“Cậu tránh cái gì?” Tào Ngưng tới gần hơn chút nữa, đang định hôn trả lại thì đã thấy đối phương lùi về sau. Động tác này rước lấy ánh mắt cười như không cười của Tào Ngưng, giống như cậu đã hiểu rõ tất cả.
Tên kia, cậu giỡn đủ chưa?
Trương Thanh Vận trầm mặc ngồi một chỗ, kéo dài khoảng cách với Tào Ngưng. Trên mặt là biểu cảm khó có thể nói thành lời, có chút xoắn xuýt, có chút ngượng ngùng xen lẫn một chút lúng túng.
Lúc này nếu như cậu nói thẳng với Tào Ngưng sau đó nhận sai kết quả có lẽ sẽ không quá xấu.
Người trẻ tuổi mà, ai chẳng ham chơi, nhất thời kích động phạm chút sai lầm, không có gì là không thể tha thứ.
Tào Ngưng coi như muốn báo thù Trương Thanh Vận, cũng sẽ không quá đáng, nhiều nhất cũng chỉ là chút trừng phạt nho nhỏ.
Thế nhưng, người trẻ tuổi còn có một cái bệnh chung đó chính là không muốn chịu thua, Trương Thanh Vận không tin, ngoại trừ cách thẳng thắn xin lỗi sẽ không có cách nào khác giải quyết chuyện này.
Trong lòng nghĩ rất nhiều, cuối cùng cậu nói: “Khụ, tôi là lần đầu tiên quen bạn trai, cậu thì sao?”
Trương Thanh Vận giơ tay lên che miệng, tạo thành một biểu cảm thẹn thùng đủ chuẩn.
Cậu diễn quá xuất thần đến nỗi Tào Ngưng cũng bị dẫn dắt theo, gò má có hơi nóng, nói: “Bạn gái thì sao?”
Hóa ra cậu không phải đang trả lời câu hỏi của Trương Thanh Vận, mà là hỏi lại.
“Ừm, cũng chưa có quen bạn gái.” Trương Thanh Vận khẽ nâng cằm nói: “Bộ dáng chiều nay của tôi cậu cũng thấy rồi đó, con gái không thích kiểu này.”
Tào Ngưng liếc mắt đánh giá đối phương, xác thực bộ dáng lúc chiều của Trương Thanh Vận cậu cũng không còn nhớ rõ. Có điều bây giờ vén tóc lên lộ ra vầng trán và cả khuôn mặt thì lại khác hẳn.
“…”
Nhận thấy mình nhìn người ta hơi lâu, Tào Ngưng lập tức dời mắt sang chỗ khác: “Ồ tại sao?”
“Ừm, không muốn tìm người
ở ngoài, toàn là thích vẻ bề ngoài của tôi, không có gì thú vị. Tôi muốn tìm một người có thể yêu thích vẻ đẹp bên trong của tôi, giống như Ngưng Ngưng cậu vậy.” Trương Thanh Vận nói: “Cậu khẳng định không phải vừa ý gương mặt của tôi phải không?”
Bằng không chiều nay cũng sẽ không nhận lời tỏ tình – giải thích như vậy có thể hay không khiến Tào Ngưng tức tới hộc máu.
“…” Tào Ngưng không có hộc máu, chỉ cảm thấy khó chịu.
Cái tên Trương Thanh Vận này toàn là đứng trong bóng tối ném đá giấu tay.
Chủ đề này chấm dứt ở đây, Trương Thanh Vận vẫn là chiếm thế thượng phong, thế nhưng cậu cảm giác, quá mệt mỏi. Đấu võ mồm với Tào Ngưng so với việc làm nguyên bài thi Toán học còn mệt hơn.
“…”
Im lặng chờ món ăn được đưa lên, ăn cơm tối.
Đây là bữa cơm cậu tự móc tiền túi ra chi trả xa xỉ nhất từ trước tới giờ, cũng là bữa cơm khó nuốt nhất, cậu còn không có hứng động đũa, vì ăn kiểu gì cũng không ra mùi vị.
Đầu bếp nhà hàng năm sao, nấu ăn mặc dù không tệ, nhưng dù sao cũng không phải do công lực, chủ yếu vẫn là do nguyên liệu đắt tiền.
Nói cách khác, món ăn như vậy rất nhiều đầu bếp đều có thể làm được, ngay cả Trương Thanh Vận, nếu cậu muốn làm.
Thế nhưng Trương Thanh Vận bình thường rất ít khi tự mình nấu ăn, bởi vì đối với Trương Thanh Vận đôi tay của cậu rất quan trọng, có một vết sẹo nhỏ thôi cũng không được. Hơn nữa hai tay này là dùng để kiếm tiền, muốn cậu dùng đôi tay này làm đồ ăn cho người khác ăn, căn bản không có cửa.
Toàn thế giới chỉ có ba cậu và Trương Thanh Đình đã từng ăn qua.
Đến cả hai người bạn cùng phòng của cậu cũng không biết, hóa ra Trương Thanh Vận biết nấu ăn.
Bây giờ cậu ngồi ở đây, giống như đang thưởng thức tay nghề của đầu bếp năm sao nhưng thật ra nội tâm là đang cầu khẩn Tào Ngưng ăn xong bữa ăn này thì có thể thông suốt rồi nói chia tay với cậu.
Kỳ thực Trương Thanh Vận không hiểu, Tào Ngưng hao tổn nhiều sức lực như vậy là vì cái gì, nếu chỉ tranh thắng thua đơn giản thì thật không đáng.
Không bằng trực tiếp nói rõ, để cho cậu quỳ xuống xin lỗi, như vậy không phải tốt hơn sao.
Chí ít không cần đặt mình vào mấy cái nguy cơ không thể lường trước.
Trương Thanh Vận dám khẳng định, nụ hôn đầu tiên của tên nhóc này nhất định đã bị mình chà đạp, bằng phản ứng của cậu ta liền có thể nhận ra…
“Có muốn uống một ly không?” Tào Ngưng quả thực gọi người tới khui rượu, là một bình rượu Đại Thiên.
“…” Trương Thanh Vận yên lặng thở ra một hơi, âm thanh không lớn nói: “Có điều tửu lượng của tôi hơi kém, không uống nhiều với cậu được rồi.”
“Tửu lượng của tôi cũng không tốt, một ly thì còn được…” Tào Ngưng liếc mắt nhìn chai rượu: “Còn dư cứ để ở đây đi, lần sau chúng ta tới uống tiếp.”
“…” Trương Thanh Vận nhìn cậu, suýt nữa không cười nổi, có điều cuối cùng cũng thành công nặn ra một nụ cười cưng chiều tiêu chuẩn.
“Uống đi.” Tào Ngưng cầm ly rượu lên, nghiêng mặt chậm rãi uống.
Cái gọi là dằn vặt lần nhau, gần như chính là như vậy.
Trương Thanh Vận cũng cầm ly rượu lên uống, dùng tay che đi vết rượu còn sót nơi khóe môi, trán bỗng nhiên nóng hầm hập, nếu nói cả người đều tỏa ra hơi nóng cũng không quá.
“Rượu này không tệ.” Cậu mơ hồ nói.
Tào Ngưng nhìn cậu, bất giác cầm ly rượu lên uống một hớp, bởi vì Trương Thanh Vận vừa uống rượu xong so với Trương Thanh Vận lúc trước khi uống càng…
Bộ dạng hiện tại của Trương Thanh Vận, viền mắt đo đỏ, lúc nhìn người khác cặp mắt hoa đào sẽ khẽ cong lên. Trong con người tỏa ra ánh sáng dịu dàng, thời điểm nhìn thẳng vào người khác giống như đang đứng trong bóng tối, ngừng…
Tào Ngưng đặt ly rượu xuống, im lặng không lên tiếng rót cho Trương Thanh Vận ly rượu thứ hai.
“Tôi không uống, uống nữa sẽ say.” Đối mặt với ly rượu đang đưa tới, Trương Thanh Vận dùng tay đẩy về phía trước, đính kèm theo đó là một nụ cười trên môi, như gió xuân ấm áp khiến người ta không tức giận được.
Tào Ngưng nhìn cậu không uống, mím môi một chút, ngược lại cũng không ép buộc nữa.
“Rượu ngon như vậy, không uống thật đáng tiếc.” Dứt lời, cậu ngửa cổ uống hết chút rượu còn sót lại trong ly.
Ăn cơm xong, ai cũng không muốn ăn thêm nữa.
Mà rượu cũng uống xong, càng không muốn uống thêm.
Khung cảnh này hẳn là giống như vừa đám phán xong vụ làm ăn chuẩn bị về nhà.
Nghĩ tới cái này, trong đầu Trương Thanh Vận xoay một vòng, cậu vẫn như cũ không nhúc nhích, cũng không có ý định mở miệng.
Ngón tay miết miết ly rượu trong suốt, Tào Ngưng cũng không định mở lời.
Bọn họ cũng không phải rảnh rỗi quá mà ngồi đây, trên cơ bản là đang tranh ai bình tĩnh hơn, ai cũng không muốn mình là người nhận thua đầu tiên.
Con người có đôi lúc chính là một sinh vật kì quái như vậy.
Rõ ràng chỉ cần nhượng bộ một chút là có thể giải quyết được vấn đề, nhưng lại không làm, coi như muốn cá cược một lần, tự mình tìm đường chết.
Trương Thanh Vận đã từng nghĩ tới, thôi thì cứ nhận thua đi, thế nhưng khi đứng trước mặt Tào Ngưng vẫn là không có cách nào mở miệng được.
Trương Thanh Vận biết, Tào Ngưng cái gì cũng hiểu, chiều nay lúc mình tỏ tình chỉ đơn giản là một trò đùa.
Đối phương ấy vậy mà không nói hai lời đã chấp nhận, rõ ràng là muốn đùa giỡn lại mình.
“…” Trương Thanh Vận có lòng tự ái rất cao, nếu là bạn học khác phỏng chừng việc này cứ như vậy bỏ qua, thế nhưng đυ.ng phải Tào Ngưng, cậu vẫn không muốn nhận thua.
Nếu có thể bức Tào Ngưng tự mình nói ra, như vậy là tốt nhất.
Trương Thanh Vận thay đổi tư thế ngồi, giơ tay lên chống cằm, nhìn chằm chằm Tào Ngưng ngồi kế bên.
Nhìn vào ánh mắt Tào Ngưng, không có chỗ nào là không mang ý tứ trào phúng.
“…” Trương Thanh Vận cố gắng nhịn a nhịn, cuối cùng ai mới là người nên trào phúng ai, rõ ràng cậu bị người ta cưỡng hôn còn ở đây dùng ánh mắt đó nhìn tôi, ha ha ha.
“Ngưng Ngưng.” Trương Thanh Vận mở miệng, mọi sự chú ý tầm trung hết lên người Tào Ngưng, cậu biết Tào Ngưng đang tính kế, chỉ là không biết sẽ làm gì.
Chỉ thấy Trương Thanh Vận đột nhiên đứng lên nói: “Tôi đi tính tiền, cậu ở đây chờ tôi được không?”
Tào Ngưng trơ mắt ra nhìn Trương Thanh Vận bước ra khỏi phòng.
Cậu đã quên nói với Trương Thanh Vận là có thể ngồi tại chỗ gọi người tới đây tính tiền, không cần tự mình đi ra ngoài.
Chờ tới lúc Tào Ngưng phục hồi lại tinh thần, đã qua năm phút mà Trương Thanh Vận vẫn chưa quay trở lại.
“…” Lông mày Tào Ngưng nhíu lại, đột nhiên có dự cảm xấu.
Giờ phút này cậu cho rằng Trương Thanh Vận chắc chắn đã chạy trốn rồi. Đối phương kì thực không tính tiền, sau đó bỏ cậu một mình ở lại khách sạn.
Nghĩ tới đây, Tào Ngưng đầu tiên là cười lạnh một cái, cậu nói không đem tiền chỉ là gạt Trương Thanh Vận, không ngờ Trương Thanh Vận dám làm như vậy, muốn ăn đòn có phải không!
“Cậu chờ đó!” Tào Ngưng nghiến răng nghiến lợi đứng lên, giận đùng đùng mở cửa đi ra ngoài.
Thế nhưng vừa mới mở cửa đã đυ.ng phải một người.
Trương Thanh Vận đang thở phì phò nhìn cậu kinh ngạc hỏi: “Sao cậu gấp gáp dữ vậy? Có chuyện gì hả?”
“…” Tào Ngưng đứng đó ngẩn người, bởi vì Trương Thanh Vận hiển nhiên không chạy trốn, cậu ta thật sự đi tính tiền?
“À, tôi biết rồi.”Trương Thanh Vận suy nghĩ một chút bỗng nhiên tỉnh ngộ, Tào Ngưng hẳn là tưởng mình chạy trốn cho nên mới nổi giận đùng đùng lao ra ngoài, vậy cũng thật tội, Trương Thanh Vận nắm cằm Tào Ngưng, nói: “Ngưng Ngưng, cậu như vậy là không được rồi, tôi dù sao cũng là người có nguyên tắc.”
Trong phút chốc hô hấp Tào Ngưng bị đình chỉ.
Hai giây qua đi, cậu nghiêng mặt qua thoát khỏi tay Trương Thanh Vận, thuận tiện lui về phía sau hai bước, cách Trương Thanh Vận xa một chút.
Nhìn thấy hình ảnh này trong lòng Trương Thanh Vận cười nhạt, tên nhóc nhà cậu, muốn đấu với gia đây, cậu vẫn còn kém lắm.
“Cậu thật sự đi tính tiền?” Đối phương có vẻ rất kinh ngạc.
“Ừm, tính tiền.” Trương Thanh Vận gật gù, khóe môi cong lên.
“Đi nhanh như vậy, cậu còn muốn đi đâu nữa à.” Tào Ngưng nói.
“Hả? Muốn đi đâu?” Trương Thanh Vận ngơ ngác, sau đó mới nở nụ cười nói: “Sao vậy, cậu ăn chưa no còn muốn đi chỗ khác ăn nữa à?”
Tào Ngưng lắc đầu một cái: “Ăn thì miễn đi, đêm nay dù sao cũng là lần hẹn hò đầu tiên của chúng ta, cứ ở lại đây đi.”
“…” Trương Thanh Vận há miệng rồi khép lại, rồi lại há miệng rồi lại khép không biết bao nhiêu lần, cậu thật sự không hiểu sao cuối cùng lại thành ra như vầy, mướn phòng?
“Tôi với cậu dù sao cũng là nhất kiến chung tình, môi
cũng hôn rồi, ôm cũng ôm rồi, còn mỗi bước
cuối cùng nữa thôi, cậu nói có đúng không? Trương Thanh Vận?” Tào Ngưng dựa vào cửa, nhìn Trương Thanh Vận, khóe miệng cong lên tạo thành một nụ cười vô cùng đẹp đẽ.
“…” Trương Thanh Vận lúc đầu còn liều mạng khen con nhà người ta đẹp như Khổng Tước, lúc này quả thực nói không nên
lời, cũng chẳng còn tâm trạng thưởng thức cái đẹp trước mắt. Cậu chỉ biết một sự thật, lúc này, mình đã đá vào tấm sắt rồi.
Mà cái cây thiết bản này đang vươn ngón tay chạm chạm mặt Trương Thanh Vận, nụ cười ngọt tới phát ngấy: “Mướn phòng, ok?”
Cả người Trương Thanh Vận run cầm cập, bất động, thật lâu mới có phản ứng.
“Bây giờ mướn phòng có phải quá nhanh không, tôi vẫn chưa chuẩn bị tâm lý.” Nuốt nước miếng cái ực, cái này căn bản là mình chưa nghĩ tới.
Nghĩ tới đây, Trương Thanh Vận nhìn Tào Ngưng một chút, cậu rốt cuộc cũng thừa nhận, đạo hạnh của mình chưa đủ sâu, Tào Ngưng mới đích thực là cỗ máy chiến đấu thâm tàng bất lộ.
Có điều, Trương Thanh Vận cẩn thận suy xét lại thể hình của mình và Tào Ngưng. Bản thân dù sao cũng cao hơn Tào Ngưng 10cm, cái này có nghĩa là gì, ý là cho dù có mướn phòng đi chăng nữa, người chịu thiệt cũng là Tào Ngưng không phải mình.
Trương Thanh Vận không tin tới khi mình lột sạch Tào Ngưng rồi ném lên giường cậu ta còn có thể mạnh miệng?
“Được.” Nụ cười ám muội treo trên môi, Trương Thanh Vận liếc nhìn Tào Ngưng một chút: “Người đòi mướn phòng là cậu, người không chịu thua cũng là cậu, Ngưng Ngưng, qua khỏi đêm nay cậu đừng trách tôi.”
“…” Con ngươi Tào Ngưng co rút lại, bàn tay để trong túi nắm chặt lại: “Trương Thanh Vận cậu cũng đừng trách tôi, là cậu không từ chối, sau này đừng nói tôi miễn cưỡng cậu.”
Ừ thì cứ tới đi, dằn vặt nhau đi.