Chương 26
Đóa Đóa giật mình,“Không……”, nhưng chân mềm nhũn, bị Khổng Tước ôm vào trong ngực, trước mắt tối lại, rốt cuộc chống đỡ không nổi, đầu ngửa ra sau chìm vào giấc ngủ.
“Hảo hảo nghỉ ngơi đi……” Khổng Tước ôn nhu nói, không đành lòng nhìn đứa nhỏ đáng yêu xinh đẹp tuyệt trần của mình, mới mấy ngày liền tiều tụy đến vậy, hai gò má mượt mà cũng trở nên tái nhợt gầy nhỏ.
Mặc kệ như thế nào, chỉ cần có hắn ở đây, sẽ không để ai làm cho Đóa Đóa bị thương tổn.
Bởi vì, đó là cốt nhục của Tố Ninh.
Là cốt nhục của hai người bọn hắn.
Lúc Đóa Đóa tỉnh lại, thân thể vẫn hư nhuyễn, dùng sức lực mới đem tay trái giơ lên trước mặt, nhìn kim hoàn trên cổ tay, huỳnh huỳnh sáng bóng lóa mắt, Đóa Đóa nhắm chặt mắt, cảm giác đau xót vẫn chưa tan.
Không đúng! Vì sao cha thân lại khiến mình hôn me! Nếu lthực sự có biện pháp, vì sao không thể nói trước mặt nó?
Trong lòng mạnh mẽ run lên, Đóa Đóa ngồi dậy.
Thực rõ ràng, mệnh hồn của Chu Tước không thể lấy xuống khỏi tay hắn, sẽ không thể chân chính niết bàn, không thể niết bàn sẽ không thể trọng sinh.
Không –!
Nó không thể mất đi hắn! Không thể!
Đóa Đóa chỉnh nhanh vạt áo, trong đôi mắt xinh đẹp hiện lên quang mang kiên định!
Khổng Tước vẫn đang ở trong động, cùng với các Vũ tộc khác thương nghị.
Không, nói tranh chấp có lẽ xác thực hơn.
“Tước chủ, ngươi rốt cuộc muốn làm gì bây giờ?”
“Chỉ cần không thương tổn con của ta, ta đều đồng ý.”
Hạc chủ Hạo Thanh lạnh lùng cười, trả lời lại một cách mỉa mai nói:“Chỉ cần là có thể cứu vương thượng, ta đều đồng ý, cho dù là muốn Hạo Thanh tan xương nát thịt đều không tiếc.”
“Ngươi……” Khổng Tước nhất thời chán nản.
Huyền Bằng cắt ngang lời nói của hai người, nhíu mi thở dài:“Tuyên Tước, Vương thượng vì Vũ tộc mà hi sinh, nay chúng ta sao có thể nhẫn tâm không cứu vương thượng…… Việc này không nên chậm trễ, chỉ sợ không thể đợi lát nữa, linh lực Thanh Long Thần Quân lưu lại bảo vệ hồn phách Vương Thượng đã tiêu hao rất nhiều, nếu tiên lực biến mất, như vậy…… Đến lúc đó muốn cứu vương thượng trở về, đều là uổng công!”
“Đúng vậy……”
“Đúng vậy!”
“Tuyên Tước, ngươi mau định đoạt a!” Mọi người trong Vũ tộc nhất trí gật đầu, lo âu nhìn Khổng Tước, chờ hắn quyết định.
Khổng Tước nhếch môi, mồ hôi trên trán nhỏ xuống, nhưng vẫn không nói.
Hạo Thanh cả giận nói:“Năm đó tiên nguyên của ngươi bị trộm, là ai không tiếc hao tổn tiên lực, mới cho ngươi yên ổn an tọa trưởng vị Tước tộc?”
Khổng Tước biến sắc, thấp giọng nói:“Vương thượng đối với Tuyên Tước xác thực là có chi ân, Tuyên Tước chết muôn lần cũng không thể báo…… Nhưng con ta non nớt, chỉ sợ không thể chịu đâu đớn như vậy, thỉnh chư vị để Tuyên Tước nghĩ biện pháp.”
Trong lòng càng ngày càng lạnh, Khổng Tước biết hắn thuyết phục không được bọn họ, cũng thuyết phục không được chính mình, hắn rốt cục muốn bảo hộ nhưng không cách nào bảo hộ.
Chỉ cần là Chu Tước một câu, chính mình dâng lên sinh mệnh đều không sao cả, nhưng là…… Đóa Đóa, nó còn quá nhỏ, hắn sao có thể tận mắt nhìn con của hắn chịu khổ.
Không ai nói nữa, nhưng ánh mắt mang theo chỉ trích, khiến Chu Tước vô cùng xấu hổ.
Từ cửa động truyền đến một tiếng vang, hình như là có vật gì được tha trên mặt đất, một chút một chút, cũng rất chậm, mang theo một tiết tấu kỳ lạ giống như dùi trống đánh vào trong lòng mọi người.
Người Vũ tộc xưa nay nhẹ nhàng linh động, sao có thể có thể phát ra thanh âm này.
Trầm tĩnh, một loại trầm tĩnh khó có thể tưởng tượng tràn ngập tong động, tất cả mọi người đều nghe thanh âm này.
Đột nhiên, sắc mặt Khổng Tước đại biến,“…… Không!” Trong cổ họng áp lực điên cuồng mà hô, hắn cơ hồ bay ra, di chuyển hỗn độn vặn vẹo.
Cách cửa động không xa, một tiểu hồ tuyết trắng nằm trên mặt đất, vết máu dài dọc theo đường nó đi tới, thân thể hơi hơi run rẩy, nhưng vẫn cố chấp kiên cường đi đến phía trước.
Nhưng nó đã không thể!
Chân trước bên trái đã đứt, máu tươi không ngừng chảy ra, chỉ dựa vào ba chân,
khí lực đã dùng hết, không thể đi lên!
Lúc Khổng Tước ôm lấy nó, nó nâng ánh mắt lên, vẫn trong suốt đen nhánh như vậy, vẫn mỉm cười như vậy, buông lỏng khớp hàm,
“Đinh đương –” Một tiếng, kim hoàn trong miệng rớt xuống, dừng trên mặt đất.
Tâm Khổng Tước đau đớn, ôm lấy Đóa Đóa, muốn mở miệng mắng nó sao có thể thương tổn thân thể như thế, nhưng nhìn đến ánh mắt kiên định chấp nhất của đứa con, không cách nào mắng được.
Hạo Thanh cúi người, nhặt linh vũ lên, tiên lực tuy rằng rất ít, nhưng có thể cảm nhận được hơi thở mỏng manh của mệnh hồn Chu Tước, việc này không nên chậm trễ, Hạo Thanh cầm linh vũ xoay người bước đi, bỗng nhiên nhớ tới cái gì đó, dừng lại cước bộ tự trong lòng lấy một vật, ném qua chỗ Khổng Tước,“Cầm, trong vòng hai canh giờ, chi gãy có thể liền lại.”
Khổng Tước cũng không quay đầu lại, tay đưa ra sau chụp tới, đồ vật đó, cũng là linh chi ngàn năm hóa thành hòn đá, đừng nói là có thể khôi phục cổ tay, chỉ cần còn lưu có một hơi cũng có thể duy trì.
Tức giận càng sâu, nói:“Ngươi — vì sao không nói sớm?”
Ngữ khí Hạo Thanh trẻo nhưng lạnh lùng, nói:“Bởi vì lúc trước nhìn con ngươi không vừa mắt…… Dựa vào cái gì, thứ tốt đều phải cho hắn.”
Đôi mắt Khổng Tước chuyển đậm, như là lửa đốt, thật vất vả mới áp chế tâm tình của mình,“Được lắm, ta đây cũng không tạ ngươi.”
Trong động sóng nhiệt cuồn cuộn, ánh sáng lóe lóe từ trong động tản ra.
Đóa Đóa gian nan di động, chân trước đã lành nhưng đau đớn vẫn là không thể tránh khỏi, theo dấu Khổng Tước đi đến nơi này, sơn đạo ngắn ngủn cũng làm cho Đóa Đóa kiệt sức.
Ước chừng nửa ngày, nó mới chậm rãi đi vào trong động, xuyên thấu qua vầng sáng, có thể nhìn thấy thân ảnh mơ hồ của Chu Tước.
Trước ngọc tháp tựa hồ còn có một người người, thân vận tuyết y, nghe được thanh âm của Đóa Đóa liền quay đầu lại, mặt mày dị thường cao quý thanh tú, lạnh lùng nói:“Ngươi tới làm gì?”
Đóa Đóa hạ đôi mắt, run giọng nói:“Ta chỉ muốn nhìn Thần Quân một chút.”
Hạo Thanh đạm đạm nói:“Vương thượng chưa thanh tỉnh, ngươi nếu muốn xem, liền xem đi.”
Đóa Đóa giật mình,“Ân” một tiếng, không hiểu được Hạc chủ xưa nay luôn có ác ý với nó lại dễ dàng đồng ý như vậy.
Nhưng trong lòng vẫn có chút kinh hỉ, nói:“Đa tạ Hạc chủ.”
Hạo Thanh không để ý, thu hồi ngón tay chỉ ở mi tâm của Chu Tước, linh lực màu trắng chậm rãi trở lại trong cơ thể hắn, ngữ khí cực nhạt:“Vương thượng cùng ma tộc quyết chiến một trận, tiên lực tổn hao nhiều, đến nỗi sau lại phải niết bàn trọng sinh, nhưng trước khi đại chiến, lúc cùng ngươi cùng một chỗ, tựa hồ từng gặp quá ám toán bị thương tiên thể,…… Không biết có phải cũng bởi vì ngươi không?”
“Không, ta không biết.”
Tiểu hồ ly thập phần khổ sở cúi đầu, sắc mặt nó tiều tụy, đôi mắt tú lệ đã có những quần thâm, mấy ngày qua cũng thật vất vả cho nó.
Hạo Thanh nhìn tâm tình của nó có vẻ phức tạp, bộ dáng nó lại như thê, cũng không muốn chỉ trích nó nữa, liền đứng dậy nói:“Ta bồi ba ngày đã sớm mệt mỏi, trong lúc nhất thời vương thượng vẫn chưa tỉnh lại, nếu ngươi nguyện ý, liền đợi đi.”
Tiểu hồ ly mở to đôi mắt, gật đầu.
Đóa Đóa chậm rãi đi đến bên cạnh Chu Tước, si mê nhìn khuôn mặt của hắn. Chu Tước mất tiên lực, giờ phút này còn chưa thanh tỉnh, xung quanh thân thể ẩn ẩn oánh quang nhiều màu.
Trong mắt bỗng nhiên có chút nóng lên, dung nhan quen thuộc kia lại khiến Đóa Đóa đau lòng.
Thực xin lỗi, Thần Quân, thực xin lỗi.
Đóa Đóa cắn chặt môi, ngăn chận tiếng nức nở.
Tại sao ta, tại sao ta có thể làm như vậy…… Như vậy tùy hứng rời đi…… Thần Quân, ngươi có thể lại cho ta một cơ hội không, lần này vô luận như thế nào, ta cũng không rời đi nữa.
Trong ngực đau đớn vô cùng, đau đến Đóa Đóa chỉ có thể lấy tay để ở ngực, trước mắt lúc ẩn lúc hiện hình bóng của Chu Tước.
Khuôn mặt tuấn mỹ nhưng lạnh lùng khi đó…… Ý cười thản nhiên khi đó……
Thần Quân, ta đáng giá sao? Một tiểu hồ ly cái gì cũng không hiểu, lại làm cho ngươi phải trả giá như thế. Ngươi làm cho ta nhiều như vậy, đến hôm nau ta mới có thể làm gì đó cho ngươi.
Trong lòng là từng trận đau đớn……
Một lúc lâu sau, Đóa Đóa mới chậm rãi ngồi dậy, nhắm mắt tĩnh tâm, vươn tay phải, chỉ vào mi tâm của Chu Tước, đem linh lực truyền qua.
Vào trong cơ thể Chu Tước, giống như là bị một cái hắc động không thấy đáy hấp thụ, mới được nửa khắc, Đóa Đóa liền duy trì không được, vẫn có thể duy trì một chút thanh tỉnh, vội vàng thu tay,“Bùm” Một tiếng, dừng ở tháp, khôi phục thành bộ dáng tiểu hồ ly.
Đóa Đóa không chút nào để ý, trong lòng chỉ có một ý niệm, không rời khỏi Chu Tước nửa bước.
Trong động cực nóng, nếu dùng linh lực niệm bí quyết làm mát hơn với Đóa Đóa mà nói, dễ như trở bàn tay.
Nhưng tiểu hồ ly dùng đầu lưỡi liếʍ thịt điếm hồng nhạt, giống như làm vậy có thể làm cho chính mình mát mẻ một chút.
Đóa Đóa phải duy trì linh lực để giúp Chu Tước chữa thương.
Mỗi khi đưa linh lực vào, Đóa Đóa luôn mệt mỏi ghé vào ngực Chu Tước, nghe tiếng tim đập tầm ổn của hắn, trong lòng còn có một tia vui sướиɠ.
Thật tốt, hắn còn sống, hơn nữa tâm mạch càng ngày càng mạnh mẽ hơn, Đóa Đóa biết ngày Chu Tước thanh tỉnh đã không xa, nó nguyện ý vì người này trả giá hết thảy, chỉ cầu người nọ mở to mắt nháy, con ngươi thâm thúy hiên lên thân ảnh mình.
“Vù vù……”
Chu Tước thân hỏa, thân thể hắn có thể tự động hấp thu năng lượng trong lửa, độ ấm càng cao thì hắn khôi phục lại càng mau, nhưng độ nóng đó với người ngoài thì khó thể kham nổi.
Đóa Đóa vươn đầu lưỡi, hô mấy khẩu nhiệt khí, đuôi tuyết trắng dài dọc theo thân thể Chu Tước, mồ hôi đổ khiến ánh mắt tiểu hồ ly mơ hồ.
Thật sự là nóng quá…… Quá nóng!
Mỗi một lần hít thở là một lần mang nhiệt khí nóng rực vào người, Đóa Đóa mệt mỏi, thân thể lười biếng, không có chút khí lực nào lại đi liếʍ móng vuốt hạ nhiệt độ.
Hắn có thể tỉnh lại hay không thì ta đã chết trước vì nóng…… Đóa Đóa mơ mơ màng màng nghĩ, trước mắt dần dần tối lại…… Tong không gian mông lung hình như nó thấy được chân thân của Chu Tước, đứng trong hỏa liệt, nó liều mạng gọi hắn, gọi hắn, nhưng hắn không quay đầu nhìn lại.
Đóa Đóa chỉ có thể trơ mắt nhìn liệt hỏa một lần nữa cắn nuốt thân thể Chu Tước.
“Không –!” Đóa Đóa một tiếng thét kinh hãi, đột nhiên trợn mắt, phát hiện mình êm đẹp nằm trên người Chu Tước, may mắn, chỉ là một giấc mộng, cái loại đau đớn tiệt tâm này, nó không muốn trải qua một lần nữa!
Thân thể dưới thân bỗng nhiên có một tia hơi hơi rung động, trong lòng Đóa Đóa chấn động, vội vàng giương mắt nhìn lại.
Chu Tước đã tỉnh lại từ khi nào, đang lẳng lặng nhìn nó, mi gian nhíu chặt, ánh mắt thâm trầm hút hồn.
“A…… Thần Quân, ngươi, ngươi tỉnh!” Khởi động thân thể mềm nhũn, kích động thiếu chút nữa ngã xuống tháp, vội vàng túm trụ quần áo Chu Tước mới đứng vững.
Đóa Đóa nhìn Chu Tước một cái, trên mặt bắt đầu nóng lên, hoàn toàn ngượng ngùng cùng kinh hỉ.
Cam giác vui sướиɠ đã bao trùm hết thảy những lời nó muốn nói, giờ phút này hắn chỉ cần nhìn chăm chú vào nó, hoàn hảo, không tổn hao gì là tốt rời!
Chu Tước trầm mặc nhìn nó, không nói được một lời, ánh mắt thâm thúy khó hiểu, giống nhau đang nhìn một người cùng hắn không hề quan hệ.
Đóa Đóa chạm được ánh mắt bức nhân kia, không khỏi bị kiềm hãm, nháy mắt giống như bị dội một thùng nước lạnh, quanh thân hàn triệt.
Hắn làm sao vậy, không nhận là mình sao, hay là…… Vẫn không tha thứ cho mình?!
“…… Thần Quân, ngươi có khỏe không?” Đóa Đóa nhẹ giọng hỏi, thanh âm thật cẩn thận, tựa hồ sợ kinh động đến Chu Tước. Khoảng cách gần như vậy, nó nhìn thấy trên trán Chu Tước nổi gân xanh, trong lòng không khỏi lo lắng, nói:“Có phải không khỏe hay không?”
Chu Tước chuyển ánh mắt, Đóa Đóa nhất thời cảm thấy căng thẳng, nhưng nghe Chu Tước thản nhiên kêu:“Huyền Bằng –”
“Vương thượng.” Huyền Bằng âm thầm hiện thân hành lễ.
Chu Tước chậm rãi đứng dậy, động tác có chút miễn cưỡng, Đóa Đóa cũng không thể ở trên người Chu Tước, đành phải ngượng ngùng xuống dưới, đứng ở một bên.
Chu Tước cũng không nhìn hắn.“Ta đã khỏe, đem Tố công tử trở về đi.”
“Không –” Đóa Đóa lắc lắc đầu, phát ra thanh âm mỏng manh khàn khàn kháng nghị:“Ta không đi, Thần Quân, ta không muốn đi.”
Chu Tước cúi đầu nhìn nó một cái, Đóa Đóa chỉ cảm thấy trong mắt hắn có vô tận tịch liêu cùng mệt mỏi, cảm thấy có chút sợ hãi, Thanh âm Chu Tước bình tĩnh lạnh nhạt như trước:“Vũ tộc cũng không an toàn, ngươi lúc này không ổn, đi thôi.”
Đóa Đóa hơi hơi mê muội một chút, ý của hắn là gì, là đuổi mình đi sao? Lập tức dùng khí lực thốt lên nói:“Ta không đi, Thần Quân, ta không đi…… Ta không đi.” Nói ba chữ cuối cùng đã cảm thấy chua xót, hơi hơi nghẹn ngào.
Chu Tước trầm mặc một chút, Huyền Bằng nhìn nhìn hai người, thi lễ nói:“Vương thượng thuận lợi niết bàn, đây là may mắn của Vũ tộc, mấy ngày nay các vị các tộc trường đều thức khuya dậy sớm lo lắng, chi bằng thuộc hạ đi trước đem tin tức này truyền xuống, để các tộc trưởng an tâm, đến phục vương lệnh.”
Trong mắt Chu Tước hiên lên băng hàn thấu xương, nhưng không ngăn cản Huyền Bằng thi lễ rời đi.
Trong động nhất thời tĩnh xuống, không khí vẫn cực nóng như trước, nhưng cơ thể Đóa Đóa lại lạnh lẽo, hàn ý đến xương.
Chu Tước khoanh tay mà đứng, vẫn không có mở miệng, Đóa Đóa thấy ánh mắt hắn mang đầy băng lãnh, không khỏi kinh hoàng, trong nháy mắt có vô số ý niệm trong đầu, nhưng bất cứ ý niệm nào cũng làm nó đau đớn.
Hắn không cần mình!
Đúng vậy, hắn không cần mình!
Nếu hắn không cần mình!
Trong lòng bị ý niệm này dọa tới cực điểm, thân mình không khỏi run nhẹ, kinh ngạc nhìn Chu Tước, muốn nói nhưng lại không biết nói cái gì.
Chu Tước vẫn không nói lời nào, trong động yên tĩnh, chỉ nghe được tiếng thở dốc hỗn loạn của Đóa Đóa, sau một lát, Chu Tước không nói một lời quả quyết xoay người rời đi.
“Thần Quân –!”
Đóa Đóa kinh hãi, thốt lên đau đớn:“Không cần, không cần đi!” Thân hình vừa động đã đuổi kịp, mới vừa rồi nhảy lên, liền cảm thấy bốn phía bỗng nhiên biến thành màu đen, thạch bích giống như chớp lên, đè xuống nó.
Đây là do linh lực tiêu hao quá nhiều, Đóa Đóa té ngã thật mạnh trên đất, động đến cổ tay mới bình phục không lâu, nhịn không được cúi đầu rêи ɾỉ một chút.
Bỗng nhiên thân mình nhẹ tênh, Đóa Đóa ngã vào một cái ôm ấp ấm áp.
Chu Tước chậm rãi mở miệng, trong thanh âm lạnh nhạt có một tia quan tâm không dễ phát hiện:“Sao linh lực lại yếu như vậy?”
Đóa Đóa nghe được trong lời của hắn mang theo quan tâm, vừa ngượng ngùng vừa vui vẻ, nói:“Không sao, Thần Quân, chỉ cần ở bên cạnh ngươi, hết thảy đều tốt.”
Sắc mặt Chu Tước hơi đổi, trong nháy mắt lại khôi hàn băng.
Mình tha thiết nhiệt tình như vậy, nhưng không có năng lực giữ hắn bên người? Có thể bây giờ hắn động tâm với mình, sau này sẽ lại bốc đồng rời đi thì sao? Dù sao hắn còn quá nhỏ, hết thảy có lẽ đều là thiên tính xúc động.
Chu Tước lạnh nhạt kêu:“Tuyên Tước.”
Khổng Tước đã đứng ngoài động thật lâu, định thay Đóa Đóa truyền linh lực, nếu không phải ngại Chu Tước là vương thượng, suýt nữa hắn đã vọt vào động, thay con mình bất bình.
“Vâng, vương thượng.” Khổng Tước hơi hơi xoay người, ánh mắt quan tâm nhìn tiểu hồ ly trong lòng Chu Tước.
Chu Tước nói:“Hắn linh lực quá yếu, ngươi dẫn hắn xuống nghỉ ngơi.”
“Ta không cần……” Tứ chi của Đóa Đóa bám chặt, ôm ống tay áo Chu Tước không chịu thả, hoảng sợ cầu xin nhìn hắn, nghẹn ngào nói:“Ta không muốn đi, Thần Quân……”
Trong lòng Chu Tước hỗn độn, hắn sợ giờ phút này nhất thời mềm lòng đáp ứng, tương lai lại không biết sẽ thế nào. Tâm tính Đóa Đóa chưa định, hắn không nghĩ muốn nếm thử cảm giác trong lòng hốt hoảng trống rỗng đau đớn nữa.
Hắn vẫn quay đầu đi, mặc cho trong lòng không ngừng đau đớn, trên mặt vẫn thản nhiên như cũ nói:“Dẫn đi.”
Trong lòng Khổng Tước hừ lạnh một tiếng, cẩn thận tiến lên ôm tiểu hồ ly đang khóc run, ôn nhu ôm vào trong ngực, ôn nhu nói:“Đừng khóc Đóa Đóa, cùng cha thân trở về.”
“Ta không muốn, ta không muốn…… Thần Quân!…… Thần Quân!…… Thần Quân!……” Đóa Đóa lắc lắc thân mình đang bị ôm ra ngoài, dọc theo đường đi khóc to, nó không ngừng khóc cầu xin, thanh âm bi thương khiến người khác không đành lòng nghe thấy.
Chu Tước đứng đó, đau đớn chậm rãi lan tràn, thậm chí hô hấp đều mang theo đau thương, thật lâu sau mới đờ đẫn xoay người, trở lại tháp thượng, khoanh chân vận khí.
Chu Tước thật vất vả tĩnh tâm, đem tam mệnh hồn lưu chuyển trong cơ thể, hắn biết tiên lực đã khôi phục hơn phân nửa.
Chậm rãi mở mắt, không ngờ nhìn thấy cặp mắt ướŧ áŧ kia, không hề chớp mắt nhìn mình, sau đó đôi môi chậm rãi cong lên, là một cái cười ngọt ngào lấy lòng,“Thần Quân, trên người ngươi không khoẻ sao?”
Sauk hi Đóa Đóa được Khổng Tước đưa đi, trong lòng luôn nghĩ đến Chu Tước, thừa dịp Khổng Tước vì truyền linh lực cho mình nên mỏi mệt nghỉ ngơi, mà vụиɠ ŧяộʍ chạy đi ra.
Hắn vào trong động, thấy Chu Tước đang vận hành linh khí nên không dám quấy rầy, im lặng canh giữ một bên, chỉ cần là nhìn hắn, Đóa Đóa đã cảm thấy mỹ mãn.
Chu Tước nhìn nó một cái, liền chuyển tầm mắt, thản nhiên nói:“Ta không sao, không phải ngươi đi nghỉ ngơi sao, sao lại tới đây nhanh vậy?”
Ý cười của Đóa Đóa ngưng kết, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, ngón tay vô thức đan vào nhau, chẳng lẽ…… Chu Tước đã chán ghét mình như thế?
Chu Tước lại nói:“Ta còn có việc, không thể cùng ngươi, ngươi đi đến chỗ Tuyên Tước hảo hảo nghỉ ngơi đi.”
Đóa Đóa cắn môi, hồi lâu mới hít một hơi thật sâu, nói:“Ta sẽ không vướng bận, Thần Quân, ngươi cho ta đi theo bên cạnh ngươi được không?”
Cặp mắt tong suốt kia đã dần dần bị thương tâm thống khổ bao phủ, trong lòng Chu Tước mềm nhũn, muốn cự tuyệt nó nhưng nói không được.
Vũ tộc cùng ma tộc đại chiến, mặc dù thắng nhưng là nguyên khí đại thương, chết thảm. Vài ngày đầu, Chu Tước quả thật bân tối mắt tối mũi, không có thời gian để ý đến Đóa Đóa, vội vàng dàn xếp chuyện của các bộ tộc.
Đóa Đóa cũng thập phần im lặng, mặc kệ ai tiến vào, hắn đều lẳng lặng đứng ở phía sau Chu Tước, ánh mắt gian vẫn yên tĩnh cùng nhu thuận, nhưng không ai có thể nhìn ra ánh mắt tiểu hồ ly mang theo thần thái kiên nghị cố chấp.
Khổng Tước sợ nó mệt, không chỉ một lần muốn nó đi nghỉ ngơi, nhưng khuôn mặt đỏ bừng của Đóa Đóa lại kiên định lắc đầu, sau đó thân thể cẩn thận xê dịch đến bên người Chu Tước.
Khổng Tước bỗng nhiên cảm thấy đau đầu, thật sự là con nuôi lớn không thể giữ!
“Được rồi, việc này cứ như vậy, các bộ trở về tự mình tu chỉnh cho tốt, lấy tu dưỡng sinh lợi làm trọng yếu.” Đêm đã khuya, Chu Tước mang theo vài phần ủ rũ, nhìn thuộc hạ ôn hòa nói.
“Vâng, vương thượng.” Các tộc trưởng xinh đẹp của Vũ tộc đều đứng dậy lui đi ra ngoài, trước khi đi Khổng Tước còn trừng mắt với Đóa Đóa một cái, nhưng nó vẫn như trước nhìn như không thấy, mắt tiệp nhìn dưới mặt đất, tựa hồ tư thế này đã thành thói quen.
“Hừ” Một tiếng cười lạnh, Hạc chủ Hạo Thanh châm chọc liếc mắt nhìn Khổng Tước, nghiêng người mà đi.
Mọi người lui ra, Chu Tước nhắm mắt dưỡng thần một lát, phượng mâu mở ra, thấy Đóa Đóa vẫn đứng ở bên cạnh người, không khỏi nhíu nhíu mày, nói:“sao ngươi còn không đi nghỉ ngơi?”
Đóa Đóa thấp giọng “Ân” một chút, bỗng nhiên khác với bình thường, giương mắt gắt gao nhìn Chu Tước, vội vàng nói:“Thần Quân, là ta sai, nếu ta không đi thì tốt rồi.”
Chu Tước hơi cong khóe môi, nói:“Lời này trước kia ngươi đã nói qua.”
Đóa Đóa hiểu được ý của hắn là mình từng đáp ứng không đi, sau lại tùy hứng rời khỏi, không khỏi xấu hổ mặt đỏ tía tai, thấp giọng nói:“Cái đó, là nhất thời, Thần Quân, ta nghĩ thông suốt, lần này ta sẽ không rời đi.”
Chu Tước bỗng nhiên giương mắt, nhìn Đóa Đóa, ánh mắt lại phức tạp lại sắc bén, sáng quắc lạnh lùng làm cho người ta không thể nhìn thẳng vào.
Qua một lúc lâu, Chu Tước thản nhiên nói:“Đóa Đóa, ngươi còn quá nhỏ, chờ trưởng thành rồi nói sau.”
Đóa Đóa khổ sở trong lòng, trong mắt lại nóng lên, nó cúi đầu, nhẹ giọng nói:“Ta là thiệt tình, Thần Quân, ta sai lrồi, có thể cho ta một cơ hội nữa hay không, ta không cầu điều gì, chỉ cần có thể ở bên cạnh ngươi như vậy đủ rồi, ta cầu ngươi, lại cho ta một cơ hội đi.”
Chu Tước nhìn đến thấy nó như vậy, trong lòng kỳ thật đã sớm động. Thầm nghĩ phải ôm nó vào trong ngực hung hăng yêu thương một phen, mới bao lâu không gặp, tiểu hồ ly liền tiều tụy thành bộ dáng này, làm cho hắn nhìn liền đau lòng. Hài tử thủy nhuận tú nhã, mới qua bao nhiêu ngày, liền gầy thành như vậy, cằm nhọn đi, trên mặt tiều tụy chỉ còn lại một đôi mắt to. Lúc trước khi mới gặp, phong thái loá mắt thế nào, ngay cả xem nỹ nhân tiên giới tim hắn cũng không đập thình thịch như thế, nhưng hôm nay……
Hắn muốn hảo hảo chăm sóc nó, làm cho nó ở bên mình càng ngày càng khỏe mạnh xinh đẹp, còn làm một người vô ưu vô lự, tiểu hồ ly yếu ớt đáng yêu, tiểu hồ ly của hắn.
Trong lòng Chu Tước âm thầm lắc đầu, sẽ không, Đóa Đóa còn nhỏ như vậy, tương lai có thể một ngày nào đó lại bỗng nhiên nói muốn đi, rời xa mình. Nhưng lời nói hiện tại của Đóa Đóa cực kì chân thành tha thiết, làm cho hắn muốn tin tưởng nó, lại khiến hắn xúc động!
Trong lòng Chu Tước cực vì mâu thuẫn, trong lúc nhất thời cũng không biết nói gì.
Hắn cần thời gian suy nghĩ một chút, vì thế ôn hòa nói:“Chuyệ này tạm thời không nói, đi nghỉ ngơi trước đi.”
Mắt tiệp của Đóa Đóa phủ sương, muốn nói lại thôi, hơn nữa ngày mới thấp giọng nói:“Ta…… Có thể ở trong này…… Nghỉ ngơi hay không?” Tiếp theo như là sợ Chu Tước không đồng ý, vội vàng bổ sung nói:“Ta không ngủ ở ngọc tháp của Thần Quân, ta ngủ ở tháp thượng thì tốt rồi…… Chỉ cần, chỉ cần là ở cạnh ngươi.”
Lắp bắp mãi mới nói xong, sau đó con ngươi đen ngước nhìn Chu Tước, sắc mặt trắng bệch nhìn hắn, thân mình khẩn trưởng, giống như nếu hơi có vô ý, sẽ bẻ gẫy.
Thấy Chu Tước chậm chạp không nói lời nào, trong lòng Đóa Đóa không khỏi sợ hãi, cúi đầu, nước mắt chảy ra, nức nở nói:“Thần Quân còn không tha thứ cho ta, rốt cuộc muốn thế nào mới tha thứ cho ta?”
Chu Tước trầm mặc thật lâu, cuối cùng thở dài một tiếng,“…… Ta chưa bao giờ trách cứ ngươi, làm sao lại tha thứ như vừa nói?”
“Cho tới bây giờ đều không có trách cứ ta sao?”
Đóa Đóa nghe ra sự bất đắc dĩ trong lòng hắn, trong lòng chậm rãi lạnh xuống, toàn thân giống như là bị ngâm trong nước lạnh, lạnh đến phát run, cắn chặt khớp hàm, khắc chế thân thể của mình.
Linh lực vốn tương thông tong coe thể lại bị kìm hãm, bên tai ông ông, trước mắt cũng biến thành màu đen, hai cỗ lực lượng ở trong cơ thể đối kháng, lúc tăng lúc hạ, khiến ngực nó phát đau, Đóa Đóa cắn đầu lưỡi nỗ lực ổn định tinh thần, nó không muốn ngã trước mặt Chu Tước, nó không muốn hắn nghĩ mình vô dụng.
“Vậy…… Là ta nghĩ nhiều,” Đóa Đóa bỗng nhiên cười cười, nhạt như khói nhẹ, dung nhàn tú lệ không còn thuần nhiên cùng ngây thơ, mà nồng đậm bi thương,“Thần Quân nói rất đúng, ngươi cần nghỉ ngơi, ta cũng nên hảo hảo nghỉ ngơi một chút.”
Nói xong nhìn thần tình đang kinh ngạc của Chu Tước, nhẹ nhàng nói,“Ta yêu ngài, Thần Quân, ta yêu ngài!” Nó nhìn Chu Tước thật kĩ, ánh mắt bình tĩnh mà ưu thương, sau đó quay đầu đi, đến cửa động, khóe miệng chầm chậm chảy xuống một tơ máu.
Ngoài động tinh quang sáng lạn, cùng ánh trăng lan tỏa, nhưng Đóa Đóa nghĩ đến từ nay không thể cùng người nó yêu ngắm trăng, trong lòng liền giống như bị xuyên thấu, bén nhọn đau đớn làm cho nó không thể chống đỡ, thậm chí còn đau hơn khi chặt đứt cổ tay. Khi đó tâm của nó là lửa nóng, hạnh phúc chờ đợi đủ để chống cự hết thảy đau đớn! Nhưng hiện tại……
Đóa Đóa lẳng lặng ngã xuống, khóe mắt giống như tinh quang lóe ra, sau đó lạnh lại.
—————————————-
Tiên lực của Chu Tước khôi phục cực nhanh, mà lúc hắn bận rộn thì Thanh Long cũng thu đủ trăm nội đan, đem Huyền Vũ từ thế gian khổ ải cứu ra, hai người trên đường trở về thiên đình, đi qua Vũ tộc, liền đến gặp Chu Tước.
Khe núi yên tĩnh nhất thời bị mây bao phủ, gió nổi lên bốn phía, Vũ tộc tu vi thấp, đều bị gió thổi, chít chít kêu sợ hãi, các màu lông chim tung bay, thập phần náo nhiệt.
Chu Tước đứng ở đỉnh núi, cao ngạo tuyệt tục, bình tĩnh không giận, ngón tay chỉ một chút, một đạo xích quang tự đầu ngón tay tràn ra,
nhất thời sáng rọi, dung hợp cuồng phong.
“Oa, tiểu tử ngươi, khôi phục thật sự là mau a,” Mây tán đi, hai bóng người chậm rãi dừng trước mặt Chu Tước, Thanh Long vừa hạ xuống đất liền tiến lên gắt gao ôm bả vai Chu Tước, lớn tiếng nói:“Thật tốt quá, tứ linh thần chúng ta lại lần nữa tụ hợp một nơi, đi một chút đi, tìm bạch hổ uống rượu đi.”
Chu Tước không thềm nhìn hắn, đẩy tay Thanh Long ra, nhìn Huyền Vũ đứng phía sau nói:“Chấp Minh, ngươi đã khôi phục?”
Huyền Vũ Chấp Minh Thần Quân một thân y phục huyền sắc, dung nhan nhẹ nhàng như tuyết, trong suốt xuất trần.
Hắn mỉm cười,“Kiến Chương cho ta tiên lực, không còn trở ngại, những năm gần đây đa tạ các ngươi.” Nói xong quay đầu mỉm cười nhìn thoáng qua Thanh Long, vì bị Chu Tước đẩy ra mà có chút phẫn nộ, nói:“Kiến Chương mấy ngày nay vẫn vì ta mà bôn ba mệt nhọc, không bằng ở lại quấy rầy Lăng Quang mấy ngày, tu dưỡng một chút, được không?”
Nụ cười cực nhẹ nhàng, giống như ta băng tuyết, vô cùng rạng rỡ, khiến Thanh Long hoảng hốt một chút, sao từ trước đến nay không phát hiện Huyền Vũ cũng xuất chúng như vậy, miên man suy nghĩ ngay cả trả lời cũng không lưu loát,“Ngô…… Hảo, hảo, ngươi nói đúng.”
Nhìn thấy Huyền Vũ hơi kinh ngạc cùng ánh mắt khó hiểu của Chu Tước, trong đầu oanh một chút, nhất thời xấu hổ quẫn bách mặt đỏ lên.
Thanh Long bối rối như vậy rất là hiếm thấy, Huyền Vũ lập tức cười khẽ ra tiếng, ngay cả Chu Tước cũng mỉm cười.
Ngay vào lúc này, một điểm đen từ xa xa bay tới, nháy mắt nhanh nhẹn hạ xuống, hóa ra là một khổng tước màu xanh, thở hào hển hóa thành hình người, trên trán còn vương mồ hôi, có lẽ là vội vàng tới, mệt đến mức nói không ra lời.
Chẳng lẽ là Tước tộc xảy ra chuyện gì?
Chu Tước trầm lại, hỏi:“Tước tộc xảy ra chuyện?”
Thanh Tước quỳ gối, khấu đầu thật mạnh, nói:“Vương thượng, Tước tộc vô sự, là thiếu chủ, thiếu chủ đột nhiên linh lực tẫn tán, hắn……” Lời còn chưa dứt, liền bị một cỗ đại lực cuồn cuộn nổi lên, Chu Tước đã đến trước người hắn, lại hỏi:“Ngươi nói cái gì? Là ai? Thiếu chủ của ngươi là ai?”
(hỏi gì thế ca~ loạn rồi)Thanh Tước nói:“Là Tố Đóa thiếu chủ.”
Sắc mặt Chu Tước thay đổi, tái nhợt không có một tia huyết sắc, nhìn qua Thanh Long Huyền Vũ nói:“Các ngươi nghỉ tạm, ta muốn đi xem hắn.”
Huyền Vũ thấy trong mắt Chu Tước đều lộ ra tơ máu, ôn hòa nói:“Mau đi đi, nếu cần giúp, liền nói cho chúng ta biết, đem người cứu trở về quan trọng hơn.”
Chu Tước gật đầu một cái, trong nháy mắt thân hình đã nhanh chóng lướt đi, Thanh Long vội vàng hô một câu:“Lăng Quang, ta từng nói cho tiểu hồ ly, nói nếu ngươi thiệt tình thích một người, tất nhiên nguyện ý cho hắn ở thượng……”
Lời còn chưa dứt, thân ảnh của Chu Tước đã sớm biến mất, Thanh Long bĩu môi, ôm Huyền Vũ đang mở to hai mắt, xấu xa cười nói:“Quả báo đúng là quả báo, ai bảo hắn ngày thường luôn lạnh như băng khi dễ ta.”
Huyền Vũ bật cười nói:“Lăng chỉ là lãnh đạm một chút, nhưng đối chúng ta đều rất tốt, ngươi mới nói cái kia …… Thật sự là……” Lắc đầu, không đồng ý nhìn hắn.
Thanh Long vẫn say mê ảo tưởng bộ dáng tức giận của Chu Tước, vẫn ôm Huyền Vũ như trước, không có ý thức động tác là vô cùng thân thiết cỡ nào, cười ha ha nói:“Ai bảo hắn ngày thường cao ngạo, cái này coi như là ta trả lại hắn.”
Huyền Vũ ôn nhu cười, nhưng không chút do dự nhẹ nhàng đẩy Thanh Long ra, nói:“Được rồi, chờ bọn hắn trở về, người còn cười được nữa hay không, Lăng là ai chứ, ngươi cũng dám nói chuyện như vậy với tiểu hồ ly, để xem hắn xử lý ngươi thế nào,” Thuận tay chỉnh chỉnh quần áo, nói:“Ta còn muốn về thiên đình nhận mệnh, không thể cùng ngươi chơi, ngươi tự cầu nhiều phúc đi.”
Thanh Long bị hắn nói như vậy, có chút thận trọng nhìn hắn, không biết nói cái gì mới tốt.
Người nọ tươi cười vẫn ôn nhu như vậy, nhưng trong mắt không còn là vô cùng thân thiết mà là thản nhiên xa cách.
Nhanh như vậy, đã muốn chia lìa sao? Lúc hắn đem Huyền Vũ cứu ra, Huyền Vũ đã bị bệnh thật lâu, thân hình mảnh dẻ, bệnh xâm nhập xương tủy. Hắn nhìn mà cảm thấy đau lòng, không chút do dự đem tiên lực của mình tuyền qua, nhìn Huyền Vũ mơ mơ màng màng tỉnh lại, mở ra đôi mắt
ôn nhu động lòng người, một khắc kia, tâm của hắn đã động.
Sau đó ở cạnh Huyền Vũ, chờ hắn chậm rãi khôi phục, đem trăm viên nội đan luyện hóa cho hắn ăn vào, nhìn hắn dần dần tốt lên, cuối cùng sắc mặt không còn trắng bệch, mà trở nên hồng hào, ngày đêm ôm hắn, vì hắn vận công, nhìn hắn ở trong lòng mình ngủ say, nhìn hành động vô thức của hắn lúc ngủ, rất là đáng yêu.
Ông trời, mình làm sao vậy, tại sao lại có cảm giác động tâm với Huyền Vũ!
Chả lẽ bị Chu Tước ảnh hưởng sao, thấy tiểu hồ ly dùng ánh mắt si mê nhìn Chu Tước, hắn lại nhớ đến trước kia luôn có ánh mắt ôn nhu chăm chú nhìn mình rất lâu.
Hiện tại, hắn cứu Huyền Vũ về rồi, nhưng ánh mắt đó lại không còn nữa.
Không, hắn không muốn như vậy, hắn muốn đem Huyền Vũ trở về, hắn muốn Huyền Vũ nhìn hắn như vậy, chỉ đối với hắn mỉm cười như vậy.
Thân ảnh thon dài của Huyền Vũ đã cách xa, giống như một làn khói nhẹ, một chút liền không thấy, Thanh Long hít sâu một hơi, ra sức đuổi theo.
Bên này Thanh Long đã nhận rõ cảm tình của mình, mà bên kia Chu Tước thân pháp cực nhanh, dĩ nhiên đi tới đỉnh Cửu Hoa Sơn.
Khổng Tước cùng Tố Ninh đứng ở cửa động, nhìn thấy Chu Tước hiện thân, thần sắc cũng không buồn không vui.
Trên mặt Chu Tước khó nén mệt mỏi, vẻ mặt lại cố gắng trấn định, hỏi:“Nhị vị, Đóa Đóa đâu?”
Khổng Tước hơi hơi thi lễ, con ngươi lại mang theo tức giận, nói:“Ta cùng với Tố Ninh đều thử qua, hai cổ linh lực không biết vì sao đột nhiên tướng hướng, đêm qua nôn ra máu, không thể chống đỡ.”
Chu Tước cúi đầu không nói, lòng hắn nóng như lửa đốt, kiệt lực phi tới, nghe được tình trạng Đóa Đóa lại càng kinh hoảng, đau lòng khôn xiết, dừng một chút mới nói:“Cho ta xem một chút.”
Khổng Tước lạnh lùng nhướng mày, còn muốn nói chuyện, Tố Ninh lại hồng đôi mắt, dùng sức cầm tay Khổng Tước, kéo hắn kéo đến một bên, nói:“Đa tạ Lăng Quang Thần Quân, nếu có thể cứu tiểu nhi tở về, Tuyết hồ tộc sẽ nghe Thần Quân sai phái.”
Chu Tước chậm rãi lắc đầu,“Sai phái…… Ta cần làm gì? Ta cứu Đóa Đóa, tự nhiên là bởi vì……” Hắn dừng một chút, thấp giọng hàm hồ nói một câu, Khổng Tước và Tố Ninh không nghe được, hơi hơi khó hiểu, trong động bỗng nhiên truyền đến một tiếng rêи ɾỉ, Đóa Đóa vô lực ho khan, hình như lại nôn ra máu.
Chu Tước bước đi vào, nâng Đóa Đóa đang hôn mê nằm tên tháp thượng dậy, nhẹ giọng kêu:“Đóa Đóa, tỉnh lại.”
Đóa Đóa vẫn còn hôn mê đau đớn, máu tươi dọc theo khóe miệng chảy xuống, cũng không biết là có nghe được thanh âm Chu Tước hay không, nhưng nước mắt không ngừng dọc theo khóe mắt rơi xuống áo.
Tâm Chu Tước như bị đao cát, ôm lấy thân thể mảnh khảnh mềm mại, hồng ngân trên trán dần dần tỏa ra xích quang, ẩn vào tâm mạch
Đóa Đóa, trong miệng khẽ nói:“Tĩnh tâm định thần, nhất linh độc diệu!”
Tiên lực liền cuồn cuộn không ngừng mà đi qua.
Không biết có phải nằm mơ hay không.
Đóa Đóa cảm thấy được ôm gắt gao trong ngực, ấm áp kiên cường, thanh âm người nọ thật sự là dễ nghe, thấp trầm, mang theo ấm áp vui vẻ, làm cả người nó giống như được ngâm trong nước ấm, kinh mạch hấp thu linh lực liền giãn ra, hai cỗ linh lực tương hướng cũng im lặng, dung hợp, không hề tra tấn nó, đã không còn cảm giác đau đớn xé tan lục phủ ngũ tạng.
Rất ấm áp ……
Nó vô thức cọ cọ, y phục mềm nhẵn, còn có hương vị, hương vị của Hồng Liên, cao quý lại quyến rũ.
Đóa Đóa mơ mơ màng màng mở miệng:“Thật là thoải mái…… Chớ đi…… Ta không cần ngươi đi! Ta…… Cũng không đi!”
Thanh âm kia đáp lại nó, thực ôn nhu:“Ngươi không cần đi, ta ở tại nơi này.”
“Thật sự sao…… Ngươi không gạt ta?”
Trong lòng Đóa Đóa buông lỏng, muốn cười với hắn một cái, nhưng mí mắt không thể mở ra, nó có chút nóng nảy, tay bắt đầu sờ loạn, ngón tay bị người chặt chẽ nắm lấy, vây trong lòng bàn tay to lớn,“Hảo hảo nghỉ ngơi, không được nghĩ nhiều.”
Thật sự là bá đạo…… Đóa Đóa nhăn nhăn cái mũi, chóp mũi nghe được hương vị quen thuộc kia, rốt cục an tâm ngủ. Nhưng mê man vẫn không buông bàn tay ra.