“Vậy cậu cũng đánh tôi thật đi, ai bảo cậu không dùng sức?” Trương Thanh Vận bắt lấy tay Tào Ngưng đánh vào mặt mình, vẫn chưa chú ý Tào Ngưng vốn đã đánh mình sắp thành cái đầu heo rồi.
“Cậu cút đi!” Tào Ngưng không muốn đánh Trương Thanh Vận nữa, đánh thêm chỉ tổ đau lòng chứ chả được ích gì. Cậu chống tay bước xuống người Trương Thanh Vận, bị Trương Thanh Vận ôm chặt eo: “Đừng đi, chúng ta nói chuyện chút, có chuyện muốn hỏi cậu.”
Tào Ngưng tức giận nói: “Nói gì?” Quay đầu lại trừng đối phương, hẳn là có liên quan tới chuyện tìm lại ký ức.
“Cậu nhớ lại thật à?” Trương Thanh Vận hỏi tới từng chi tiết nhỏ, cậu thật sự rất sợ, lúc nãy còn bị Tào Ngưng dọa cho khóc đủ hiểu cậu sợ tới mức nào.
“Thật.” Tào Ngưng thấy hắn như vậy cũng không có tâm trạng trêu chọc hắn nữa, nói cho cùng người này cũng là người chịu ủy khuất nhất: “Lúc gặp nhau ở Úc, cậu có phải bị ngốc không? Nếu không phải cậu ngốc chúng ta cũng không đến nỗi tách ra lâu như vậy.” Trong lòng Tào Ngưng cũng có oán khí, cảm thấy tất cả đau khổ cậu chịu đựng năm đó thật không đáng, nếu không phải cậu khóc lóc đi tìm người này chưa chắc gì bây giờ bọn họ đã được ở bên nhau như thế này.
“Nhớ ra là tốt rồi.” Trương Thanh Vận ôm lấy Tào Ngưng, thở phào nhẹ nhõm.
Tào Ngưng ở trong l*иg ngực Trương Thanh Vận bất an động đậy: “Tôi chạy cả đêm để tới đây đó, lúc trời còn chưa sáng đã xuất phát rồi.” Vừa tỉnh dậy cái gì cũng không muốn nghĩ, chỉ muốn chạy về ngay thôi: “Bây giờ tôi còn chưa dám mở máy, ba mẹ tôi hẳn là hận chết tôi rồi.”
Trương Thanh Vận sờ sờ lưng Tào Ngưng: “Chạy trốn quá ngầu, tôi ủng hộ cậu.”
“Lại không phải cậu chạy, tất nhiên cậu ủng hộ rồi.” Tào Ngưng đẩy đối phương ra, mở máy lên mới phát hiện vài tin nhắn được gởi tới, đều là của ba mẹ cậu.
“Mùng 6 tháng sau về nhà một chuyến, chú con kết hôn.” Trần phu nhân gửi tin nhắn báo.
Tào Ngưng nhíu nhíu mày, nói với người đang nằm bên cạnh: “Tháng sau chú tôi kết hôn, tôi phải về nhà một chuyến.”
“Chú cậu?” Cái ông chú làm họa sĩ đó thế mà cũng kết hôn, Trương Thanh Vận có chút bất ngờ, gật đầu nói: “Vậy thì về thôi.”
“Là chú ấy tự nguyện kết hôn, không phải bị ép buộc.” Tào Ngưng rũ mắt, nhìn chằm chằm tin nhắn, kỳ thực còn có mấy câu cậu vẫn chưa nói cho Trương Thanh Vận biết, mẹ cậu nói, lần này bà biết hai người ở bên nhau cũng không có ý định ngăn cản, chỉ có một điều kiện.
Con là con trai độc nhất trong nhà, ba mẹ không cần con kết hôn sinh con, thế nhưng ít ra ba mẹ cũng muốn có cháu ẵm bồng.
Nếu như con đáp ứng điều kiện này, ba mẹ sẽ chấp nhận người yêu của con, cũng sẽ chân thành mà chúc phúc cho hai đứa.
Tào Ngưng lơ đãng cất điện thoại đi, nằm trên giường ngẩn ngơ, trong lòng một mảnh rối ren. Trong nhà đưa ra điều kiện quá hấp dẫn, cậu đến nằm mơ cũng mơ hai người có thể ở bên nhau.
Nếu như có thể thì thật tốt biết bao.
“Nè.” Cậu đẩy nhẹ người Trương Thanh Vận, do bận rộn cả ngày nên đối phương có vẻ rất mệt: “Cậu thích con nít không?”
Trương Thanh Vận cười nói: “Thích chứ, nhưng dù sao cậu cũng không có sinh cho tôi được.”
Tào Ngưng do dự: “Nhưng mà có thể mang thai hộ…”
“Vẫn là quên đi, tôi cứ cảm thấy mang thai hộ không tốt lắm.” Trương Thanh Vận nói ra một tiếng phản đối, cũng không nhận ra biểu cảm khác lạ của Tào Ngưng, nằm một hồi thì rời giường: “Tôi đi phụ ba, ăn cơm sớm chút rồi nghỉ ngơi.”
“Ừm…” Tào Ngưng nhìn đối phương, nghĩ tới nghĩ lui bèn gửi cho mẹ cậu một tin nhắn: “Tụi con còn trẻ, mang thai hộ gì đó sau này hẵng nói nha mẹ.”
Trần phu nhân rất nhanh đã trả lời lại: “Các con còn trẻ, nhưng mẹ và ba con đã không còn trẻ nữa rồi.”
Tào Ngưng nhất thời nghẹn lại, nói vậy cũng đúng, ba mẹ lớn rồi muốn có cháu ẵm bồng là chuyện rất bình thường.
Tối nay mọi người đều rất vui vẻ, Trương ba nhìn thấy hai đứa nhỏ đầu giường cãi nhau cuối giường hòa cười tới nỗi mặt đầy nếp nhăn, luôn miệng bảo con trai gắp hết món này đến món khác cho Tào Ngưng.
“Ba, gần đây mẹ rất hay dẫn con trai bà ấy tới chỗ mình ăn cơm, ba thấy có ổn không?” Trương Thanh Vận có hơi lo lắng, dù lúc trước Mai Tử Thường đã nói rõ là không có ý định quay lại, cũng như cậu đã khuyên ba mình rất nhiều lần là việc đó không thể nào. Nhưng giờ nhìn lại vẫn không hiểu việc làm này của bà, nói chung chuyện cũng không thể nói trước được.
“Chuyện này…” Trương ba do dự một hồi rồi nói: “Họ tới ăn cơm thì chúng ta tiếp thôi, chúng ta mở quán ăn đây là việc cần làm.”
Trương Thanh Vận nghe vậy thì gật đầu, mặc dù không còn nghi ngờ nhưng vẫn phải nhắc nhở ba cậu một câu: “Ba phải cẩn thận, dù không có ý định quay lại cũng đừng thân thiết quá.”
Ba cậu tính tình dễ tin người, mấy cái chuyện tình cảm dây dưa không rõ này thật sự không hợp với ông.
Buổi tối về lại phòng, Tào Ngưng nói với Trương Thanh Vận: “Chuyện của ba cậu mà cậu cũng quản.” Nói thế nào thì ông ấy cũng là trưởng bối, làm gì có chuyện tình cảm của bậc trưởng bối tới lượt hậu bối như cậu quản chứ.
“Nếu tôi mặc kệ thì ai quản đây? Nhà tôi chỉ có mấy người, tôi không muốn bọn họ có chuyện gì.” Trương Thanh Vận đứng trong phòng cởi đồ ra để lộ nửa thân trên rắn chắc, chuẩn bị đi tắm rửa.
“Vậy tôi có phải người nhà của cậu không?” Tào Ngưng ngồi trên ghế, nhìn chằm chằm vóc người của người ấy nhà mình, eo ra eo, chân ra chân, không biết nói thế nào chỉ biết là rất là đẹp.
Chuyển lên gương mặt càng đẹp hơn: “Tính chứ, cậu là vợ tôi mà.”
“Tôi muốn bàn với cậu một chuyện.” Tào Ngưng rất nghiêm túc, nói với đối phương: “Tôi muốn nhờ người mang thai hộ đứa con trai.”
“Cái gì?” Trương Thanh Vận chưa kịp phản ứng: “Cậu từ đâu có cái ý nghĩ này vậy?” Nếu đây là ý của Tào Ngưng, vậy cũng quá đột ngột rồi? Trương Thanh Vận suy đoán, hẳn không phải là chủ ý của Tào Ngưng.
Nghĩ tới chuyện xảy ra mấy ngày nay, cậu đi tới ngồi xổm trước mặt Tào Ngưng, nói: “Người nhà cậu phát hiện rồi?”
Tào Ngưng không hiểu tại sao người này lại nhạy cảm tới như vậy, bị đoán ra rồi không thể làm gì khác ngoài việc gật đầu: “Phát hiện rồi, thế nhưng cũng không có ý muốn ngăn cản, chỉ là muốn chúng ta cho họ đứa cháu thôi.” Tào Ngưng thấy sắc mặt Trương Thanh Vận không tốt lắm bèn hỏi: “Cậu không vui?”
“Gen của cậu và một người xa lạ kết hợp lại cùng một chỗ, sinh ra đứa nhỏ so với tôi còn thân thiết hơn, cậu bảo tôi có thể không để ý sao?” Trương Thanh Vận ngẩng đầu lên nhìn đối phương, hai mắt cũng không chớp lấy một cái, biểu thị cậu lúc này đang vô cùng khó chịu.
“Dù sao bọn họ đã chấp nhận chúng ta rồi, chuyện này không dễ dàng gì, tôi không ngờ…”
“Cậu thử nghĩ nếu giờ tôi đi nhờ người mang thai hộ, sinh ra một thằng con trai mập mạp mang họ Trương, là con ruột của tôi, sau này sẽ cùng tôi ở một chỗ, cậu có đồng ý không?” Trương Thanh Vận hỏi.
Tào Ngưng vừa nghĩ tới liền cảm thấy không chịu được, cậu làm sao để một thằng nhóc chen vào giữa hai bọn họ được, nghĩ tới là thấy phiền rồi.
“Làm sao mà giống được, đứa nhỏ kia sẽ ở chỗ ba mẹ tôi, cũng không sống chung với chúng ta, là ba mẹ tôi muốn, không phải tôi muốn.” Cậu giải thích.
“Cậu đang làm khó dễ tôi.” Trương Thanh Vận đứng dậy, cầm đồ ngủ đi ra ngoài.
Trương Thanh Vận thì không muốn Tào Ngưng nhờ người mang thai hộ, còn Tào Ngưng lại cảm thấy việc đó cũng không có gì là sai, hai người bọn họ không thể sinh con, chung quy cũng phải cho gia đình câu trả lời.
Chưa kể cậu còn là con một trong nhà.
Trương Thanh Vận ngồi trong nhà tắm giặt đồ, nãy giờ cậu cũng đã suy nghĩ rất nhiều.
Cuối cùng cũng nghĩ ra được một cách trả đũa, cậu đi ra ngoài nói với Tào Ngưng: “Nhờ người mang thai hộ cũng được, nhưng phải sinh hai đứa, tôi một đứa cậu một đứa, nếu được tôi sẽ chấp nhận.”
Tào Ngưng trợn trắng mắt lên, chỉ vào người đối diện nói: “Cậu căn bản là không cần con, cậu chỉ muốn chọc tức tôi thôi.”
“Tại sao lại không muốn, ba tôi cũng muốn có cháu để ẵm bồng mà.” Trương Thanh Vận cười, ôm Tào Ngưng hôn lên cằm cậu một cái: “Đi ngủ thôi bảo bối, tối này chúng ta không lăn giường, ngày mai còn đi lấy tinh nữa.”
“Đệt!” Da đầu Tào Ngưng muốn nổ tung: “Lấy cái đầu cậu!”
Chuyện mang thai hộ cứ thế bỏ qua, Tào Ngưng nhất thời không thể nào chấp nhận Trương Thanh Vận có con ruột, cũng chính là có thể chấp nhận chuyện nhận nuôi, nhưng mà cũng là chuyện của sau này.
Trương Thanh Vận biết chuyện này vẫn chưa xong, ba mẹ Tào Ngưng nào dễ dàng thỏa hiệp như vậy.
Có bỏ qua cũng chỉ là tạm thời, nhưng thôi bình yên được lúc nào thì cứ tranh thủ mà hưởng thụ vậy.
Cách ngày 6 tháng sau vẫn còn một khoảng thời gian, thứ sáu tuần này chú Tào Ngưng gọi cho cậu, bảo cậu cùng với hắn đi kiểm tra sức khỏe trước hôn nhân.
Nghe giọng điệu của chú cậu, Tào Ngưng còn cho rằng chú mình bị làm sao liền không nói hai lời đồng ý đi theo.
Tào Liễm Chi nổi tiếng ăn chơi trác táng, đừng nói là người tận mắt chứng kiến như Tào Ngưng, những người khác trong dòng họ cũng sợ sức khỏe của hắn có vấn đề, còn chưa biết có thể có con được hay không.
“Chú, chú kết hôn đúng là chà đạp nhà gái.” Tào Ngưng nhìn chú cậu, câu đầu tiên nói chính là câu này.
“Tiểu tử thúi, có thể nói cái gì tốt lành được không?” Tào Liễm Chi cũng không thèm chấp nhặt với hắn, hai người cùng nhau tiến vào bệnh viện.
“Sức khỏe chú không sao chứ?” Tào Ngưng đánh giá chú mình một chút, nhìn qua so với năm rồi còn mập hơn một chút.
“Chú thấy cũng được, có điều vẫn phải kiểm tra cho chắc chắn.” Tào Liễm Chi nói: “Hay con cũng kiểm tra sức khỏe tổng quát đi, mấy năm rồi không kiểm tra?”
“Con còn trẻ mà, có thể bị gì chứ?” Tào Ngưng cười cười, trong lòng nghĩ tới chuyện kết hôn của chú cậu, người kia có biết tính hướng của chú cậu không?
Quen hết người này tới người khác, hơn nữa là trải khắp toàn cầu.
Năm nay cũng sắp ba mươi bảy tuổi rồi, cái phía dưới không biết có còn được hay không.
“Ai trước khi khám bệnh chẳng cảm thấy mình rất khỏe mạnh.” Tào Liễm Chi không thèm nghe lời cháu mình, tự mình đi lấy hai cái thẻ để hai người cùng nhau kiểm tra.
“Đệt, tại sao con phải kiểm tra sức khỏe trước hôn nhân.” Tào Ngưng trừng mắt.
“Ha ha, con không phải đang ở cùng với bạn trai sao, hạnh phúc không?” Tào Liễm Chi sờ sờ sau gáy cháu mình: “Cuối cùng cũng hết khổ rồi.”
“Chú nếu không muốn kết hôn có thể nhờ người mang thai hộ mà.” Tào Ngưng không có bài xích chuyện mang thai hộ, nếu không phải Trương Thanh Vận phản đối thì cậu đã sớm làm rồi.
“Con cũng đồng ý việc mang thai hộ à?” Tào Liễm Chi hỏi.
“Sao lại không, dù sao ba mẹ con cũng chỉ có mỗi mình con.” Chính mình lại theo con trai nhà người ta, cho ba mẹ một đứa cháu là việc nên làm.
“Ha ha, chú của cháu đối với việc kết hôn không có bài xích, dù sao chú cũng không phải thuần GAY.” Quan trọng nhất là, Tào Liễm Chi cũng không có người mình muốn bảo vệ, nên là sao cũng được.
“Chú là đồ không tim không phổi.” Tào Ngưng coi như hiểu rồi, chú cậu vốn là người đa tình, coi như kết hôn rồi, thì trái tim vẫn là lang thang không bến đỗ.
“Cháu cho rằng ai cũng như cháu chắc, cứ thích là bất chấp mà nhào tới, mất mặt biết bao nhiêu.” Tào Liễm Chi còn nhớ cái tên người mẫu năm đó, ấn tượng rất sâu sắc: “Tên là gì ấy nhỉ, Trương Thanh Vận đúng không, lâu rồi không thấy nó.”
“Chú không cần nhớ, cậu ta đã là người của con rồi.”
“Được được.”
Hai chú cháu bọn họ ngồi tán gẫu được một chút thì có y tá đến nhắc tới lượt kiểm tra.
Kiểm tra sức khỏe trước hôn nhân còn có một phân đoạn phải lấy tinh, mấy ngày nay không có lăn giường với Trương Thanh Vận nên lấy ra rất dễ dàng.
Tào Ngưng ngàn tính vạn tính cũng không ngờ tới, chú cậu vậy mà lại đặt bẫy để gài cậu.
Cũng do cậu quá hồ đồ, rảnh rỗi không có gì làm nhắn tin về cho mẹ cậu bảo bạn trai con không đồng ý chuyện mang thai hộ, hai người đừng nghĩ tới chuyện cháu nội nữa, cũng đừng mong chia rẽ chúng con, không có cửa đâu.
Nói tới dứt khoát như vậy, mẹ cậu cũng không phải dạng vừa gì, tất nhiên là phải nhờ chú cậu can thiệp rồi.
Trương Thanh Vận là người như thế nào, phía bên kia Tào gia đã điều tra xong, cũng biết hai người bọn họ mở quán ăn kỳ thực đều là do người bên nhà họ Trương xử lý, Tào Ngưng chỉ chịu trách nhiệm giữ tiền, không cần phải làm gì.
Sau khi tra xong tư liệu về Trương Thanh Vận, phía bên nhà Tào Ngưng cảm thấy Trương Thanh Vận không phải người có thể dựa vào, cái giới người mẫu căn bản quá loạn, rõ ràng là bán thân xác để kiếm tiền.
Còn lấy tiền Tào Ngưng để làm ăn, có khác gì bám váy đàn bà đâu?
Tại sao lại tìm một người như vậy?
Thế nhưng là con trai bọn họ thích người ta, bọn họ cũng không có cách nào. Người già rồi chỉ muốn yên bình, chống đối con trai một lần là đủ rồi, sau này cứ theo bọn nó thôi.
Thế nhưng cháu thì nhất định phải có.
Trần phu nhân không đòi hỏi nhiều, chỉ cần một là đủ.
Cho nên vừa có được t*ng trùng của Tào Ngưng liền đi tìm người thích hợp để mang thai hộ. Hiện nay nói cho cùng đây cũng không phải cách làm được nhiều người ủng hộ, bà cũng phải do dự rất lâu, quyết định ra nước ngoài tìm người, sinh ra đứa nhỏ con lai cũng không tệ.
Những chuyện này Trương gia không cách nào biết được, ngay cả Tào Ngưng cũng chưa từng hoài nghi.
Chuyện gần đây mọi người quan tâm nhất chính là chuyện của Trương ba cùng với chuyện của người quản lý quán ăn.
Người quản lý này họ Vương, tên là Vương Anh. Tính cách gọn gàng dứt khoát, là một vị nữ cường nhân trong truyền thuyết.
Cô từng làm quản lý cho không biết bao nhiêu quán ăn lớn nhỏ, trong nghề coi như cũng có chút danh tiếng.
Chỉ là đường tình cảm không mấy thuận lợi, năm nay bốn mươi tuổi rồi vẫn chưa lập gia đình.
Vương Anh cũng mới tới đây làm việc chưa bao lâu, liền coi trọng người chủ quản phòng bếp là Trương ba đây. Bằng sự hiểu rõ của cô đối với đàn ông, cô biết đây là người đàn ông tốt, đáng để phó thác cả đời.
Dù sao tuổi đã không còn nhỏ nên cô biết rất rõ bản thân mình muốn cái gì. Một khi đã xác định được mục tiêu thì sẽ cố gắng mà theo đuổi. Lại không phải mới mười tám hai mươi, có gì mà phải do dự băn khoăn.
Ở trong quán ăn Vương Anh hết lần này tới lần khác mở miệng khen Trương ba, những người khác làm sao mà không nhìn ra.
Trương ba biết được càng tỏ ra ngại ngùng, không biết nên làm thế nào.
Vương Anh là một người phụ nữ rất xinh đẹp, đứng cùng một chỗ với Trương ba nhìn vô cùng xứng đôi. Quan trọng là nhân phẩm tính cách tốt, có năng lực, có nguyên tắc.
Trương Thanh Vận rất coi trọng người như Vương Anh, cho nên hồi đầu mới dùng hết cách để mời cô về đây làm việc.
Vương Anh cũng không phải là người dễ dàng nhận lời làm việc cho người khác, cô đã cùng với Trương Thanh Vận nói chuyện rất lâu, sau khi nghe rõ kế hoạch phát triển cửa hàng trong tương lai mới đồng ý làm quản lý cửa hàng.
Không ngờ tới chính là chuyển tới chỗ làm mới này, lại gặp được người mà mình muốn nương tựa cả đời.
“Ba, việc này không thể do dự, ba cứ như vậy, chị ấy da mặt lại mỏng, sau này cũng không dễ dàng như vậy đâu.” Trương Thanh Vận gọi Vương Anh là chị, bởi vì Vương Anh chưa từng lấy chồng, lại chỉ lớn hơn Trương Thanh Vận có mười mấy tuổi, dù sao người ta cũng còn trẻ, gọi dì không thích hợp lắm.
“Sao mà được, người ta trẻ hơn ba nhiều như vậy.” Trương ba hai mươi bốn tuổi có Trương Thanh Vận, bây giờ cũng đã bốn mươi bảy tuổi, lớn hơn Vương Anh bảy tuổi.
Tào Ngưng ở bên cạnh cười cười nói: “Chú ơi, thời đại bây giờ không nhìn tuổi tác, không nhìn chiều cao, càng không nhìn giới tính, tình đầu ý hợp, hai người yêu nhau là được rồi.”
“Đúng vậy.” Trương Thanh Vận ở ngay trước mặt ba mình, quay đầu hôn Tào Ngưng một cái: “Chúng ta còn ở bên nhau được, bảy tuổi có tính là gì.”
Trương ba nghiêm túc nói: “Bộ xương già của ba sao so với mấy đứa được.”
Hai người trẻ khuyên một hồi không được, liền dứt khoát nói: “Vậy ba cứ chần chừ đi, dù sao chuyện này cũng không phải do tụi con định đoạt.”
Sau khi hai đứa nhỏ đi rồi, Trương ba cảm thấy vô cùng khó chịu, không có ai để tâm sự, lòng cứ bức bối không yên.
Trương Thanh Vận và Tào Ngưng để ý vẻ mặt của ông, âm thầm cười trộm. Hai người đứng đối diện nhìn nhau một chút, cảm thấy không cần phải lo nữa.
Ba của bọn họ làm sao đấu lại Vương Anh, sớm muộn cũng là người của người ta thôi.
“Ấy dà, dạo này mẹ cậu với em trai cậu cũng chịu khó quá nhỉ, ba ngày năm ngày tới một lần tôi nhịn, này cứ cách hai ngày là hai người lại cùng nhau tới, chuyện này là sao đây?” Đặc biệt là Tưởng Thịnh, mỗi lần tới đều quấn lấy Trương Thanh Vận không rời nửa bước.
“Đứa nhỏ mà cậu cũng ghen?” Trương Thanh Vận lúc này đang ngồi trên sân thượng hóng gió uống rượu, lâu lâu hút điếu thuốc, vô cùng nhàn nhã.
“Nhỏ gì nữa, lúc tôi bằng tuổi đó đã cùng với cậu nháo tới cái gì rồi.” Tào Ngưng cũng hút một điếu, tuy rằng cậu không nghiện gì món này, nhưng lâu lâu hút một điếu cũng được.
Nghe vậy Trương Thanh Vận mới nghiêng đầu qua nhìn hắn.
Đèn trên sân thượng không quá sáng, là đèn màu da cam. Chiếu lên mặt người kia giống như dát lên một lớp vàng, làm bật lên vẻ đẹp và nét trẻ trung nơi cậu. Nhìn dáng dấp bây giờ coi như cũng không quá khác so với lúc trước, chỉ là có cao hơn một chút.
“Giờ cậu cao bao nhiêu?”
“1m78, gần cao bằng cậu rồi.” Tào Ngưng dù gì vẫn còn trong độ tuổi phát triển chiều cao, lần trước cùng với chú cậu đi kiểm tra sức khỏe, lúc phát hiện mình cao lên cảm thấy vô cùng cao hứng.
“Ha ha.” Trương Thanh Vận duỗi tay qua sờ sờ đầu cậu, kiểu tóc bây giờ của cậu là một kiểu rất hợp mốt, nhìn đẹp trai không thua gì mấy tiểu thịt tươi đang nổi bây giờ.
“Để quán ăn này cho ba cậu với Anh tỷ quản lý đi, chúng ta đi làm việc khác có được không?”
Tào Ngưng cầm ly bia lên uống một hớp, lạnh tê tái.
“Chờ tới lúc đã.” Trương Thanh Vận híp mắt cân nhắc: “Tôi biết cậu muốn làm ăn lớn, mấy chuyện làm ăn lẻ tẻ này căn bản là không lọt vào mắt cậu.”
“À không, chỉ là tôi cảm thấy để cậu làm đầu bếp thì lãng phí quá, nhìn không ngầu. Cậu nên làm nghề liên quan đến thời trang ấy.”
Trương Thanh Vận cười: “Cậu không phải muốn giấu tôi ở nhà bếp cả đời sao?”
“Cũng có một chút.” Tào Ngưng cũng cười, dùng chân khều khều bắp đùi đối phương: “Tôi nói với cậu rồi, tôi thích nhất là cậu cái gì cũng không làm, cả ngày ở cạnh tôi thôi.”
“Ha ha có chút tiền đồ được không?” Trương Thanh Vận cười tới nỗi sao trên trời cũng cảm thấy thẹn vì không sánh bằng.
“Thật đó, không lừa cậu, dù sao tôi cũng chỉ có chút tiền đồ đó thôi.” Tào Ngưng luôn như vậy, thẳng thắn đến đáng yêu.
Trương Thanh Vận cũng cảm thấy hắn đáng yêu, dùng ngón tay chạm khẽ lòng bàn tay đối phương: “Cảm giác như vậy thật là tốt, bất cứ kế hoạch nào cũng có cậu trong đó, đây chính là cuộc sống mà tôi muốn.”
Tào Ngưng cũng gật đầu đáp lại đối phương, cậu muốn cũng là cái này.
Trương ba đi lên sân thượng, liếc nhìn hai đứa nhỏ đang ngồi nói chuyện, trước giờ không cảm thấy gì, không hiểu sao hôm nay lại thấy cô đơn đến lạ.
Ngày hôm sau, trong bữa cơm của nhân viên, Trương ba vì Vương Anh làm một món ăn, đưa tới trước mặt cô.
Vương Anh ngẩng đầu lên, nói một tiếng cảm ơn.
Ở trước mặt Vương ba ăn một miếng, gật đầu khen ngon: “Tay nghề của anh đúng là nhất.”
Trương ba cười tới híp cả mắt lại: “Đừng khách sáo, cô thấy ngon là được rồi.” Sau đó xoay người đi tiếp tục làm việc.
Từ ngày đó trở đi hai người coi như đã xác định quan hệ.
Trương ba trong nháy mắt từ người đàn ông độc thân biến thành chuyên gia ngược cẩu, cùng quản lý Vương Anh thỉnh thoảng phân phát thức ăn cho cẩu độc thân.
Một ngày nào đó thừa dịp Trương Thanh Vận trở về nhà, Trương ba mời Vương Anh đến nhà ăn tối, sẵn tiện giới thiệu với mấy đứa nhỏ.
Vương Anh đã sớm biết chuyện của Trương Thanh Vận và Tào Ngưng, cô cũng không cảm thấy có gì không chấp nhận được, cô có thể hiểu dạng tình cảm này.
“Tưởng Thịnh vẫn luôn muốn tới nhà chúng ta ăn cơm, hay là để con đi đón nó qua.” Theo lý thuyết là không nên, như thế này cũng có chút làm khó Vương Anh.
Trương Thanh Vận và Tưởng Thịnh có quan hệ, nhưng đối với Trương ba dù gì cũng là người dưng, đến đây rõ ràng là xem náo nhiệt.
Thế nhưng trong nhà trước giờ đã quen để Trương Thanh Vận làm chủ mọi việc, với cả dù sao đều là người nhà, sớm muộn gì cũng phải gặp.
Đối với chuyện cũ của Trương ba Vương Anh cũng không lạ gì. Nghĩ tới hai mẹ con nhà đó gần đây cứ hay lui tới quán ăn, cô cũng muốn nhanh chóng công khai quan hệ, tránh cho đêm dài lắm mộng.
Coi như được mọi người đồng ý, sau đó để Trương ba đảm nhiệm phần làm cơm, Trương Thanh Đình làm phụ bếp, Trương Thanh Vận và Tào Ngưng phụ trách đi đón người.
Chỗ đó dù sao cũng gần, chạy xe vài phút là tới.
Nói là đi đón Tưởng Thịnh nhưng lúc về trên xe có thêm hai mẹ con, Mai Tử Thường cũng đi theo.
Bà nghe nói hôm nay có đối tượng của Trương ba đến nhà ăn cơm, phản ứng đầu tiên là không tin nổi. Bà vốn cho rằng mấy năm rồi Trương ba vì mình nên không muốn tái hôn, bây giờ mình ly hôn rồi, Trương ba càng không thể kết hôn mới phải.
Mai Tử Thưởng không có dự định quay lại với Trương ba, thế nhưng cũng không muốn đối với Trương ba quá xa cách, bà biết Trương ba là một người đàn ông tốt.
“Người bạn gái đó của ba con, có thật lòng không?” Bà không nhịn được phải hỏi một câu.
“Đợi lát nữa gặp bà sẽ biết thôi.” Trương Thanh Vận không thích thái độ này của mẹ cậu chút nào, không muốn quay lại nhưng vẫn dây dưa không rõ là thế nào?
Làm gì có nhiều khổ tâm như vậy, muốn chính là muốn, không muốn là không muốn thôi.
Nếu có thì cũng chỉ là tạp niệm quá nhiều, yêu không đủ sâu.
Đến nhà, Trương ba vừa nhìn thấy vợ trước liền sửng sốt. Qua một hồi lâu mới cười giới thiệu: “Mai Tử, đây là người mà anh muốn tái hôn, tên là Vương Anh. Bây giờ đang làm quản lý ở quán ăn, lúc trước em cũng đã gặp rồi.” Sau đó giới thiệu Mai Tử Thường với Vương Anh: “Anh Tử, đây là Mai Tử Thường, vợ cũ của anh, đây là con của cô ấy.”
Hai người phụ nữ xinh đẹp ngang nhau, vừa mỉm cười vừa âm thầm quan sát đối phương, tâm tình vô cùng phức tạp.
Cùng làm ẩm thực, đương nhiên Vương Anh biết Mai Tử Thường, chỉ là không ngờ tới người phụ nữ như vậy lại là vợ cũ của Trương ba.
Lúc này, trong lòng Vương Anh không tránh khỏi sẽ nghĩ, Mai Tử Thường là một người ưu tú tới như vậy, Trương ba liệu có con tình cảm với bà ấy không?
Chấp nhận người như mình, có phải vì cảm thấy giống vợ trước của anh ấy?
Ý nghĩ này chợt lóe lên trong đầu, Vương Anh đưa tay về phía Mai Tử Thường nói: “Xin chào, Mai phu nhân, tôi đã từng nghe nói về bà rồi.”
“Chào cô.”
Hai người phụ nữ âm thầm so đo lẫn nhau, Trương ba đương nhiên không biết, ông mỉm cười mời mọi người ngồi xuống, trước giờ lúc nào đối diện với Mai Tử Thường cũng mang dáng vẻ tự ti, ngày hôm nay không hiểu tại sao đã không còn cảm thấy như vậy nữa.
Trương ba biết người ông thích bây giờ chính là Vương Anh, trong bữa ăn săn sóc cô vô cùng chu đáo, vừa tỉ mỉ vừa dịu dàng.
Điểm tốt của người đàn ông này làm sao Mai Tử Thường không biết, chỉ là những thứ bà muốn cũng không phải chỉ có mấy thứ này. Trước mắt cảm thấy sau này sẽ không được đối xử như thế nữa, tránh không được cảm thấy đau lòng.
“Thanh Vận.” Mai Tử Thường do trong bữa ăn có uống chút rượu nên đi tới ban công cho bay mùi rượu, gặp phải Trương Thanh Vận liền nói: “Con mấy năm nay chắc vẫn còn rất hận mẹ đúng không, những chuyện con làm mẹ đều nhìn ra, con không ưa gì người mẹ này. Ngày hôm nay còn cố ý dẫn mẹ tới đây gặp đối tượng mới của ba con.” Bà dừng lại một chút mới nói tiếp: “Con nói con là có ý gì đây, lẽ nào mẹ ruột không bằng mẹ kế?”
“Nếu mẹ ruột tốt tôi còn đi tìm mẹ kế để làm gì?” Trương Thanh Vận vịn lan can, nói chuyện cũng không khách khí, “Bà cảm thấy bà có cái gì tốt? Dựa vào cái gì ba tôi cứ phải vì bà mà đau khổ? Bà có thể toàn tâm toàn ý đối xử tốt với ba tôi sao? Có thể xem tôi và Thanh Đình như con ruột, đối xử như đối xử với Tưởng Thịnh? Đừng tưởng bọn tôi là ngốc, mà dù có ngốc cũng có tôn nghiêm chứ.”
Mấy câu hỏi này Mai Tử Thường không có cách nào trả lời được, trong lòng vô cùng khó chịu.
Tác giả có lời muốn nói:
Chuyện cả đời của Trương ba chính thức được quyết định.