏ tươi đọng lại, “Ăn đi.”
Lịch sử từ lâu Chu Tước tộc đều cho tiểu hồng tước ăn máu tươi, tuy rằng tiểu hồng tước là Đóa Đóa sinh, nhưng cho ăn huyết sống chỉ có thể từ Chu Tước.
Không ngờ hôm nay tiểu hồng tước không giống bình thường sẽ vươn cánh chim ngắn nhỏ, ôm lấy ngón tay Chu Tước tham lam mυ"ŧ vào, mà là “Chít chít” Sốt ruột hướng về phía Chu Tước kêu, đôi mắt đen giống như thủy tinh, nháy mắt một cái liên đọng nước.
“Làm sao vậy?” Chu Tước sờ sờ nó,“Không đói bụng sao?”
Tiểu hồng tước càng nóng nảy, hai cánh nhỏ ra sức đập, nhung mao ngắn nhỏ nhất thời bay ra, cư nhiên cũng tràn ra lưu quang nhiều màu.
“Di, có phải…… Đệ đệ lại xảy ra chuyện hay không?”
Tiểu hồng tước “Chít chít” Gật đầu, lại càng không ngừng đập cánh nhỏ, ý tứ nói Chu Tước mau một chút, Chu Tước cũng không dám trì hoãn, niệm bí quyết, xuyên tường mà đi.
Lúc trước Đóa Đóa có thai, hắn nghĩ trong bụng nhất định là tiểu hồng tước, ai ngờ đến ngày sinh, một đạo ngân quang đi xuống, tong bụng tiểu hồ ly lại cho hắn là hai cái kinh hỉ! Một hài tử nho nhỏ, trong lòng còn ôm một điểu đản màu đỏ!
Bởi vì đản là bán trong suốt màu đỏ thắm, nhìn qua thập phần mát mẻ, chạm vào cũng cảm nhận như vậy. Đầu tiên Chu Tước thật cẩn thận đem điểu đản trong lòng tiểu hài tử lấy ra, sau đó lại cẩn thận ôm lấy hài tử.
Ai ngờ, tiểu hồng tước kêu tiểu hài tử là đệ đệ.
Tiểu hài tử đó đích thị là hồ ly, nhứng nó ở trong bụng Đóa Đóa, ngày ngày hấp thụ tiên khí thâm hậu từ Chu Tước truyền qua, vốn nên hai người chia đều, nhưng nó dựa vào việc có huyết mạch với Đóa Đóa thân thiết hơn, liền toàn bộ độc chiếm, bởi vậy liền tu thành hình người.
Chu Tước đi theo tiểu hồng tước vào một căn phòng dành cho tiểu hài tử ở, chỉ thấy tiểu hài tử xinh đẹp phấn nộn nước mắt nước lưng tròng nhìn mình, mà thân thể phì đô đô của nó bị kẹt giữa giường với tủ.
Tiểu tử này rõ ràng là ăn no ngủ ngon, nhàm chán nên mới đi loạn chung quanh đến nỗi mắc kẹt thế này.
Chu Tước bất đắc dĩ tiến lên ôm lấy nó,“Sao lại không cẩn thận như vậy?”
Tiểu hài tử được cứu ra, ngón tay bỏ vào miệng, cười khanh khách, gương mặt tuyết trắng, cùng Đóa Đóa tươi cười ngọt ngào giống nhau.
Chu Tước cúi đầu hôn một cái.
“Thử……” Trên đùi chợt chợt lạnh, quần của Chu Tước bị tiểu hồng tước làm ướt một vệt dài, mặt hắn không chút thay đổi cúi đầu nhìn lại, đứa con lớn nhất của hắn — tiểu chim hồng tước vẫn như cũ thập phần cố chấp kiên trì dùng hai móng vuốt của nó níu chặt lấy quần áo, từ từ bỏ lên, đôi cánh ngắn ngủn cánh còn đập mạnh khiến gió nổi.
Chu Tước xoay người lại đem tiểu hồng tước đặt trong lòng bàn tay. Tiểu tử kia cũng đói bụng, khıêυ khí©h nhìn thoáng qua tiểu hài tử, sau đó ôm lấy ngón tay Chu Tuốc hút máu, cái miệng non nớt nhẹ nhàng mυ"ŧ, từng ngụm từng ngụm, phát ra tiếng kêu thanh thúy hài lòng, lông tơ ngắn ngủi đỏ thắm trên người cũng đã dựng thẳng lên, run run một chút, thập phần thú vị đáng yêu.
Tiểu hài tử giương mắt nhìn, tay vẫn để trong miệng, cái miệng đỏ bừng hơi mở, nước miếng dọc theo khóe miệng rơi xuống, nhiễm lên áo bào trắng như tuyết của Chu Tước, tạo màu sắc long lánh.
Tiểu hồng tước ghét bỏ nhìn tiểu hài tử một cái, thần khí “Chít chít” Kêu hai tiếng, tựa hồ không thích bộ dáng ngây ngốc hiện tại của tiểu hài tử, cái đầu nhỏ cao ngạo vừa chuyển, lại tập trung tinh lực tiếp túc hưởng thụ điểm tâm của mình.
(tiểu hồng tước thật giống cha a~)Đóa Đóa tỉnh ngủ liền đến nơi này, nhìn thấy bộ dáng của Chu Tước: Một tay ôm một tiểu hài tử đang ngủ say, quần áo trước ngực đã bị nước miếng làm ướt nhẹp, nhìn qua chỗ đen chỗ trắng, thật không đành lòng, mà trong lòng bàn tay kia là tiểu hồng tước, bộ dáng tiểu hồng tước như là ăn no, cái bụng tròn trịa hướng lên trời, miệng hơi hơi mở ra, thở ra một hơi, sau đó theo thói quen vặt vặt lông mao trên đầu, những lông tơ dính ở trên người Chu Tước, có một số còn bay đến chỗ Đóa Đóa đứng.
Đây là Thần Quân nổi tiếng cao ngạo, thanh cao, nghiêm khắc, Lăng Quang Thần Quân – Chu Tước? Đóa Đóa nhịn cười, cẩn thận đem tiểu hồ ly trong lòng Chu Tước trong bế lên, “Vất vả ngươi.”
“Không sao, ngươi ngủ ngon không?” Chu Tước Thần Quân rốt cục nhịn không được cúi đầu nhìn vạt áo của mình.
“Ân, rất tốt, mới tỉnh lại, thái dương đều lên tới đỉnh đầu.” Đóa Đóa đem tiểu nhi tử đặt ở trên giường, kéo chăn đắp lên tiểu trẻ con.“Hồ ly rất sợ lãnh, vạn nhất cục cưng bị đông lạnh thì làm sao bây giờ?”
Mày Chu Tước khẽ động,“Chắc là nó không sợ lãnh.”
Đóa Đóa bĩu môi,“Sao ngươi biết được, người là hồ ly vẫn là ta nha.”
Như là không đồng ý lời nói của Đóa Đóa, tiểu hài tử vô thức nhăn mày, đôi tay trắng noãn nhỏ bé giãy dụa, sau đó tiêu sái vung lên, khiến cái chăn trên người nó bay đi, một đạo thiển quang màu đỏ theo ngón tay phì phì của tiểu hài tử phát ra,“Oanh” một tiếng, bốc cháy trong không trung, rất nhanh liền hóa thành khói nhẹ tán đi.
Chu Tước cười khẽ, ôm lấy Đóa Đóa đang bị một màn này làm kinh sợ không nói nên lời:“Ngươi xem, ta nói đúng, con của chúng ta là hỏa hồ ly.”
“Sao, không có khả năng như thế?”
“Sao lại không có khả năng, phụ thân ngươi có thể nghịch thiên sinh hạ ngươi, ngươi có năng lực đồng thời sinh ra tiểu hồng tước cùng tiểu hồ ly, còn có cái gì là không có khả năng đâu?”
Chu Tước khẽ mỉm cười đem tiểu hồng tước đang ngủ say trong lòng bàn tay đặt bên người tiểu hồ ly, huynh đệ không giống bộ dáng cùng gối đầu một gối, cùng nhau chảy nước miếng, thỏa mãn thờ khò khè, bộ dáng thú vị vô cùng.
“Được rồi,” Chu Tước ôm Đóa Đóa đi ra ngoài.“Để cho bọn nó ngủ đi, tiểu tử kia ngủ nhiều sẽ tốt cho thân thể.”
“Ngô.” Đóa Đóa gật đầu, nhưng thấy phương hướng Chu Tước mang mình đi thì tuyệt đối hoang mang.“Chúng ta còn trở về phòng sao?”
“Ân, trời còn sớm, còn có thể ngủ một chút.”
“A? Thần Quân…… Ngươi không đi quan tâm một chút chuyện của Vũ tộc sao, còn có biên giới phía nam, đã lâu ngươi không đi tuần tra.” Đóa Đóa ở trong lòng Chu Tước bất an vặn vẹo.
“Không cần quan tâm, Đóa Đóa, thiên hạ thái bình, bớt lo đi.”
“Nhưng là…… Ô…… Ta không cần ngủ, ta…… Không muốn sinh nữa …… Ô ô……”
“…… Đóa Đóa…… Ngoan…… Mùa đông ở Vũ tộc lạnh lắm …… Ngô, ngươi phải cố gắng a……”
Gió nhẹ, trăm hoa đung đưa, cúi đầu xấu hổ không nói.
Ở nơi ấm áp, lời yêu thương đứt quãng thốt lên, vị ngọt bị làn gió thơm từ từ thổi tan……
── quyển sách hoàn ──