"Từ giờ trở đi, ngươi chỉ cần chăm chỉ học tập và luyện tập thư pháp ở đây. Ta sẽ đích thân dạy ngươi. Ngươi sẽ tinh thông âm nhạc, cờ vua, thư pháp và hội họa. Ta muốn sau này ngươi sẽ nổi tiếng khắp kinh đô."
Nói xong, ta nhìn về phí chưởng quầy và nhờ người đưa cô ấy xuống.
Trong một tháng sau, ta giảng cho nàng lịch sử, văn hoá phục hưng, giảng về đạo đức và đức tin, nói về Tân Trung Quốc thành lập, nam nữ bình đẳng, nữ giới cũng có thể đứng trên đỉnh vinh quang.
Lúc đầu nàng rất phản đối ý tưởng này, nhưng sau đó nàng trở nên ghen tị với cái mà ta gọi là thế kỷ 21.
Hôm nay, ta giảng cho nàng nghe đến đoạn tấm lòng của Đỗ Phủ tiên sinh: “An đắc quảng hạ thiên vạn gian. Ðại tí thiên hạ hàn sĩ câu hoan nhan”*, ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến tiếng đập cửa.
*Mong sao có được ngàn vạn gian nhà lớn, để giúp cho các hàn sĩ trong thiên hạ đều được vui vẻ
"Chưởng quản, có một người phụ nữ tự xưng là Cố Hoài Nhu đang gõ cửa, nói muốn gặp Triệu Tuyết Nhi tiểu thư!" Người canh cửa cung kính báo cáo.
Triệu Tuyết Nhi khẽ cau mày, sau quá trình huấn luyện của ta, mầm mống mục nát trong lòng nàng ấy đang dần biến mất.
“Vậy ta đi gặp nàng!” Triệu Tuyết Nhi nói xong, chỉnh lại quần áo rồi sải bước đi ra ngoài.
Ta cũng đi theo, vừa tới cửa đã nghe thấy giọng nói sắc bén của Cố Hoài Nhu: “Được rồi, Triệu Tuyết Nhi, ta bảo ngươi đi gom tiền, ngươi dám trốn ở chỗ này, chờ ca ca trở về, ta sẽ nói với hắn, ta muốn ngươi đẹp mắt! "
Nói xong nàng ta quay người rời đi, nhưng Triệu Tuyết Nhi không hoảng sợ ngăn cản nàng ta như trước.
Cố Hoài Nhu sửng sốt một chút, trước đây nàng không phải luôn sợ chuyện vặt vãnh trong nhà như vậy truyền đến tai ca ca của nàng ư, khiến ca ca không vui sao? Tại sao lần này Triệu Tuyết Nhi không ngăn lại?
Nàng lúng túng xoay người, nhìn Triệu Tuyết Nhi, tiếp tục nói: "Ta cho ngươi ba ngày, nếu ngươi kiếm không được một trăm lạng bạc, ta liền nhảy xuống sông."
"Ta kiếm không ra!" Triệu Tuyết Nhi nhìn nàng, lớn tiếng nói: "Muốn nhảy thì nhảy, không ai cản ngươi!"
Cố Hoài Nhu bị lời nói của nàng làm cho sợ hãi, phải một lúc sau mới phản ứng lại, vừa khóc vừa hét: "Được rồi, ngươi yêu cầu ta chết, ca ca của ta sẽ không buông tha cho ngươi, tốt nhất bây giờ ngươi nên quỳ xuống cầu xin. Ta sẽ ngoan ngoãn về hầu hạ mẫu thân của ta, chỉ cần một tháng không đến chăm sóc mẫu thân của ta, bà sẽ bốc mùi hôi thối, ca ca của ta nhìn thấy như thế sẽ cho ngươi đẹp mặt, cho nên ta sẽ không giúp ngươi hầu hạ.”
Triệu Tuyết Nhi vẻ mặt lạnh lùng nhìn nàng: "Bà ấy là mẫu thân của ngươi, ngươi cũng không còn trẻ nữa, đương nhiên phải học cách chăm sóc bà ấy."