Edit+beta: LQNN203Vẽ một bức tranh... Trên người cô?
Lông mi Ân Tô Tô không ngừng rung lên vài lần, môi cô chạm nhẹ vào môi Phí Nghi Chu. Trong phòng cờ và vẽ tranh tối tăm, họ trao đổi hơi thở với nhau, hôn nhau thuần khiết và dịu dàng.
Nhưng nội tâm Ân Tô Tô đang hoảng loạn.
Cằm cô nằm trong lòng bàn tay anh, bị anh hoàn toàn chiếm lĩnh nhẹ nhàng nâng lên, cô thụ động ngẩng đầu chạm vào môi anh từ trên xuống dưới. Đôi mắt mở to, nhìn lên trần nhà không có hoa văn nào trên đầu.
Một lúc sau, nụ hôn kết thúc.
Phí Nghi Chu còn có chút chưa đã thèm, anh cụp mắt nhìn chằm chằm vào cô, đầu ngón tay nhẹ nhàng xoa xoa môi dưới đầy đặn đỏ mọng của cô.
"Ý anh là, vẽ trên cơ thể?" Ân Tô Tô thăm dò hỏi anh, giọng nói của cô rất nhẹ nhàng, cuối cùng có chút run rẩy, thể hiện sự lo lắng của cô.
"Phải." Phí Nghi Chu lười biếng trả lời, "Anh đặc biệt vì em tùy chỉnh một loại thuốc vẽ trên cơ thể, là thực vật nguyên chất, hòa tan trong nước, không độc hại, phù hợp với làn da người."
Ân Tô Tô cau mày, ngạc nhiên trước cách lựa chọn từ ngữ của anh: "Vì tôi?"
Phí Nghi Chu cong môi, ngón tay chậm rãi vuốt ve gò má cô, vuốt ve cần cổ thon dài của cô, "Em có biết anh bắt đầu có hứng thú vẽ trên cơ thể từ khi nào không?"
Ân Tô Tô lắc đầu, "Tôi không biết."
"Là sau bữa tiệc tối ở Florence." Phí Nghi Chu bình tĩnh trả lời.
Mắt Ân Tô Tô đột nhiên hơi nhảy lên.
Sau bữa tiệc tối ở Florence... chẳng phải đó là lúc cô lao tới gõ cửa kính ô tô của anh trong lúc say rượu không tỉnh táo sao?
Trước khi Ân Tô Tô kịp khôi phục tinh thần và trả lời cuộc trò chuyện, người đàn ông tiếp tục nói nhẹ nhàng, giúp cô nhìn lại cảnh tượng đêm đó: "Lúc đó em đang đứng ngoài cửa sổ ô tô, mặc một chiếc sườn xám màu xanh lam, trên cổ và cổ tay đeo trang sức, dầm mưa."
"Tôi nhớ."
Ân Tô Tô khẽ mím môi dưới, nghĩ rằng họ đã là vợ chồng rồi, cô không cần phải giả vờ nữa, do dự vài giây, vẫn nói cho anh biết sự thật ngày hôm đó: "Lúc đó tôi có thể tham dự bữa tiệc tối đó, thực ra là nhận được thư mời của nhãn hiệu, vì ở đó có rất nhiều người nổi tiếng nên nhiệm vụ của tôi là làm quầy trưng bày trang sức, bán đồ trang sức tôi đeo cho các thương nhân giàu có và người nổi tiếng."
Phí Nghi Chu lặng lẽ lắng nghe cẩn thận, không ngắt lời. Cùng lúc đó, cánh tay anh nửa ôm cô và dẫn cô vào cánh cửa phòng vẽ tranh nằm phía sau phòng cờ.
Chỉ cần nhấn nút cảm ứng là ngay lập tức cả căn phòng bừng sáng.
Ân Tô Tô vẫn đang đắm chìm trong ký ức, suy nghĩ quay cuồng khi anh đưa cô đi, mãi đến khi đôi mắt bị ánh sáng rực rỡ kí©h thí©ɧ, cô mới đột nhiên trở lại thực tại.
Khi nhận ra, chiếc áo sơ mi phía dưới của cô đã biến thành giẻ rách như có phép thuật, anh thản nhiên ném nó xuống sàn phòng cờ bên ngoài.
Về tạo hình hiện tại của cô, quần jean của cô vẫn còn nguyên nhưng phần trên cô chỉ mặc một chiếc áσ ɭóŧ màu đen, trông không lịch sự chút nào.
"Đừng..." Ân Tô Tô xấu hổ, hoảng sợ giơ hai tay lên che chắn, giọng điệu có chút cầu xin, "Tôi có thể cho phép anh vẽ, nhưng có thể không bật đèn được không?"
Phí Nghi Chu cúi đầu nhìn vào mắt cô, ngữ khí ôn hoà: "Không bật đèn anh nhìn không rõ, bút vẽ và màu sắc cũng nhìn không rõ, làm sao vẽ được?"
Gò má Ân Tô Tô đỏ bừng, cô do dự: "Nhưng, như vậy thật xấu hổ."
"Không có gì xấu hổ. Chúng ta là vợ chồng, làm bất kỳ chuyện thân mật gì đều không quá." Phí Nghi Chu hành động rất tự nhiên, anh nắm tay cô dẫn đến một bàn vẽ lớn màu trắng, tư vấn tâm lý cho cô một cách thản nhiên và bình tĩnh: "Hơn nữa, em chỉ là hợp tác với anh vẽ một bức tranh thôi, không liên quan đến tình sắc, gần như chỉ là một cuộc khám phá nghệ thuật."
Lời nói của anh rất thoả đáng hợp lý, giọng điệu hay thái độ cũng không có gì khác thường, nghe xong lời này, cô có chút giật mình, gần như bị anh thuyết phục.
Cô thậm chí còn nghĩ, có lẽ tài năng nghệ thuật của cô còn thiếu và trình độ nghệ thuật quá thấp nên cô đã hiểu lầm sự tao nhã của anh.
Trong lòng cô có một cuộc chiến giữa trời và người mấy giây, cuối cùng, Ân Tô Tô chuẩn bị tinh thần, hít một hơi thật sâu, thở ra và nói: "Được."
Nhưng vừa nói xong, cô cúi đầu nhìn thấy chiếc giường trắng tinh trước mặt, sắc mặt chợt tối sầm. Cô cố kìm lại cảm giác muốn phát điên, mỉm cười hỏi anh: "Chiếc giường này cũng là một phần trong quá trình khám phá nghệ thuật của ngài đây ư?"
Phí Nghi Chu liếc nhìn cô: "Ai nói cho em đây là 'giường'?"
Ân Tô Tô bối rối: "Đây không phải là giường thì là cái gì?"
"Bàn vẽ." Sắc mặt Phí Nghi Chu nhàn nhạt, quay người lại, lấy loại sơn thực vật dùng để vẽ trên cơ thể từ trên kệ sắp xếp ngay ngắn xuống, bắt đầu chuẩn bị khay sơn và cọ, bình thản nói: "Bây giờ em cởϊ qυầи áo ra, nằm trên đó. Đợi anh điều chỉnh màu sắc là có thể bắt đầu."
Ân Tô Tô không nói nên lời.
Khi nói câu "Cởϊ qυầи áo ra", anh thoải mái như nói về bầu trời nhiều mây, đến nỗi sự xấu hổ, ngượng ngùng và bất an của cô lúc này tựa như đang báng bổ "nghệ thuật tao nhã" của anh.
Đứng đó một lúc, Ân Tô Tô lén hít một hơi thật sâu, mở và nhắm mắt một lúc, cuối cùng cô cũng hạ quyết tâm.
Lặng lẽ nhìn lại.
Phí Nghi Chu vẫn đang bận rộn với công việc của mình. Không biết từ lúc nào anh đã cởϊ áσ khoác vest treo trên giá treo áo ngoài cửa phòng vẽ, trên người mặc một chiếc áo sơ mi trắng và áo gile đen tuyền, hai cổ tay áo được xắn lên trên xương cổ tay, đôi cánh tay lộ ra rất đẹp, khỏe khoắn và trắng trẻo.
Ân Tô Tô khẽ cắn môi.
Một lúc sau, toàn bộ quần áo được cởi ra, gấp lại và đặt sang một bên.
Cô cúi xuống, cẩn thận ngồi lên mép "bàn vẽ" màu trắng, nằm ngửa, ngơ ngác nhìn lên trần nhà.
Trên thực tế, nói bàn vẽ này là bàn vẽ là không chính xác, bởi vì nó được làm từ chất liệu không xác định, kết cấu mềm dẻo, mềm mại và hỗ trợ tốt.
Lúc mới vào cô còn lo lắng không dám nhìn xung quanh, hiện tại đang nằm trên bàn vẽ không có việc gì làm nên vô thức trợn mắt nhìn xung quanh.
Phòng làm việc của Phí Nghi Chu khá rộng, khoảng sáu mươi mét vuông, ngoại trừ chiếc bàn vẽ giống như chiếc giường, toàn bộ bức tường phía Tây được bao phủ bởi một tấm bạt khổng lồ, trắng tinh và không hề dính bụi.
Ba bức tường còn lại đều là tác phẩm của các họa sĩ nổi tiếng được người con trai cả sưu tầm, tất cả đều là tranh vẽ nét trừu tượng.
Nhìn những đường nét rối rắm kỳ lạ trên những hoa văn đó, Ân Tô Tô không khỏi có chút kinh ngạc.
Nhẹ nhàng, trong sáng, dịu dàng và tao nhã có thể chỉ là vẻ bề ngoài của anh, thế giới nội tâm của anh chắc hẳn rất phức tạp.
Đang suy nghĩ lang thang, tiếng bước chân như bước tới gần.
Phí Nghi Chu đứng cạnh chiếc bàn vẽ hình chiếc giường, thuận tay đặt khay sơn lên mép, cụp mi xuống, lặng lẽ quan sát cảnh đẹp trước mắt.
Nhờ quản lý hình thể chặt chẽ quanh năm nên vóc dáng của Ân Tô Tô rất chuẩn.
Những đường cong rất chuẩn, eo thon và đôi chân dài thẳng tắp. Cùng với lợi thế bẩm sinh, cô luôn được người hâm mộ mệnh danh là "mỹ nhân đẫy đà hiếm có của giới giải trí trong nước", những đường cong duyên dáng và vòng eo phẳng phiu không hề có mỡ thừa, tỷ lệ eo hông cũng thuộc hàng tỷ lệ vàng là 0.7.
Nước da của cô trắng như sứ, điểm tuyết hoa mận đỏ.
Phí Nghi Chu cẩn thận ngắm nhìn một hồi, ánh mắt tối sầm.
Nhiệt độ sưởi ấm trong phòng vẽ dường như đang ở mức cao, khiến anh cảm thấy khô khốc không thể giải thích được, cổ họng cũng cảm thấy khô khốc. Vì thế anh lặng lẽ giơ tay lên, nới lỏng cà vạt một chút.
"Cơ thể của người mẫu nhất định phải thả lỏng hoàn toàn thì họa tiết mới có thể phát huy tác dụng." Anh cúi xuống, cúi người lại gần cô, lòng bàn tay vuốt ve thái dương cô nhẹ nhàng, giọng điệu và biểu cảm đều dịu dàng và bình tĩnh, "Nếu em rất căng thẳng, có thể nhắm mắt lại trò chuyện với anh, tiếp tục chủ đề vừa nói."
Ân Tô Tô cụp mi xuống, không đủ can đảm nhìn vào mắt anh, nghe xong cô gật đầu, cố gắng thả lỏng tay chân đang căng thẳng, bình tĩnh nói: "Được."
Chủ đề vừa nãy...
Vừa rồi cô nói chuyện với anh đến đâu rồi?
Ân Tô Tô nhắm mắt nhớ lại, sau vài giây, cô nhẹ nhàng nói: "Đối với bữa tối hôm đó, mục tiêu bán hàng của tôi là bảy trăm ngàn euro. Nhưng trên thực tế, con số này đối với tôi mà nói gần như không thể đạt được."
"Tôi chỉ là một nghệ sĩ nhỏ vô danh, không quen biết người giàu có nào, không có mối quan hệ nào, chỉ có thể lấy hết can đảm để bắt chuyện với những người xung quanh."
"Bởi vì không dám bắt chuyện, cho nên uống nhiều rượu để tăng dũng khí?" Phí Nghi Chu tùy ý đáp.
Ngay khi lời nói của anh lọt vào tai cô, Ân Tô Tô cảm thấy một cơn ớn lạnh chạy khắp cơ thể.
Màu sơn mát, cọ mềm.
Sự kết hợp của cả hai khiến người muốn sống cũng sống không được.
"..." Cô hít một hơi, biết anh đã bắt đầu vẽ, mặt cô đỏ bừng nghiến răng chịu đựng, nhịp tim đập nhanh như muốn nhảy ra khỏi cổ họng trong giây tiếp theo, không còn cách nào khác ngoài dùng lời nói để chuyển hướng giác quan, căng da đầu nói tiếp: "Đúng vậy."
Lúc này, Ân Tô Tô đột nhiên thở dài, trên môi nhếch lên vẻ tự ti: "Nhưng dù vậy, doanh số bán hàng của tôi đêm đó vẫn chỉ có hai mươi ngàn euro. Điều này khiến thương hiệu rất tức giận."
"Cho nên, sau khi bữa tiệc kết thúc, em mới lao về phía anh." Phí Nghi Chu nói.
"Đúng vậy..." Ân Tô Tô thở dài.
"Lúc đó em không quen anh, vì sao cảm thấy anh sẽ mua những món trang sức đó?" Anh hỏi.
"Tôi không nghĩ anh sẽ mua nó. Chỉ là trong trường hợp đó, dựa vào men say, dù chỉ có một phần trăm cơ hội, tôi vẫn muốn thử. Hơn nữa, nguyên nhân quan trọng nhất là đêm đó thấy thái độ của những người khác đối với anh...." Nói đến đây, cô dừng lại nửa giây, cân nhắc lời nói của mình, "Khiến tôi cảm thấy anh có địa vị cao, cũng rất giàu có."
Phí Nghi Chu nghe vậy, nhẹ nhàng cười nói: "Vậy tối hôm đó đáp ứng lời mời của em chẳng phải là anh may mắn?"
"Nên là tôi may mắn mới đúng." Cô nói với giọng rất nhẹ nhàng, "Tôi vô tình gặp được anh, nhận được nhiều sự quan tâm và ưu đãi như vậy từ anh."
Sau những lời này, hai người ăn ý không lên tiếng nữa.
Ân Tô Tô hơi nghiêng đầu, siết chặt mười ngón tay mảnh khảnh ở hai bên thành hai nắm đấm, không biết cuộc khám phá nghệ thuật của người con trai cả này phải mất bao lâu mới kết thúc.
Chỉ nghiến răng và kiên trì.
Cách đó không xa, Phí Nghi Chu đang cầm cọ vẽ, vẻ mặt đặc biệt tập trung và bình tĩnh.
Da liên tục được vẽ lên, phác thảo và pha trộn.
Vào đêm mưa phùn mờ mịt ở Florence, anh liếc nhanh, thấy cổ tay đeo chiếc vòng của cô còn bắt mắt hơn cả viên kim cương. Sau đêm đó, anh bắt đầu vô cớ để ý đến các loại màu sắc tươi sáng và bắt đầu nghiên cứu vẽ trên cơ thể.
Để một ngày nào đó có thể tự tay mình vẽ nên những đường nét, hoa văn anh thích trên cơ thể cô.
Cho cô màu sắc của anh, để lại dấu ấn của anh.
Sự sáng tạo này kéo dài đến hơn 0 giờ sáng.
Ánh trăng ngoài cửa sổ như nước, trong trẻo, lan xuống trần gian, như mưa bạc từ cung trời rơi xuống.
Phí Nghi Chu buông nét cuối cùng, đứng thẳng lên, cúi đầu nhìn bức tranh của mình dưới ánh sáng trắng lạnh lẽo.
Anh sử dụng màu đỏ và xanh lam làm màu chính để khắc họa phần trên cơ thể của cô, một vùng lớn màu xanh lam làm màu nền, các đường màu đỏ làm bố cục, cuối cùng được bổ sung bằng màu vàng sáng để trang trí lẻ tẻ.
Bức tranh không đạt yêu cầu, anh thích không gian trống trải và trí tưởng tượng nên tất cả các họa tiết màu sắc đều tập trung phía trên eo cô, những phần phía dưới chỉ dùng nét vẽ đơn giản.
Vì vậy, cô gái trên bàn vẽ hình chiếc giường được vẽ phần thân trên và các khu vực lân cận bằng nhiều màu sắc khác nhau, tạo cho cô một vẻ ngoài đặc biệt lộn xộn và mê hoặc.
Phần dưới của bàn vẽ vẫn gọn gàng, tươi mới và tinh khiết.
Hình thành một sự đối lập và tương phản mạnh mẽ.
Vẻ mặt Phí Nghi Chu bình tĩnh, cầm cọ vẽ nhìn Ân Tô Tô một lúc, sau đó cảm thấy ngón trỏ ngứa ngáy, như mối mọt gặm nhấm trái tim, gặm nhấm trái tim và ăn mòn xương.
Không đúng.
Vẫn có chỗ nào đó không ổn.
Luôn cảm thấy bức tranh mang tên cô do anh sáng tác này rất đẹp nhưng lại thiếu một điều gì đó và chưa đạt đến đỉnh cao tâm lý mong đợi.
Cơn thèm thuốc lá như thủy triều cuốn tới, bị Phí Nghi Chu trấn áp không chút sơ hở.
Anh im lặng nhìn cô một lúc, rồi đột nhiên nghĩ đến điều gì đó nên đặt cọ vẽ xuống, siết chặt ngón tay ôm lấy eo cô.
Có lẽ vì thiếu kinh nghiệm nên Ân Tô Tô, người mẫu vẽ được người con trai cả chọn, đã làm việc rất tệ. Cô quá căng thẳng và quá hoảng sợ, chân tay luôn cứng đờ không bao giờ duỗi đủ, cô nhắm chặt mắt trong suốt quá trình không dám mở mắt ra, ngay cả da trên lông mày cũng bị xoắn sâu thành nút thắt.
Trong lòng bất an, nhận ra bút lông đã không rơi xuống mấy phút, cô hơi giật mình, chuẩn bị mở mắt ra xem chuyện gì đang xảy ra.
Không ngờ bị ôm lấy thắt lưng, sau đó rõ ràng cảm nhận được một luồng khí lạnh.
"..." Mặt Ân Tô Tô đỏ như lửa, cô hoàn toàn không chuẩn bị trước, đôi mắt đột nhiên mở to, trợn to vì kinh ngạc.
Cô không ngờ cái gọi là "khám phá nghệ thuật" của anh lại có phân đoạn như vậy.
Muốn nói điều gì đó, nhưng lời còn chưa kịp thốt ra, những tiếng rên bắt đầu tràn ra đứt quãng.
Chỉ trong chốc lát, toàn thân cô từ cứng như đá trở nên mềm như vũng nước.
Chỉ có những ngón tay là siết chặt hơn trước, dùng hết sức nắm lấy tấm vải trắng bên dưới.
Không lâu sau, cô bắt đầu khóc khe khẽ, nước mắt không ngừng tuôn rơi, cô dùng đầu răng mím môi dưới, cố gắng kìm lại âm thanh bật ra khỏi cổ họng nhưng vô ích.
Anh ôm cô trong lòng bàn tay, mυ"ŧ thật sâu và liếʍ nhẹ nhàng, dịu dàng đến mức hống hách và tàn nhẫn.
Mãi đến lúc cô mất sức vào một lúc nào đó, các ngón tay cô thả lỏng như thể kiệt sức, anh mới miễn cưỡng tha cho cô.
Nước mắt rơi trên má Ân Tô Tô, nhuộm bức tranh gần đầu cô thành một màu đậm.
Cô hoàn toàn bất lực, giống như một con mèo con bị đuối nước đã lâu mới được vớt lên, yếu ớt ngã xuống, tóc ướt đẫm mồ hôi, má, tai và cổ đều bị tầng mây che phủ.
Đôi môi mỏng xinh đẹp của Phí Nghi Chu phủ một tia nước nhàn nhạt, anh cụp mắt xuống, lặng lẽ nhìn cô, nhìn chằm chằm vào bức tranh này bị anh hôn vào linh hồn.
Trong chốc lát, anh chậm rãi dùng đầu ngón tay lần theo hình dáng môi cô, cuối cùng cũng cảm thấy hài lòng.
Sau đó anh quay người, gỡ áo vest trên giá treo áo khoác, đắp lên người cô rồi bế cô đi về phía cửa phòng vẽ.
Ân Tô Tô cuối cùng cũng bình tĩnh lại, cô không để ý đến sự bối rối của mình, ngạc nhiên nói: "Anh làm gì vậy? Người tôi đầy sơn, sẽ dính vào quần áo của anh mất."
"Dính thì dính." Phí Nghi Chu bình tĩnh nói, "Không có gì to tát."
Ân Tô Tô trừng mắt: "Những bộ quần áo này của anh đều chỉ có thể giặt khô, ngay cả thuốc màu thực vật hòa tan trong nước cũng khó giặt sạch."
"Giặt không sạch thì không mặc nữa." Phí Nghi Chu cụp mắt nhìn cô, "Thà anh tổn thất một ít quần áo còn hơn là em khỏa thân đi ra ngoài."
Ân Tô Tô im lặng. Suy nghĩ kỹ, nhận ra lời anh nói quả thật không sai, nên cô nằm trong vòng tay anh không cử động nữa, để anh quấn cô trong chiếc áo vest, bế cô vào thang máy trở về phòng ngủ chính trên tầng ba.
Phí Nghi Chu bế Ân Tô Tô đến cửa phòng tắm rồi đặt cô xuống.
Cô vốn đã sặc sỡ rồi, bây giờ đang khoác chiếc áo khoác vest quá khổ của anh, trông có vẻ hơi buồn cười.
Anh đưa tay nhéo nhéo vành tai vẫn còn đỏ của cô, nhẹ giọng nói: "Mọi màu sắc trên người em đều có thể rửa sạch bằng nước."
"Nhưng..." Ân Tô Tô có chút bối rối, nhìn anh bằng đôi mắt sáng và ươn ướt, "Anh phải tốn nhiều thời gian như vậy mới vẽ xong, cứ để tôi trực tiếp rửa sạch. Không cần chụp ảnh các thứ sao?"
Phí Nghi Chu: "Anh cũng muốn chụp ảnh."
Ân Tô Tô: "Vậy sao anh không chụp?" Luôn cảm thấy thật đáng tiếc khi rửa sạch một tác phẩm tốn rất nhiều thời gian và công sức để vẽ mà không để lại kỷ niệm.
Phí Nghi Chu nhìn khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng của cô, trả lời: "Trong suy nghĩ của anh, em là con gái, dù anh có thích hay vừa ý đến đâu thì cũng không thể chụp ảnh cơ thể của em. Đây là sự tôn trọng cơ bản nhất đối với phụ nữ."
Khi Ân Tô Tô nghe thấy điều này, cô lập tức cảm động, vài giây sau mới nhìn đi nơi khác, nói: "Ừm. Tôi hiểu rồi."
"Hơn nữa..." Phí Nghi Chu do dự.
"Hơn nữa gì cơ?" Cô chớp mắt.
"Bản chất của tác phẩm này là ở phần cuối." Anh mỉm cười, đầu ngón tay nhẹ nhàng vân vê má cô, giọng điệu lộ ra chút lười biếng và đùa giỡn, "Trạng thái tốt nhất trong loại tình huống riêng tư này, rất hiếm và ngắn ngủi. Không thể lưu giữ được, không phải sao?".
TruyenHDMặt Ân Tô Tô càng nóng hơn, cô lẩm bẩm "Tôi đi tắm trước" rồi bỏ chạy, đóng sầm cửa phòng tắm lại.
*
Hội quán nhà hàng trà cao cấp ở phía Nam thành phố.
Buổi chiều mùa thu, mặt trời treo trên bầu trời, ánh nắng ấm áp làm dịu đi cơn gió mùa thu lạnh lẽo. Một số người làm vườn mặc quần áo lao động bước vào vườn và bắt đầu cẩn thận tỉa cành và lá của những cây xanh.
Vào lúc 1 giờ 25 chiều, một chiếc Bentley chạy tới trước hội quán, dừng lại một cách vững vàng.
Người phục vụ mặc vest, đeo găng tay trắng bước tới mở cửa hàng ghế sau, đầu tiên bước ra khỏi xe là một chiếc bốt da cừu kaki.
"Được rồi được rồi, mình xuống xe rồi, đến đây."
Thân Thái Lệ xuống xe khi đang nói chuyện điện thoại, xử lý xong người bạn gọi điện thúc giục, bà cất điện thoại, đi vào hội quán dưới sự dẫn đường của người phục vụ.
Hội quán theo phong cách baroque toát lên vẻ sang trọng ở khắp mọi nơi.
Các phu nhân giàu có ở thủ đô thích tổ chức tiệc trà, thỉnh thoảng họ sẽ gặp nhau để uống trà và ăn đồ ăn nhẹ, tên gọi hoa mỹ là giao tiếp và củng cố mối quan hệ, nhưng thực chất là bàn tán về gia đình kia, chê cười gia đình nọ.
Bà Thân Thái Lệ không bao giờ thích tham gia vào những bữa tiệc trà kiểu này.
Bà thích nghiên cứu về y học cổ truyền và chăm sóc sức khỏe, theo bà, thay vì lãng phí vài giờ ngồi lê đôi mách về người khác, tốt hơn hết nên đọc nhiều sách y khoa và nấu nhiều món canh bổ dưỡng kéo dài tuổi thọ cho người già trong nhà.
Hôm nay đến đây là vì bạn tốt của bà, Nguyễn Mộng Thực, muốn đến nghe chuyện phiếm nên rủ bà đi cùng, nhiều lần thuyết phục, bà liền mềm tai, miễn cưỡng đồng ý.
Không lâu sau, người phục vụ dẫn đường mở cửa phòng riêng, Thân Thái Lệ xách chiếc túi Hermes Himalaya trên tay ung dung bước vào, lập tức bị mọi người bên trong chú ý.
"Thái Lệ!" Nguyễn Mộng Thực vẫy tay, đứng dậy mỉm cười chào hỏi, "Mọi người đều ở đây, đang chờ cậu này."
"Ngại quá, trên đường hơi kẹt xe." Thân Thái Lệ nhếch môi cười, nói xong lại nhìn xuống đồng hồ trên tay, "Nhưng giờ hẹn là 1 giờ rưỡi, có lẽ tôi không đến muộn phải không?"
"Đương nhiên là không." Trong sân lại có một vị phu nhân mỉm cười phụ hoạ.
"Ai mà không biết Phí gia cậu gia phong trên dưới nghiêm khắc, từ lão gia tử Dự Chân đến con mèo bọn cậu nuôi, đều có ý thức rất cao về thời gian." Nguyễn Mộng Thực nói đùa, đi tới nắm tay Thân Thái Lệ, dẫn bà ngồi xuống chiếc ghế chính còn trống duy nhất.
Thân Thái Lệ luôn nở nụ cười đoan trang, rót cho mình một tách trà, nhấp một ngụm rồi bắt đầu nghe những phu nhân khác trò chuyện.
Quả nhiên đúng như những gì bà đoán, các phu nhân nhà giàu buồn chán tụ tập lại với nhau, chưa đầy hai câu đã bắt đầu buôn dưa. Con trai nhà nào không vâng lời, từ bỏ quyền thừa kế tài sản của gia đình vì một nữ minh tinh, còn con gái nhà nào không vâng lời, nhất quyết muốn gả cho phượng hoàng nam trong núi.
Thân Thái Lệ kiên nhẫn nghe một hồi, không nhịn được gửi tin nhắn cho bạn mình: [Khi nào rút?]
Nguyễn Mộng Thực: [Rút cái gì mà rút, nghe kể vui mà.]
"..." Thân Thái Lệ thân là trưởng nữ của Thân gia, là con dâu Phí gia, cố nhịn không được trợn mắt, duyên dáng tắt màn hình, tiếp tục mỉm cười.
Không ngờ vào lúc này, một giọng nói chợt vang lên hỏi bà: "Đúng rồi Phí phu nhân, tôi nghe nói con trai chị khi còn nhỏ cũng có một số vấn đề về tâm lý, sau này làm sao mà chữa khỏi? Chị có thể giới thiệu bác sĩ cho tôi không?"
Vừa dứt lời, trong căn phòng sang trọng im lặng.
Sắc mặt Thân Thái Lệ đột nhiên thay đổi, bà nhấp một ngụm trà, nhìn về phía phát ra câu hỏi. Đối phương là một người xa lạ, lần đầu gặp mặt.
Ánh mắt của mọi người cũng hướng về phía người nói.
Phu nhân này ăn mặc khá chỉnh tề, diện mạo xinh đẹp và trẻ trung. Tuy nhiên, có lẽ vì còn quá trẻ, gả vào nhà chồng chưa lâu, khả năng quan sát lời nói và việc làm trong vòng tròn này chưa phát triển tốt, bởi vì ngoại trừ chị ta, những người còn lại đều không dám nhắc đến chuyện cũ này với Thân Thái Lệ.
Trong lúc nhất thời, các phu nhân ngơ ngác nhìn nhau, người uống trà, người xem kịch, đều tò mò về hướng đi của tình thế, tò mò Thân Thái Lệ sẽ trả lời như thế nào.
Suy cho cùng, dù chuyện của con trai bà là một bí mật, nhưng có khá nhiều người đã nghe nói.
Vòng tròn lớn như vậy, có nhiều phiên bản khác nhau được truyền ra, mọi người vẫn muốn biết tình huống thực tế nhất là gì.
Một lúc sau, Thân Thái Lệ cho một miếng táo là xanh vào miệng, chậm rãi nhai rồi duyên dáng nuốt xuống. Sau đó, bà mỉm cười với người phụ nữ trẻ đặt câu hỏi: "Cô hỏi chuyện này làm gì vậy?"
"Ồ, là như này." Cô gái trẻ không có vẻ gì ác ý, ngượng ngùng cười nói: "Con tôi gần đây hình như có vấn đề về thần kinh, mấy lần tôi đã mời bác sĩ tâm lý đến nhà chữa bệnh nhưng không có tiến triển gì cả. Nghe nói con chị trước đây cũng gặp tình trạng tương tự nên tôi muốn xin lời khuyên."
Thân Thái Lệ cụp mắt xuống, cũng không trách móc đối phương quá nhiều, bà chỉ từ trong túi xách lấy ra một tấm danh thϊếp, đưa qua rồi nói: "Đây là số điện thoại của bệnh viện Phí thị. Cô có thể gọi trực tiếp vào số này, tìm chủ nhiệm khoa tâm lý, cứ nói là tôi giới thiệu cho cô."
Cô gái trẻ tỏ ra vui mừng và cảm ơn rất nhiều.
Sau đó, Thân Thái Lệ hoàn toàn mất hứng thú với bữa tiệc trà, đứng dậy chào mọi người rồi xách túi rời đi.
"Thái Lệ!" Nguyễn Mộng Thực cau mày, cũng cầm lấy túi xách, đi theo bà ra ngoài.
Tổng cộng chỉ có tám người, trong đó có hai người rời đi, sáu người còn lại không hề cảm thấy mất hứng mà càng ngày càng hứng thú.
Một người phụ nữ trung niên với móng tay sơn đỏ không khỏi thì thầm với người bạn đồng hành bên cạnh mình: "Thân Thái Lệ này, giáo dưỡng quả thực rất cao, đổi thành tôi nghe người khác nhắc đến chuyện này, tôi không trở mặt mới lạ."
Người bạn đồng hành nhún vai: "Đã gần mười năm rồi, chuyện gạo xưa thóc cũ phơi bày ra, người làm mẹ như chị ấy cũng phiền lòng."
*
Nguyễn Mộng Thực bước nhanh, chặn Thân Thái Lệ trong thang máy.
"Thái Lệ." Vẻ mặt Nguyễn Mộng Thực xấu hổ nói, "Đó là vợ thứ hai của Lưu Cảnh Thành, đầu óc ngu ngốc không hiểu chuyện, cậu đừng tức giận, lần sau tụ tập với họ mình sẽ không gọi cậu nữa."
"Không sao." Thân Thái Lệ ngẩn ngơ lắc đầu, ánh mắt xuyên qua cửa sổ hành lang nhìn về phương xa, tựa như đang bị cuốn vào một loại ký ức nào đó.
Nguyễn Mộng Thực biết bà không thoải mái nên bước tới nhẹ nhàng ôm vai bà, an ủi nói: "Được rồi, A Ngưng hiện tại đã thành gia lập nghiệp. Chuyện năm đó chỉ là một bước nhạc đệm rất nhỏ trong cuộc đời nó, qua cũng qua rồi. Giờ nó ổn rồi, cậu đó, yên tâm, chờ bế cháu trai cháu gái đi."
Thân Thái Lệ im lặng hồi lâu, nghiêng đầu nhìn bạn mình, nói: "Cậu có biết cô gái nó cưới là ai không?"
Nguyễn Mộng Thực lắc đầu.
Thân Thái Lệ: "Đó chính là cô bé Lan Hạ năm đó."
"..." Nguyễn Mộng Thực sửng sốt, cơ hồ không thể tin vào tai mình, cổ họng áp lực buột miệng nói: "Năm đó các cậu tốn nhiều công sức như vậy, sử dụng hết thảy phương pháp chữa trị tiên tiến nhất thời đại đó, không phải chứ. Nó đã nhớ ra hết mọi chuyện rồi à?"
Thân Thái Lệ cười khổ lắc đầu: "Không biết tình huống cụ thể như thế nào, chỉ có thể nói, cho đến nay mọi chuyện vẫn khá tốt."
Nguyễn Mộng Thực trầm tư hồi lâu, mới đưa tay ôm lấy chị em già không còn trẻ này, nhẹ giọng nói: "Bọn nhỏ đều lớn hết rồi, chúng ta đều đã năm mươi sáu mươi, đừng lo lắng quá. Con cháu có phúc của con cháu, phó mặc cho ông trời đi, mọi chuyện đều có số mệnh."
*****
Editor: Khi anh ấy vẽ tranh nhưng không thấy linh hồn bức tranh đâu và cách để có linh hồn của anh ấy 🤭🤭 Qtqd rồi ba Phí!!!