Chương 9

“Được.” Tô Hạc không nói chuyện, ánh mắt đảo qua đám tình cũ của ta, rõ ràng là một người ôn hoà, nhưng trong mắt lại mơ hồ cất giấu sát ý.

Ta nhờ người đóng cửa, sau đó cùng hắn đi vào, châm trà cho hắn: “Cố công tử, ngươi biết đó…”

“Ta họ Tô!” Tô Hạc buông chén trà xuống, xung quanh toả sát khí: “Nàng rốt cuộc đã nói bao nhiêu rồi? Bây giờ hãy nói cho ta biết, ta sẽ không truy cứu! "

Ta run rẩy duỗi một ngón tay: "Chính là như vậy!"

Tô Hạc hít sâu một hơi, từ cổ họng phun ra từng chữ một, "Hôm nay ta sẽ giải thích rõ ràng với bọn họ, sau đó cùng ta hồi kinh nhận chiếu chỉ!"

“Làm sao chúng ta có thể hoàn thành một trăm lời giải thích trong một ngày?” Ta lập tức hoảng sợ: “Có thể cho ta thêm thời gian được không?”

“Một trăm!” Tô Hà sắc mặt đột nhiên âm trầm, hắn nhìn ta, thật lâu sau mới đè nén tức giận, nghiến răng nghiến lợi: "Ba ngày.”

“Ngươi có thể cho ta thêm vài ngày nữa được không?” Ta đứng dậy, “Ta không có đủ thời gian!”

“Chỉ ba ngày thôi!”, Hắn quay lại nhìn ta, giọng lạnh lùng.

Ta đỡ lấy hắn, vẻ mặt trở nên nghiêm túc: “Tô tiên sinh, hoàng mệnh khó trái, ta có thể gả cho ngươi, nhưng chúng ta chỉ nhân danh vợ chồng, không có trên thực tế. Ta biết ngươi bị ủy khuất, ta bằng lòng cho ngươi một nửa tài sản của ta, từ nay về sau ngươi có thể ở nhà của ngươi, ta cũng có thể ở nhà của ta, ngươi có một đám thê thϊếp cũng không thành vấn đề!"

Hắn liếc mắt nhìn một cái, rồi sau đó không nói một lời, phất tay áo rời đi.

Ba ngày qua ta vô cùng mệt mỏi. Nhưng đến chiều ngày thứ ba, ta đã giải thích rõ ràng mọi chuyện.

“Tỷ tỷ, uống một ngụm trà đi!” Triệu Tuyết Nhi nhìn ta vất vả như vậy, không khỏi có chút đau lòng: “Tỷ tỷ, trước kia tỷ phân bổ thời gian như thế nào vậy?”

“Chuyện này…” Ta trầm mặc, nhớ lại ba năm đó, ta đúng thật là bậc thầy quản lý thời gian, mỗi ngày nếu không phải viết thư tình cho Vương Công tử thì cũng viết cho Lý Công Tử.

Trong khi ta đang mãi hồi tưởng về quá khứ huy hoàng, bỗng ngoài cửa truyền đến một giọng nói: “Chưởng quầy, ngoài cửa có một vị tiên sinh họ Cố, đang tìm Triệu Tuyết Nhi tiểu thư!”

“Hm?” Ta hơi nhướng mày, nhìn về phía Triệu Tuyết Nhi, trong lòng hiểu rõ, “Hẳn là Cố Thành, chúng ta đi gặp mặt đi.”

Ngay khi vừa mở cửa ra, Cố Thành đã đứng ở cửa, vừa nhìn thấy Triệu Tuyết Nhi liề tức giận mắng: “Mẫu thân ta còn bệnh nằm trên giường, ngươi cả một tháng trời đều không ở bên cạnh chăm sóc bà, ngươi muốn làm loạn phải không?”

Triệu Tuyết Nhi nhìn hắn, vẻ mặt vô tội: “Vị công tử này nói chuyện thật là thú vị, mẫu thân ngươi đang nằm trên giường, vì sao ta phải chăm sóc bà?”