Edit+beta: LQNN203Ngủ chung giường...
Khi Ân Tô Tô nghe thấy từ này, tức khắc cảm thấy không khỏe.
Muốn phản bác lại anh hai câu, nhưng trừng mắt phồng má nhìn anh nghĩ ngợi một vòng lại hoàn toàn không tìm được câu nào có thể dùng được.
Phản bác.
Phản bác cái gì đây.
Đừng quên chứng nhận mà cô và Phí Nghi Chu vừa đi lấy sáng nay được làm thành hai bản trong cuốn sổ nhỏ màu đỏ, bản của cô hiện đang ở trong túi xách.
Vợ chồng hợp pháp, có giấy chứng nhận.
Nói cách khác, từ nay trở đi, vị đại công tử này chính là "chồng" có danh có phận được pháp luật bảo vệ của cô, anh có lý do cực kỳ chính đáng để cùng cô ngủ chung giường dưới cùng một chiếc chăn.
Tính tình Ân Tô Tô hiền lành, đôi khi còn hơi chậm chạp, mấy năm trước khi lần đầu tiếp xúc với cô gái này, Lương Tịnh đã nói tính cô có điểm tốt cũng có điểm xấu. Điểm tốt là có hiếu thắng cũng có yếu đuối, không tự làm mình xấu hổ và không nội tâm, điểm xấu là không quá lo lắng và phản ứng chậm khi có sự việc xảy ra.
Ví dụ như bây giờ.
Khi Phí Nghi Chu nói mấy chữ "chung chăn gối", cô đang dựa vào cửa sổ ô tô chợp mắt, đầu óc mơ mơ màng màng, đang nghiên cứu cách diễn ba cảnh khóc ngày mai, đồng thời nghĩ đến làm thế nào để quay đại ngôn quảng cáo cho Tiểu Hồng Thư, thậm chí còn dành thời gian để nhớ lại tay nghề chi tiết của con búp bê đất sét ở nhà tổ Phí gia.
Vấn đề "thực hiện nghĩa vụ vợ chồng" hoàn toàn bị bỏ qua.
"Đúng vậy, sau khi kết hôn tất nhiên phải ngủ chung."
Đầu óc Ân Tô Tô hỗn loạn, tim đập thình thịch trong l*иg ngực, hoảng sợ như sắp bước vào kỳ thi đại học. Nhưng bề ngoài cô vẫn hắng giọng, cố gắng giả vờ bình tĩnh, vuốt tóc mái, điềm đạm trả lời: "Cơ thể tôi khỏe mạnh không bị dị ứng gì cả. Ngài có thể thay chăn ga thành bất kỳ chất liệu nào ngài thích."
Phí Nghi Chu làm sao không nhìn ra được cô đang giả vờ, trong lòng buồn cười, nhưng ngoài mặt cũng không vạch trần, lười biếng hỏi: "Vậy đối với màu sắc chăn ga gối đệm, em có yêu cầu đặc biệt gì không?"
Ân Tô Tô nghe xong có chút khó hiểu trước câu hỏi này, cô cau mày nhìn anh: "Tôi không có." Dừng một chút, cô không nhịn được, thắc mắc hỏi một câu: "Anh rất quan tâm đến màu sắc của chăn ga gối đệm sao?"
Chẳng lẽ thiếu gia nhà giàu đều kén chọn như vậy?
Nghe vậy, Phí Nghi Chu bình tĩnh trả lời: "Nghiên cứu cho thấy màu sắc thích hợp để ngủ là xanh lam, xám, tím, nâu và đen. Nhưng màu chăn ga gối đệm phù hợp nhất cho đêm tân hôn là màu đỏ."
Ân Tô Tô chăm chú lắng nghe, không đồng tình với câu nói cuối cùng của anh nên cô tiếp lời: "Đêm tân hôn chọn màu đỏ là để cầu may, tránh tai họa và vui vẻ cát tường, thuộc về phong tục truyền thống của nước ta. Những thứ trong lĩnh vực huyền học, đều không liên quan gì đến nghiên cứu khoa học nhỉ?"
Phí Nghi Chu: "Từ góc độ khoa học, màu đỏ là lựa chọn thích hợp nhất."
Ân Tô Tô chớp mắt, tò mò: "Giải thích thế nào?"
"Màu đỏ đậm ấm áp, có thể tăng cường lưu thông máu trong cơ thể con người và thúc đẩy sự tiết ra hormone tuyến thượng thận trong cơ thể." Phí Nghi Chu nhìn cô sau thấu kính, giọng điệu nhàn nhã và trầm tư, nhàn nhã lại sâu xa trả lời: "Đương nhiên thích hợp dùng trong đêm tân hôn nhất."
Một giây đầu tiên sau nói xong, Ân Tô Tô không phản ứng, cô vẫn đang thắc mắc, chức năng của "hormone tuyến thượng thận" là thúc đẩy sự co bóp của cơ tim và tăng khả năng hưng phấn của cơ thể con người, ngủ một giấc thì cần hưng phấn như vậy làm gì?
Giây đầu tiên, cô nghi hoặc nghĩ.
Vào giây thứ ba, cô tỉnh lại, khuôn mặt xinh đẹp lập tức đỏ bừng.
Là một nữ diễn viên xuất sắc, Ân Tô Tô có thể kiềm chế cảm xúc của mình rất tốt miễn là cô muốn, đối mặt với kim chủ vừa là "chồng" vừa là "sếp", trong hoàn cảnh bình thường, cô luôn giữ thái độ chân chó cung kính, không trêu, không chọc giận.
Trừ khi thực sự không nhịn được.
Dùng màu đỏ trong đêm tân hôn để tăng hưng phấn?
Đây là loại lời nói hổ sói gì, còn cần mặt mũi nữa không?
Đọc xong ẩn ý của những lời này, Ân Tô Tô xấu hổ, tức giận không nói nên lời, cô trừng mắt nhìn Phí đại công tử bên cạnh, không thể nhịn được mà hạ giọng, hung tợn nói: "Này. A Sinh vẫn còn ở đây, anh đừng ở đây nói tầm bậy tầm bạ."
Phí Nghi Chu nhận lấy đôi mắt hình viên đạn cô ném về phía mình, cũng không thèm giấu nữa, trực tiếp giơ tay tháo kính ra, khẽ nhắm mắt cười nhẹ.
Buổi sáng, anh và cô đến Cục Dân chính để lãnh chứng, sau khi trở lại công ty, anh trở lại làm việc như không có chuyện gì xảy ra.
Họp, thảo luận, tan họp, đánh giá, mọi thứ dường như vẫn như xưa.
Nhưng làm sao có thể giống nhau?
Công việc nhàm chán và phức tạp như vậy trước đây có thể khiến anh cảm thấy mệt mỏi, nhưng hôm nay thì hoàn toàn khác.
Chỉ cần nghĩ rằng sau này anh sẽ có thể gặp cô sau giờ làm, gặp cô mỗi ngày và có thể may mắn nhận được câu "chào buổi sáng" ngay bên tai, tâm trạng của anh không thể kìm nén được sự phấn khích.
Vì vậy, những cuộc họp nhàm chán trở nên thú vị.
Những bài phát biểu tồi tệ tại các cuộc họp trở nên sống động.
Ngay cả bầu trời xám xịt đầy sương mù ở thủ đô cũng bị cuốn trôi thành màu xanh nhạt sạch sẽ khi anh nhìn thấy.
Nội dung dự kiến
kết thúc vào lúc 10 giờ tối đã được anh kết thúc trước 8 giờ sau khi nén cường độ cao. Vừa bước ra khỏi phòng họp, đầu óc anh không còn công việc nữa. Hay nói chính xác hơn là suốt cả ngày đầu óc anh không bao giờ quay trở lại công việc.
Vội vã đến phim trường, cẩn thận tránh đám đông, chỉ muốn gặp cô sớm hơn.
Mãi đến nửa phút trước, Phí Nghi Chu mới nhận ra trong lúc vội vàng mình đã mắc sai lầm đáng chê cười, anh đã trực tiếp nhét bút laser từ hội trường công ty vào túi áo vest...
Bên này của Ân Tô Tô, cô bị nụ cười của Phí Nghi Chu làm cho bối rối, không biết ông chủ này đang có tâm trạng vui vẻ tận hưởng điều gì.
Không thể hiểu hay đoán được nên chỉ mím môi và nhìn lại anh.
Tùy anh.
Thích cười thì cười đi, mặc kệ anh cười cái gì, cô lười làm phiền chính mình.
*
Nói đúng ra, khu mới phía Nam nằm bên ngoài Đường vành đai số 1 phía Nam của Bắc Kinh, cách trung tâm thành phố không quá xa. Tuy nhiên, trường quay nơi Ân Tô Tô quay lại nằm ở phía Bắc thành phố, lái xe đến đó phải đi xuyên qua thành phố, lúc này đang trong ngày làm việc, là giờ cao điểm buổi tối, trên đường có rất nhiều xe như cá diếc qua sông, chưa kể ùn tắc cỡ nào.
Trong điều kiện đường sá tuyệt vời như vậy, dù chiếc Maybach có mạnh đến đâu hay động cơ tuyệt vời đến đâu thì nó cũng chỉ có thể tiến về phía trước với tốc độ chậm.
Ân Tô Tô lắc lư trong xe, cô vốn đã mệt, chơi một số trò chơi trực tuyến chương trình nhỏ trên điện thoại một lúc, càng buồn ngủ hơn, dứt khoát khóa màn hình ngủ gật một cách công khai.
Đặt lòng bàn tay lên cửa kính ô tô, tựa đầu vào lòng bàn tay, nhắm mắt lại chìm vào giấc ngủ.
Sau khi tỉnh lại đã một tiếng trôi qua.
Cảm thấy tốc độ xe đang dần chậm lại, Ân Tô Tô đoán đã đến đích, ngáp một cái và dụi mắt, cuối cùng cũng chậm rãi mở mí mắt.
Maybach đã lái vào một ngôi biệt thự sân vườn mang phong cách Trung Hoa thuần túy. Nhìn ra ngoài cửa sổ ô tô, toàn bộ dinh thự được ốp ngói xanh, những chiếc đèn l*иg cung điện sừng cừu kiểu cổ điển mới treo dưới mái hiên, ánh đèn sáng rực, tràn ngập khí chất tôn quý không thể tìm thấy ở thành phố.
Có lẽ là do trải nghiệm chấn động mà nhà tổ Phí gia mang lại, cho nên khi nhìn thấy nhà riêng của Phí Nghi Chu ở khu mới phía Nam, Ân Tô Tô tuy hơi hiếm lạ nhưng cũng không tỏ ra quá ngạc nhiên hay hoài nghi.
Như người xưa vẫn nói.
Một vật dù hiếm đến đâu thì sau khi nhìn vài lần cũng có thể bình tĩnh và làm quen.
Ngôi nhà như thế này, con người chắc chắn cũng như vậy. Trong lòng cô nghĩ như thế.
Nhưng từ giờ trở đi, có thêm một người nằm cạnh mình khi ngủ sẽ là chuyện khó thích ứng bao nhiêu. Nhưng đoán chừng ngủ dần cũng sẽ quen.
Khi cô đang suy nghĩ, một cơn gió lạnh đột nhiên xé toạc một lỗ trên lò sưởi, xuyên vào cổ Ân Tô Tô khiến cô rùng mình vì lạnh. Quay người nhìn sang bên trái, hóa ra là quản gia của nhà riêng đang mở cửa xe đối diện, kính cẩn mời người bên cạnh cô xuống.
Ân Tô Tô thấy thế, cô tự nhiên không dám chậm trễ, vội vàng theo Phí Nghi Chu xuống xe.
Hai người sóng vai nhau đi sâu hơn vào trong sân.
Trên đường đi, Ân Tô Tô thỉnh thoảng nhìn xung quanh với tâm lý tò mò.
Hãy tha thứ cho cô vì là một ngôi sao cấp thấp, nhưng cô chưa bao giờ nhìn thấy một biệt thự thuần túy cao cấp kiểu Trung Quốc tầm cỡ này ngay cả trong phim truyền hình chứ đừng nói đến cuộc sống hàng ngày.
Phí Nghi Chu ở một bên thoáng thấy cô đang nhìn chung quanh, không chút để ý, cười nói: "Hôm nay cũng muộn rồi, hôm nào em rảnh rỗi ở nhà, tôi sẽ dẫn em đi một vòng làm quen với nơi này."
Nhà......
Nhà?
Từ này bất ngờ lọt vào tai Ân Tô Tô, khiến đôi mắt cô khẽ chớp, trong lòng bất giác hơi se lại.
Nhận thấy vẻ mặt cô gái bên cạnh có chút thay đổi, Phí Nghi Chu nhìn chằm chằm khuôn mặt thanh tú của cô, hỏi: "Tôi nói sai gì sao?"
Ân Tô Tô hơi khựng lại, nhanh chóng lắc đầu, trả lời phủ định: "Không phải."
Phí Nghi Chu hơi nhướng mày, "Vậy vì sao em đột nhiên không vui?"
Ân Tô Tô dừng lại một lúc, sau đó hơi nhếch khóe môi: "Tôi không phải không vui, chỉ là có chút đa cảm không thể giải thích được. Bố mẹ và người nhà tôi đều ở Lan Hạ, ở nơi đó của họ, có lẽ mới có thể gọi là nhà tôi."
Phí Nghi Chu nghe vậy trầm mặc mấy giây, sau đó bình tĩnh nói: "Tôi là chồng em, đương nhiên cũng là người nhà của em."
Ân Tô Tô sững sờ hai giây, sau đó cô cười, có chút chân thành lại có chút đùa cợt: "Thật ra anh và tôi đều biết rất rõ đây chỉ là một cuộc hôn nhân thỏa thuận, mỗi người đều có được thứ mình cần. Những gì anh đã làm cho tôi cũng đủ nhiều rồi nên không cần phải đè nén, tự làm khó mình tham gia diễn kịch đâu."
Vừa dứt lời, xung quanh bỗng im lặng.
Không lâu sau, một giọng nói khác vang lên, nhẹ nhàng bâng quơ không nghe ra cảm xúc.
"Em khẳng định tôi khó xử như vậy?" Phí Nghi Chu hỏi.
Ân Tô Tô sững sốt, não cô như bị kẹt, không biết trả lời thế nào.
Phí Nghi Chu nói thêm: "Em không nghĩ tới, có lẽ tôi đang tận hưởng niềm vui trong việc nhập vai vì em ư."
Ân Tô Tô rất chú ý đến cách diễn đạt của anh.
Đó không phải là "cùng em nhập vai" mà là "nhập vai vì em".
Một tia nóng bỏng lan tỏa trong lòng Ân Tô Tô, lan tới hai bên tai cô, ươn ướt, nhuộm làn da trắng sứ của cô thành một màu đỏ thẫm. Cô cảm thấy mặt mình như nổi lửa, nóng như lửa đốt, vừa xấu hổ cúi đầu che đậy, vừa nghĩ cũng may lúc này đang đi tới chỗ đèn đường mờ ảo ở sân trước, có lẽ anh không thể nhìn rõ mặt cô.
Nhịp tim cô lỡ nhịp, Ân Tô Tô lén hít một hơi thật sâu, một lúc sau, cô cong môi, dang tay ra và mỉm cười đáp lại anh như không có chuyện gì xảy ra: "Vậy tôi nên cảm ơn anh. Khó có được một người xa lạ nguyện ý tạm thời làm người nhà tôi ở thành phố xa lạ này."
Những lời này dường như không được lòng Thái tử gia.
"Người xa lạ?" Anh im lặng, sau đó đột nhiên mím môi, trên mặt lộ ra vẻ tự giễu và xa cánh: "Tôi tưởng chúng ta ít nhất là bạn bè."
Bên kia, Ân Tô Tô cũng nhận ra mình đã dùng sai từ, nghẹn lời, thay đổi lời nói rất linh hoạt: "Tất nhiên bạn bè cũng đúng. Ngài nói gì thì là cái đó, tôi đều được."
Phí Nghi Chu: "..."
Phí Nghi Chu liếc nhìn cô, trong lúc nhất thời, anh cảm thấy sớm muộn gì mình cũng sẽ bị cô gái ngốc nghếch này làm tổn thương nội tâm.
Lần này anh im lặng năm giây mới lên tiếng, giọng điệu đã trở lại với vẻ thản nhiên như thường lệ: "Tóm lại, từ nay về sau chúng ta sẽ cùng nhau sống hòa hợp dưới một mái nhà."
Ân Tô Tô gật đầu như gà mổ thóc, trong đầu cô tự động đánh đồng "hòa hợp" với "hành động thực tế", đáp lại anh một cách vui vẻ và nghiêm túc: "Tôi hiểu, tôi hiểu."
Thủ đô lúc này chìm trong bóng tối hiếm khi dịu dàng. Gió nhẹ mây mềm, hai người đi về phía trước dưới gió và trăng, bầu không khí giữa hai người hài hòa đến lạ lùng, cũng trở nên ấm áp hơn một chút mà bản thân không hề hay biết.
Biệt thự riêng của Phí Nghi Chu có vẻ ngoài to lớn và trang nghiêm, Ân Tô Tô vốn nghĩ kết cấu bên trong của nó nhất định phải lộng lẫy và xa hoa đến mức người ta không dám nhìn vào.
Nhưng khi thực sự bước vào và nhìn xung quanh, cô mới nhận ra không cần những bức tranh hay những chiếc xà nhà chạm khắc lộng lẫy, bởi mỗi chi tiết đều ẩn chứa tỉ mỉ.
Cô lén lút ngắm nhìn ngôi nhà, khi đi lên cầu thang, tình cờ gặp một người đàn ông trung niên tính tình điềm tĩnh.
Ân Tô Tô đã từng nhìn thấy người đàn ông này ở nhà tổ Phí gia, ngay lập tức mỉm cười chào ông một cách lịch sự: "Chào chú Thận."
Phí lão gia tử có chú Thân bên cạnh, cũng là quản gia lớn tuổi nhất trong Phí gia, chú Thận trẻ hơn chú Thân, thỉnh thoảng ông đi lại giữa biệt thư riêng phía Nam và nhà tổ, không chỉ nhận lệnh chủ tịch Phí, mà còn chăm sóc cuộc sống hàng ngày của đại công tử Phí gia.
"Chào cô." Chú Thận mỉm cười thân thiện, sau đó quay đầu nhìn Phí Nghi Chu, gọi: "Chào đại thiếu gia."
Phí Nghi Chu nhẹ nhàng lãnh đạm gật đầu, lễ phép hỏi chú Thận: "Phòng ngủ đã sắp xếp lại chưa chú?"
Đối phương cung kính trả lời: "Mọi thứ đều được sắp xếp theo chỉ dẫn của ngài."
Phí Nghi Chu khẽ mỉm cười: "Vất vả cho chú."
"Chỉ là nhiệm vụ thôi." Chú Thận nói xong liền xoay người đứng sang một bên, dang tay ra hiệu mời hai người lên lầu.
Sau khi chào quản gia, Phí Nghi Chu dẫn Ân Tô Tô trực tiếp lên tầng một, đến cửa phòng ngủ chính.
Dù có xây dựng tinh thần đến mức nào, trái tim của Ân Tô Tô vẫn đập điên cuồng không thể kiểm soát khi cô nhìn cánh cửa đóng kín.
Thình thịch, thịch thịch.
Tần số nhanh đến mức gần như đã vượt quá giới hạn của con người bình thường.
Đầu ngón tay cô đồng thời run rẩy không ngừng, cô hạ mi xuống, lén lút hít một hơi thật sâu, cố gắng bình tĩnh lại.
Nhưng hoàn toàn ngược lại.
Càng muốn bình tĩnh lại càng hoảng loạn.
Tay cô càng lúc càng run, cô không còn cách nào khác đành phải khép ngón tay lại, ôm chặt túi đeo vai.
Đột nhiên, nghe thấy tiếng khóa cửa.
Là Phí Nghi Chu cầm nắm cửa, nhẹ nhàng xoay, mở cửa.
Toàn thân Ân Tô Tô run lên, vô thức ngẩng đầu lên.
Phòng ngủ chính không bật đèn, xung quanh tối đen như mực. Từ góc nhìn của cô nhìn vào bên trong, chỗ nào là cửa phòng chỗ nào là phòng ngủ, rõ ràng là một con quái vật há to miệng đầy máu, có khả năng ăn thịt người đến tận xương tủy.
Đối lập hoàn toàn với sự hoảng hốt và lo lắng của cô, Phí đại công tử bước thẳng vào phòng bằng đôi chân dài, đầu ngón tay tùy ý chạm vào công tắc cảm ứng trên tường.
Căn phòng ngay lập tức được thắp sáng rực rỡ.
Bóng tối bị xua tan, ánh sáng từ ngọn đèn trên cao có màu cam của hoàng hôn, màu cam ấm áp, làm dịu đi tâm trạng lo lắng của Ân Tô Tô.
Ngay sau đó, thanh âm của Phí Nghi Chu uể oải vang lên.
"Tôi phải xem ghi chép biên bản cuộc họp." Thái tử gia nói thì đã bước vào phòng thay đồ rộng rãi và ngăn nắp, thản nhiên cởϊ áσ khoác vest và cà vạt trên cổ, cởi cúc khuy áo sơ mi, vừa xắn tay áo lên vừa rũ mắt chậm rãi bước ra ngoài, biếng nhác như thường lệ: "Quần áo thay của em để trên giường, đi tắm trước đi."
Giọng điệu và cử chỉ này tự nhiên khiến Ân Tô Tô gần như có ảo giác.
Như thể họ không phải là cặp vợ chồng mới cưới ngày đầu tiên mà là một cặp vợ chồng già đã chung sống nhiều năm và hiểu rõ về nhau.
Nhìn thấy người đàn ông này đã ngồi ở bàn làm việc, đeo kính và làm việc, Ân Tô Tô đứng ở cửa như một kẻ ngốc, hồi tưởng lại quá khứ bằng đôi mắt sâu thẳm, chỉ cảm thấy rất kính nể.
Bội phục, quá bội phục.
Thế nào là sếp lớn, đây chính là sếp lớn, sóng to gió lớn gì người ta chưa từng thấy?
Không phải chỉ là ở chung thôi sao, chuyện có bao lớn, nhìn người ta bình tĩnh thế nào kìa!
Với một tiếng thở dài như vậy, bản thân cô đã bình tĩnh lại.
Ngẫm lại cũng đúng.
Mọi người đều là người trưởng thành, đã ký kết hôn ước giả, anh muốn một người vợ có thể đối phó với trưởng bối, cô muốn tiền bạc, danh vọng và tài nguyên, nỗ lực của nhau sẽ được đền đáp xứng đáng. Cuộc sống sống chung trợ diễn cho nhau chẳng phải tốt sao?
Cô hoảng cái gì, sợ hãi cái gì?
Lùi lại mười ngàn bước mà nói, như chị Lương đã nói trước đó, Phí đại công tử đẹp trai lắm tiền như vậy, ngủ với anh cô cũng sẽ không thiệt thòi gì, không chỉ không lỗ, còn có thể khoe khoang mười năm.
Sau khi nghĩ, Ân Tô Tô nheo mắt lại, xem như hoàn hoàn đả thông tư tưởng.
Không quan tâm, đến đâu thì đến.
Ân Tô Tô nghiến răng, bước đến giường, nhặt chiếc váy ngủ nữ sạch sẽ gấp gọn rồi quay vào phòng tắm.
Phòng ngủ chính rộng đến mức nực cười, phòng tắm đi kèm cũng rất rộng rãi, đồ dùng tắm bằng gốm sứ ở khu trong cùng không còn có thể gọi là bồn tắm nữa mà là bể tắm.
Ân Tô Tô đặt quần áo sạch lên kệ, lại liếc nhìn bồn rửa mặt.
Trên kệ có hai chiếc bàn chải đánh răng điện cao cấp nhất, một đen và một trắng, được nhập khẩu từ Đức, thiết kế dành cho các cặp đôi.
Ân Tô Tô nhướng mày. Sau khi xem xét lại, phát hiện ngoài bàn chải đánh răng, trên tủ còn có rất nhiều sản phẩm chăm sóc da dành cho phụ nữ, tất cả đều được đặt làm từ các thương hiệu lớn, còn mới nguyên chưa mở.
Những cái này......
Đều là anh thay cô
chuẩn bị?
Trong lòng cảm thấy kỳ lạ, Ân Tô Tô lắc đầu, dừng suy nghĩ kịp thời, cởϊ qυầи áo và đi tắm.
Đầu vòi hoa sen được bật lên, dòng nước ấm áp xối xuống, gột rửa mệt mỏi khắp cơ thể.
Ấm áp, rất thoải mái.
Ân Tô Tô hài lòng thở dài, rồi nhàn nhã gội đầu, nhàn nhã tắm rửa, nhàn nhã bảo vệ làn da, cắm máy sấy tóc nhàn nhã sấy khô tóc.
Đúng lúc này, màn hình điện thoại di động trong túi chống nước đột nhiên lóe lên rồi sáng lên.
Ân Tô Tô nghi hoặc. Chớp chớp mắt, nhìn sang thì thấy mình đã nhận được một tin nhắn WeChat mới.
Cô tùy ý bấm vào, sau đó cô ngạc nhiên phát hiện người gửi chính là Hướng Vũ Lâm.
Hướng Vũ Lâm: Tô Tô, tôi có một người bạn là nhà sản xuất, gần đây đang có ý định quay một bộ phim truyền hình mới, tôi đọc kịch bản thấy nhân vật nữ chính trong đó tính cách không tệ, hơn nữa còn rất hợp với cô. Cô có muốn tìm hiểu chút không?
"..." Nhìn dòng chữ này, Ân Tô Tô không khỏi nhướng đôi lông mày mỏng.
Mặc dù cô và Hướng Vũ Lâm đều là nghệ sĩ của Hoa Nhất nhưng họ hoàn toàn không có điểm chung.
Gần đây vị đại hoa sư tỷ này muốn tặng quà sinh nhật cho cô, còn giới thiệu tài nguyên cho cô, quả thực là chuyện lớn.
Ân Tô Tô tuy gà nhưng cô đã làm trong ngành nhiều năm như vậy nên không phải là ngốc bạch ngọt không rành thế sự.
Chuyện khác thường xảy ra chắc chắn có yêu quái, việc Hướng Vũ Lâm đột nhiên đến tỏ lòng tốt khiến cô cảnh giác.
Ân Tô Tô cầm điện thoại, nheo mắt, không trả lời đối phương ngay mà thay vào đó, sau khi suy nghĩ một lúc, cô trực tiếp chụp ảnh màn hình giao diện trò chuyện và chuyển tiếp cho Lương Tịnh.
Ân Tô Tô: [Hình ảnh]
Ân Tô Tô: [Chị, nhìn xem]
Trong hai năm qua, Lương Tịnh chỉ quản lý mỗi Ân Tô Tô, vì vậy mục tiêu công việc của cô ấy thực ra rất đơn giản, gói gọn trong một câu: Làm cho Ân Tô Tô nổi tiếng.
Vì vậy, khi Ân Tô Tô gửi tin nhắn WeChat cho Lương Tịnh, chị Lương, quản lý của cô cũng đang nỗ lực để đạt được mục tiêu công việc này - ăn tối với một số giám đốc điều hành đài truyền hình để bàn bạc về việc hợp tác.
Nhìn thấy tin nhắn WeChat do Ân Tô Tô gửi, Lương Tịnh lợi dụng mấy người đứng đầu đang tán gẫu khoe khoang, lặng lẽ bấm vào bức ảnh lớn, nhìn kỹ, liền bị sốc.
Lương Tịnh cau mày suy nghĩ một lúc rồi trả lời Ân Tô Tô: [Đừng trả lời, giả vờ như không nhìn thấy, đợi trễ chút chị gọi cho em.]
Ân Tô Tô: [Được.]
Nói xong lời này, Ân Tô Tô cảm thấy hơi kỳ lạ, tiếp tục gõ: [Sao lại trễ chút? Bây giờ chị không tiện sao?]
Lương Tịnh trả lời cô: [Đang tham dự một bữa tiệc.]
Ân Tô Tô: [Bữa tiệc kiểu gì?]
Lương tịnh: [Không phải chị đã đề ra một vài chương trình tạp kỹ trong thỏa thuận trước đó với Phí Nghi Chu sao? Khả năng thực thi của kim chủ ba ba của chúng ta rất ấn tượng, chiều nay một giám đốc truyền hình cấp cao đã gọi điện cho chị, hẹn chị ăn cơm nói chuyện.]
Ân Tô Tô hơi ngạc nhiên: [Nhanh vậy?]
Ân Tô Tô lại cau mày, nhanh chóng dùng ngón tay chọc vào màn hình: [Nhưng chị ơi, em vẫn phải quay web drama kia trong hai tuần, sau đó có thể em sẽ tiến tổ của "Phàm độ". Đoán sau này sẽ không có nhiều thời gian tham gia các chương trình tạp kỹ nhỉ?]
Lương Tịnh: [Em thật ngốc! Trước hết chúng ta hãy thương lượng và ký hợp đồng, mùa này nếu không được thì đợi mùa sau. Hiện tại kim chủ ba ba rất quan tâm đến em, việc gì cũng phải rèn sắt khi còn nóng, đừng tưởng rằng sau khi ký hợp đồng thì mọi việc đều ổn định, lỡ như sau này anh ta không còn hứng thú với em nữa mà tìm một nữ diễn viên khác để kết hôn giả, chẳng phải toàn bộ tài nguyên của em sẽ rơi vào túi người khác sao?]
Ân Tô Tô 囧, chớp mắt trả lời: [Em nghĩ... ừm. Em chỉ nói theo phán đoán của cá nhân mình, anh ấy chắc là không phải loại người như vậy đâu.]
Lương Tịnh: [Cắt.]
Lương Tịnh: [Mấy công tử giàu có này, ai mà không thích chơi nữ minh tinh? Bảo bối ngốc nghếch của chị, em phải bảo vệ trái tim mình, đừng để bị vẻ ngoài lừa dối, trên đời không có nhiều chiến thần tình yêu thuần khiết như vậy.]
Lương Tịnh: [Hiện tại em đi theo Phí Nghi Chu chỉ để làm một việc - lấy tiền và tài nguyên. Có quá nhiều rồi thì đừng tham, tham không được cũng tham không nổi. Nhớ kỹ chưa?]
Nhìn những lời này, Ân Tô Tô đột nhiên ngừng sấy tóc, cụp mắt xuống, chìm trong suy nghĩ.
Cùng lúc đó, tại khu vực làm việc cách cửa chục mét, Phí Nghi Chu vừa kết thúc cuộc họp video tạm thời kéo dài khoảng 15 phút.
Anh tắt máy tính, tháo kính ra, nhẹ nhàng nhéo giữa lông mày, giữa hai lông mày lộ rõ
vẻ mệt mỏi.
Đợi Ân Tô Tô từ phòng tắm ra rất lâu, anh có chút nghi hoặc, ban đầu anh không muốn thúc giục cô, nhưng khi nhìn đồng hồ, anh phát hiện ra cô đã ở trong đó bốn mươi phút.
Lâu như vậy?
Có thể xuất hiện tai nạn nào đó không?
Phí Nghi Chu khẽ cau mày, chỉ trong mấy giây, anh đã tính toán ra rất nhiều tình huống ngoài ý muốn có thể xảy ra với cô, chẳng hạn như bật máy sưởi quá mức, thiếu oxy ngất xỉu, hay vô ý trượt ngã.
Mà mỗi thứ trong số này đều giống như những gì cô có thể làm.
Đầu óc quay cuồng ngàn lần, Phí Nghi Chu từ sau bàn đứng dậy, đi thẳng đến cửa phòng tắm.
Cộc cộc.
Anh giơ tay gõ cửa, trầm giọng gọi: "Tô Tô?"
Trong phòng tắm ngay cạnh cửa.
Tiếng gõ cửa và một giọng nam trầm từ tính lần lượt vang lên, những suy nghĩ lang thang của Ân Tô Tô đột nhiên bị kéo lại, sau đó cô từ từ tỉnh lại. Cô cho rằng Phí Nghi Chu đến gọi vì anh đang vội đi vệ sinh nên cao giọng nói "đợi một chút" đồng thời vội vàng cất máy sấy tóc và chai lọ bày ra.
Ngoài cửa, Phí Nghi Chu nghe được giọng của cô, trái tim treo lơ lửng của anh cuối cùng cũng rơi trở lại. Ngay khi anh định bảo cô không cần sốt ruột, cánh cửa phòng tắm trước mặt mở ra với một tiếng cạch.
Đây hoàn toàn là hành động phản xạ có điều kiện, Phí Nghi Chu hơi ngước mắt lên.
Hơi nóng hòa quyện với mùi thơm của dầu gội ùa ra như một làn sương mù trắng xóa, bóng dáng cô gái trẻ hiện ra sau màn sương trắng.
Cô được quấn trong chiếc váy ngủ anh chuẩn bị cho cô, khuôn mặt ngọc trắng sứ vì nóng mà đỏ bừng, đôi mắt đen như bị choáng váng bởi một tầng hơi nước mỏng manh, mờ ảo mê hoặc, hoa hồng đượm tuyết, vô cùng quyến rũ.
Chỉ trong mười giây ngắn ngủi, đôi mắt của Phí Nghi Chu đột nhiên tối sầm lại.
Anh thấy mái tóc đen dày của cô đã được gội nhưng chưa khô hẳn, đuôi tóc vẫn còn ướt.
Vài sợi tóc ướt dính vào đôi má đỏ bừng của cô.
Làm thế nào để mô tả sự xuất hiện này?
Giống như một con hồ ly nghịch ngợm vừa vui đùa dưới mưa.
Giống như việc The Beatles đánh những nhịp trống dồn dập để chào đón đoạn cao trào của một bài hát.
Giống như những giọt mồ hôi mỏng còn sót lại sau khi ân ái mãnh liệt, thấm vào cơ thể ngọt ngào của cô một cách bừa bãi.
Ngón trỏ bên người Phí Nghi Chu nhảy lên mấy cái, đột nhiên đau đến thấu xương.
Muốn hút thuốc.
Nhưng tiếc thay, anh lại không mang theo thuốc...
"Xin lỗi, tôi vừa trả lời tin nhắn của người đại diện." Ân Tô Tô không nhận ra rằng nguy hiểm đang đến gần, cô nhếch khóe miệng, trông vẫn dịu dàng và thân thiện, nở một nụ cười ngọt ngào chuyên nghiệp với Phí Nghi Chu, "Tôi dùng phòng tắm xong rồi, anh dùng đi."
Nói xong, cô cúi đầu chuẩn bị tránh anh.
Tuy nhiên, vừa đi ngang qua Phí Nghi Chu, lại cảm giác được cổ tay mình bỗng nhiên siết chặt, bị năm ngón tay mảnh khảnh nắm.
Ân Tô Tô dừng lại, khó hiểu quay đầu.
Một giây tiếp theo, cằm cô bị nâng lên, tầm mắt thay đổi kinh ngạc, bị ép nhìn từ dưới lên trên, bắt gặp một đôi mắt trầm như biển tĩnh, sâu không thấy đáy.
Phía trên, Phí Nghi Chu từ trên cao nhìn xuống, nhìn thẳng cô gái trước mặt, không nói một lời, trong mắt đen đến đáng sợ.
Đổ lỗi do cô xui xẻo.
Khi anh muốn hút thuốc, thuốc lại không ở trên người.
Thế là cơn nghiện dâng lên trong lòng, đốt cháy lý trí và sự tập trung của anh.
Mà anh đã tưởng tượng rất lâu về việc hôn đôi môi này sẽ như thế nào...
Ân Tô Tô mờ mịt không biết Phí Nghi Chu muốn làm gì, cô chỉ cảm thấy hoang mang, kỳ lạ và hơi sợ. Trong lúc nhất thời, cô cau mày, khẽ mấp máy môi, muốn nói gì đó hoặc hỏi gì đó, không ngờ, cô còn chưa kịp nói gì thì môi người đàn ông đã hung hăng áp xuống.
Anh hôn cô như vũ bão.